CHƯƠNG 17

     húng tôi đã bắt được hắn”, Rhyme nói với Jim Bell và cậu em rể anh ta, cảnh sát Steve Farr. “Amelia và tôi. Đấy là điều đã được thỏa thuận. Bây giờ thì chúng tôi phải quay lại Avery.”
“Chà, Lincoln”, Bell tế nhị mào đầu. “Chỉ có điều Garrett chẳng chịu khai gì. Hắn chẳng chịu cho chúng tôi biết nơi đang giữ Mary Beth.”
Ben Kerr ngập ngừng đứng gần đó, bên cạnh đường đồ thị nhấp nhô như núi đồi, lấp lóe sáng trên màn hình máy vi tính nối với máy tách hợp chất. Sự do dự ban đầu đã biến mất và bây giờ anh ta xem chừng nuối tiếc khi kết thúc nhiệm vụ. Amelia Sachs cũng đang ở trong la-bô. Mason không có mặt, như thế là khôn ngoan - Rhyme đang điên tiết vì anh ta dám đe dọa tính mạng Sachs bằng những phát bắn tỉa vào cối xay. Bell giận dữ ra lệnh cho anh ta tạm thời không tham gia giảỉ quyết vụ án.
“Tôi hiểu.” Rhyme gạt phắt, đáp lại ý ngấm ngầm đề nghị được giúp đỡ thêm của Bell. “Nhưng cô gái không ở trong hoàn cảnh nguy ngập cấp bách.” Lydia đã thông báo rằng Mary Beth vẫn còn sống và đã nói khái quát địa điểm giam giữ cô. Một cuộc tìm kiếm tập trung khu Bờ Ngoài sẽ có thể tìm thấy cô sau vài ngày. Và bây giờ thì Rhyme đã sẵn sàng cho ca phẫu thuật. Giữa tất cả các sự việc, anh bám lấy cái điềm kỳ lạ báo trước may mắn - đó là lúc Henry Davett thô lỗ tranh luận với anh, và ánh mắt tựa thép nung đỏ của người đàn ông này. Hình ảnh của vị thương nhân thúc giục anh quay lại bệnh viện, hoàn thành các xét nghiệm và nằm xuống dưới lưỡi dao mổ. Anh liếc nhìn Ben và sắp sửa yêu cầu anh ta thu dọn thiết bị khám nghiệm thì Sachs tiếp tục mục tiêu của Bell: “Bọn em tìm thấy một số chứng cứ ở chỗ cối xay, Rhyme. Thực ra người tìm thấy là Lucy. Những chứng cứ hữu ích.”
Rhyme nói gắt gỏng: “Nếu đây là những chứng cứ hữu ích, một người khác sẽ xác định được chúng dẫn đến đâu.”
“Xin anh hãy nghe, Lincoln.” Bell lại mào đầu bằng cái chất giọng vùng Carolina không nặng lắm. “Tôi không có ý ép anh nhưng xung quanh đây anh là người duy nhất có kinh nghiệm giải quyết những vụ trọng án như thế này. Chẳng hạn, chúng tôi có cố gắng cũng chẳng hiểu cái ấy nó nói mô tê gì.” Anh ta hất đầu chỉ chiếc máy tách hợp chất. “Hay cục đất này hay dấu chân kia có ý nghĩa ra sao.”
Cọ cọ đầu vào cái gối tựa đầu của chiếc Storm Arrow, Rhyme liếc nhìn gương mặt đầy cầu khẩn của Sachs. Thở dài, cuối cùng anh hỏi: “Garrett không nói gì à?”
“Hắn có nói”, Farr trả lời, giật một bên tai to như lá cờ. “Nhưng hắn phủ nhận việc giết Billy và bảo rằng hắn đưa Mary Beth đi khỏi Bến tàu kênh Nước đen vì muốn tốt cho chính cô gái. Thế đấy. Hắn sẽ chẳng chịu khai nơi đang giữ cô gái đâu.”
Sachs nói: “Rhyme, với cái nóng như thế này, cô ấy có thể chết khát.”
“Hoặc chết đói”, Farr nêu ý kiến.
Ôi, vì Chúa...
“Thom”, Rhyme quát. “Gọi cho Tiến sĩ Weaver. Bảo tôi sẽ ở đây thêm một chút nữa. Nhấn mạnh vào từ một chút.”
“Chúng tôi cũng chỉ đề nghị có vậy, Lincoln”, Bell nói, vẻ nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. “Một hoặc hai tiếng đồng hồ. Chúng tôi chắc chắn rất biết ơn anh - chúng tôi sẽ coi anh là công dân danh dự của Tanner’s Corner”, viên cảnh sát trưởng nói đùa. “Chúng tôi sẽ trao cho anh chìa khóa mở cửa thị trấn.”
Chẳng qua là để mở cánh cửa kia và biến khỏi đây nhanh chóng hơn. Rhyme hoài nghi nhủ thầm. Anh hỏi Bell: “Lydia đâu?”
‘Trong bệnh viện.”
“Cô ta ổn chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng. Họ giữ cô ấy lại một ngày để theo dõi.”
“Cô ta nói thế nào - chính xác?”, Rhyme đưa ra mệnh lệnh.
Sachs trả lời: “Cô ấy nói Garrett bảo đang giữ Mary Beth tại một chỗ ở về phía đông, gần biển. Khu Bờ Ngoài. Hắn cũng bảo hắn không thực sự bắt cóc cô gái. Cô gái tự nguyện đi theo. Hắn chỉ đang canh chừng cho cô và cô sẵn lòng ở đó. Lydia còn nói chúng ta bắt được Garrett trong lúc hắn hoàn toàn mất cảnh giác. Hắn chẳng nghĩ chúng ta lại tới cối xay nhanh đến thế. Khi ngửi thấy mùi ammonia, hắn hoảng hốt, thnh bạn trẻ, cậu cảm thấy thế nào?”
“Mặt tôi bị ngứa.”
“Họ xịt hơi cay khống chế cậu hả?”
“Không, thưa ông, chẳng may thôi.”
“Chúng ta sẽ yêu cầu được chăm sóc. Bôi kem hoặc đại loại vậy. Bây giờ, tôi sẽ là luật sư của cậu. Chính quyền bang chỉ định tôi. Cậu không phải trả tiền. Họ đã đọc cho cậu nghe các quyền của cậu? Đã bảo cậu không phải nói gì cả?”
“Vâng, thưa ông. Nhưng cảnh sát trưởng Bell muốn hỏi tôi vài câu.”
Fredericks bảo Bell: “Ồ, việc này hay đấy, Jim. Các vị đang nghĩ gì thế hả? Bốn cảnh sát có mặt tại đây à?”
Mason nói: “Chúng tôi đang nghĩ về Mary Beth McConnell. Cô gái mà hắn đã bắt cóc”.
“Bị cho là đã bắt cóc.”
“Và cưỡng hiếp”, Mason lẩm bẩm.
‘Tôi không làm cái việc ấy!”, Garrett hét lên.
“Chúng tôi thu được một tờ khăn giấy thấm máu và đầy tinh dịch của hắn”, Mason giọng gay gắt.
“Không, không!”, gã trai nói, gương mặt đỏ bừng một cách đáng sợ. “Mary Beth tự làm mình bị thương. Chuyện đã xảy ra như thế. Cô ấy bị đập đầu và tôi, nói chung, đã lau máu cho cô ấy bằng một tờ Kleenex tôi thấy trong túi quần. Còn về việc kia... thỉnh thoảng tôi chỉ, các ông biết đây, chỉ tự… Tôi biết là tôi không nên. Tôi biết là nó sai trái. Nhưng tôi không đừng được.”
“Xuỵt, Garrett”, Fredericks nói. “Cậu không phải giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai.” Ông ta bảo Bell: “Bây giờ, cuộc thẩm vấn này đã kết thúc. Đưa cậu ấy quay lại phòng giam đi.”
Khi Jesse Corn đang dẫn Garrett ra khỏi cửa thì gã đột ngột dừng lại, quay về phía Sachs. “Xin cô, cô phải giúp tôi một việc. Xin cô! Phòng riêng của tôi ở nhà - có một số lọ.”
“Đi đi, Jesse”, Bell ra lệnh. “Đưa hắn đi.”
Nhưng Sachs thấy mình lên tiếng: “Khoan đã.” Cô hỏi Garrett: “Những cái lọ? Đựng côn trùng ấy à?”
Gã trai gật đầu. “Cô sẽ đổ nước vào chứ? Hay ít nhất hãy cho chúng bò ra - ra bên ngoài - để chúng có cơ hội tồn tại. Ông bà Babbage, họ sẽ chẳng làm gì giúp chúng sống sót đâu. Xin cô...”
Sachs do dự, cảm nhận được ánh mắt tất cả mọi người đang hướng về phía mình, rồi gật đầu. “Tôi sẽ làm. Tôi hứa.”
Gương mặt Garrett thoáng một nụ cười dành cho Sachs.
Bell nhìn Sachs đầy ẩn ý, rồi hất đầu về phía cửa và Jesse dẫn gã trai ra. Ông luật sư dợm bước theo nhưng Bell gí ngón tay trỏ vào ngực ông ta. “Anh không đi đâu cả, Cal. Chúng ta sẽ chờ ở đây cho tới lúc McGuire đến.”
“Đừng động vào tôi, Fredericks lẩm bẩm. Nhưng ông ta cũng ngồi xuống theo như mệnh lệnh, “Lạy Chúa, tất cả cái chuyện ngu ngốc này là gì, các vị thẩm vấn một thiếu niên mười sáu tuổi mà không...
“Ngậm miệng lại đi, Cal. Tôi chẳng định moi lấy lời thú tội đâu. Hắn chưa thú gì cả mà nếu có thì tôi cũng không sử dụng. Chúng tôi đã nắm trong tay nhiều bằng chứng hơn mức cần thiết để tống giam hắn vĩnh viễn. Tôi chỉ quan tâm đến việc tìm thấy Mary Bell. Cô ấy đang ở chỗ nào đó khu Bờ Ngoài và nếu không được giúp đỡ thì khó khăn ngang mò kim đáy bể.”
“Đừng hòng. Cậu ta sẽ không khai thêm một lời nào đâu.”
“Cô ấy có thể chết khát, Cal, cô ấy có thể chết đói. Bị say nắng, bị ốm...”
Khi ông luật sư không đáp lời, viên cảnh sát trưởng nói: “Cal, thằng nhãi đó là một mối đe dọa. Hắn có cả đống báo cáo các vụ việc chống lại hắn…”
“Những báo cáo mà thư ký của tôi đã đọc cho tôi nghe trên đường đến đây rồi. Rõ khỉ, phần lớn là về tội trốn học. Ồ, và về tội nhìn trộm - khi cậu ta, thật tức cười, thậm chí không ở trong phạm vi đất đai nhà cửa của người đâm đơn kiện, chỉ đi loăng quăng trên vỉa hè.”
“Vụ cái tổ ong bắp cày cách đây mấy năm”, Mason tức tối nói. “Meg Blanchard.”
“Các vị đã thả cậu ta ra”, ông luật sư vui vẻ lưu ý mọi người. “Thậm chí không truy tố gì cả.”
Bell nói: “Vụ này khác, Cal. Chúng tôi có nhân chứng, chúng tôi có những chứng cứ chắc chắn và bây giờ thì Ed Schaeffer đã qua đời. Chúng tôi gần như có thể muốn làm gì thằng nhãi thì làm.”
Một người đàn ông mảnh khảnh mặc bộ vét vải sọc màu xanh lơ bước vào phòng thẩm vấn. Mái tóc muối tiêu thưa thớt, khuôn mặt đầy nếp nhăn của tuổi năm mươi lăm. Ông ta nhìn Amelia với cái gật đầu lơ đãng, rồi nhìn Fredericks vẻ u ám hơn. “Tôi đã nghe được thông tin đủ để nghĩ rằng đây là một trong những vụ giết người, bắc cóc và cưỡng hiếp dễ dàng nhất mà tôi từng thụ lý suốt nhiều năm qua.”
Bell giới thiệu Sachs với Bryan McGuire, công tố viên quận Paquenoke.
“Cậu ta mới mười sáu”, Fredericks nói.
Ông ủy viên công tố đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: “Sẽ không tòa án nào ở bang này định xét xử hắn như xét xử một kẻ đã thành niên và tống giam hắn hai trăm năm cả.”
“Thế thì, thẳng thắn luôn đi, McGuire”, Fredericks sốt ruột nói. “Các anh đang muốn thương lượng. Tôi biết cái giọng đó.”
McGuire gật đầu với Bell và Sachs suy luận rằng viên cảnh sát trưởng và ông ủy viên công tố trước đấy đã có một cuộc trao đổi về chính vấn đề này.
Tất nhiên chúng tôi sẽ thương lượng”, Bell tiếp tục. “Khả năng lớn là cô gái vẫn còn sống và chúng tôi muốn tìm thấy cô ấy trước khi cô ấy chẳng còn sống nữa.”
McGuire nói: “Chúng tôi có rất nhiều lời buộc tội trong vụ này, Cal ạ, anh sẽ kinh ngạc với mức độ xử lý linh hoạt của chúng tôi”.
“Hãy làm tôi kinh ngạc đi”, ông luật sư bào chữa kiêu ngạo đáp.
“Tôi có thể đưa ra hai điểm buộc tội về tấn công và giam giữ người trái phép, hai điểm buộc tội về giết người cấp độ một - một cho Billy Stail, một cho viên cảnh sát đã chết. Thưa ngài, tôi sẵn sàng làm thế đấy. Tất cả nhằm tìm thấy cô gái vẫn còn sống.”
“Ed Schaeffer”, ông luật sư phản công. “Đó là một tai nạn.”
Mason nổi khùng: “Đó là một cái bẫy ghê gớm do thằng nhãi sắp đặt.”
“Tôi sẽ dành cho các anh tội giết người cấp độ một đối với Billy”, McGuire đề nghị. “Và tội ngộ sát đối với cảnh sát Schaeffer.”
Fredericks cân nhắc một lát. “Để xem tôi có thể làm gì.” Gót giày khua vang, ông luật sư biến mất về phía các phòng giam để tham khảo ý kiến thân chủ. Năm phút sau, ông ta quay lại, không vui vẻ gì.
“Tình hình thế nào?”, Bell hỏi, thất vọng trước vẻ mặt ông luật sư.
“Không may mắn rồi.”
“Bế tắc à?”
“Hoàn toàn bế tắc.”
Bell lẩm bẩm: “Cal, nếu anh biết được điều gì mà không nói với chúng tôi, tôi đếch thèm quan tâm đến quyền trao đổi riêng tư giữa luật sư và thân chủ...”
“Không, không, Jim, thật đấy. Cậu ta bảo cậu ta đang che chở cho cô gái. Cậu ta bảo cô gái sung sướng được ở đó và các anh phải đi mà tìm kiếm cái gã mặc quần yếm màu nâu vàng, sơ mi trắng.”
Bell nói: “Hắn thậm chí đã không cung cấp một sự mô tả rõ ràng và nếu có chăng nữa thì ngày mai sự mô tả cũng sẽ thay đổi vì hắn chỉ đang bịa đặt mà thôi.”
McGuire vuốt ngược mái tóc vốn dĩ đã được chải mượt ra đằng sau rồi. Ông luật sư dùng keo Aqua Net, Sachs có thể nhận ra mùi. Ông công tố viên dùng keo Brylcreem. “Cal, nghe này, đây là vấn đề của anh. Tôi đang đề nghị anh những gì tôi có thể đề nghị. Anh giúp chúng tôi biết được nơi đang giam giữ cô gái và tìm thấy cô ấy vẫn còn sống, tôi sẽ giảm các điểm buộc tội. Nếu không, tôi sẽ đưa ra cho tòa án xét xử và sẽ buộc tội nặng. Thằng nhãi không bao giờ được nhìn thấy cuộc đời bên ngoài nhà tù nữa. Cả tôi lẫn anh đều biết điều đó.”
Một thoáng im lặng.
Fredericks nói: “Tôi nghĩ thế này.”
“Ờ.” McGuire hoài nghi đáp lại.
“Không, nghe này... Cách đây ít lâu tôi đã gặp một vụ ở Albermarle, người phụ nữ đó khẳng định rằng con trai mình bỏ nhà đi. Nhưng chuyện có vẻ đáng ngờ vực.”
“Vụ nhà William chứ gì?”, McGuire hỏi. “Cái bà da đen ấy?”
“Phải rồi.”
“Tôi đã nghe nói tới. Anh đại diện cho bà ta à?”, Bell hỏi.
“Phải. Bà ta kể với chúng tôi những câu chuyện khá kỳ quặc và có tiền sử bệnh tâm thần. Tôi thuê một bác sĩ tâm lý từ Avery đến, hy vọng ông ta có thể cho tôi kết luận rằng bà ta bị rối loạn thần kinh Ông ta tiến hành vài bài trắc nghiệm. Lúc đang tiến hành một trong những bài trắc nghiệm đó thì bà ta trở nên cởi mở và nói với chúng tôi về việc đã xảy ra.”
“Thôi miên à - cái trò khôi phục trí nhớ vớ vẩn?”, McGuire hỏi.
“Không, một thủ thuật khác. Ông ta gọi nó là liệu pháp chiếc ghế trống. Tôi chẳng biết chính xác cơ chế tác động của nó, tuy nhiên nó thực sự đã khiến cho bà ta trò chuyện. Giống như tất cả những gì bà ta cần là đẩy nhẹ một cái. Để tôi gọi cho ông bác sĩ này và bảo ông ta đến đây nói chuyện với Garrett. Thằng bé có thể sẽ thấy lẽ phải… nhưng...” Bây giờ thì tới lượt ông luật sư gí ngón tay trỏ vào ngực Bell. “Mọi điều họ trao đổi với nhau là bí mật, các anh không được biết một chút gì trừ phi người giám hộ hợp phápvà tôi đồng ý.”
Bell nhận ánh mắt của McGuire và gật đầu. Ông ủy viên công tố nói: “Gọi cho ông ta đi.
Được rồi. Fredericks bước tới chỗ chiếc máy điện thoại đặt trong góc phòng thẩm vấn.
Sachs nói: “Xin lỗi ông”.
Ông luật sư quay sang cô.
“Cái vụ mà bác sĩ tâm lý đã giúp đỡ ông ấy? Vụ nhà Williamấy?”
“Thì sao?”
“Chuyện gì đã xảy ra cho cậu con trai? Cậu ta bỏ nhà đi à?”
“Không, người mẹ đã giết cậu ta. Dùng lưới thép mỏng bó cậu ta vào một khối bê tông và dìm cậu ta chết đuối dưới cái ao đằng sau nhà. Này, Jim, gọi điện ra bên ngoài bằng cách nào?”
Cô hét to tới mức cổ họng khô khốc đau rát như phải bỏng và tất cả những gì Mary Beth biết là các dây thanh của cô sẽ vĩnh viễn bị tổn thương.
Nhà truyền giáo, đang bước tới gần bìa rừng, dừng lại. Ông ta một vai đeo chiếc ba lô, tay cầm chiếc bình trông giống như bình xịt thuốc diệt cỏ. Ông ta liếc nhìn xung quanh.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn, Mary Beth nghĩ thầm. Phớt lờ cơn đau, cô cố gắng lần nữa. “Ở đằng này! Cứu tôi!”
Nhà truyền giáo nhìn ngôi nhà gỗ. Ông ta bắt đầu bước đi.
Mary Beth hít sâu một hơi, nghĩ tới tiếng búng móng tay tanh tách của Garrett Hanlon, nghĩ tới cặp mắt ướt nhoèn và cái kia cương cứng, nghĩ tới cuộc từ biệt cõi đời đầy can đảm của cha cô, nghĩ tới Virginia Dare... Và cô hét một tiếng to chưa từng thấy.
Lần này, nhà truyền giáo dừng bước, lại nhìn về phía ngôi nhà gỗ. Ông ta tháo mũ, bỏ ba lô và chiếc bình xuống đất, bắt đầu chạy về phía Mary Beth.
Cảm ơn... Cô bật khóc nức nở. Ôi, cảm ơn!
Nhà truyền giáo vóc dáng mảnh khảnh nhưng da sạm nắng. Ở tuổi ngũ tuần, tuy nhiên vẫn còn phong độ. Rõ ràng là một người hay hoạt động ngoài trời.
“Có chuyện gì thế?”, ông ta hỏi to, hổn hển, khi còn cách chừng năm mươi feet, ông ta chuyển sang đi túc tắc “Cô có sao không?”
“Làm ơn!”, Mary Beth nói với giọng khàn khàn. Cơn đau nơi cổ họng cô dâng trào. Cô nhổ ra nhiều máu hơn.
Nhà truyền giáo thận trọng bước tới chỗ ô cửa sổ bị đập vỡ, nhìn những mảnh kính trên đất.
“Cô cần giúp đỡ à?”
“Tôi không thể ra ngoài được. Có người đã bắt cóc tôi...”
“Bắt cóc à?”
Mary Beth lau khuôn mặt ướt mồ hôi lẫn với nước mắt sung sướng. “Một nam sinh trung học ở Tanner’s Corner.”
“Hẵng khoan… Tôi có nghe nói về việc ấy. Tin tức trên các phương tiện truyền thông. Cô là người hắn đã bắt cóc ư?”
“Phải ạ.”
“Bây giờ hắn đâu?”
Mary Beth cố gắng nói nhưng cổ họng đau quá. Cô thở thật sâu và rốt cuộc cũng trả lời được: “Tôi không biết. Hắn rời khỏi đây đêm hôm qua. Làm ơn... ông có nước không?”
“Một bi đông, đang để với các thứ của tôi đằng kia. Tôi sẽ mang lại đây cho cô.”
“Và gọi cảnh sát. Ông có điện thoại chứ?”
“Tôi không mang theo.” Nhà truyền giáo nhăn nhó lắc đầu.
“Tôi đang làm việc hợp đồng cho quận.” Ông ta hất đầu về phía chiếc ba lô và bình xịt. “Chúng tôi tiêu diệt cần sa, cô biết đấy, bọn trẻ trồng xung quanh đây. Quận phát máy di động cho chúng tôi nhưng tôi chẳng bao giờ dùng tới nó cả. Cô đau lắm à?” ông ta xem xét đầu cô, chỗ máu đã đông lại.
“Không sao. Nhưng... nước. Tôi cần nước.”
Nhà truyền giáo túc tắc đi trở lại phía bìa rừng và trong một khoảnh khắc kinh khủng Mary Beth lo sợ rằng ông ta sẽ cứ đi mãi. Nhưng ông ta đã cầm lên chiếc bi đông màu xanh xám, chạy trở lại.
Cô đón lấy nó bằng đôi bàn tay run rẩy và bắt buộc mình phải uống từ từ. Nước nóng và có mùi mốc nhưng cô chưa bao giờ được uống thứ gì tuyệt vời hơn thế.
“Tôi sẽ cố gắng đưa cô ra”, người đàn ông nói. Ông ta bước tới cửa trước. Lát sau, cô nghe thấy một tiếng huỵch nhẹ khi ông ta hoặc là đã dùng chân ) được viết thành L-U-V. Có một chiếc bàn kiểu Shaker, bị nứt ở giữa và sơn màu đen, ba chai nước hiệu Deer Park, một phong kẹo sôcôla nhân bơ lạc hiệu Reese’s, năm túi Doritos, hai túi khoai tây chiên Cape Cod, sáu lon Pepsi, bốn lon Coke, tám phong bích quy bơ lạc với phó mát hiệu Planters. Có hai cửa sổ. Một bịt ván. Một không bịt ván thì chỉ còn một tấm kính lành lặn - các tấm khác đã bị đập vỡ - và tất cả các quả đấm cửa, các chốt cài cửa sổ đều đã bị đánh cắp. Có các công tắc điện kiểu cũ gắn trên tường. Và, phải, em chắc chắn rằng không có cái đèn đốt cổ nào cả.”
“Ái chà, ông thua chị ấy rồi, Lincoln”, Ben vừa nói vừa cười to.
Về phe với Sachs, chàng thanh niên nhận được cái quắc mắt của Rhyme. Nhà hình sự học lại đăm đăm nhìn bảng chứng cứ rồi lắc đầu, bảo Bell: “Tôi xin lỗi, Jim, tôi chẳng thể nói được gì hơn ngoài việc cô gái có lẽ đang bị giữ trong một ngôi nhà không cách xa biển nhưng - nếu những loài cây thay lá mọc gần đó - nó không ởsát biển. Vì sồi và thích không có ở vùng cát. Và đó là một ngôi nhà cổ - vì có đèn đốt bằng camphene. Từ thế kỷ XIX. Tôi e rằng tôi chỉ nói được vậy thôi.”
Bell nhìn tấm bản đồ bờ biển miền Đông, lắc đầu. “Chà, tôi sẽ nói chuyện lại với Garrett, xem hắn có chịu hợp tác không. Nếu không, tôi sẽ gọi cho ủy viên công tố và tính tới một thỏa thuận điều đình nhận tội để đổi lấy thông tin. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ tiến hành lục soát khu Bờ Ngoài. Tôi phải nói với anh Lincoln, anh là ân nhân cứu mạng. Tôi không thể cảm ơn anh cho đủ được. Anh còn ở đây một lát nữa chứ?”
“Chỉ đủ để bảo Ben cách thu dọn các thiết bị thôi.”
Rhyme tự nhiên lại nghĩ tới biểu tượng may mắn của mình, Henry Davett. Nhưng anh ngạc nhiên thấy sự phấn chấn vì nhiệm vụ đã kết thúc bị lấn át bởi nỗi thất vọng khi câu trả lời cuối cùng cho bài toán tìm kiếm Mary Beth McConnell vẫn trốn tránh anh. Tuy nhiên, như vợ cũ anh từng nói mỗi lần anh bước ra khỏi cửa căn hộ của hai người lúc một hay hai giờ sáng để đi khám nghiệm hiện trường một vụ án, “anh không thể cứu vớt cả thế giới”. “Tôi chúc anh may mắn, Jim.”
Sachs bảo Bell: “Anh không cảm thấy phiền nếu tôi đi cùng anh chứ? Đi gặp Garrett?”
“Xin cứ tự nhiên”, viên cảnh sát trưởng đáp. Anh ta xem chừng muốn nói thêm điều gì - có thể là về việc cái duyên dáng của nữ giới sẽ giúp họ khai thác thông tin từ gã trai. Nhưng rồi anh ta rõ ràng là - và Rhyme tự nhủ thầm, như thế là khôn ngoan - đã suy nghĩ lại.
“Chúng ta bắt tay vào việc nào, Ben”, Rhyme nói. Anh lăn xe đến chỗ chiếc bàn đặt các ống nghiệm thử tỷ trọng. “Bây giờ thì hãy lắng nghe cho cẩn thận này. Dụng cụ của một nhà hình sự học cũng giống như vũ khí của một sĩ quan tác chiến vậy. Chúng phải được gói ghém và bảo quản đúng cách. Cậu đối xử với chúng như thể tính mạng một người nào đó sẽ phụ thuộc vào chúng vì, tin tôi đi, sẽ đúng là như thế đấy. Cậu có nghe không đấy, Ben?”
“Tôi đang nghe đây ạ.”

Chú Thích:

[31] Gạch vuông, mỗi cạnh hai mươi lăm centimét.