CHƯƠNG 25

     arrett Hanlon dẫn Amelia đi xuôi một con đường rộng trải nhựa. Họ đi chậm hơn lúc nãy, mệt lừ vì nóng và gắng sức.
Khu vực này có những nét quen và cô nhận ra đây là đường Kênh Đào – con đường sáng hôm nay họ đã đi từ trụ sở chính quyền quận đến khám nghiệm hiện trường vụ án ở Bến tàu kênh Nước đen. Cô có thể trông thấy trước mặt những gợn sóng lăn tăn đen thẫm của sông Paquenoke. Bên kia kênh đào là những ngôi nhà lớn, đẹp đẽ mà cô đã bình phẩm với Lucy.
Sachs nhìn xung quanh. “Tôi không hiểu. Đây là con đường chính dẫn vào thị trấn. Tại sao chẳng có rào chắn nào?”.
“Họ nghĩ chúng ta đi lối khác. Họ đã dựng rào chắn ở phía đông và phía nam so với đây.”
“Làm thế nào mà cậu biết được?”
Garrett trả lời: “Họ nghĩ tôi kỳ cục. Họ nghĩ tôi là thằng ngu. Khi mình khác mọi người thì mọi người hay nghĩ như vậy. Nhưng tôi không như vậy”.
“Nhưng chúng ta đang đi đến chỗ Marry Beth?”
“Chắc chắn rồi. Chỉ không phải theo lối mà họ nghĩ.”
Một lần nữa, sự tự tin và thiếu cởi mở của Garrett lại khiến Sachs lo lắng, nhưng sau đó cô lại chú ý vào con đường, họ tiếp tục đi trong im lặng. Mất hai mươi phút, họ ở cách cái ngã ba nơi Kênh Đào kết thúc tại đường 112 tối đa nửa dặm - Billy Stail đã bị sát hại ở ngã ba này.
“Nghe nào!”, Garrett thì thào, hai bàn tay bị còng túm lấy cánh tay Sachs.
Cô nghênh nghênh đầu nhưng không nghe thấy gì cả.
“Nấp vào bụi đi”. Họ lùi từ đường vào một bụi nhựa ruồi lá cọ ngưa ngứa.
“Gì thế?”, Sachs hỏi.
“Xuỵt.”
Một lát sau, một chiếc xe tải lớn không thùng chạy lại từ phía sau họ.
“Nó từ cái nhà máy kia”, Garrett thì thào. “Ở phía trước mặt.”
Chữ in trên thành xe cho thấy nó thuộc Công ty Davett. Cô nhận ra tên của người đàn ông đã giúp đỡ họ xử lý các chứng cứ. Chiếc xe đi qua rồi, họ trở ra đường.
“Làm thế nào mà cậu nghe thấy?”
“Ồ, người ta phải luôn luôn thận trọng. Giống như những con bướm đêm.”
“Những con bướm đêm? Ý cậu là gì?”
“Những con bướm đêm rất hay. Chúng, nói chung, cảm nhận được sóng siêu âm. Chúng có ra đa phát hiện các vật. Khi một con dơi phóng ra một chùm âm thanh để tìm kiếm chúng, những con bướm đêm liền gấp cánh lại và thả mình rơi xuống đất, ẩn trốn. Cả từ trường và điện trường nữa – côn trùng cũng cảm nhận được. Nói chung, những thứ mà chúng ta thậm chí không ý thức được. Cô biết là người ta có thể dụ một số loài côn trùng bằng sóng radio chứ? Hoặc đuổi chúng đi, tuỳ thuộc vào tần số.” Garrett chợt im lặng, đầu quay sang hướng khác, bất động. Rồi gã lại nhìn Sachs. Gã nói: “Người ta phải luôn luôn lắng nghe. Nếu không có thể bị kẻ khác thộp cổ lúc nào chả biết”.
“Kẻ nào?”, Sachs ngập ngừng hỏi.
“Cô biết đấy, tất cả.” Rồi Garrett hất đầu chỉ ngược lên phía trên con đường, về hướng Bến tàu kênh Nước đen và sông Paquenoke. “Mười phút nữa là chúng ta sẽ được an toàn. Họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta.”
Sachs đang băn khoăn tự hỏi thực tế thì điều gì sẽ xảy ra cho Garrett khi họ tìm thấy Mary Beth và quay lại Tanner’s Corner. Gã sẽ vẫn phải nhận một số tội. Nhưng nếu Mary Beth chứng thực câu chuyện về kẻ giết người thực sự - gã đàn ông mặc quần yếm màu nâu vàng - trong trường hợp đó, ủy viên công tố có thể sẽ chấp nhận Garrett đã bắt cóc cô gái vì lợi ích của bản thân cô. Lời biện hộ cho các tội khác sẽ được mọi toà án hình sự chấp nhận. Và gã có thể sẽ trắng án.
Nhưng ai gã đàn ông mặc quần yếm? Tại sao gã rình mò trong những cánh rừng xung quanh Bến tàu kênh Nước đen? Gã đã gây ra các vụ án mạng trong vòng vài năm qua và đang cố gắng đổ tội cho Garrett chăng? đã dọa dẫm thằng bé Todd Wilkes tới mức nó phải tự tử? Liệu có hay không một đường dây ma tuý mà Billy Stail tham gia vào? Sachs biết vấn đề ma tuý ở các thị trấn nhỏ cũng nghiêm trọng như ở các thành phố lớn vậy.
Rồi cái ý nghĩ này xuất hiện trong cô: rằng Garrett có thể nhận diện thủ phạm thực sự đã sát hại Billy Stail – gã đàn ông mặc quần yếm, kẻ tới lúc này chắc phải nghe nói về vụ trốn chạy rồi, và đang mò đi tìm kiếm Garrett, tìm kiếm cả cô nữa. Để bịt miệng họ. Có lẽ nên…
Garrett đột ngột đứng sững lại, khuôn mặt hiện vẻ sợ hãi. Gã xoay người một vòng.
“Gì thế?”, Sachs thì thào.
“Ô tô?”, đang phóng nhanh.”
“Đâu?”
“Xuỵt.”
Họ nhìn thấy ánh đèn quét từ phía sau.
Người ta phải luôn luôn lắng nghe. Nếu không có thể bị kẻ khác thộp cổ lúc nào chả biết.
“Không!”, Garrett sững sờ kêu lên và đẩy Sachs vào một khóm lách.
Hai chiếc xe tuần tra của quận Paquenoke lao dọc theo đường Kênh Đào. Cô không trông thấy được ai đang lái chiếc xe thứ nhất, nhưng viên cảnh sát ngồi ở ghế hành khách – viên cảnh sát da đen đã treo tấm bảng viết cho Rhyme – nheo mắt chăm chú quan sát khu rừng. Anh ta cầm khẩu súng săn. Lucy Kerr lái chiếc xe thứ hai. Jesse Corn ngồi bên cạnh cô.
Garrett và Sachs nằm dán xuống đất, nấp dưới đám cỏ chồi.
Những con bướm đêm liền gấp cánh lại và thả mình rơi xuống đất…
Hai chiếc xe lao qua và phanh kít lại nơi đường Kênh Đào gặp đường 112. Chúng đỗ ngang đường, chắn cả hai làn đường, và những người cảnh sát rời khỏi xe, vũ khí sẵn sàng.
“Chặn đường”, Sachs lẩm bẩm. “Khỉ gió thật.”
“Không, không, không”, Garrett lẩm bẩm, điếng người. “Họ phải nghĩ là chúng ta đi lối kia chứ - về phía đông. Họ phải nghĩ như thế chứ!”
Một chiếc xe chở khách chạy qua Sachs và Garrett, giảm tốc độ ở cuối con đường. Lucy vẫy cho chiếc xe dừng lại và tới hỏi han người lái xe. Rồi họ yêu cầu anh ta ra khỏi xe và mở cốp xe, khám xét kỹ lưỡng.
Garrett nằm thu lu trong đám cỏ. “Làm thế quái nào mà họ xác định được chúng ta sẽ đi lối này nhỉ?”, gã thì thầm. “Làm thế quái nào chứ?”
Vì họ có Lincoln Rhyme, Sachs thầm trả lời.
“Họ không trông thấy gì hết, Lincoln”, Jim Bell bảo anh.
“Amelia và Garrett sẽ chẳng đời nào lại đi ra chính giữa đường Kênh Đào đâu”, Rhyme bực bội nói. “Hai người sẽ lợi dụng các bụi rậm. Tránh bị phát hiện.”
Jim Bell nói: “Đã bố trí rào chắn và họ đang khám xét tất cả các xe. Ngay cả khi họ biết người lái xe”.
“Lối duy nhất để từ khu tạm giam vượt qua các đầm lầy là đường Kênh Đào rồi tới đường 112”. Nhưng giọng Bell nghe nghi ngại. “Tuy nhiên, tôi phải nói rằng đây là cú liều lĩnh lớn – điều tất cả mọi người đến Bến tàu kênh Nước đen. Nếu bọn họ đã thực sựđang đi về phía đông ra khu Bờ Ngoài thì bây giờ bọn họ đã thoát khỏi tay chúng tôi và chúng tôi sẽ không đời nào tìm thấy bọn họ được nữa. Đây là ý tưởng của anh, chà, nó có vẻ không được hiện thực cho lắm.”
Nhưng Rhyme tin tưởng rằng mình đúng. Hai mươi phút trước, trong lúc đăm đăm nhìn tấm bản đồ, lần theo tuyến đường gã trai đã đưa Lydia đi – tuyến đường dẫn đến đầm lầy Sầu Thảm và hầu như không dẫn đến đâu khác – anh bắt đầu băn khoăn tự hỏi về vụ bắt cóc Lydia. Anh nhớ lời Sachs nói với anh sáng hôm nay khi họ đang truy đuổi Garrett.
Lucy bảo hắn không có lẽ lại đi đường này.
Và chi tiết ấy khiến anh đặt ra câu hỏi mà chưa ai trả lời được thỏa đáng. Chính xác tại sao Garrett lại bắt cóc Lydia Johansson? Câu trả lời của Tiến sĩ Penny là để giết chết cô ta như một nạn nhân thay thế. Nhưng, hoá ra, gã đã không giết cô ta tuy gã có thừa thời gian hành động. Cũng không cưỡng hiếp cô ta. Không còn động cơ gì khác để bắt cóc cô ta. Họ là những người xa lạ, cô ta chưa bao giờ chửi bới gã, gã xem chừng không có nỗi ám ảnh gì về cô ta, cô ta chẳng phải nhân chứng trong vụ sát hại Billy. Vậy mục đích của gã có thể là gì?
Rồi Rhyme nhớ lại việc Garrett đã sẵn lòng cho Lydia biết Mary Beth đang bị giữ ở khu Bờ Ngoài – và cô gái vui vẻ như thế nào, không cần đến sự giải cứu ra sao. Lý do gì mà gã tự nguyện cung cấp những thông tin ấy? Và các chứng cứ ở chỗ cối xay – cát bãi biển, tấm bản đồ khu Bờ Ngoài… Theo Sachs thì Lucy đã dễ dàng tìm thấy. Quá dễ dàng. Anh đi đến kết luận rằng hiện trường đã được dàn dựng, như giới khoa học khám nghiệm vốn vẫn gọi các chứng cứ được bố trí để đánh lạc hướng điều tra.
Lúc đó, Rhyme kêu lên một cách cay đắng: “Chúng ta đã bị qua mặt!”.
“Ý ông là gì, Lincoln?, Ben hỏi.
“Hắn đã đánh lừa chúng ta”, nhà hình sự học nói. Một gã trai mười sáu tuổi đãnh đánh lừa được tất cả họ. Ngay từ đầu, Rhyme giải thích rằng Garrett đã cố ý làm tuột một chiếc giày tại hiện trường bắt cóc Lydia. Gã đã cho bụi đá vôi vào đấy, nó sẽ khiến bất cứ ai hiểu biết về vùng này – như Davett chẳng hạn – nghĩ tới cái mỏ đá, nơi gã đã bố trí các chứng cứ khác, chiếc túi bám muội than và ngô – đến lượt các chứng cứ đó dẫn người ta tới chỗ cối xay.
 Đội tìm kiếm phải tìm thấy Lydia, cùng với các chứng còn lại – để họ tin rằng Mary Beth bị giữ ở một ngôi nhà khu Bờ Ngoài.
Kế hoạch của Garrett thật xuất sắc, tuy nhiên gã đã mắc một sai lầm – cho rằng đội tìm kiếm phải mất vài ngày mới tìm thấy Lydia (đây là lý do tại sao gã định để lại tất cả số thức ăn kia cho cô gái). Tới lúc đó thì gã đã có mặt bên cạnh Mary Beth tại nơi ẩn trốn thực sự, còn đội tìm kiếm cứ việc lục soát khu Bờ Ngoài.
Bởi vậy mà Rhyme đã hỏi Bell xem tuyến ngắn nhất để đi từ Tanner’s Corner về phía tây là tuyến nào. “Bến tàu kênh Nước đen”, viên cảnh sát trưởng trả lời. “Đường 112.” Và Rhyme đã yêu cầu Lucy cùng các đồng sự của cô tới đó càng nhanh càng tốt.
Cũng có khả năng Garrett và Sachs đã vượt qua ngã ba mất rồi và đang đi về phía tây. Nhưng Rhyme tính toán khoảng cách và không nghĩ là họ có thể đi bộ - lại trong điều kiện phải trốn tránh - được xa như vậy với thời gian ít ỏi đó.
Lúc này, Lucy gọi điện về từ chỗ rào chắn. Thom bật loa ngoài. Nữ cảnh sát, rõ ràng vẫn không biết Rhyme thực sự ở phe nào, hoài nghi nói: “Xung quanh đây, tôi chẳng trông thấy bóng dáng bọn họ đâu cả và chúng tôi đã kiểm tra hết mọi xe đi qua. Anh chắc chắn vào việc đấy chứ?”.
Và dù Lucy lựa chọn suy nghĩ như thế nào về lời đáp ngạo mạn này, cô cũng chỉ nói: “Hãy hy vọng là anh đúng. Ở đây thì có khả năng là sẽ thực sự phải thất vọng.” Cô cúp máy.
Một lát sau, điện thoại của Bell đổ chuông. Anh ta nghe, rồi ngẩng nhìn Rhyme. “Ba cảnh sát nữa vừa tới đường Kênh Đào, cách đường 112 chừng một dặm về phía nam. Họ đang đi bộ rà soát ngược lên phía bắc, tiến đến chỗ nhóm Lucy, kẹp Garrett cùng với Sachs vào giữa.” Anh ta nghe một lúc lâu hơn, liếc nhìn Rhyme, rồi lảng ánh mắt sang chỗ khác, tiếp tục nói vào điện thoại: “Vâng, cô ta có vũ khí… Và, vâng, tôi thấy bảo cô ta là tay súng cừ”.
Sachs và Garrett khom mình nấp trong bụi, quan sát các xe chờ đợi để đi qua rào chắn.
Rồi, ở phía sau họ, một âm thanh khác mà thậm chí không có thính giác nhạy bén của loài bướm đêm Sachs cũng phát hiện ra được: những tiếng còi hụ. Họ trông thấy loạt đèn pha thứ hai - tiến đến đầu đằng kia – đầu phía nam - đường Kênh Đào. Một chiếc xe tuần tra nữa đỗ lại và thêm ba cảnh sát bước ra, cũng được trang bị súng săn. Họ bắt đầu đi từ từ qua các bụi rậm, di chuyển về phía Garrett và Sachs. Sau mười phút là họ sẽ đi qua đúng đám lách đang che giấu hai kẻ chạy trốn.
Garrett nhìn cô vẻ chờ đợi.
“Gì thế?”, Sachs hỏi.
Garrett liếc nhìn khẩu súng của cô.
“Cô sẽ sử dụng nó chứ?”
Sachs sững sờ chằm chằm chiếu ánh mắt vào gã. “Không. Tất nhiên là không.”
Garrett hất đầu chỉ về phía rào chắn. “Họ thì có.”
“Sẽ không ai bắn gì cả!”, Sachs gay gắt thì thào, khiếp sợ thấy Garrett thậm chí tính toán đến khả năng ấy. Cô ngoảnh nhìn cánh rừng đằng sau. Nó lầy lội và không thể đi qua mà không bị nhìn thấy hoặc nghe thấy. Phía trước họ là hàng rào thép mắt cáo vây xung quanh Công ty Davett. Qua các mắt lưới, cô nhìn thấy có xe trong bãi đỗ.
Amelia Sachs từng làm về tội phạm đường phố một năm. Kinh nghiệm đó, cộng với những hiểu biết của cô về xe hơi, có nghĩa cô có thể mất chưa đầy ba mươi giây để đột nhập vào và đấu dây lửa khởi động một chiếc xe.
Nhưng thậm chí nếu cô đánh cắp được xe rồi, bằng cách nào họ ra khỏi khu vực nhà máy? Có một cửa vận chuyển và giao hàng vào nhà máy, tuy nhiên nó cũng nằm trên đường Kênh Đào. Họ sẽ vẫn phải chạy qua rào chắn. Liệu họ có thể đánh cắp một chiếc SUV hoặc một chiếc xe tải loại nhỏ và lao qua hàng rào ở chỗ không ai trông thấy được, rồi xuyên rừng đến đường 112? Khắp xung quanh Bến tàu kênh Nước đen là những quả đồi dốc đứng cùng những chỗ thụt sâu xuống đầm lầy, liệu họ có thể thoát mà không để lăn xe và tự sát?
Tốp cảnh sát đang đi bộ rà soát bây giờ chỉ còn cách gần hai trăm thước.
Bất kể họ sẽ làm gì, đây cũng là lúc hành động. Sachs quyết định rằng họ không có sự lựa chọn. “Nào, Garrett. Chúng ta phải trèo qua hàng rào kia.”
Họ lom khom di chuyển về phía bãi đỗ xe.
“Cô đang nghĩ tới một chiếc xe à?”, Garrett hỏi, nhận ra nơi họ hướng đến.
Sachs liếc nhìn lại sau lưng. Tốp cảnh sát còn cách gần một trăm thước.
Garrett tiếp tục nói: “Tôi không thích ô tô. Chúng làm tôi sợ”.
Nhưng Sachs chẳng chú ý nữa. Cô nghe thấy lời Garrett nói lúc trước, nó vẫn loanh quanh luẩn quẩn trong đầu óc cô.
Những con bướm đêm liền gấp cánh lại và thả mình rơi xuống đất!

* * *

“Bây giờ họ đang ở vị trí nào?” Rhyme yêu cầu thông tin. “Tốp cảnh sát làm nhiệm vụ rà soát ấy?”
Bell nhắc lại câu hỏi vào điện thoại của mình, lắng nghe rồi đặt tay vào một điểm trên tấm bản đồ, quãng nửa ô G-10. “Họ gần đến chỗ này. Đất là lối vào công ty Davett. Cách chừng một trăm thước về phía bắc.”
“Liệu Amelia và Garrett có thể đi vòng qua nhà máy về phía đông được không?”
“Không, xung quanh khu vực của Davett là hàng rào. Vượt sang bên kia đầm lầy nhão nhoét. Nếu bọn họ đi về phía tây bọn họ sẽ phải bơi theo kênh đào và có thể sẽ không leo lên bờ được. Dù sao thì chỗ đó cũng không có gì che chắn. Lucy và Trey chắc chắn sẽ trông thấy bọn họ.”
Chờ đợi thật vô cùng khó khăn, Rhyme biết Sachs sẽ gãi và chọc vào da thịt mình để làm vơi bớt nỗi băn khoăn lo lắng – hệ quả xấu xuất phát từ những nỗ lực và tài năng của cô. Phải, các thói quen gây tổn hại, nhưng anh mới ghen tỵ với cô làm sao. Trước tai nạn, bản thân Rhyme sẽ làm vơi bớt nỗi căng thẳng bằng cách đi đi lại lại. Bây giờ thì anh chẳng làm gì được ngoài việc nhìn chằm chằm tấm bản đồ và bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng cô đang chịu biết bao nguy hiểm.
Một cô thư ký thò đầu qua cửa.
“Cảnh sát trưởng Bell, cảnh sát bang đang ở đường dây số hai.”
Jim Bell bước vào văn phòng ở phía bên kia dãy hành lang nhận điện thoại. Anh ta nói chuyện vài phút rồi lại bước vào la-bô. Anh ta phấn chấn thông báo: “Chúng tôi tóm được bọn họ rồi! Người ta định vị được tín hiệu máy di động của cô ta. Cô ta đang di chuyển về phía tây trên đường 112. Bọn họ vượt qua được rào chắn”.
Rhyme hỏi: “Bằng cách nào?”.
“Có vẻ như bọn họ đã lẻn vào bãi đỗ xe của Davett và đánh cắp một chiếc xe tải loại nhỏ hoặc một chiếc SUV, xuyên rừng một đoạn rồi trở ra quốc lộ. Trời đất, như thế tay lái phải rất cứng.”
Đó là Amelia của tôi, Rhyme tự nhủ. Cô gái ấy có thể lái xe leo tường…
Bell tiếp tục: “Cô ta sẽ vứt chiếc xe đó và sử dụng một chiếc khác”.
“Làm sao các anh biết được?”
“Cô ta gọi tới một công ty cho thuê xe ở Hobeth Falls. Lucy và các cảnh sát khác đang âm thầm bám theo cô ta. Chúng tôi đang trao đổi với nhân viên của Davett xem ai bị mất xe để ở bãi đỗ. Nhưng chúng tôi không cần đến việc mô tả chiếc xe nếu cô ta cứ giữ máy một chút nữa. Vài phút nữa thôi là nhân viên kỹ thuật sẽ định vị được chính xác.”
Lincoln Rhyme đăm đăm nhìn tấm bản đồ - tuy cho tới lúc này nó đã in sâu vào đầu óc anh. Lát sau, anh thở dài rồi lẩm bẩm: “Chúc may mắm”.
Nhưng lời chúc ấy dành cho kẻ săn mồi hay con mồi  thì Rhyme hẳn không nói ra.