CHƯƠNG 33

     achs tỉnh giấc ngay sau khi mặt trời vừa mọc vì cái tiếng kêu ri ri – trong lúc mơ màng cô nghe như tiếng dế kêu yên bình, nhưng hóa ra đó là tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Casio. Cô nhấn nút tắt chuông đi.
Người cô đau nhức nhối – phản ứng của chứng viêm khớp trước việc phải ngủ trên tấm nệm mỏng trảu trên sàn kim loại bắt đinh tán.
Nhưng Sachs cảm thấy vui vẻ một cách lạ lùng. Ánh nắng mặt trời mới mọc chiếu qua các ô cửa sổ và cô coi đây là điềm lành. Hôm nay họ sẽ tìm thấy Mary Beth và đưa cô gái quay lại Tanner’s Corner. Cô sẽ khẳng định câu chuyện Garrett đã kể và Jim Bell cùng Lucy Kerr có thể bắt đầu cuộc tìm kiếm kẻ sát nhân thực sự - gã đàn ông mặc quần yếm.
Sachs quan sát Garrett thức giấc trong phòng ngủ, lăn người ngồi dậy trên tấm nệm lún dúm dó. Gã lấy những ngón tay dài cào mớ tóc rối bù xù. Cô tự nhủ rằng gã trông giống hệt bất cứ cậu thiếu niên nào vào buổi sáng. Ngái ngủ, vụng về và dễ thương. Chuẩn bị mặc quần áo, chuẩn bị đón xe buýt đến trường, gặp gỡ bạn bè, vào lớp, tán tỉnh các cô bé, ném những quả bóng bầu dục. Quan sát gã chuếnh choáng nhìn xung quanh tìm sơ mi, cô để ý thấy cái thân hình gầy giơ xương của gã và lo lắng đến việc sửa soạn cho gã một ít thức ăn ngon lành – ngũ cốc, sữa, trái cây – và giặt quần áo cho gã, đảm bảo rằng gã có tắm. Như thế này, cô nghĩ, sẽ giống như có những đứa con của chính mình vậy. Không phải là mượn những đứa con của bạn bè được mấy tiếng đồng hồ - con gái đỡ đầu của cô (con gái của Amy) chẳng hạn. Mà là ở đó mỗi ngày, khi chúng thức dậy, với những căn phòng bừa bãi của chúng, với những thái độ khó bảo của tuổi mới lớn, sửa soạn các bữa ăn cho chúng, sắm quần áo cho chúng, tranh luận với chúng, trông nom chăm sóc chúng. Làm trung tâm cuộc sống của chúng.
“Xin chào.” Sachs mỉm cười.
Garrett cũng mỉm cười lại.  “Chúng ta phải đi thôi”. Gã nói. “Phải tới chỗ Mary Beth. Tôi đã để cô ấy một mình lâu quá rồi. Cô ấy hẳn đang sợ hãi và khát nước lắm.”
Sachs loạng choạng đứng dậy.
Garrett liếc nhìn ngực mình, nhìn những mảng đỏ vì lá sồi độc và dường như ngượng ngùng. Gã vội vã mặc sơ mi vào. “Tôi đi ra ngoài. Cô biết đấy, tôi có việc phải làm. Tôi sẽ để vài cái tổ ong bắp cày rỗng ở xung quanh đây. Chúng chắc sẽ làm chậm bước bọn họ - nếu bọn họ đi đường này.” Garrett bước ra ngoài nhưng chỉ lát sau đã quay lại. Gã đặt một cốc nước lên chiếc bàn bên cạnh Sachs, bẽn lẽn nói: “Cho cô”. Gã lại bước ra.
Sachs uống cạn cốc nước. Ước ao được đánh răng và có thời gian tắm. Có thể khi họ tới chỗ…
Hắn kìa!” Một giọng đàn ông thì thào.
Sachs sững người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cô không trông thấy gì. Nhưng từ trong một bụi cây cao gần ngôi nhà lưu động, cái giọng thì thào cố nén kia lại tiếp tục: “Hắn lọt vào kính ngắm rồi. Phen này chắc trúng”.
Cái giọng nghe quen quen và Sachs đi đến kết luận rằng nó nghe giống giọng Sean O’Sarian, chiến hữu của Culbeau. Gã gầy giơ xương. Ba gã nhà quê đã tìm thấy họ - ba gã sẽ khử gã trai hoặc tra tấn gã phải khai ra chỗ Mary Beth, hòng giành giải thưởng.
Garrett không nghe thấy giọng nói. Sachs có thể trông thấy gã – gã ở cách đấy khoảng ba mươi feet, đặt một cái tổ ong bắp cày rỗng trên lối mòn. Cô nghe thấy tiếng bước chân trong bụi cây tiến về phía trước, về phía khoảng đất trống có gã trai.
Cô chộp lấy khẩu Smith & Wesson, khẽ khàng bước ra ngoài. Cô khom mình, ra hiệu cho Garrett một cách tuyệt vọng. Gã không trông thấy cô.
Tiếng bước chân trong bụi cây tiến đến gần hơn.
“Garrett”, Sachs thì thào.
Gã quay lại, trông thấy Sachs đang ra hiệu cho gã đến chỗ cô. Gã chau mày, nhận ra trong ánh mắt cô vẻ cấp bách. Rồi gã liếc nhìn sang bên trái, nhìn vào bụi cây và cô trông thấy nỗi kinh hoàng hiện trên bộ mặt gã. Gã kêu lên: “Đừng bắn tôi, đừng bắn tôi, đừng bắn tôi!”.
Sachs khom mình, ngón tay móc vào cò súng, lên đạn và nhằm vào bụi cây.
Sự việc xảy ra quá nhanh...
Garrett hãi hùng nằm sấp xuống, gào: “Đừng, đừng!”.
Amelia nâng khẩu súng lên, trong tư thế giữ bằng cả hai tay, kéo cò, chờ đợi một mục tiêu xuất hiện…
Người đàn ông nhảy từ bụi cây ra khoảng đất trống, súng gương lên nhằm vào Garrett…
Đúng lúc ấy Ned Spoto vòng qua góc ngôi nhà lưu động ngay bên cạnh Sachs, chớp mắt ngạc nhiên và nhảy bổ về phía cô, hai cánh tay vươn ra. Giật mình, Sachs loạng choạng lùi lại. Khẩu súng nhả đạn, giật mạnh trong bàn tay cô.
Và cách đấy khoảng ba mươi feet, phía bên kia làn khói mỏng manh tỏa ra từ họng súng – cô trông thấy viên đạn găm trúng trán người đàn ông vừa nãy nấp trong bụi cây – hoàn toàn chẳng phải Sean O’Sarian mà là Jesse Corn. Một chấm đen xuất hiện phía bên trên mắt chàng cảnh sát trẻ và khi đầu anh ta ngật ra đằng sau thì một đám mây bụi màu hồng khủng khiếp cũng tung lên đằng sau anh ta. Không kêu tiếng nào, anh ta ngã vật xuống đất.
Sachs há hốc miệng, nhìn chằm chằm cái thân thể chỉ giật lên một lần rồi nằm hoàn toàn bất động. Cô tắc thở, khuỵu gối, khẩu súng rơi khỏi tay.
“Ôi, lạy Chúa”. Ned lẩm bẩm, cũng bàng hoàng nhìn chằm chằm cái thân thể kia. Trước khi viên cảnh sát kịp trấn tĩnh lại và rút súng, Garrett đã lao vào anh ta. Gã nhặt khẩu súng của Sachs rơi dưới đất, chĩa vào đầu Ned, rồi tước vũ khí của anh ta, quăng vào bụi rậm.
“Nằm xuống!”, Garrett giận dữ quát. “Nằm sấp xuống!”
“Cô đã giết cậu ấy, cô đã giết cậu ấy”, Ned lẩm bẩm.
“Không!”
Ned làm theo mệnh lệnh của Garrett, nước mắt chảy dài trên hai gò má rám nắng.
“Jesse!” Giọng Lucy Kerr cất lên gần đó. “Anh ở chỗ nào vậy? Ai bắn đấy?”
“Không, không, không…”, Sachs rên rỉ. Nhìn lượng máu nhiều kinh hoàng tuôn ra từ cái sọ vỡ toác của viên cảnh sát đã chết.
Garrett Hanlon liếc nhìn xác Jesse. Rồi gã đi qua nó – về phía tiếng những bước chân đang đến gần. Gã vòng tay ôm lấy Sachs. ‘‘Chúng ta phải đi thôi.’’
Khi cô không trả lời, khi cô, hoàn toàn tê liệt, chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt – cái kết thúc của cuộc đời viên cảnh sát, cũng là cái kết thúc của chính cuộc đời cô – Garrett đã giúp cô đứng lên, rồi nắm bàn tay cô và kéo cô chạy theo mình. Hai người mất hút vào trong rừng.