PHẦN 5
THỊ TRẤN VẮNG BÓNG TRẺ
CHƯƠNG 44

     ấm biển gắn trên một bức tường tòa án giải thích rằng tên tiểu bang bắt nguồn từ từ Carolus trong tiếng Latin, có nghĩa là Charles trong tiếng Anh. Vua Charles I đã ban giấy cấp đất để thiết lập nên thuộc địa này.
Carolina...
Amelia Sachs lại cứ tưởng tên tiểu bang được đặt theo tên một nữ hoàng hay một công nương nào đó, Carolina. Sinh ra và lớn lên ở Brooklyn, cô không mấy quan tâm, cũng không mấy hiểu biết, về hoàng tộc.
Bây giờ thì cô đang ngồi giữa hai người lính gác trên chiếc ghế băng trong tòa án, tay vẫn bị còng. Tòa nhà bằng gạch đỏ lâu đời, sàn lát đá cẩm thạch và gỗ gụ sẫm màu. Những người đàn ông nghiêm khắc mặc com lê đen, những vị thẩm phán hoặc thống đốc, cô đồ là thế, từ những bức tranh sơn dầu nhìn xuống cô, như thể họ biết cô có tội. Không có máy điều hòa nhiệt độ, nhưng nhờ kỹ thuật công trình hiệu quả của thế kỷ XVIII, những làn gió nhẹ và bóng tối khiến chốn này đâm mát mẻ.
Fred Dallray thong thả đi tới chỗ cô. “Xin chào - cô muốn cà phê hay thứ gì không?”
Người lính gác bên tay trái vừa bắt đầu “Không nói chuyện với...” thì chiếc thẻ nhân viên Bộ Tư pháp đã cắt đứt lời nhắc nhở.
“Không, Fred. Lincoln đâu?”
Đã gần chín rưỡi.
Không biết. Cô biết cái tay đó mà - đôi khi anh ta cứ bỗng dưngxuất hiện thôi. Đối với một người không đi lại được thì anh ta lại lang thang chỗ nọ chỗ kia nhiều hơn bất cứ ai khác tôi từng biết đấy,”
Lucy và Garrett cũng chưa thấy tới.
Sol Geberth, mặc bộ com lê màu xám trông đắt tiền, bước đến chỗ Sachs. Người lính gác bên tay phải nhanh chóng đứng lên nhường cho ông luật sư ngồi xuống. “Xin chào, Fred.” Ông luật sư nói với ông mật vụ.
Dellray gật đầu đáp lại, nhưng lạnh nhạt, và Sachs suy luận rằng, cũng như với Rhyme, ông luật sư bào chữa này hẳn từng cãi trắng án cho một số đối tượng bị ông mật vụ tóm cổ.
“Đã thương lượng rồi”, Geberth bảo Sachs. “Công tố viên đồng ý với tội ngộ sát - ngoài ra sẽ không có thêm điểm buộc tội nào. Năm năm. Không có chuyện cam kết để được tha.”
Năm năm...
Ông luật sư tiếp tục: “Hôm qua tôi chưa nghĩ tới một khía cạnh của việc này”.
“Khía cạnh gì vậy?”, Sachs hỏi, cố gắng phán đoán qua vẻ mặt Geberth xem cái vấn đề mới nảy sinh đó phức tạp tới mức nào.
“Vấn đề là cô là một cảnh sát.”
“Điều ấy có liên quan gì?”
Gerberth chưa kịp nói thì Dellray đã nói trước: “Cô là một sĩ quan cảnh sát. Một người vốn thuộc hệ thống này”.
Khi Sachs vẫn chưa hiểu, người nhân viên mật vụ giải thích: “Thuộc hệ thống nhà tù này. Cô sẽ phải được cách ly. Nếu không cô sẽ không tồn tại nổi lấy một tuần. Hoàn cảnh sẽ khắc nghiệt đấy Amelia. Sẽ hết sức khắc nghiệt đấy.”
“Nhưng có ai biết tôi là cảnh sát đâu.”
Dellray cất tiếng cười khẽ. “Cho tới lúc cô được phát bộ đồng phục tù nhân bằng nỉ và lanh thì bọn họ sẽ biết không sót thông tin nào về cô cả.”
“Tôi chưa từng tóm cổ ai dưới này. Tại sao họ lại bận tâm chuyện tôi là cảnh sát chứ?”
“Cô từ đâu đến không tạo ra một mảy may khác biệt nào”, Dellray vừa nói vừa nhìn Geberth, ông này gật đầu khẳng định. “Cô tuyệt đối sẽ không được giam chung.”
“Vậy, về cơ bản, sẽ là năm năm cô độc.”
“Tôi e là thế, Geberth nói.
Sachs nhắm mắt lại, cảm thấy cơn buồn nôn lan khắp người,
Năm năm không xê dịch, năm năm của nỗi hãi sợ trong một không gian đóng kín, năm năm của ác mộng...
Và, là một kẻ từng bị kết án, làm sao cô có thể nghĩ đến chuyện làm mẹ? Sự tuyệt vọng khiến cô nghẹt thở.
“Thế nào?”, ông luật sư hỏi. “Sẽ thế nào đây?”
Sachs mở mắt ra. “Tôi chấp nhận.”
Căn phòng đông đúc. Sachs trông thấy Mason Germain và một vài cảnh sát khác. Hai ông bà nét mặt nghiêm trang, mắt đỏ hoe, có lẽ là chaiv>Phòng mổ trông bình thường hơn Rhyme tưởng. Gạch ốp màu xanh lá cây quá quen thuộc, các thiết bị bằng thép không gỉ, các dụng cụ, ống nghiệm. Nhưng cũng có rất nhiều hộp bìa các tông. Và một cái đài. Anh định hỏi họ sẽ mở loại nhạc gì, tuy nhiên anh nhớ ra rằng anh sẽ được gây mê và không quan tâm đến chuyện nhạc nhẽo nữa.
“Khá là buồn cười”, Rhyme lơ mơ lẩm bẩm với một y tá đang đứng bên cạnh anh. Cô ta quay lại. Anh chỉ có thể trông thấy được đôi mắt cô ta phía bên trên khẩu trang.
“Gì cơ?”, cô ta hỏi.
“Họ sẽ mổ ở cái chỗ tôi cần được gây mê. Nếu tôi phải mổ ruột thừa thì họ có thể mổ mà không cần gây tê gì cả.”
“Điều đó khá là buồn cười, ông Rhyme.”
Anh bật tiếng cười ngắn ngủi, nghĩ: Như thế có nghĩa cô ta biết mình.
Rhyme đăm đăm nhìn lên trần nhà trong tâm trạng suy tư, mơ hồ. Lincoln Rhyme vốn vẫn chia người ta ra thành hai loại: loại đến và loại đi. Có những người thích thú chuyến đi hơn là khi đãđến đích. Anh, về bản chất, thuộc loại người đến - tìm thấy câu trả lời cho các câu hỏi khám nghiệm là mục tiêu của anh và anh thích thú việc đạt tới giải pháp hơn là quá trình tìm kiếm nó. Tuy nhiên, bây giờ, nằm ngửa đăm đăm nhìn lên chùm đèn mổ mạ crôm sáng loáng, anh cảm thấy hoàn toàn ngược lại. Anh thích được tồn tạitrong cái trạng thái hy vọng này hơn - tận hưởng cảm giác chờ đợi đầy hồi hộp.
Người bác sĩ gây mê, một phụ nữ Ấn Độ, đi vào và chọc kim tiêm vào cánh tay Rhyme, chuẩn bị thuốc, đổ nó vào cái ống nối với kim tiêm. Chị ta có đôi bàn tay rất khéo léo.
“Ông sẵn sàng ngủ một giấc chưa?”, chị ta hỏi với giọng nhẹ nhàng, trầm bổng.
“Sẵn sàng lắm rồi”, Rhyme lẩm bẩm.
“Khi tôi tiêm mũi thuốc này tôi sẽ yêu cầu ông đếm ngược lại từ một trăm. Ông sẽ thiếp đi lúc nào không biết.”
“Kỷ lục là bao nhiêu?”, Rhyme hỏi đùa.
“Việc đếm ngược ấy à? Có một ông, to béo hơn ông nhiều, đếm được tới bảy mươi chín.”
“Tôi sẽ cố gắng đếm tới bảy mươi chín.”
“Nếu ông làm được điều đó phòng mổ này sẽ mang tên ông”, chị ta tỉnh bơ đáp.
Rhyme quan sát chị ta bơm một ống truyền chất lỏng trongsuốt. Chị ta quay đi nhìn màn hình kiểm tra. Rhyme bắt đầu đếm: “Một trăm, chín mươi chín, chín mươi tám, chín mươi bảy...”.
Cô y tá kia, cái cô đã gọi anh bằng tên, khom người xuống. Cô ta nói thấp giọng: “Xin chào”.
Giọng điệu nghe khác thường.
Rhyme liếc nhìn cô ta.
Cô ta tiếp tục: “Tôi là Lydia Johansson. Nhớ tôi chứ?”. Trước khi Rhyme kịp nói rằng tất nhiên anh nhớ, cô ta đã nói thêm bằng giọng thì thào đầy đen tối: “Jim Bell nhờ tôi chuyển lời vĩnh biệt ông”.
“Không!”, Rhyme lẩm bẩm.
Người bác sĩ gây mê, vừa nhìn màn hình kiểm tra vừa nói: “Được rồi. Cứ thư giãn nhé. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp”.
Ghé sát miệng vào tai Rhyme, Lydia thì thầm: “Ông không thắc mắc tại sao Jim và Steve Farr lại biết được những người nào đã mắc chứng ung thư à?”.
“Không! Dừng lại!”
“Tôi cung cấp cho Jim tên của họ, để Culbeau có thể đảm bảo rằng họ sẽ gặp tai nạn này khác. Jim Bell là bạn trai của tôi. Chúng tôi quan hệ với nhau nhiều năm nay rồi. Anh ấy là người sai tôi tới Bến tàu kênh Nước đen sau khi Mary Beth bị bắt cóc. Buổi sáng hôm đó tôi tới đặt hoa và loanh quanh canh chừng xem liệuGarrett có ló mặt không. Tôi sẽ nói chuyện với hắn để Jesse và Ed Schaeffer có cơ hội tóm hắn - Ed cũng trong hội chúng tôi. Rồi họ sẽ ép hắn khai nơi Mary Beth đang ở. Nhưng chẳng ai ngờ hắn lạibắt cóc tôi.”
Ồ, phải, chính trong lòng thị trấn này là mấy cái tổ ong bắp cày.
“Dừng lại!”, Rhyme kêu lên. Nhưng giọng anh chỉ còn là lẩm bẩm.
Người bác sĩ gây mê nói: “Đã được mười lăm giây. Có thể rốt cuộc ông sẽ phá vỡ kỷ lục. Ông đang đếm đấy chứ? Tôi khôngnghe thấy tiếng ông đếm”.
“Tôi sẽ ở ngay đây”, Lydia vuốt ve trán Rhyme, bảo. “Ông biết đấy, rất nhiều thứ có thể trục trặc trong lúc tiến hành phẫu thuật. Ống truyền oxy bị xoắn, thuốc bị nhầm liều. Ai mà biết được? Chúng có thể giết chết ông, có thể đẩy ông rơi vào hôn mê. Nhưng chắc chắn ông sẽ không thể ra cung cấp lời chứng được.”
“Khoan”, Rhyme hổn hển. “Khoan!”
“Ha.” Bác sĩ gây mê vừa nói vừa cười to, ánh mắt vẫn chăm chú vào màn hình kiểm tra. “Hai mươi giây. Tôi cho rằng ông sẽ thắng cuộc đấy, ông Rhyme.”
“Không, tôi không cho rằng ông sẽ thắng cuộc đâu.” Lydia thì thào và từ từ đứng dậy trong lúc Rhyme trông thấy căn phòng chỉ còn là một màu xám, rồi chỉ còn là một màu đen ngòm.