CHƯƠNG 2

     hiếc ti vi đặt trên giá sách vẫn đang bật trong khi Lenny Lowell chuẩn bị gói tập tài liệu để chờ người đến lấy. Phòng làm việc của gã như một ốc đảo đang tỏa ánh đèn màu hổ phách đối nghịch với những mặt tiền tối tăm của trung tâm yoga, nhà xem bói của bà đồng cốt, salon làm móng mà khách quen thường xuyên là những cô gái điếm. Bên kia hè phố, cuối khu nhà, quầy ký gửi và đổi tiền vẫn đang mở cửa, còn xa hơn nữa là trạm 76 sáng trưng còn hơn cả sân nhà tù. 
Người phục vụ trạm ga ngồi thụt trong quầy y như một con bê ngồi sau cửa kính. Nhưng tối nay thì cả anh ta và người quản lý phòng đổi tiền chẳng phải lo lắng gì về tình hình an ninh vì trời đang mưa. Ở LA thì ngay cả bọn tội phạm cũng phải tránh trời mưa. 
Trên màn hình ti vi, một cô nàng da ngăm đen gợi tình tường thuật lại tội ác mới nhất của thế kỷ này. Thành phần ban bồi thẩm đang được lựa chọn cho phiên tòa sắp tới, xử vụ diễn viên Rob Cole, bị buộc tội đã bạo hành vợ là Tricia cho đến chết.
Lenny xem bằng một mắt, nghe bằng một tai. Rồi hắn ta sẽ lại chỉ bị buộc tội ghen tuông mà thôi. Cole đã thuê luật sư Martin Gorman, mà khách hàng của Gorman thì toàn là những nhân vật mà “ai cũng biết là ai ấy” của Hollywood. Còn khách hàng của Lenny thì rặt là những thùng rác “ai cũng biết là ai ấy” của Phòng cảnh sát Los Angeles. 
Chẳng phải là gã kém cỏi gì. Thế giới này phun ra tội phạm nhiều đến nỗi luật sư bào chữa không xuể, nhưng những kẻ bị bắt lại toàn là những tên đầu độn. Lenny vừa có một vụ khá, và vụ đó đã mang lại cho gã một chiếc Cadillac và một vé tới Tahiti. Dù sao thì gã cũng  luôn ao ước được một lần đứng cùng hàng ngũ với Martin Gorman, Johnnie Cochran hay Robert Shapiro. Gã chẳng có cách nào với tới họ nếu như không có những mối quan hệ xã hội khác.
Tấm ảnh của Tricia Crowne-Cole to hết màn hình. Cô ta không đặc biệt hấp dẫn mà vừa mập vừa lùn vừa tẻ nhạt với mái tóc nâu dài. Ở tuổi cô ta chẳng ai để tóc dài thế.  (Cô ta quãng chừng 50, rõ ràng là già hơn Cole, theo những gì hắn ta khai thì hắn chỉ độ 40). Cô ta đeo kính, trông lại càng giống mấy mụ gái già trông giữ thư viện. 
Ngay lập tức người ta nghĩ rằng cô ta là con gái của một tỷ phú chuyên dùng tiền để làm vui cuộc sống. Đặc biệt ở cái thành phố này, nơi mà phụ nữ luôn ghi phím tắt số điện thoại của mấy ông bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ và nhà tạo mẫu thời trang được ưa chuộng, thì tỷ phú đô la có thể biến một thứ tẻ nhạt thành một con công lộng lẫy đến đáng ghét.
Một người bình thường thì khó có thể nghĩ ra lý do tại sao người ta lại muốn cô ta phải chết. Cô ta đã hy sinh cả đời mình để nuôi dưỡng cái niềm tin nhân từ nơi người cha của cô. Chẳng có căn bệnh nào mà Norman Crowne lại không cố gắng cứu chữa, chẳng có họat động xã hội vì nhân quyền nào ông không bênh vực, không bộ môn nghệ thuật cao siêu nào ông không ủng hộ, thông qua Tricia. Cô đã trở thành cầu nối với thế giới của cha mình.
Cũng không người bình thường nào hình dung ra nổi lý do tại sao lại có kẻ đang tâm giết cô một cách dã man đến thế, bóp cổ và làm nát bộ mặt cô bằng một bức tượng to bằng quả bóng bowling. Lenny thì không phải là người bình thường. Gã đã nghe những câu chuyện như thế này đến hàng nghìn lần và biết rõ có những kẻ chỉ vì lòng ghen tuông và hận thù mà dẫn tới hành động như vậy. 
Quanh thành phố này người ta đồn rằng Tricia đã chán ngấy với cái tính trăng hoa của Cole, với những vở kịch lê thê không hồi kết, và đã định cho gã đi tàu suốt. Cole khởi đầu sự nghiệp bằng những vai diễn ngờ nghệch và nông choèn. Nên phần lớn tiền bạc đều từ vợ mà ra. Tiền của cô dành nhiều cho các quỹ từ thiện và bệnh viện, phần còn lại dồn cho Cole. Rob Cole không có những vai diễn đủ để hắn sống được một mình, cũng không đủ khôn ngoan để giữ bí mật những điểm yếu đáng che đậy.
Gã có thể tạo dựng được tên tuổi cho mình nhờ vụ của Rob Cole, sẽ là một cái tên mà ngay cả những kẻ thô thiển nhất cũng phải nhận ra. Nhưng giờ Rob Cole đang là cơn đau đầu của Martin Gorman. Lenny đành tìm con cá khác để rán vậy.
Chuông cửa reo lên, báo hiệu người chuyển h&agrav!!!15583_29.htm!!! Đã xem 20306 lần.


Nguồn: Nhà xuất bản: NXB Văn Hoá Sài Gòn
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 18 tháng 6 năm 2015

Truyện Giết Người Đưa Thư Giới thiệu CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 CHƯƠNG 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 xe, kéo chiếc kính bơi lên và đeo vào mắt.  
- Cậu không quan tâm tới ai ngoài cậu cả.
- Anh chẳng biết cái cứt gì về tôi hết, Mojo ạ. Anh cũng chẳng biết cái chết tiệt gì về những điều đang xảy ra. Hãy tránh xa khỏi chuyện này. 
Jace nhấn bàn đạp, đạp hết tốc lực như muốn tránh xa khỏi Mojo và cái cảm giác tội lỗi đang len lên. Nó muốn gạt bỏ khỏi đầu hình ảnh Eta với vết cắt trên cổ, và những giây phút trong cuộc sống của cô ở trên khu đất bẩn thỉu phía sau văn phòng Speed. 
Chiếc xe đạp lắc mạnh từ bên này qua bên kia khi nó đạp. Cái lốp sau mới thay nảy tưng tưng trên đường khiến nó nhao về phía trước. Nó rẽ vào khu Figueroa, nơi xe cộ đang đông đúc. Những chiếc xe tải giao nông phẩm, và xe tải Brinks, rồi những người đi làm vào thành phố từ lúc sớm để tránh cái ùn tắc khổ sở trên đường quốc lộ. 
Mùi khí thải, âm thanh của những tiếng phanh rít và cả tiếng động cơ diesel thật là thân thuộc, bình dị. Nó cảm thấy tốc độ đang lan tỏa dưới chân mình. Nếu không còn thứ gì trong cuộc đời nó diễn ra bình thường, thì vẫn còn niềm an ủi nhỏ bé nhất là được cảm nhận, nhìn ngắm, lắng nghe và khám phá những thứ mà nó hiểu được.
Nó liếc nhìn ra sau xem liệu Mojo đã bỏ cuộc chưa, nhưng còn một người đưa thư khác vọt lên bên trái nó. Jace bóp phanh và quành qua góc phố. Thẳng tới Fourth, nơi mà một ngày mới của nó thường bắt đầu. Những người đưa thư đã tụ tập dưới chân cầu. Bóng họ mờ đi khi nó vụt qua.
Mojo bị kẹt ở phía bên trái, mặt đầy vẻ dữ tợn. Gã ra hiệu một cách tức giận cho Jace tấp xe vào vệ đường. Jace chĩa ngón tay về phía gã và guồng chân mạnh hơn. Nó ít hơn Mojo đến chục tuổi nhưng lại đang bị thương và quá kiệt sức. Mojo kêu lên và quyết tâm đuổi kịp nó. Tay phải gã cầm chiếc khóa hình chữ U. Gã giơ chiếc khóa lên ra hiệu cho Jace dừng xe lại. Gã cố dồn Jace vào vệ đường, cúi xuống và ép chiếc khóa vào nan hoa xe của Jace.
Jace bị chúi người qua phải, tông xe lên vỉa hè khi họ đi ngang qua phố Olive, khiến chiếc ô tô phía sau phải réo còi inh ỏi để rẽ phải vào phố Fourth. Những người đi bộ trên vỉa hè nhảy lùi lại phía sau, chủi rủa nó. Nó va mạnh vào cánh tay của một người đang cầm tách Starbucks khiến cà phê đổ ra tung tóe. 
Mojo lúc này vẫn đang ở đằng trước, đối mặt với nó. 
Hàng triệu phép tính liên tục xuất hiện trong đầu nó như thể dữ liệu trong máy tính: Tốc độ, vận tốc, đường chạy, các góc cạnh, và chướng ngại vật.
Một tiếng còi bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Một chiếc xe của cảnh sát chạy gần tới Mojo. Một người hét qua micro.
- Phòng cảnh sát Los Angeles đây, mấy anh đi xe đạp kia, dừng lại!
Khi tới góc phố Fourth và Hill, Mojo rẽ ngay tay phải, thẳng hướng vào Jace. Jace quặt bánh trước sang trái. Đèn ở góc phố Fourth đã chuyển sang vàng. Ngã tư gần như không có ai qua lại. 
Chiếc xe đạp nảy trên lề đường, ngay sau xe của Mojo. Jace lấy hết sức bình sinh quay xe. 
Xe của cảnh sát đỗ ngay phía góc phố. Nó quay phải để tránh làn đường phía ngoài và tránh chiếc xe tải. Bánh xe sau của nó khựng lại ngay trước đèn pha phía trước bên trái của chiếc ô tô cảnh sát. Có một tiếng va đập mạnh, và chiếc xe cảnh sát nảy lên phía trước như bị thứ gì đó đâm vào từ phía sau.    
Jace nhảy lên xe, nhấn pedal và lao thẳng vào dòng xe một chiều của phố Hill.
Một dàn hợp xướng những tràng còi. Tiếng lốp xe rít lên trên mặt đường. Nó rẽ vào giữa hai làn xe như thể người ta xâu chỉ vào đầu kim, len giữa những tấm gương xe chiếu hậu và bậc lên xuống cửa xe. Các tài xế thò đầu ra chửi nó. Nó chỉ biết cầu Chúa cho đừng ai mở cửa xe ra.
Nó cứ đi tiếp, rẽ, xuyên qua những con ngõ, rẽ, rồi lại đi tiếp. Kể cả tên lửa cũng không đuổi kịp được nó. Nó là một trong những người đưa thư nhanh nhất thành phố này. Đây là trường đua của nó. Nó thậm chí còn không nghĩ được gì. Nó chỉ biết guồng chân mà đạp, đốt cháy chất adrenaline trong cơ thể và chờ đợi đến lúc hai cánh tay run lên và ngực thắt lại vì nỗi sợ hãi.
Thằng Mojo chó chết đang đuổi theo nó. Mẹ kiếp, chỉ một động tác sơ sẩy là cả hai đứa sẽ kết thúc trong bệnh viện hoặc nhà xác. Jace thì có thể sẽ vào tù vì tội lái xe nguy hiểm hoặc một tội gì đó nặng hơn, tùy vào tâm trạng của một gã cảnh sát nào đó. Và chỉ vài phút cho đến một tiếng đồng hồ, họ sẽ nhận ra rằng họ đang có trong tay kẻ mà cảnh sát toàn thành phố đang tìm kiếm – trong trường hợp thằng Mojo không tình nguyện phun ra trước.
Đó là những gì mày nhận được vì đã tin ngư CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 Lời cuối sách