Dịch giả: Minh Quân & Mỹ Lan
Chương 22

     hững bức tượng nhỏ và tranh trong phòng Eva được phủ màn trắng, người ta đi lại nhẹ nhàng, bước chân chậm rãi lẫn trong tiếng thở dài ảo não.
Ánh sáng được lọc qua mấy tấm màn buông rủ, tăng thêm phần trang trọng, lặng lẽ này.
Trên cái giường trải ra trắng tinh và dưới sự che chở của vị thiên thần giương cánh, Eva, đứa trẻ trọn lành đã ngủ, giấc ngủ vĩnh viễn ngàn đời, không còn bao giờ bị thức dậy để chứng kiến những cảnh làm đau nhói tim em.
Em mặc cái áo dài trắng tinh khiết mà em vẫn ưa mặc lúc sinh thời. Ánh sáng màu hồng xuyên qua màn, rọi đến bên em như muốn sưởi ấm em. Đôi mi dài khép chặt, khuôn mặt nghiêng qua một bên như em đang ngủ. Khuôn mặt tỏa ra một vẻ thiêng liêng cao quý mà Đấng tối cao dành riêng cho những tâm hồn thuần khiết như em.
Rosa nhón chân vào phòng với một lẵng hoa hồng trắng. Ả lùi lại một bước vẻ cung kính vì vừa gặp ông Clare, song thấy ông không để ỷ, ả đến gần giường người chết, đặt quanh em mấy cái hoa. Hương thơm dịu nhẹ tỏa ra phảng phất, làm người cha đứa bé như đang sống trong một giấc mơ.
Cánh cửa chợt mở, Topsy hiện ra ở ngưỡng cửa, mắt sưng húp vì khóc nhiều quá, nó giấu cái gì dưới tạp dề. Bị Rosa ra dấu ngăn lại, Topsy vẫn bước vào. Rosa hách dịch nói nho nhỏ:
- Đi ra! Mày không có việc gì ở đây.
- Mặc tôi, tôi cũng mang hoa cho Eva, một cái hoa vừa nở, một cái thôi.
- Đi ra!
Rosa quyết liệt hơn. Ông Clare dậm nhẹ chân xuống nền nhà:
- Để nó vào đây! Nó có quyền vào...
Rosa đành lùi ra. Topsy tiến tới, đặt cành hoa độc nhất của nó dưới chân Eva... rồi bất ngờ, nó rú lên một tiếng man rợ, nằm lăn dưới chân giường khóc òa lên. Cô Ophélia cố gắng đỡ nó dậy và dìu nó ra song vô ích. Nó gào lên:
- Eva! Tôi cũng muốn chết, tôi muốn chết mà!
Tiếng khóc của nó có cái gì thê thảm cho đến nỗi máu dồn lên mặt ông Clare và lần đầu từ khi con nhắm mắt, ông bật khóc.
- Này con! Eva đã lên trời rồi, Eva sẽ là Thiên thần đấy, con ơi!
Giọng cô Ophélia dịu dàng chưa từng thấy, và cô gọi nó bằng tiếng con âu yếm lạ thường.
- Eva lên trời? Eva thương con lắm! Từ đây con không được thấy cô, con không còn ai nữa...
Rồi nó rống lên khóc nữa, như tuồng chưa được khóc bao giờ. Ông Clare bảo nó:
- Phải! Không ai còn được thấy Eva! Cả ta nữa!
Ông quay sang người chị:
- Chị ơi! Gắng mà an ủi con bé đáng thương này!
- Tôi không muốn được sinh ra, tôi muốn chết! Tại sao tôi lại được sinh ra và sống làm chi?
Cô Ophélia dịu dàng dỗ nó và đưa nó ra khỏi phòng Eva. Chính cô cũng phải động lòng vì con Topsy quái quỷ. Cô khóc rưng rưng. Cô đưa nó về phòng mình, bảo nó:
- Này Topsy, cô đây, cô cũng yêu con, mặc dù cô không trọn tốt, trọn lành như Eva. Nhưng cô hy vọng là sẽ học được nơi Eva tình thương hiếm cố, thứ tình thương cao quý như chúa Ki-tô. Cô hứa sẽ thương con, sẽ giúp con trở thành người tốt.
Giọng cô nồng nàn, nhiệt thành hơn lời nói. Mà nhiệt thành hơn nữa là những giòng nước mắt ràn rụa trên má cô.
Kể từ lúc ấy, cô chiếm được lòng tin nơi đứa trẻ bị bỏ rơi này, một lòng tin vững chắc và vĩnh viễn.

*

- Eva ơi! Suốt cuộc sống ngắn ngủi của con, con đã làm được biết bao nhiêu điều hữu ích. Còn ba đây, ba đã làm gì cho đời? Và ba sẽ làm gì trong những năm dài vô vị còn lại sau này?
Người cha than thở một mình.
Gian phòng lại chìm trong lặng lẽ. Những bước chân khua động hành lang, những lời thì thào của bọn người vào viếng bé Eva. Rồi thì tang lễ được cử hành.
Xe đậu hàng hàng trước cửa. Khách đến thăm và được đưa vào. Những băng tang xéo ngang ngực, những băng trắng trên đầu, những người khóc lóc... những tiếng cầu nguyện... vẫn không làm ông tỉnh táo. Ông đi như bước trong mơ, mắt khô cạn lệ và ông chỉ thấy một vật: cái đầu tóc óng ả và khuôn mặt sáng rỡ của Eva.
Rồi tấm ra phủ kín mặt em và nắp áo quan đậy lại... ông như mê đi...
Cho đến khi ông nghe tiếng đất ném xuống huyệt và lấp đầy. Ông lại nghe loáng thoáng lời kinh trang nghiêm:
- Ta là sự phục sinh và sự sống! Ai tin nơi ta, người ấy sẽ được sống đời đời!
Làm sao Saint Clare tin được rằng con ông, Eva xinh xắn, tốt lành từ thể xác đến tâm hồn lại có thể lìa ông quá sớm đến thế này?
Tất cả mọi người đều đau khổ, lòng trĩu buồn khi trở về ngôi nhà quen thuộc, kể từ nay không bao giờ còn thấy bóng dáng Eva.
Marie đóng kín cửa phòng. Nằm dài ra giường, bà khóc lóc, rên rỉ, trách móc không ngừng. Bằng mọi cách, bà ta bắt lũ tôi tớ phải túc trực hầu hạ không hở tay một chút, không có chút thì giờ nào để khóc nữa. Mà tại sao bọn này khóc chứ? Nỗi khổ đau này là của riêng bà ta, riêng mình bà ta thôi. Marie làm như trên đời không có ai có quả tim biết xúc cảm như bà hết. Rồi bà lại trách:
- Coi! Ông ấy không nhỏ một giọt nước mắt nào hết! Ông ấy không kể gì đến tôi cả, người đâu mà sắt đá đến mức. Ít nhất ông cũng phải biết là vợ ông khổ đau chứ.
Cái bề ngoài của bà chủ làm cho vài tên nô lệ nông nổi ngỡ là bà ta khổ sở lắm, nhất là lúc bà lên cơn vật vã. Rồi bà ta cho vời bác sĩ đến, và tuyên bố là mình sắp chết.
Cả nhà lại nhốn nháo lên, bọn tôi tớ chạy chân không bén đất, lo mang nước nóng đến cho bà, chà xát cho bà bằng nỉ mỏng v.v... Cuối cùng, mọi sự êm rơ! Bà ta sống nhăn như vẫn sống và tiếp tục than van, kêu ca làm rầy kẻ khác, nhất là bọn tôi tớ, đặc biệt là vú Mammy.
Bác Tom, người nô lệ tinh ý và trung thành luôn luôn hướng hết tâm trí về phía ông chủ. Bác biết ông thản nhiên bề ngoài nhưng lòng ông khổ sở hơn bao giờ. Mặt nhợt nhạt, người cha ngồi yên trong phòng con gái, cuốn Thánh kinh mở ngỏ, nhưng bác biết là ông không đọc được chữ nào, không thấy gì và mắt ông ráo hoảnh, nhưng tim ông như tan nát vì cái chết của Eva, khác hẳn vợ ông.
Sau cùng, Saint Clare dọn nhà về thành phố. Ông không thể nào sống được trong ngôi biệt thự đầy kỷ niệm thân yêu của Eva: căn phòng, khu vườn, dãy hành lang... chỗ nào cũng như có hình bóng em, lúc nào cũng như có tiếng nói dịu dàng của em vang lên. Và ngôi mộ nhỏ nằm đó.
Không, Saint Clare không chịu nổi. Ông phải quên, phải lấp cái khoảng trống do cái chết con ông gây ra, phải bù vào sự vắng vẻ bằng muôn ngàn tiếng động trong quán rượu, ngoài đường phố.
Băng tang trên mũ, người đàn ông đó ngồi tại các trà thất đọc báo, đàm luận đủ mọi vấn đề: thời sự, chính trị kinh tế, thương mãi. Không ai hiểu rõ nỗi lòng ông, trừ có một người: Tom!