Người dịch: Vũ Đình Phòng
- II -

     ai vợ chồng Nevile ở hai phòng thông nhau, có một buồng tắm. Hai phòng này trên tầng hai, tạo thành như một căn hộ nhỏ riêng biệt, nhằm dành cho cặp vợ chồng nào cùng đến đây một lúc. Nhà chỉ có một giường đôi thì dành cho phu nhân Tressilian.
Nevile đi qua phòng mình, sang phòng vợ. Kay đang nằm trên giường khóc như mưa gió. Thấy chồng vào, cô ngước khuôn mặt ướt đầm lên nhìn chồng.
- Lại còn anh nữa! - cô gào lên giận dữ.
Nevile rất điềm tĩnh, nhưng thấy rõ anh phải cố gắng lắm mới tự kiềm chế được.
- Sao em làm ầm ĩ lên thế? - Nevile nói - Để làm gì kia chứ? Em điên rồi chăng?
- Tại sao anh đưa tờ báo ấy cho Audray, trong khi lẽ ra anh phải đưa tôi?
- Kay, em trẻ con quá!... Chuyện vặt như thế mà em làm ầm ĩ lên!
- Nhưng tại sao anh đưa nó mà không đưa tôi?
- Thì có gì quan trọng?
- Sao lại không quan trọng?
- Anh không hiểu hôm nay em làm sao, Kay, nhưng em phải hiểu đây không phải là nhà mình. Mình chỉ là khách. Phải cư xử cho đúng hoàn cảnh!
- Nhưng sao anh đưa cho nó?
- Vì cô ấy muốn đọc!
- Tôi cũng muốn đọc và tôi là vợ anh!
- Chính vì em là vợ anh mà anh đưa cô ấy. Chưa kể trong hai người, cô ấy lớn tuổi hơn, và về mặt pháp lý, đối với anh cô ấy là “người ngoài”.
- Nó muốn thắng tôi... Và nó đã thắng! Bởi anh đứng về phía nó chống lại tôi...
- Em nói như một đứa trẻ ngu ngốc và tị nạnh. Anh van em, hãy biết kiềm chế và xử sự cho đúng đắn khi có người ngoài.
- Giống như cô ta, anh định nói thế chứ gì?
Nevile lạnh lùng đáp:
- Nhưng em phải thừa nhận Audray cư xử đúng là một phụ nữ đức hạnh. Cô ấy không làm ầm ĩ lên bao giờ.
- Tôi thấy rõ nó đang kéo anh về phía nó để chống lại tôi! Nó căm ghét tôi và muốn trả thù tôi!
- Kay, anh xin em bỏ cái kiểu suy nghĩ ấy đi! Chuyện chẳng có gì mà em làm ầm lên. Anh ngán cái thứ đó của em đến tận cổ rồi!
- Vậy thì ta rời khỏi đây! Mai ta đi luôn!... Em thấy khiếp sợ cái biệt thự này rồi!
- Chúng ta mới ở đây có bốn ngày!
- Bốn ngày là đã đủ lắm rồi!... Ta đi khỏi đây thôi, em van anh đấy, Nevile!
- Không được, Kay!... Chúng ta đã dự định nghỉ ở đây nửa tháng. Chúng ta phải ở đây cho đủ nửa tháng! Em đòi mấy, anh cũng không chiều em được.
- Rồi các người sẽ phải hối hận cho mà xem, anh và con Audray của anh ấy!... Anh tưởng rằng nó là đứa có đủ mọi phẩm hạnh...
- Anh không tưởng như thế. Anh chỉ cho rằng cô ấy đáng quý. Anh đã đối xử với cô ấy không được đúng lắm, vậy mà cô ấy vẫn rộng lượng tha thứ cho anh.
- Về điều ấy thì anh lầm to!
Kay nhảy từ trên giường xuống. Có vẻ cô đã hết cơn giận dữ.
Cô nói tiếp, giọng trịnh trọng:
- Nó không hề tha thứ cho anh. Đã bao nhiêu lần, em bắt gặp nó nhìn anh cho nên em dám khẳng định là nó không hề tha thứ cho anh. Em không đoán được nó nghĩ gì trong óc, nhưng em rất lo. Audray là loại người che giấu rất giỏi, không ai biết được họ nghĩ gì trong đầu...
- Anh lại tiếc là số người như thế không có nhiều hơn!
- Anh nói câu đó là ám chỉ em chứ gì?
- Em rất ít khi chịu giấu đi tình cảm của em! Hễ không bằng lòng điều gì là em làm ầm ĩ lên, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất! Nhiều lúc em tự làm em trở thành lố bịch... và xấu mặt cả anh nữa!
Kay lạnh lùng nói:
- Đấy là tất cả những gì anh muốn nói với em phải không?
Nevile cũng dùng thái độ lạnh lùng đáp lại:
- Anh rất tiếc, Kay ạ, là em không nhìn thấy như thế. Nhưng một điều đã rõ ràng: em bồng bột không kém gì một đứa trẻ con!
Kay cãi, và cô lại bùng lên:
- Còn anh, bao giờ anh cũng tự ghìm mình lại!... Em nói thật cho anh biết: anh nhu nhược như một cái giẻ rách ấy! Tại sao anh không nổi khùng lên bao giờ?... Tại sao anh không làm toáng lên, không nổi nóng?... Ngay cả đối với em!... Tại sao anh không ngăn em lại và đẩy em đi chỗ khác, mỗi khi thấy em làm gì quá đáng? Tại sao?...
Nevile buông một tiếng thở rất dài, nhún vai, ngửa mặt lên trần, chỉ nói đơn giản:
- Lạy Chúa tôi!
Rồi anh quay gót, ra khỏi phòng.