Dịch giả: Trần Bình
Chương 2
Cách suy nghĩ của người già

     obby quỳ xuống bên người chết, nhưng anh không nghi ngờ gì nữa: người ấy đã sang thế giới bên kia. Một sự tỉnh táo cuối cùng, một lời nói cuối cùng và rồi... kết thúc...
Mạnh dạn lên, Bobby thò tay vào túi của người chết lấy ra một chiếc khăn tay lụa và kính cẩn phủ lên khuôn mặt đã bắt đầu lạnh giá.
Bất chợt anh thấy có vật gì đó đã rơi ra theo chiếc khăn tay: đó là một tấm ảnh. Anh nhìn nó sau khi nhặt lên.
Đó là chân dung của một cô gái rất đẹp. Ngắm kỹ một lúc, Bobby tự nhủ: “Đây là một trong những khuôn mặt mà ta không bao giờ quên được”, rồi nhét trả nó vào túi người chết. Xong việc, anh ngồi đợi.
Thời gian chậm chạp trôi... Chàng trai bắt đầu sốt ruột. Anh vừa nhớ ra rằng anh đã hứa với cha anh là chơi đàn oóc ở nhà thờ vào buổi lễ lúc sáu giờ chiều... mà bây giờ đã sáu giờ kém mười rồi! Bobby tiếc rằng đã không nhờ ông bác sĩ báo tin cho cha mình.
Mục sư Thomas Jones là người hay ưu tư. Một chuyện nhỏ cũng đủ làm ông quá đỗi phiền muộn. Cha khốn khổ sẽ lại bực mình - Bobby nghĩ. Nhất là khi ông cho rằng mình không giữ lời hứa; thực ra chuyện này có lý do của nó. Cha vẫn coi mình như một đứa trẻ.
Tình cảm cha con cộng thêm với sự phẫn nộ đối với bản thân, Bobby nhận ra rằng nếu còn ở nhà thì anh chỉ là vật hy sinh cho những tư tưởng hẹp hòi của cha. Ông Jones-cha vẫn cho người con trai thứ tư của mình là một thằng bé dại dột. Ý kiến của hai cha con vẫn khác nhau về vấn đề này.
Bobby đứng lên, giậm chân liên hồi. Ngay lúc ấy, anh thấy có tiếng động phía trên đầu mình. Tưởng rằng đã có người đến cấp cứu người bị nạn nay đã qua đời, anh ngẩng đầu lên.
Không phải ông bác sĩ mà là một người đàn ông không quen biết mặc quần gôn.
- Đã có chuyện gì xảy ra - Người mới tới hỏi - Đã có một tai nạn ư?
Bobby không nhìn rõ người ấy vì lúc này trời đã xẩm tối, nhưng anh biết đây là một người cao lớn, nói giọng nam cao.
Bobby nói lại sự việc, nói mình đang đợi những người cấp cứu tới và hỏi anh ta có nhìn thấy ai đang chạy đến không.
- Không. Không thấy ai cả.
- Thật là tệ hại! - Bobby nói. - Tôi có cuộc hẹn vào lúc sáu giờ.
- Thế cậu chưa muốn về ư?
- Tôi không muốn để người này nằm đây một mình. Ông ấy đã chết, không thể làm gì được nữa, nhưng dù sao...
- Cậu không ngại. Tôi sẽ xuống để trông ông ta cho đến lúc có người đến.
- Anh muốn vậy chứ? - Bobby cảm kích kêu lên - Anh cần biết tôi sợ cha tôi, ông thường bực mình một cách vô cớ. Anh có nhìn thấy đường không? Quay sang trái, bây giờ quay sang phải.
Cuối cùng thì anh ta cũng tới nơi. Đây là một người trạc ba mươi nhăm tuổi, mặt mày nhẵn nhụi.
- Tôi không phải là người trong khu này - Anh ta giải thích. - Tôi là Bassington-french, tới đây tìm một ngôi nhà để thuê. Một tai nạn khủng khiếp! Trong khi đi dạo, ông ta rơi từ vách núi xuống ư?
- Đúng. Mây mù đang dâng lên và đây là một quãng đường nguy hiểm. Bây giờ tôi về đây. Tạm biệt và cảm ơn.
Bobby trèo lên đường hẻm và nhanh chân chạy về nhà xứ. Để tranh thủ thời gian, thay vì đi đường vòng, anh nhảy qua tường của nghĩa địa. Qua cửa sổ, ông mục sư bực mình khi nhìn thấy cảnh đó.
Đã sáu giờ năm phút nhưng chuông nhà thờ vẫn đổ.
Giải thích và trách cứ để lại sau. Buổi lễ bắt đầu. Bobby ngồi xuống ghế và dạo thử mấy phím trên chiếc đàn Ác-mô-ni-um cũ kỹ. Anh lựa chọn và chơi bản nhạc Hành khúc tang tóc của Chopin.
Sau buổi lễ ông mục sư nhắc nhở con trai về bổn phận của anh.
- Bobby, nếu con không làm tốt được việc gì thì tốt hơn cả là con nên bỏ. Con đã vui vẻ nhận chơi đàn Ác-mô-ni-um. Ta không bắt buộc con... nhưng nếu con muốn chơi bời...
- Xin cha tha lỗi cho con - Bobby nói với vẻ hồn nhiên, cách nói trong bất kỳ hoàn cảnh nào của anh - Lần này con không có lỗi. Con phải canh giữ một xác người.
- Con canh giữ cái gì?
- Con canh gác một người rơi từ vách đá xuống. Cha nhớ chỗ cái vực sâu ấy...
- Trời! Một cái chết bi thảm! Người ấy có chết ngay không?
- Không, ông ấy chết sau khi bác sĩ Thomas về tìm người đến cấp cứu. Rất cần có người ở lại. May mắn là đã có một người đến thay con làm việc này.
Ông mục sư thở dài.
- Bobby, thái độ của con làm cha buồn phiền mà không biết nói thế nào. Con vừa đối mặt với cái chết mà con vẫn nhởn nhơ như không ư? Con lại gần như bông đùa nữa... Đối với những người trẻ tuổi như con thì không có gì là thiêng liêng cả.
Bobby thấy khó lòng mà giải thích cho cha anh hiểu tâm trạng thương xót người qua đời của anh tuy cố nói bằng một giọng bình thường. Anh vội ngắt lời cha:
- Thưa cha, xin cha tha lỗi cho con.
Hai cha con cùng trở về nhà.
Ông mục sư nghĩ: “Ta tự hỏi bao giờ thì Bobby đứng đắn hơn và có một địa vị...”
Bobby nghĩ: “Mình tự hỏi mình có thể chịu đựng cuộc sống này trong bao lâu nữa?”
Ngoài cái đó thì hai cha con họ vẫn thương yêu nhau hết mực.