Dịch giả: Phạm Tùng Vĩnh
Chương 2
Gia đình tiểu thư Arundell

     harles lên thang gác bốn bậc một. Anh gõ vào cửa phòng em gái. Có tiếng đáp: “Vào đi!” Anh chạy ào vào phòng và thấy Theresa ở trên giường đang ngáp.
- Cô em là một phụ nữ tuyệt vời, Theresa. - Charles nhận xét vẻ ấm ớ, nịnh đầm, và đến ngồi xuống chân giường.
- Anh đến đây làm gì? - Cô hỏi anh bằng một giọng cụt lủn.
- Đừng nóng, cô bé - Anh cười khẩy nói - Tao đã đi trước cô một nước rồi! Tao muốn thăm dò bà cô Emily trước khi cô em khởi sự.
- Rồi thế nào?
Charles buông xuôi bàn tay làm một cử chỉ chán chường.
- Đành chịu thôi! Cô Emily đã đuổi thẳng cổ tao ra mà nói rằng bà ta không còn lạ gì những tình cảm của các cháu bà và mục đích của sự viếng thăm của họ. Tao biết rõ rằng các cháu bà sẽ sớm thất vọng mà thôi!
- Anh sẽ phải cố chờ thêm một chút! - Theresa đáp.
Anh ta lại cười khẩy nói:
- Tao e rằng mày hoặc Tanios đã chẳng đi nước trước rồi ấy à? Cô em Theresa thân mến, chúng ta đến nước phải đi ra khỏi đây với hai bàn tay trắng mất thôi! Bà cô già ấy chẳng ngốc một chút nào đâu!
- Em không tin điều ấy.
- Không lý lẽ gì nữa! Tao đã thử dọa bà ấy rồi đấy!
- Thế là thế nào? - Cô em hỏi.
- Tao đã bảo bà rằng bà đã chọn cách làm tốt nhất để kéo hết nguy hiểm về mình và bà sẽ không mang theo của cải của mình lên Thiên đàng được đâu! Tại sao không nhả ngay ra một ít tiền đi!
- Charles! Anh điên rồi!
- Không đâu! Tao cũng là một nhà tâm lý cừ đấy chứ! Nịnh hót phỏng ích gì! Bà ta thích chúng ta chống lại bà đôi chút. Rốt cuộc, tao chỉ nói với bà sự thật mà thôi. Đằng nào tiền bạc cũng về tay chúng ta khi bà chết. Tại sao bà không ứng trước một phần cho chúng ta? Mặt khác, tao muốn dỗ dành bà già từ giã sớm cái thế giới khốn nạn này đi cho rồi.
- Bà có theo lời khuyên của anh không? - Theresa trề môi khinh bỉ hỏi.
- Tao không biết. Bà chỉ cảm ơn tao về lời thông báo ấy và bảo đảm với tao rằng bà còn đủ khả năng để tự bảo vệ mình. “Dù thế nào đi nữa, tao đã nói với bà, bà cũng là kẻ bị can”. “Ta sẽ nhớ!” Đó là câu trả lời của bà ta.
Giận điên người, Theresa bảo anh:
- Charles, anh mất trí rồi!
- Thú thật là tao có đi hơi xa. Quái thật! Bà già nằm trên cả một đống vàng. Tao đánh cược rằng bà không tiêu hết một phần mười lợi tức của mình, số còn lại bà dùng làm gì? Trong khi chúng ta thì còn trẻ, chúng ta muốn sống cho ra sống cơ! Để chống lại chúng ta, bà chỉ có thể sống đến một trăm tuổi. Lúc này tao rất muốn ăn chơi, mày cũng vậy.
Theresa đồng tình, nổi bằng một giọng yếu ớt:
- Những người già không thông cảm... họ không biết cuộc sống là cái gì!
Hai người yên lặng một lát. Charles đứng lên:
- Vậy thì, em ơi chúc em may mắn hơn anh.
Theresa đáp:
- Em tin vào Rex để mà thành công. Nếu ít ra em đạt tới chỗ làm cho cô Emily công nhận rằng một thanh niên có năng lực và thông minh như Rex phải có một cơ hội để chuyên sâu thay vì sống leo lắt để làm một thầy thuốc bình thường. Anh Charles ơi! Vài ngàn bảng lúc này có thể sẽ cải thiện được cuộc sống của chúng em đấy!
- Anh chúc em thành công, nhưng tao không tin. Mấy năm qua mày đã sơi không ít tiền rồi. Mà thôi, Theresa này! Mày có cho là mụ Bella và lão chồng vô lại của mụ moi ra được những gì từ cô Emily?
- Bella không cần tiền. Cô ta ăn mặc nom như một cái bị rách và chỉ hướng những thú vui rẻ tiền.
- Có thể mụ cần tiền để nuôi lũ nhóc gớm ghiếc nhà mụ. Chắc hẳn mụ nghĩ đến những khoản tốn kém để cho con ăn học, chữa răng và học nhạc. Dù cho không phải là Bella mong giàu có, thì cũng là Tanios. Tao đánh cược là lão rất thích tiền và chẳng phải là Hy Lạp một cách vô cứ! Tao biết là lão đã tiêu phần lớn của hồi môn của Bella rồi. Lão đã lợi dụng và đã mất nhiều.
Đã xem 13403 lần.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 9 năm 2015

Truyện Nhân Chứng Câm Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 ; thành kiến hẹp hòi chống người nước ngoài, anh vẫn thấy anh ta thật đáng yêu.
- Thật vậy.
Trong phút im lặng, tôi ngắm nhìn Poirot. Cuối cùng tôi hỏi anh:
- Anh nghĩ về cái gì thế, Poirot?
- Tôi nghĩ về những nhân vật tội phạm nổi tiếng khác nhau, rất đáng yêu.
- Trời ơi! Poirot, có phải anh nghi ngờ bác sĩ Tanios không?
- Không, không, Hastings. Đừng vội kết luận. Tôi chỉ đơn giản lưu ý anh rằng sẽ là không khôn ngoan nếu tin vào những phản ứng cá nhân của ta khi đối mặt với những con người. Điều quan trọng là đừng để cho các tình cảm, mà là những sự kiện chi phối mình.
- Ôi dào! Các sự kiện cũng hay làm cho chúng ta bị lầm. Không, không, Poirot, thôi tôi xin anh tổng kết chúng phỏng có ích gì!
- Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, anh bạn ạ. Trước hết chúng ta đang phải đối diện với một âm mưu giết người. Anh chấp nhận như thế không?
- Vâng, tôi chấp nhận điều đó.
Đến lúc ấy tôi vẫn còn giữ mối hoài nghi nhất định đối với cái mà tôi coi là sự dựng lại hoang đường những sự cố đêm thứ Ba lễ Phục sinh, mà bây giờ tôi buộc phải chấp nhận kiểu lôgic của các điều suy diễn của bạn tôi.
- Rất tốt - Poirot nói - Mà một âm mưu giết người ắt liên lụy đến một tên giết người. Vậy thì một trong những người đã qua đêm ở đó ở Littlegreen phải là thủ phạm vụ giết người, trên âm mưu nếu không phải là sự thực.
- Tôi đồng ý với anh điều đó.
- Đây là điểm xuất phát của chúng ta: tên giết người. Chúng ta tiến hành mấy cuộc truy tìm nhỏ, và chúng ta làm bộc lộ ra điều gì? Những lời buộc tội rất thú vị đã ngẫu nhiên lướt qua từ sự đối thoại.
- Phải chăng đúng là ngẫu nhiên?
- Không thể khẳng định được điều gì cả trong lúc này. Vẻ hoàn toàn trong trắng của bà Lawson khi báo cho chúng ta biết rằng Charles đã đe dọa bà cô của mình có lẽ là vờ vĩnh. Những lời nhận xét của bác sĩ Tanios về Theresa Arundell có lẽ không dấu ác ý nào cả. Còn bà Peabody thì bày tỏ dứt khoát ý kiến thành thực của mình về những thiên hướng của Charles Arundell. Và cứ thế mà tiếp tục. Một câu ngạn ngữ nói về con trạch dưới khe đá. Này! Chính tôi, tôi đoán rằng có một con trạch ở dưới khe đá. Mà con trạch của ta là tên giết người.
- Poirot, tôi thích biết rõ anh đang thật sự mơ mộng cái gì?
- Hastings, Hastings. Tôi không cho phép mình mơ mộng nhưng ít ra cũng là ý nghĩa mà anh gán cho từ ấy. Tôi đành phải có mấy điều suy nghĩ.
- Chẳng hạn?
- Thoạt tiên tôi xem xét động cơ. Tại sao người ta lại giết chết tiểu thư Arundell? Rất rõ ràng là để thừa kế tài sản của bà. Cái chết của tiểu thư Arundell có thể có lợi cho ai, nếu bà cô già ấy đã chết vào thứ Ba lễ Phục sinh?
- Cho tất cả họ, trừ bà Lawson.
- Chính xác.
- Đấy ít nhất cũng là một người tất nhiên không có liên quan gì.
- Quả như lời người ta đồn đại - Poirot thở dài - Mặt khác bà tùy nữ đáng lẽ không kiếm được gì cả qua cái chết của tiểu thư Arundell vào thứ Ba lễ Phục sinh, thì lại thu được toàn bộ tài sản khi cái chết bỗng đến hai tuần lễ sau đó.
- Anh muốn đi đến đâu? - Tôi tò mò hỏi.
- Nguyên nhân và kết quả, bạn ơi, nhân và quả.
Tôi nhìn anh bối rối.
- Ta hãy lý luận xem nào. Điều gì xảy ra sau tai nạn?
- Tiểu thư Arundell nằm liệt giường. - Tôi nói liều.
- Rất đúng. Bà dành toàn bộ thời gian để suy ngẫm, rồi sau đó thế nào?
- Bà viết thư cho anh.
Poirot gật đầu đồng ý.
- Phải. Bà viết cho tôi. Nhưng bức thư không được bỏ vào thùng thư. Tai hại quá!
- Anh có phát hiện được điều gì đó ám muội trong sự chậm gửi lá thư ấy không?
Poirot cau mày.
- Tôi phải thú nhận là không biết được điều này, bạn Hastings ạ. Tôi cho rằng, nhưng chưa chắc chắn, lá thư bị chậm mà không có mục đích gì, và bà ấy đã viết nó không cho ai biết. Nào xảy ra gì nữa sau đó?
Tôi suy nghĩ.
- Cuộc đến thăm của công chứng viên.
- Phải, tiểu thư Arundell cho gọi công chứng viên của bà đến kịp thời.
- Và bà sửa đổi bản di chúc của mình.
- Chính xác. Bà sửa đổi bản di chúc của mình, một cách hoàn toàn bất ngờ. Về vấn đề bản di chúc này, ta hãy nhắc lại lý do mà Ellen đã nói cho chúng ta. Chắc anh nhớ, bà ta đã nói rằng bà Lawson cố lo sao cho tiểu thư Arundell không biết một tí gì về sự vắng mặt trong đêm của con Bob.
- A! Tôi biết... mà không! Phải chăng do ngẫu nhiên mà tôi bắt đầu hiểu?
- Không! - Poirot nói - Tôi nghĩ, nếu anh đoán ra quan điểm của tôi thì anh sẽ hiểu tầm quan trọng của lời khai của Ellen.
Poirot nhìn chằm chằm vào tôi.
- Tất nhiên, tất nhiên. - Tôi vội đáp.
- Và sau đó, - Poirot nói tiếp - các sự kiện đến dồn dập. Charles và Theresa đến Littlegreen, ở qua cuối tuần, và tiểu thư Arundell chỉ cho Charles tờ di chúc mới, ít ra là anh ta nói thế.
- Anh không tin điều ấy ư?
- Tôi chỉ tin cái mà tôi có thể kiểm tra. Tiểu thư Arundell đã không nói điều đó với Theresa.
- Bởi vì bà nghĩ là Charles sẽ nói cho cô ta điều đó.
- Nhưng anh ta không nói gì cả với cô ta. Tại sao?
- Charles quả quyết là đã nói điều ấy với cô em.
- Theresa khẳng định điều ngược lại trong cuộc chiến nhỏ rất khêu gợi giữa hai anh em. Và khi ta từ giã họ, cô bảo cậu là đồ điên rồ.
- Tôi mỗi lúc một rối lên, anh Poirot ạ! - Tôi nói vẻ khổ sở.
- Ta hãy tiếp tục theo dõi các sự kiện. Bác sĩ Tanios lại đến vào Chủ nhật mà không cho vợ biết. Có thể...
- Cũng là chắc chắn.
- Hãy cứ bảo là sự việc có thể là đúng đi. Và tiếp đó? Ngày thứ Hai, Charles và Theresa rời khỏi Littlegreen, để lại bà cô của họ trong tình trạng sức khỏe rất tốt cả về tinh thần lẫn thể xác. Sau một bữa ăn tối thịnh soạn, tiểu thư Arundell thực hành thuật thông linh trong bóng tối cùng với các cô đồng Tripp và bà Lawson. Về cuối buổi lên đồng, bà đã bị bệnh. Bà nằm liệt giường và chết bốn ngày sau. Bà Lawson trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của bà chủ và ông bạn tôi, đại úy Hastings lại khẳng định rằng tiểu thư Arundell đã chết do cái chết tự nhiên!
- Trong khi Hercule Poirot, nhà thám tử đại tài lại khẳng định mà không có bằng chứng nào, rằng có kẻ đã cho bà dùng một liều thuốc độc.
- Xin lỗi! Tôi có một bằng chứng về đầu độc đấy Hastings. Hãy cố nhớ lại cuộc nói chuyện của chúng ta với các cô đồng Tripp và sự kiện được xác nhận bởi các câu nói không mạch lạc của bà Lawson.
- Anh định ám chỉ món cơm càri ấy mà tiểu thư Arundell ăn trong bữa tối? Càri có thể dễ dàng che giấu một thứ thuốc độc. Phải chăng đó là ý kiến của anh, Poirot?
- Vâng món càri cũng có thể làm chúng ta quan tâm.
- Mặc dầu thầy thuốc đã khẳng định, nhưng anh vẫn tuyên bố là bà già đã bị đầu độc chết, duy nhất bà Lawson hay một trong những người hầu gái có thể phạm tội giết người.
- Để tôi xem đã.
- Hoặc là một trong các cô đồng Tripp? Vô lý quá! Đấy, tất cả những người này hiển nhiên đều vô tội. Vô lý, sao lại vô lý thế!
Nhà thám tử nhún vai:
- Hãy nhớ câu này, Hastings: ngu dốt và lừa đảo thường đi song song với nhau. Hãy ôn lại âm mưu giết người thứ nhất. Đó không phải là một sự kiện có một lập luận đặc biệt khôn ngoan và phức tạp. Đó là một vụ giết người nhỏ mọn hoàn toàn đơn giản, được gợi ý bởi thói quen của Bob bỏ lại quả bóng trên bậc thang thứ nhất. Ý kiến căng một sợi dây ngang cầu thang là đơn giản một cách tức cười, một đứa trẻ cũng có thể nghĩ ra!
Tôi cau mày:
- Anh bảo...
- Hastings, tôi bảo rằng chúng ta chỉ muốn chứng tỏ một điều: Ý muốn giết người. Không còn gì nữa cả.
- Thuốc độc phải được chọn hết sức khôn khéo để không để lại dấu vết nào. Ôi! Tôi không muốn nghe nói về chuyện này nữa, anh Poirot. Tôi không tin. Anh chẳng biết gì cả! Toàn bộ điều đó chỉ là giả thuyết của anh mà thôi!
- Tỉnh ngộ lại đi, anh bạn! Từ các cuộc nói chuyện sáng nay, tôi còn thu được mấy tin tức rất tinh vi nữa, tôi thừa nhận nhưng đối với tôi nó có một ý nghĩa khẳng định. Tuy vậy, tôi do dự, tôi sợ.
- Sợ gì?
Bằng một giọng trịnh trọng Poirot trả lời tôi:
- Đánh thức một con mèo đang ngủ. Bây giờ tên giết người của chúng ta đang ngủ yên. Kinh nghiệm đã dạy chúng ta, tôi và anh, rằng tên giết người, khi bối rối trong sự yên tĩnh của nó, nó sẽ trở mình giết người lần thứ hai và cả lần thứ ba nữa!
- Đấy là điều mà anh sợ hãi ư?
- Vâng, có một con trạch dưới khe đá, chúng ta có một tên giết người, điều này tôi gần như hoàn toàn tin chắc Hastings ạ.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 9 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--