Dịch giả: Anh Tô
Chương mười bảy

     gày 28 tháng năm, Adora Crellin bị bắt với tội danh mưu sát Ann Nash, Natalie Keene, và Marian Crellin. Alan lập tức trả tiền bảo lãnh để bà có thể thoải mái ở nhà chờ ngày ra tòa. Xem xét tình thế hiện tại, tòa cho rằng tốt nhất tôi nên nhận quyền giám hộ em gái kế mình. Hai ngày sau tôi về miền Bắc, về Chicago, với Amma bên cạnh.
Con bé làm tôi mệt nhoài. Amma liên tục đòi hỏi và nhanh chóng trở nên bồn chồn lo lắng - đi loanh quanh như mèo hoang bị nhốt trong lồng, phun ra hàng tá câu hỏi giận dữ về phía tôi (Sao mọi thứ ồn ào thế? Làm sao chúng ta sống được ở nơi bé xíu này? Ở bên ngoài nguy hiểm lắm sao?) và yêu cầu tình thương tuyệt đối từ tôi. Con bé sử dụng hết tất cả năng lượng vì không được nằm ỳ trên giường vào một lần mỗi tháng.
Vào khoảng tháng Tám, con bé bắt đầu bị ám ảnh bởi những nữ sát nhân. Lucretia Bogia, Lizzie Borden, người phụ nữ ở Florida đã dìm chết ba đứa con gái sau một cơn rối loạn thần kinh. “Em nghĩ họ thật đặc biệt”, Amma nói một cách bướng bỉnh. Tìm cách tha thứ cho mẹ mình, chuyên gia trị liệu trẻ em nói vậy. Amma đến gặp bà ấy hai lần, sau nó nằm vật ra sàn và gào thét khi tôi chuẩn bị đưa em đi lần thứ ba. Thay vào đó, hầu như em chỉ chơi với căn nhà mô hình cả ngày. Cách con bé dùng để đối mặt với những điều xấu xa đã xảy ra xung quanh, bác sĩ của nó trả lời khi tôi gọi hỏi. Giống như nó cũng cần đập phá nữa, tôi trả lời. Amma tát vào mặt tôi khi tôi mang về vải màu xanh không đúng với chiếc giường ở căn nhà búp bê. Nó dộng xuống sàn khi tôi từ chối trả 60 đô la cho chiếc ghế bành đồ chơi bằng gỗ óc chó thật. Tôi thử liệu pháp ôm ấp, một chương trình kỳ quặc hướng dẫn tôi ôm chặt Amma vào mình và thì thầm Chị yêu em chị yêu em chị yêu em trong khi con bé quằn quại cố thoát ra. Bốn lần con bé bung ra được và gọi tôi là quỷ cái, đóng sầm cửa. Lần thứ năm thì cả hai chúng tôi phá ra cười.
Alan chi tiền để cho Amma nhập học ở trường Bell - 22.000 đô la một năm, chưa tính sách vở và những chi phí khác - cách đây chín dãy nhà. Con bé nhanh chóng kết bạn, một nhóm bé gái xinh đẹp, tập tành than phiền mọi thứ về Missouri. Đứa tôi thích nhất là một đứa con gái tên Lily Burke. Con bé sáng sủa như Amma, với vẻ ngoài rám nắng hơn. Nhiều tàn nhang, răng cửa quá cỡ, và tóc màu sô cô la mà Amma cho rằng y hệt màu thảm trong phòng ngủ cũ của tôi. Dù sao tôi vẫn thích con bé.
Nó trở thành khách thường xuyên của căn hộ, giúp tôi nấu bữa tối, hỏi tôi về bài tập, kể chuyện về đám con trai. Amma ngày càng im lặng mỗi lần Lily đến chơi. Vào tháng Mười, nó thẳng thừng sập cửa phòng khi Lily ghé qua.
Một đêm nọ tôi tỉnh giấc và bắt gặp Amma đứng cạnh giường.
“Chị yêu quý Lily hơn em,” nó thì thầm. Con bé hơi sốt, áo ngủ dính chặt vào cơ thể sũng mồ hôi, răng run cầm cập. Tôi dắt nó vào phòng tắm, đặt nó ngồi xuống bồn cầu, làm ướt chiếc khăn mát lạnh trong bồn, lau mặt cho nó. Sau đó chúng tôi nhìn nhau chằm chằm. Những cặp mắt xanh xám hệt như Adora. Trống rỗng. Như nước hồ mùa đông.
Tôi trút hai viên aspirin vào lòng bàn tay, rồi bỏ nó lại vào lọ, rồi lại đổ ra tay. Một hay hai viên. Đưa cho nó thì rất dễ. Tôi có muốn đưa một viên nữa, rồi một viên nữa không? Tôi có thích chăm sóc đứa em bệnh tật không? Một tiếng sột soạt khi con bé nhìn lên tôi, run rẩy và mệt mỏi: Mẹ đang ở đây.
Tôi cho Amma hai viên aspirin. Mùi thuốc làm tôi nhỏ dãi. Tôi đổ số còn lại xuống cống.
“Giờ thì chị phải đặt em vào bồn và tắm cho em”, con bé rên rỉ.
Tôi kéo áo ngủ qua đầu nó. Vẻ trần truồng thật lộng lẫy: đôi chân trẻ con thon dài, một dấu sẹo bên hông như nửa vầng trăng, đám lông mảnh mai rũ xuống giữa hai chân. Bộ ngực đầy đặn, khêu gợi. Mười ba tuổi.
Con bé bước vào bồn và kéo chân sát cằm.
“Chị cần xát cồn lên người em”, nó rên rỉ.
“Không Amma, chỉ cần thư giãn thôi”.
Mặt Amma hồng lên và nó bắt đầu khóc.
“Đó là cách bà ấy làm”, nó thì thầm. Những giọt nước mắt trở thành tiếng nức nở, và tiếng rống bi thương.
“Chúng ta sẽ không bao giờ làm thế nữa”, tôi nói.
Ngày 12 tháng Mười, Lily Burke mất tích trên đường từ trường về nhà. Bốn tiếng sau, thi thể được phát hiện, dựng nghiêm chỉnh ở Dumpster, cách chúng tôi ba dãy nhà. Chỉ có sáu chiếc răng bị nhổ, hai chiếc răng cửa ngoại cỡ và bốn chiếc ở dưới.
Tôi gọi về Wind Gap và giữ máy mười hai phút cho đến khi cảnh sát xác nhận mẹ tôi vẫn ở nhà.
Tôi tìm thấy đầu tiên. Tôi để cảnh sát phát hiện nhưng tôi tìm thấy trước. Amma theo đuôi tôi như một con chó giận dữ, tôi xới tung căn hộ, dựng đứng từng chiếc gối dựa trên ghế, lục lọi các ngăn tủ. Em đã làm gì, Amma? Lúc tôi bước vào phòng nó, nó rất bình tĩnh. Tự mãn. Tôi lục tung đám quần lót, sục sạo rương tủ, lật ngược giường nó.
Tôi tìm kiếm trên bàn và chỉ thấy bút chì, hình dán và một chiếc tách đựng chất tẩy trắng.
Tôi đào bới nột thất từng phòng một trong căn nhà búp bê, làm hỏng chiếc giường bốn mảnh nhỏ xíu của tôi, chiếc giường ngủ ngày của Amma, chiếc ghế đôi màu vàng chanh. Khi tôi giật mái che bằng đồng trong phòng mẹ và làm hỏng bàn trang điểm của bà, không biết Amma hay tôi đã thét lên. Có thể cả hai chúng tôi. Sàn phòng mẹ tôi. Đám gạch lát màu ngà xinh xắn. Làm từ răng người. Năm-mươi-sáu chiếc răng bé xíu, được làm sạch và tẩy trắng, lấp lánh dưới sàn.
Những người khác cũng bị dính líu đến vụ mưu sát trẻ con tại Wind Gap. Để chuyển sang tội danh nhẹ hơn và điều trị ở bệnh viện tâm thần, ba cô gái tóc vàng thừa nhận đã giúp Amma giết Ann và Natalie. Chúng phóng lên xe golf của Adora và đỗ gần nhà Ann, rủ con bé đi dạo. Mẹ chị muốn chào em.
Đám con gái đưa con bé đến North Woods, vờ như tổ chức buổi tiệc trà. Chúng làm đẹp cho Ann, chơi với con bé một tí, sau vài giờ thì đâm chán. Chúng bắt đầu áp giải nó đến con lạch. Con bé cảm thấy điều gì bất ổn nên đã tìm cách bỏ chạy, nhưng Amma đuổi theo, vật xuống và xử lý nó. Đánh nó bằng hòn đá. Bị cắn. Tôi thấy dấu răng trên hông, nhưng hiểu lầm ý nghĩa dấu tích vầng bán nguyệt đó.
Ba con bé còn lại giữ Ann dưới đất, trong khi Amma xiết cổ nó với dây phơi đồ ăn cắp từ thùng dụng cụ nhà hàng xóm. Mất cả tiếng để Jodes bình tĩnh và thêm một tiếng nữa để Amma nhổ những chiếc răng, Jodes khóc suốt thời gian đó. Sau đó bốn đứa con gái mang xác ra dòng nước và thả xuống, quay lại nhà Kelsey, tắm rửa trong căn nhà xe và xem phim. Không đứa nào nhớ là phim gì. Tất cả bọn nó đều nhớ đã ăn dưa đỏ và uống rượu trắng trong chai Sprite, phòng trường hợp mẹ Kelsey xuất hiện.
James Capisi đã không nói dối về người phụ nữ ma quái. Amma đánh cắp một trong những chiếc drap giường cổ và biến nó thành chiếc đầm kiểu Hy Lạp, cột đám tóc vàng rực của nó lại, rắc đầy bột lên người cho đến khi trắng toát. Nó là Artemis, nữ thần săn bắn khát máu. Ban đầu Natalie đã rất hoang mang khi Amma thì thầm bên tai nó. Đây là trò chơi. Đi với chị. Chúng ta cùng chơi. Nó lôi cổ Natalie suốt cánh rừng, trở lại căn nhà xe của Kelsey, giam giữ con bé bốn mươi tám tiếng, phục vụ con bé, cạo lông chân nó, ăn diện cho nó, và luân phiên cho ăn trong khi thưởng thức tiếng khóc ngày một tăng. Đến giữa đêm ngày 14 thì Amma xiết cổ nó trong khi đám bạn giữ chặt. Lần nữa, con bé lại tự mình nhổ hết răng. Nhổ đám răng trẻ con đó không quá khó nếu bạn dùng đúng kềm và đủ lực. Và cả nếu bạn không quan tâm chúng sẽ kết thúc ra sao. (Nghĩ đến sàn nhà trong căn nhà đồ chơi của Amma, với những mảnh răng khảm gãy nát, sắc nhọn, những mảnh vụn li ti).
Đám con gái chen chúc trong xe golf của Adora để quay lại Đường Chính khoảng bốn giờ sáng. Khe hở giữa cửa hàng ngũ kim và tiệm thẩm mỹ chỉ vừa đủ cho Amma và Kelsey khiêng xác Natalie bằng tay và chân, từng chặng, qua bên kia đường, nơi chúng dựng đứng con bé, chờ ai đó phát hiện. Jodes lại khóc. Sau đó bọn nó bàn bạc việc giết con bé vì lo lắng sẽ bị tiết lộ bí mật. Ý tưởng sắp thành hiện thực thì mẹ tôi bị bắt.
Amma giết Lily một mình, đập vào lưng nó bằng một tảng đá, sau đó xiết cổ bằng tay trần, nhổ sáu chiếc răng, và cắt tóc nó. Tất cả đều xảy ra phía sau lối đi, sau đó là cửa hàng Sumpster, nơi nó để xác lại. Nó mang theo đá, kềm và kéo đến trường trong chiếc ba lô hồng tôi mua cho nó.
Đám tóc màu sô cô la của Lily Burke được Amma tết thành bím để làm thảm lót phòng tôi trong căn nhà búp bê.