CHƯƠNG 39

    
lex Ford phải mất cả tiếng đồng hồ để quyết định sẽ mặc gì cho buổi tối đi chơi với Kate Adams. Đó là cả một quãng thời gian sáu mươi phút khổ sở và xấu hổ khi anh nhận ra đã bao lâu rồi anh mới có một buổi hẹn hò thực sự. Cuối cùng anh quyết định chọn một chiếc áo khoác thể thao màu xanh, áo sơ mi có cổ màu trắng và quần kaki, cùng đôi giầy lười cho đôi bàn chân to đùng của mình. Anh chải lại mái tóc, cạo lại lớp râu từ mờ sáng, mặc quần áo, nhai vài viên kẹo bạc hà, và quyết định rằng cái đống to lù lù, nhàu nhĩ đang trừng trừng nhìn anh trong gương kia là tất cả những gì anh có thể xoay xở được.
Giao thông tại thủ đô đông đúc đã đến mức chẳng còn chọn được thời điểm hoặc hướng nào là tốt để lái xe nữa, và Alex sợ rằng anh sẽ bị muộn. Tuy nhiên anh gặp may sau khi chạy vòng qua một tai nạn trên đường 66 để lại cả một khoảng trống lớn phía trước mặt. Anh chọn lối rẽ trên cầu Key, băng qua sông Potomac, rẽ phải vào Phố M và chỉ một lát sau đã bon bon dọc theo phố 31 trong khu Georgetown thượng lưu. Nơi này được đặt theo tên của một vị vua nước Anh, và rất nhiều yếu tố ở khu vực này vẫn còn giữ được vẻ lộng lẫy hoàng gia mà nhiều người cho là trưởng giả đến mức sống sượng. Tuy nhiên, dọc theo những khu mua sắm chính của Phố M và Đại lộ Wisconsin, phong cách lại rất hiện đại và nổi loạn với cơ man nào những cô nàng mới lớn ăn mặc thiếu vải đứng chật cứng trên các lối đi thao thao nói chuyện bằng điện thoại di động và í ới gọi tên nhau. Mặc dù vậy những khu phía trên của Georgetown mà Alex đang đến lại chủ yếu là nơi sinh sống của những gia đình danh tiếng với danh mục đầu tư tài chính kếch xù và hầu như không thấy bóng dáng một hình xăm hoặc một chiếc khuyên trên cơ thể nào.
Alex phóng qua hết điền trang đồ sộ này đến điền trang hoành tráng khác, mỗi lúc anh lại cảm thấy hồi hộp hơn. Bao năm qua anh đã từng bảo vệ cho một số nhân vật quyền lực đến mức không thể tin nổi, nhưng bản thân Cơ quan Mật vụ vẫn luôn tự hào vì là một cơ quan thuộc nhóm tinh hoa mang bản chất dân lao động. Alex lại càng phù hợp với khuôn mẫu đó và anh chỉ thích dùng bữa trưa bên quầy của một quán thuộc chuỗi quán ăn IHOP gần nhà hơn là ở một nhà hàng ba sao tại Paris. Chà, dù sao thì bây giờ cũng không còn đường quay lại nữa, anh tự nhủ.
Con đường anh đi kết thúc tại Phố R gần điền trang Dumbarton Oak đồ sộ. Alex rẽ trái và tiếp tục đi trên Phố R cho đến khi tìm được nơi định đến.
“Được rồi, vậy là cô ấy không nói đùa về vị thế dinh thự.” Alex vừa nói một mình vừa ngước lên nhìn ngôi biệt thự khổng lồ xây bằng gạch và lợp đá phiến. Anh đánh xe vào lối đi vòng tròn, bước xuống và nhìn quanh. Các khoảng không gian được bố trí một cách trang trọng với những bụi cây được xén tỉa có chiều cao và hình dáng giống hệt nhau, và vẻ đẹp rực rỡ của cây lá cuối hè hiện hữu rất rõ trong màu sắc và dáng vẻ căng tràn của chúng. Rêu phủ sum suê quanh những phiến đá dẫn xuống một khung cửa gỗ uốn cong dẫn vào sân sau. Với những cung điện như thế này có lẽ phải gọi là vườn thượng uyển phía sau mới đúng, Alex thầm nghĩ
Anh kiểm tra đồng hồ và nhận ra mình đã đến sớm mười phút. Có lẽ Kate còn chưa về đây cũng nên. Anh đang định lái xe đi lòng vòng quanh khối phố để giết chút thời gian thì nghe thấy một giọng nói du dương vọng tới.
“E hèm, vậy ra cậu là cái anh chàng Mật vụ đấy à?” Anh quay lại và nhận ra một bà già nhỏ bé, lưng còng đang rảo bước về phía mình, một giỏ hoa vừa hái lủng lẳng trên cánh tay. Bà đội một chiếc mũ chống nắng rộng vành với những lọn tóc bạc trắng như bông lòa xòa. Bà mặc chiếc quần vải thô màu be và áo sơ mi dài tay may bằng vải jean; cặp kính râm màu đen rất to che kín phần lớn khuôn mặt bà. Dường như vóc người bà đã thu nhỏ theo thời gian, và anh đoán bà khoảng ngoài tám mươi tuổi gì đó.
“Thưa bà?”
“Cậu đúng là cao lớn và thật điển trai. Mà cậu cũng mang vũ khí đấy chứ? Với Kate thì như thế là hơn.”
Alex liếc quanh, thoáng tự hỏi hay là Kate đang giở trò trêu anh và bà già kỳ lạ này đã được thuê như một phần của trò đùa. Nhưng anh không thấy ai nên quay lại nhìn bà già. “Tôi là Alex Ford.”
&ldquoNG 29
  • CHƯƠNG 30
  • CHƯƠNG 31
  • CHƯƠNG 32
  • CHƯƠNG 33
  • CHƯƠNG 34
  • CHƯƠNG 35
  • CHƯƠNG 36
  • CHƯƠNG 37
  • CHƯƠNG 38
  • CHƯƠNG 39
  • CHƯƠNG 40
  • CHƯƠNG 41
  • CHƯƠNG 42
  • CHƯƠNG 43
  • CHƯƠNG 44
  • CHƯƠNG 45
  • CHƯƠNG 46
  • CHƯƠNG 47
  • CHƯƠNG 48
  • CHƯƠNG 49
  • CHƯƠNG 50
  • CHƯƠNG 51
  • CHƯƠNG 52
  • CHƯƠNG 53
  • CHƯƠNG 54
  • CHƯƠNG 55
  • CHƯƠNG 56
  • CHƯƠNG 57
  • CHƯƠNG 58
  • CHƯƠNG 59
  • CHƯƠNG 60
  • CHƯƠNG 61
  • CHƯƠNG 62
  • CHƯƠNG 63
  • CHƯƠNG 64
  • CHƯƠNG 65
  • CHƯƠNG 66
  • CHƯƠNG 67
  • CHƯƠNG 68
  • CHƯƠNG 69
  • CHƯƠNG 70
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!15672_40.htm!!!;Vậy ra cậu là một trong những người nhà Ford[40] đấy à?”
    “Xin lỗi, tôi e là chẳng có quỹ ủy thác nào dành cho tôi cả.”
    Bà tháo găng tay, nhét nó vào túi quần và chìa tay ra. Anh bắt tay bà nhưng rồi bà vẫn không thả tay anh ra. Bà kéo anh về phía ngôi nhà. “Kate vẫn chưa xong đâu. Vào đây nào, hãy uống gì đó và nói chuyện một lát, Alex.”
    Alex để mặc cho bà già dẫn đi vì quả thật anh cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Người bà tỏa ra mùi gia vị rất nồng và thậm chí mùi thuốc xịt tóc còn ngào ngạt hơn thế.
    Khi họ bước đến ngôi nhà và đi vào trong, cuối cùng bà cũng bỏ tay anh ra và nói, “Chết thật, tôi thật chẳng lịch sự gì cả, tôi là Lucille Whitney-Houseman.”
    “Vậy ra bà là một trong những người nhà Whitney-Houseman đấy à?” Alex hỏi, với một nụ cười tinh nghịch.
    Bà tháo kính của mình ra và mỉm cười đáp lại với vẻ rất kiểu cách. “Cha tôi, Ira Whitney, không sáng lập ra ngành công nghiệp đóng hộp thịt, ông chỉ kiếm được một gia tài từ đó mà thôi. Người chồng yêu quý của tôi, Bernie, cầu cho ông yên nghỉ,” bà nói thêm, ngước nhìn lên trần nhà và làm dấu thánh, “gia đình ông ấy kiếm tiền trong ngành sản xuất rượu whiskey và không phải lúc nào cũng là hợp pháp. Và Bernie từng là một công tố viên trước khi ông ấy trở thành một thẩm phán liên bang. Chắc cậu cũng thấy đúng là một kiểu gia đình đa dạng đến thú vị đấy chứ.”
    Bà dẫn anh vào phòng khách rộng thênh thang và ra hiệu cho anh ngồi xuống một chiếc ghế sô pha lớn kê sát vào một bên tường. Bà cắm bó hoa vào một chiếc bình pha lê cắt và quay lại nhìn anh.
    “Nào, nhân nói đến whiskey, hãy kể tên loại thuốc độc của cậu đi,” bà bước lại một giá tủ và mở nó ra. Bên trong là một tủ rượu tương đối hoàn chỉnh.
    “À, bà... ừm, thường người ta vẫn gọi bà bằng cả hai tên cùng một lúc à?”
    “Cứ gọi tôi là Lucky[41] thôi. Mọi người cũng đều gọi như vậy vì lúc nào tôi cũng may mắn, may mắn cả đời.”
    “Tôi sẽ dùng một ly soda vậy, bà Lucky.”
    Bà quay lại và nghiêm nghị nhìn anh. “Tôi biết cách pha rất nhiều loại cocktail đấy, anh bạn trẻ, nhưng nước soda thì không có trong đó đâu,” bà nói với giọng quở trách.
    “Ồ, vậy thì rum và Coke vậy.”
    “Tôi sẽ pha thành Jack[42] và Coke vậy nhé, cưng, hơi nhấn mạnh vào Jack một chút.”
    Bà mang đồ uống lại cho Alex rồi ngồi xuống cạnh anh với cốc đồ uống của mình. Bà giơ nó lên. “Một ly Gibson. Tôi phải lòng thứ này khi tôi nhìn thấy Cary Grant gọi một ly như vậy trên chuyến tàu đó trong phim North by Northwest. Nâng ly nào!”
    Họ chạm cốc và Alex nhấp một ngụm đồ uống của mình. Anh ho sù sụ. Vị của nó như thể bà chỉ pha mình Jack. Anh nhìn quanh căn phòng khách. Nó có kích thước gần bằng cả ngôi nhà của anh với đồ nội thất sang trọng hơn rất nhiều.
    “Vậy bà quen Kate lâu chưa?” anh hỏi.
    “Khoảng bảy năm rồi, mặc dù cô ấy chỉ sống với tôi được ba năm. Cô ấy thật tuyệt vời. Khôn ngoan như ma xó ấy, xinh đẹp, một khẩu súng thực sự, nhưng mà thôi, tôi đang nói toàn những điều mà cậu đã biết rồi. Với lại, cô ấy có món núm vú bơ đường ngon lành nhất mà tôi từng được nếm.”
    Alex suýt nghẹn với ly đồ uống của mình, “Xin lỗi bà?”
    “Đừng có tưởng bở thế chứ, cưng, đó là một loại đồ uống đặc biệt thôi. Rượu whiskey trứng Bailey và rượu sơ-náp bơ đường. Xét cho cùng, dù sao cô ấy cũng là nhân viên pha chế rượu mà.”
    “Ồ, vâng.”
    “Vậy ra cậu là một trong những đặc vụ bảo vệ cho Tổng thống à?”
    “Thật ra, bắt đầu từ ngày mai thì đúng thế thật,” Alex nói.
    “Tôi biết rõ mọi Tổng thống Mỹ từ thời Harry Truman,” bà nói với vẻ bâng khuâng. “Tôi đã từng bỏ phiếu cho Đảng Cộng hòa suốt ba mươi năm và sau đó là Đảng Dân chủ suốt hai mươi năm tiếp theo, nhưng giờ thì tôi đã đủ già để biết thế nào là tốt rồi, vậy là tôi trở thành một người độc lập. Nhưng tôi yêu Ronnie Reagan. Thật là một người đàn ông quyến rũ. Ông ấy và tôi từng khiêu vũ cùng nhau tại một buổi dạ hội. Nhưng trong số tất cả những Tổng thống mà tôi biết thì tôi phải thừa nhận là tôi thích Jimmy Carter nhất. Ông ấy là một người đàn ông tốt, tử tế; một quý ông thực sự, ngay cả khi trong thâm tâm ông ấy có những dục vọng. Và không phải ai trong số họ cũng có thể được nhận xét như vậy, phải không nào?”
    “Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu thế chắc bà phải biết cả Tổng thống Brennan?”
    “Chúng tôi đã gặp nhau, nhưng ông ta chẳng biết tôi là ai đâu. Đã từ lâu tôi không còn có ích gì trong đời sống chính trị nữa cả. Mặc dù trong thời hoàng kim của mình tôi cũng có ít nhiều ảnh hưởng. Georgetown là một nơi cho tất cả những trò như vậy. Kate Graham, Evangeline Bruce, Pamela Harrington, Lorraine Cooper, tôi đều biết hết. Những dạ tiệc chúng tôi từng tham dự. Những chính sách quốc gia mà chúng tôi nghĩ ra khi đang ngồi túm tụm uống rượu và hút thuốc với nhau, mặc dù các bà thường bị tách riêng khỏi các ông. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy.” Bà hạ thấp giọng và chăm chú nhìn anh với đôi lông mày mảnh như bút chì nhướng lên. “Bởi vì những màn ân ái mà chúng tôi đã làm, ôi, lạy Chúa tôi. Nhưng không có cuộc truy hoan hoặc bất kỳ thứ gì có thể sánh được với những thứ đó, cưng ạ. Ý tôi là chúng ta đang nói đến những nhân vật của chính phủ, những người công bộc, và kể cũng khó mà có thể dậy sớm và làm việc liên tục nhiều giờ liền sau những cuộc truy hoan nóng bỏng. Nó rút hết sức sống ra khỏi cậu, thực sự là thế đấy.”
    Alex chợt nhận ra là miệng anh đã há ra mỗi lúc một to hơn khi nghe câu chuyện của bà. Anh vội vàng ngậm miệng lại. “Vậy là, ừm, Kate sống trong ngôi nhà ngang ạ?”
    “Tôi muốn cô ấy chuyển lên sống trên này - xét cho cùng ngôi nhà có đến tám phòng ngủ cơ mà - nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy thích có không gian riêng cho mình, phụ nữ ai mà chẳng thế. Và cô ấy có thể đi đi về về tùy thích.” Bà vỗ vỗ lên chân anh. “Vậy ra đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cậu với cô ấy. Lãng mạn thật. Hai người định đi đâu?”
    “Tôi cũng không chắc lắm. Kate là người chọn địa điểm mà.”
    Bà lại nắm chặt lấy tay anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Được rồi, cưng ạ, để tôi cho cậu một vài lời khuyên nhé. Ngay cả người phụ nữ hiện đại cũng thích là người đàn ông thỉnh thoảng nên quyết định một lần. Vì vậy lần sau cậu hãy chọn địa điểm. Hãy tỏ ra thật quyết đoán về điều đó. Phụ nữ ghét những anh chàng không quyết định được điều gì.”
    “Được rồi, nhưng làm sao tôi biết được khi nào cô ấy muốn tôi quyết định?”
    “Ồ, cậu không thể biết được đâu. Cậu sẽ lại làm hỏng bét mọi chuyện như mọi anh chàng khác thôi.”
    Alex hắng giọng. “Vậy là cô ấy hẹn hò rất nhiều người sao?”
    “Ái chà, cậu muốn biết chuyện bí mật của Kate phải không, cưng? Hừm, phải vài tháng Kate mới mời một người tới nhà chơi thôi. Chưa có ai được cô ấy chấm cả, nhưng cậu đừng nản chí. Cô ấy thường đưa về nhà một anh chàng luật sư bảnh bao nào đó, chuyên gia vận động hành lang hoặc dân quan chức chính phủ cỡ bự. Còn bây giờ, cậu là người đàn ông đầu tiên mang súng mà cô ấy đưa về đây đấy,” bà nói thêm với giọng khích lệ.
    “Cậu đang mang hàng nóng trong người, đúng không?” bà hỏi với vẻ hy vọng.
    “Chẳng lẽ như thế lại là điều tốt sao?”
    “Cưng ạ, tất cả những phụ nữ văn minh đều thích ném đồ lót của họ vào những người đàn ông nguy hiểm. Chúng tôi không thể nào kiềm chế được mình.”
    Anh bật cười, mở phanh áo khoác ra và cho bà xem khẩu súng của mình.
    Bà vỗ tay. “Ôi, như thế mới thú vị chứ.”
    “Này, bà Lucky, tránh xa người đàn ông của tôi ngay.”
    Cả hai cùng quay lại và nhận ra Kate Adams đang mỉm cười ở ngưỡng cửa phòng bên cạnh. Cô diện một chiếc váy xếp nếp màu đen dài đến ngang đùi, một chiếc áo màu trắng hở cổ, đi guốc. Alex chợt nhận ra là từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy chân cô; ở quán bar bao giờ cô cũng mặc quần dài. Cô ôm Lucky và hôn vào má bà.
    “Tôi phải ngồi tiếp anh chàng của cô trong khi cô bận làm đẹp đấy, quý cô ạ.” Lucky nói. “Cô không cần làm gì nhiều cho nhọc công. Ôi, thật không công bằng chút nào, Kate. Ngay cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tài giỏi nhất thế giới cũng không thể giúp tôi có được cặp xương gò má như của cô.”
    “Bà chỉ được cái nói dối. Đàn ông trước kia lúc nào chẳng mê mẩn vì Lucky Whitney. Và bây giờ vẫn thế đấy thôi.”
    Lucky mỉm cười với Alex và nói với giọng có vẻ rất bẽn lẽn. “À, tôi phải thú thật, anh bạn trẻ này vừa cho tôi xem hàng của anh ta, Kate. Tôi cá là cô chưa có vinh dự đó đâu.”
    Kate tỏ vẻ ngạc nhiên. “Hàng của anh ấy à? Không, t&; Barbara Gray đã không còn sống để nhìn thấy điều đó.
    Vào buổi sáng ngày 11 tháng 9 năm 2001, Barbara Gray, một chuyên gia tư vấn dân sự, đang họp tại Lầu Năm Góc về một dự án với hai thành viên của quân đội thì chiếc máy bay của hãng American Airlines lao thẳng vào tòa nhà, phá hủy hoàn toàn căn phòng mà bà đang có mặt bên trong. Như một lời chú thích khủng khiếp cho bi kịch này, con gái của Gray, Maggie, một luật sư của chính phủ, cũng vừa mới đến Lầu Năm Góc để gặp mẹ mình. Cơ thể của cô hầu như bị thiêu cháy hoàn toàn trong vụ nổ đầu tiên.
    Khi Carter Gray đăm đăm nhìn xuống nấm mộ của vợ mình, hình ảnh của buổi sáng hôm đó in sâu trong lòng ông ta. Và rồi tiếp sau đó là những cơn sóng tội lỗi, vì lẽ ra ông ta cũng đã có mặt trong tòa nhà hôm ấy. Lẽ ra Gray phải đến gặp vợ và con gái mình tại Lầu Năm Góc trước khi tất cả họ cùng lên đường thực hiện một kỳ nghỉ gia đình đã được lên kế hoạch từ lâu. Ông ta đã bị kẹt lại vì tắc đường và đến nơi muộn mất hơn hai mươi phút. Khi ông ta đến được Lầu Năm Góc, gia đình của ông ta đã không còn nữa.
    Cuối cùng, khi ông ta rời mắt khỏi nấm mộ của vợ mình, Gray nhìn quanh và nhận ra hai người đàn ông đang chằm chằm nhìn về phía ông ta từ một khoảng khá xa. Ông ta không nhận ra người đàn ông to lớn, nhưng có điều gì đó rất quen thuộc ở người còn lại. Trong lúc ông ta ngước nhìn, hai người đàn ông kia quay người và bỏ đi. Gray nấn ná lại bên mộ vợ mình thêm mười phút nữa, và rồi, khi nỗi tò mò chiến thắng, ông ta bước đến chỗ hai người đàn ông kia đã đứng. Ông ta nhận ra khu vực mộ chí này rất quen thuộc. Ông ta bắt đầu chăm chú nhìn những bia mộ, ánh mắt của ông ta lướt nhanh qua những hàng bia đá ngay ngắn, cho đến dừng lại ở một tấm bia.
    Một lát sau, cả đội ngũ nhân viên an ninh hộc tốc đuổi theo Gray khi ông ta lao vội ra đường chính. Khi chạy gần ra đến cổng ngoài, ông ta dừng lại và cúi gập người xuống, thở hổn hển cố hít lấy từng ngụm không khí trong khi đội an ninh của ông ta quây tròn quanh ông ta, hỏi han xem ông ta có ổn không. Ông ta không trả lời họ. Thậm chí ông ta còn không nghe thấy họ nói gì.
    Cái tên trên tấm bia mộ vốn đã khiến ông ta phải choáng váng giờ đây đang xoay vòng vòng trong tâm trí ông ta. Hoàn toàn không có cái xác nào trong chiếc quan tài nằm dưới tấm bia mộ đó, điều này thì Gray biết quá rõ. Tất cả chỉ là một trò ngụy trang, một phần của kế hoạch che đậy. Nhưng cái tên trên tấm bia mộ thì không hề giả. Đó là tên của một con người thật sự, người mà mọi người vẫn tưởng đã hy sinh để bảo vệ tổ quốc của mình.
    “John Carr,” Gray buột miệng nói ra cái tên đó, một cái tên mà ông ta không nhắc đến từ hàng thập kỷ nay.
    John Carr. Sát thủ ghê gớm nhất mà Carter Gray từng biết.

     

    Nhà hàng Nathan’s chưa đông đúc lắm. Alex Ford cùng với Kate Adams tìm được chỗ ngồi ở một chiếc bàn kê trong góc gần quầy bar và gọi chút đồ uống.
    “Lucky đúng là một khẩu súng lục,” Alex nói. “Làm thế nào em lại biết bà ấy?”
    “Trước khi làm ở Bộ Tư pháp, em làm việc ở một văn phòng luật tư nhân. Em đã giải quyết những thủ tục ủy thác và tài sản khi chồng bà ấy qua đời. Bọn em trở thành bạn vong niên, và cuối cùng bà ấy mời em tới sống cùng với bà ấy. Ban đầu em từ chối, nhưng bà ấy cứ đề nghị mãi, và trong khi đó thì ‘Ngài Thích hợp’ vẫn chẳng thấy xuất hiện trước cửa nhà em. Em trả tiền thuê căn nhà ngang,” cô vội vã nói thêm. “Lucky là một người rất thú vị. Bà ấy là mẫu người đã từng đi khắp mọi nơi, biết tất cả mọi người. Nhưng bà ấy cũng rất cô đơn. Tuổi già có vẻ không thích hợp với một người như bà ấy. Bà ấy thật sống động, và bà ấy muốn làm tất cả những gì bà ấy vẫn làm trước kia; nhưng thực sự thì không thể nào như thế được nữa.”
    “Theo những gì anh thấy thì bà ấy hoàn thành rất tốt việc cố gắng đấy chứ,” anh trả lời. “Vậy tại sao em lại quyết định nhảy sang làm việc cho chính phủ?”
    “Cũng chẳng có gì là to tát cả. Em chán ngấy với công việc cứ diễn ra đều đều, buồn tẻ. Và chúng ta sẽ không bao giờ có thể thay đổi thế giới nếu cứ làm mãi nghề luật trong lĩnh vực quỹ ủy thác và tài sản.”
    “Vậy em làm gì ở Bộ Tư pháp để có thể thay đổi thế giới?”
    “Thật ra em đang làm những công việc rất mới mẻ. Sau vụ Gitmo Bay và việc đối xử với tù binh chiến tranh ở nhà tù Abu Ghraib, vụ Salt Pit và những nơi khác nữa, Bộ Tư pháp đã thành lập một nhóm mới nhằm thực thi những quyền dân sự của các tù nhân bị xem là tù nhân chính trị hoặc các tay súng nước ngoài, và cũng là để điều tra bất kỳ tội ác nào nhằm vào những đối tượng này.”
    “Hừm, qua những gì anh đọc trên báo thì chắc em phải bận rộn lắm nhỉ.”
    “Về cơ bản thì nước Mỹ được biết là rất tuyệt vời trong việc đối xử với tù binh chiến tranh và những kẻ bị coi là những tay súng nước ngoài, nhưng cuộc chiến chống khủng bố này càng kéo dài bao nhiêu, thì người của chúng ta càng dễ bị tha hóa theo phía bên kia bấy nhiêu. Rốt cuộc thì họ cũng chỉ là con người, và họ có thể hình thành nên quan điểm rằng kẻ đang ngồi đối diện với họ là một người hoàn toàn không xứng đáng có bất kỳ chút quyền lợi nào.”
    “Nhưng đó đâu phải là lý do biện minh cho việc họ vi phạm luật pháp.”
    “Không, tất nhiên rồi. Và đó chính là lý do tại sao lại có việc cho những người như em. Em đã tới nhiều khu vực chiến sự, sáu lần liền trong vòng hai năm qua. Đáng tiếc tình hình chẳng có gì là tiến triển cả.”
    “Có vẻ như Carter Gray đã bắt đầu phản đòn một cách hiệu quả đấy chứ.”
    Kate ngồi ngả ra sau và nhấm nháp ly rượu vang đỏ cô đã gọi. “Em có những cảm xúc lẫn lộn về điều đó. Về mặt cá nhân em thông cảm với ông ta và những mất mát của ông ta trong vụ 11-9. Em nghĩ đó là lý do duy nhất ông ta quay lại làm việc cho khối chính phủ. Nhưng em không tin rằng đó là một việc làm tốt đẹp.”
    “Ý em là gì?” Alex hỏi.
    “Em biết là ông ta đã đạt được những kết quả khác thường. Em tự hỏi không biết ông ta có sử dụng đến những thủ đoạn khác thường để đạt được chúng hay không. Ví dụ, bọn em có những vấn đề thực sự về việc dẫn giải tù nhân đến nơi khác.”
    “Anh cũng nghe nói đó thực sự là một trò đá bóng chính trị.”
    “Kể ra cũng chẳng có gì là lạ căn cứ vào cách thức và thủ tục làm việc. Những nghi can khủng bố được chuyển từ Mỹ đến các nước khác hoặc ngược lại mà không hề có bất kỳ quá trình tố tụng nào hay những việc như tiếp xúc với Hội Chữ thập đỏ Quốc tế. Khi chúng ta chuyển tù nhân sang các nước khác, trước hết phải có sự bảo đảm bằng lời từ nước tiếp nhận rằng những tù nhân bị chuyển đến sẽ không phải chịu hình thức tra tấn. Chà, vấn đề là không có cách nào để xác định liệu việc tra tấn có xảy ra không. Và quan trọng nhất là, vì những hình thức tra tấn như vậy là bất hợp pháp tại Mỹ, một số người cho rằng NIC và CIA đang dính dáng đến việc dẫn giải tù nhân sang các nước khác nơi mà tra tấn có thể được sử dụng như một công cụ để moi ra những thông tin hữu ích. Họ thậm chí còn bố trí để nước tiếp nhận bịa ra những lời buộc tội vu cáo nhằm vào một nghi can khiến cho anh ta bị tống vào tù, bị thẩm vấn và thường là tra tấn. Điều đó đi ngược lại tất cả những gì mà nước Mỹ đại diện.”
    “Hừm, sau khi được tận mắt nhìn cái nơi đó, anh tin rằng NIC hoàn toàn có khả năng làm bất kỳ điều gì.”
    “Vậy em đoán là vụ điều tra của anh về cái chết của người đàn ông không tiến triển thuận lợi cho lắm?”
    Alex lưỡng lự và rồi quyết định là cũng chẳng hại gì khi nói thật với cô. Anh kể cho cô nghe về cuộc “tán gẫu” không hề dễ chịu với Giám đốc Cơ quan Mật vụ và về việc bị tống trở lại làm công việc bảo vệ.
    “Em rất tiếc, Alex.” Cô vươn người và chạm vào tay anh.
    “Chà, anh tự gây ra chuyện đó cho mình mà. Gray là kẻ tai to mặt lớn, và anh lại bị chính cộng sự của mình phản bội. Anh nghĩ mình thua cũng đúng thôi.” Anh nhấp một ngụm cocktail. “Những ly martini của em ngon hơn nhiều,” anh nói và mỉm cười.
    Cô chạm cốc của mình vào cốc của anh. “Em biết là em thích anh mà.”
    Mặt anh bỗng trở nên nghiêm nghị. “Lẽ ra anh phải trung thành với kế hoạch ban đầu của mình: chỉ còn ba năm nữa là kết thúc thời hạn hai mươi năm, lẽ ra phải đặt chế độ chạy từ từ và đừng có đâm vào đá.”
    “Em không hề nghĩ anh là kiểu người thích chạy ‘từ từ’,” Kate trả lời.
    Anh nhún vai. “Nghe này, chúng ta hãy gác chuyện công việc sang một bên. Hãy kể cho anh nghe thêm về em đi. Những cuộc hẹn hò đầu tiên là phải thế chứ.”
    Cô ngồi ngả ra sau và nhón một mẩu bánh mì trước mặt mình. “À, em là con một. Bố mẹ em sống ở Colorado. Chắc chắn người ta sẽ kể cho anh là gia đình em có gốc gác từ dòng họ Adams ở Massachusetts, nhưng em không chắc là em tin lời họ. Giấc mơ của em là trở thành một vận động viên thể dục. Và em tập luyện miệt mài vì mục tiêu đó. Thế rồi em cao thêm sáu inch trong vòng một năm và thế là giấc mơ đó đi tong. Ngay sau khi học xong trung học em muốn trở thành một người chia bài ở Vegas. Đừng hỏi tại sao, đơn giản là tự nhiên em muốn vậy. Em tham gia vào một khóa học, tốt nghiệp với kết quả mỹ mãn và lên đường tới Thành phố Tội lỗi. Nhưng công việc này không kéo dài được lâu. Em có chút trục trặc nhỏ với những con bạc say khướt, những kẻ có thể bóp mông em bất kỳ lúc nào họ muốn. Sau khi vài người trong số họ mất răng, sòng bạc đề nghị em nên quay về phía Đông. Khi bắt đầu học đại học, em quyết định làm nghề phục vụ quầy bar để lấy tiền trang trải, và rồi em tiếp tục công việc rót rượu khi vào học trường luật. Ít nhất công việc này cũng con có lớp gỗ dày giữa mình và những con quỷ dâm dật. Và đúng như anh đã đoán ra, em còn chơi cả piano nữa. Em kiếm thêm tiền từ nghề dạy piano để trang trải cho việc học. Hiện tại thì em không cần phải tiếp tục làm nghề pha rượu, nhưng thật sự là em thích làm. Đó là một cách xả hơi đối với em và thường thì ở LEAP bar người ta có thể gặp nhiều người thú vị.”
    “Vận động viên thể dục, nhân viên chia bài, người pha rượu, người chơi piano, bảo vệ sự thật và công lý. Thật sự là ấn tượng đấy.”
    “Nhiều lúc em nghĩ như thế phải gọi là bất thường hơn là ấn tượng. Còn anh thì sao?”
    “Chẳng có gì thú vị cả. Anh lớn lên ở Ohio. Là con út trong gia đình bốn người con và là con trai duy nhất. Bố anh là một người kinh doanh phụ tùng ô tô vào ban ngày, nhưng đến đêm ông lại trở thành phiên bản thứ hai của Johnny Cash.”
    “Thật sao?”
    “À, dù sao thì đó cũng là những gì ông muốn. Anh nghĩ ông có bộ sưu tập lớn nhất những thứ liên quan đến Cash bên ngoài Nashville. Ông bao giờ cũng diện đồ đen, chơi một cây ghi-ta thường kỳ quặc và luôn luôn đốt thuốc. Anh đã học ghi-ta để có thể chơi cùng với ông. Hai bố con còn thậm chí cùng ra ngoài đường, chơi ở một vài quán ăn nhỏ nổi tiếng nhất ở Thung lũng Ohio. Thật ra hai bố con anh chơi không xuất sắc lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Đó là một quãng thời gian hạnh phúc. Thế rồi thói quen bốn-bao-mỗi-ngày đã đánh gục ông. Bệnh ung thư phổi cướp ông đi chỉ sau sáu tháng. Mẹ anh sống trong một làng hưu trí ở Florida. Các chị gái của anh sống rải rác trên khắp cả nước.”
    “Vậy điều gì đã khiến anh muốn trở thành một tấm lá chắn sống?”
    Alex uống một ngụm cocktail và vẻ mặt anh bỗng trở nên buồn bã. “Anh đã xem đoạn phim Zapruder về vụ ám sát Kennedy năm anh mười hai tuổi. Anh nhớ là đã nghĩ rằng một chuyện như vậy không bao giờ được phép xảy ra lần nữa. Anh sẽ không bao giờ quên hình ảnh đặc vụ Clint Hill nhảy lên chiếc limousine đẩy Phu nhân Kennedy trở về ghế của bà. Rất nhiều người khi đó đã nghĩ bà là một phần của âm mưu ám sát Tổng thống, hoặc không thì cũng lên án bà vì họ nghĩ bà đã tìm cách tránh để máu dính vào người, ngay cả khi đó là máu của chồng mình. Nhưng thật ra những gì bà làm lúc đó là cố gắng nhặt lại mảnh đầu của chồng mình bị bắn văng ra.”
    Anh uống nốt cốc của mình trước khi tiếp tục. “Anh đã gặp Clint Hill tại một buổi họp mặt của Cơ quan Mật vụ. Lúc đó ông ấy đã là một ông già. Tất cả mọi người đều muốn bắt tay ông ấy. Anh bảo với ông ấy sẵn sàng rằng anh rất vinh dự được gặp ông ấy. Ông ấy là người duy nhất kịp phản ứng khi mọi chuyện diễn ra. Ông ấy đã giúp Phu nhân Kennedy, và ông ấy chèn người mình vào giữa bà và kẻ đang nổ súng vào họ. Anh bảo ông ấy là trong trường hợp xảy ra tình huống đó, anh hy vọng anh sẽ làm tốt như ông ấy đã làm. Em có biết ông ấy đã nói gì với anh không?”
    Anh ngước lên và nhận ra ánh mắt của cô đang dán chặt vào anh; Kate Adams dường như đang nín thở. “Ông ấy đã nói gì vậy?” cô thúc giục.
    “Ông ấy nói, ‘Con trai, cậu sẽ không muốn giống ta đâu. Vì ta đã đánh mất Tổng thống của mình’.”
    Tiếp theo đó là một khoảng im lặng kéo dài và cuối cùng Alex lên tiếng. “Anh không thể tin nổi là anh lại đang ngồi đây kể lể câu chuyện nặng nề đó. Thực ra thì anh không phải như thế đâu.”
    “Em lấy làm ngạc nhiên là sau những gì anh vừa trải qua anh vẫn không hủy buổi tối nay.”
    “Kate, thật ra ý nghĩ được ra ngoài với em tối nay là điều duy nhất giúp anh vượt qua được ngày hôm nay.”
    Alex không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng vì sự thành thật trong chính lời nói của mình và vội vàng cụp mắt xuống, chăm chú săm soi vỏ ngoài của quả ôliu còn sót lại trong ly martini của mình.
    Kate vươn người sang và chạm vào tay anh. “Em sẽ còn làm anh xấu hổ hơn,” cô nói, “khi nói với anh rằng đó là điều dễ thương nhất mà em được nghe.”
    Câu chuyện chuyển sang những chủ đề vô thưau">CHƯƠNG 43
  • CHƯƠNG 44
  • CHƯƠNG 45
  • CHƯƠNG 46
  • CHƯƠNG 47
  • CHƯƠNG 48
  • CHƯƠNG 49
  • CHƯƠNG 50
  • CHƯƠNG 51
  • CHƯƠNG 52
  • CHƯƠNG 53
  • CHƯƠNG 54
  • CHƯƠNG 55
  • CHƯƠNG 56
  • CHƯƠNG 57
  • CHƯƠNG 58
  • CHƯƠNG 59
  • CHƯƠNG 60
  • CHƯƠNG 61
  • CHƯƠNG 62
  • CHƯƠNG 63
  • CHƯƠNG 64
  • CHƯƠNG 65
  • CHƯƠNG 66
  • CHƯƠNG 67
  • CHƯƠNG 68
  • CHƯƠNG 69
  • CHƯƠNG 70
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---

    Truyện Bí Mật Núi Sát Nhân ---~~~cungtacgia~~~---