CHƯƠNG 46

     hản ứng của các cơ quan chức năng về những gì xảy ra với Alex Ford và Kate Adams không có gì đáng kể. Theo cảnh sát thì phanh xe của Alex dường như tự tung ra. Và hoàn toàn chẳng có bằng chứng gì về sự hiện diện của kẻ bắn tỉa nào đó ở nhà của Kate Adams, ngoại trừ những gì Alex khẳng định là anh đã nghe thấy và chứng kiến. Hai trong số những viên đạn do anh bắn ra được tìm thấy găm sâu vào hàng rào phía sau nơi anh nổ súng. Ngoài ra không còn đầu đạn nào khác.
Bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau, và Alex đang ngồi trong văn phòng của Jerry Sykes nghe lại phiên bản diễn giải chính thức của những sự kiện xảy ra đêm hôm trước.
Sykes ngừng đi đi lại lại trong phòng và nhìn anh chằm chằm. “Những người tìm cách giúp anh sau vụ ‘tai nạn’ cho biết là anh đã hành động một cách rất kỳ quặc và sau đó anh bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy. Alex, tất cả những chuyện vớ vẩn này không giống anh chút nào. Anh có thể nói cho tôi điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh không?”
“Tuyệt đối không có bất kỳ chuyện gì ngoài việc có người đang muốn tôi chết,” Alex lạnh lùng nói.
Sykes thả phịch người xuống ghế và cầm cốc cà phê lên. “Vì lý do quái quỷ gì mà lại có người muốn anh chết hả?”
“Có kẻ đã gí cả một khẩu súng chết tiệt vào đầu tôi, Jerry. Tôi không có đủ thời gian để hỏi hắn lý do tại sao.”
“Và không một ai nhìn thấy kẻ đó ngoại trừ chính anh. Nên một lần nữa, tôi đang hỏi anh chuyện gì đã xảy ra giữa hôm qua và hôm nay khiến cho anh nghĩ rằng có kẻ muốn anh phải chết?”
Alex lưỡng lự. Anh muốn kể cho Sykes việc anh đã phát hiện ra chiếc thuyền nhưng lại nhận ra rằng như vậy chẳng khác gì là anh thú nhận mình đã không tuân theo một mệnh lệnh khác từ chính Giám đốc, và điều đó sẽ đánh dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh.
“Tôi đã có từng ấy năm phục vụ tốt. Tại sao bỗng nhiên tôi lại bịa ra tất cả những chuyện vớ vẩn này cơ chứ?”
“Chính anh đã làm rối tung mọi chuyện. Anh đã phá hỏng những năm tháng tốt đẹp của mình đấy. Giám đốc đã rất nhân đạo với anh ngày hôm qua. Lẽ ra ông ấy đã có thể cho anh đi tong ngay tại chỗ. Mẹ kiếp, phải tôi thì có lẽ tôi đã làm như vậy rồi cũng nên. Đừng có lạm dụng thiện chí của cấp trên như thế chứ, Alex. Anh sẽ không có cơ hội nào nữa đâu.”
“Tốt thôi, nhưng ít nhất thì anh cũng có thể cho người bảo vệ nhà của Kate Adams được không? Tôi không hề tưởng tượng ra ánh sáng phản chiếu từ ống kính ngắm tối qua.”
Sykes ngồi ngả ra phía sau. “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát của D.C. và yêu cầu họ cho một chiếc xe thỉnh thoảng đảo qua vài vòng. Nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Và hãy coi đó như một món quà.” Sykes nhìn đồng hồ của mình. “Tôi còn có một cuộc họp và tôi nghĩ là anh còn có một vị trí để canh gác cơ mà.”
“Vâng. Ở Nhà Trắng,” Alex uể oải nói.
“Không. Đúng ra là bên ngoài chứ. Anh sẽ phải nỗ lực hết sức để có lại vị trí của mình bên trong.”

 

Hội Camel triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong căn hộ của Caleb ngay sáng hôm đó. Công việc đầu tiên của buổi họp là biểu dương vị thủ thư khả kính, cũng là tay lái xe gan góc vì sự dũng cảm của ông. Tuy nhiên, họ phải chờ một lúc mới thực hiện được việc đó, vì Caleb vẫn đang nôn thốc nôn tháo trong nhà tắm sau khi nhận ra suýt chút nữa thì mình đã mất mạng chỉ trong gang tấc.
Cuối cùng khi Caleb từ trong nhà tắm đi ra, Stone nói, “Tôi muốn ghi lại trong hồ sơ chính thức rằng thành viên Caleb Shaw vừa giành được những lời cảm ơn sâu sắc nhất của toàn bộ các thành viên Hội Camel vì lòng dũng cảm và sự tháo vát.”
Caleb mặt tái nhợt nhưng vẫn gượng mỉm cười bắt tay từng người bạn của mình. “Tôi cũng không biết cái gì đã nhập vào tôi nữa. Tôi chỉ biết là tôi phải làm cái gì đó. Tôi chưa bao giờ sợ đến thế kể từ lần tôi được giao vinh dự xử lý tác phẩm Về nền dân chủ tại Mỹ của Tocqueville còn nguyên trong lớp giấy bọc nguyên bản.”
Reuben làm ra vẻ rùng mình. “Xử lý một tác phẩm của Tocqueville! Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi tôi đã run lên rồi.”
“Tuy nhiên, chúng ta phải giả định rằng giờ thì Reinke và đồng bọn của hắn đã ‘lần ra’ chúng ta, có thể nói như vậy,” Stone cảnh báo.
“Tôi không chắc là như thế cho lắm. Tôi đã tháo biển số xe của mình ra lúc chúng tôi đang theo dõi con đường,” Caleb nói và tất cả mọi người ngỡ ngàng nhìn ông. “Sau khi Milton có được biển số xe của chúng và dễ dàng lần ra nó, tôi rất sợ là chúng cũng sẽ làm như vậy nếu chúng nhìn thấy biển số của tôi,” ông giải thích.
Đúng lúc đó điện thoại di động của Milton rung lên.
“A lô?” ông nói. Ông chăm chú lắng nghe một lúc rồi tắt máy và ngoảnh lại nhìn mọi người. “Có kẻ đột nhập vào nhà tôi và đánh bất tỉnh người bảo vệ khi anh ta tới vì nhận được tín hiệu báo động ngầm.”
“Chúng có lấy đi gì không?” Stone hỏi.
“Có vẻ như là không. Tuy nhiên, tôi có những thiết bị giám sát được ngụy trang dưới hệ thống đèn chiếu sáng khắp trong nhà. Công ty bảo vệ cũng không biết gì về việc này.”
“Sẽ rất thú vị khi chúng ta biết kẻ đột nhập là ai,” Stone nhận xét.
“Tôi sẽ phải tới đó kiểm tra xem sao. Đầu thu DVD được giấu sau tủ lạnh của tôi.”
“Chúng ta đành phải liều vậy,” Stone nói. “Nếu đó là Reinke và đồng bọn của hắn, chuyện này có thể cho chúng ta lực bẩy mà chúng ta cần.”
Reuben quàng một cánh tay lực lưỡng quanh Caleb. “Hừm, nếu hai tên này mà còn xuất hiện lần nữa, coi như chúng tiêu hẳn rồi. Đúng không, Sát thủ?”

 

Ngày đầu tiên quay trở lại với nhiệm vụ bảo vệ Tổng thống ít nhiều cũng hơi bỡ ngỡ đối với Alex Ford. Dường như tất cả mọi người đều biết rằng sự bố trí lại công việc là một sự giáng cấp đối với tay đặc vụ kỳ cựu. Mặc dù vậy họ đều tỏ ra thân mật và chuyên nghiệp với anh. Có một điều dễ chịu khi làm nhiệm vụ bảo vệ vòng ngoài Nhà Trắng, đó là Alex có thể đi dạo quanh Công viên Lafayette.
Tuy nhiên, Stone không có ở đó, nhưng Adelphia thì có. Bà đang đi lòng vòng ở giữa công viên, chốc chốc lại liếc nhìn về hướng căn lều của Stone.
“Xin chào bà, Adelphia,” Alex lịch sự nói. “Tôi đang đi tìm Oliver.”
Trước sự ngạc nhiên của anh, phản ứng của Adelphia là òa khóc nức nở. Đó là điều Alex chưa bao giờ thấy ở người phụ nữ này.
“Adelphia, có chuyện gì vậy?”
Bà bưng hai tay lên che mặt.
Alex bước lại gần bà. “Adelphia, có chuyện gì vậy? Bà bị đau à? Hay là bị ốm?”
Bà vẫn một mực lắc đầu, rồi hít một hơi thật sâu và bỏ tay xuống. “Không có chuyện gì cả,” bà nói. “Mọi chuyện vẫn ổn mà.”
Alex đưa bà tới một chiếc ghế dài. “Rõ ràng là bà không hề ổn chút nào. Nào, cho tôi biết có chuyện gì. Biết đâu tôi lại giúp được.”
Adelphia thở hổn hển rồi lại ngoảnh ra nhìn về hướng căn lều của Stone. “Tôi không nói dối với anh làm gì. Tôi ổn mà, đặc vụ Ford.”
“Cứ gọi là Ford thôi, nhưng nếu bà thấy thoải mái...” Rồi anh nhìn theo ánh mắt của bà về phía căn lều của Stone. “Có chuyện gì đã xảy ra với Oliver phải không?” anh lo lắng hỏi.
“Điều đó thì tôi không biết.”
“Tôi thật không sao hiểu nổi. Thế thì tại sao bà lại khóc?”
Bà đăm đăm nhìn anh một cách khác thường. Đó không phải là vẻ mặt giận dỗi và ngờ vực mọi khi của bà. Mà là vẻ mặt đầy tuyệt vọng. “Ông ấy tin anh. Đã có lần Oliver nói điều đó với tôi, ông ấy nói đặc vụ Ford là một người tốt.”
“Tôi cũng rất quý và tôn trọng Oliver.” Anh ngừng lại và rồi nói thêm.” Lần gần đây nhất tôi gặp ông ấy, mặt mũi ông ấy thâm tím. Chuyện này có liên quan gì đến việc đó không?”
Adelphia gật đầu và kể cho anh biết về vụ đụng độ trong công viên. “Ông ấy lấy một ngón tay như thế này,” bà vừa nói, vừa giơ ngón tay giữa của mình lên, “và ông ấy chọc nó vào sườn của người đàn ông kia. Và gã đàn ông hộ pháp kia, đổ xuống như một đứa trẻ.” Bà buông một hơi thở dài nặng nề. “Và rồi, Oliver, ông ấy cầm con dao lên và ông ấy giơ nó lên theo một kiểu,” bà rùng mình, “ông ấy cầm nó như thể ông ấy biết rõ về cách dùng dao. Và tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ phanh họng của gã đàn ông kia, như thế này.” Bà giơ tay lên làm một động tác cắt xoẹt qua rồi dừng lại. Bà đăm đăm nhìn Alex với ánh mắt vừa buồn bã vừa nhẹ nhõm. “Nhưng ông ấy không làm thế. Ông ấy không cắt cổ tên kia. Ông ấy bỏ đi khi cảnh sát đến. Oliver không thích cảnh sát.”
“Và từ đó đến giờ bà chưa gặp lại ông ấy?”
Bà lắc đầu, và Alex ngồi ra sau băng ghế dài cố gắng nhập tâm toàn bộ những gì anh vừa được nghe.
“Này, Ford,” một giọng ai đó gọi với lên. Alex ngoảnh lại và nhìn thấy người phụ trách của mình.
“Anh có muốn quay lại và tham gia bữa tiệc không, nếu không có gì bất tiện?” anh ta nói cộc lốc.
Alex đứng bật dậy. Trước khi đi khỏi anh quay lại nói với Adelphia. “Nếu bà có gặp Oliver, xin hãy nhắn là tôi muốn nói chuyện với ông ấy.”
Adelphia không hề tỏ ra hồ hởi với đề nghị này.
“Tôi sẽ không nói với ông ấy là bà đã kể chuyện gì cho tôi đâu. Tôi hứa mà. Chỉ là tôi muốn gặp ông ấy thôi.”
Cuối cùng bà cũng gật đầu và anh vội vàng bỏ đi.

 

Những công việc ở Brennan chuẩn bị cho chuyến thăm của Tổng thống đã tăng lên rất nhiều, thành ra Thuyền trưởng Jack lúc nào cũng bận rộn. Chiếc xe vẫn đang được đỗ lại trong ga-ra đúng theo kế hoạch, và các tài xế khác nhau đều đã sẵn sàng. Hắn chưa thăm lại được ổ của các tay súng bắn tỉa. Hắn không muốn liều lĩnh với khả năng bị nhìn thấy khi ra vào khu chung cư quá thường xuyên. Thuyền trưởng Jack đã dành thời gian ở chỗ al-Rimi và đồng bọn của gã này ở bệnh viện khi hai gã này không có ca trực. Nói chung là ở đó không có vấn đề gì.
Hắn đã gặp Djamila thêm một lần nữa lúc khuya đêm qua sau khi cô thực hiện những chuyến đi lòng vòng quanh Brennan hàng đêm của mình. Hắn vẫn hơi lo lắng một chút về trạng thái cảm xúc của cô, nhưng giờ thì cũng không có thời gian để mà thay thế nữa. Hắn củng cố lại nhận thức về tầm quan trọng của phần việc mà cô đảm nhiệm đối với toàn bộ kế hoạch. Về việc sẽ có bao nhiêu người mất mạng và tất cả những sự hy sinh đó sẽ trở nên vô nghĩa như thế nào nếu cô thất bại.
Từ giờ đến ngày hôm đó hắn sẽ phải tổ chức thêm hai cuộc họp nữa, một cuộc là vào đêm nay, trước khi đội tiền trạm của Cơ quan Mật vụ có mặt tại đây vào buổi sáng mai. Và, liên quan đến cuộc gặp với nhóm sau cùng, hắn sẽ gặp người đồng nhiệm Bắc Triều Tiên của mình để thống nhất những chi tiết cần thiết.
Tuy nhiên, Carter Gray đã bắt đầu rình mò. Thuyền trưởng Jack cũng hơi ngạc nhiên là lão già đó phải mất ngần ấy thời gian mới bắt đầu nghi ngờ. Họ đã sử dụng tất cả những mối quan hệ mà họ có trong thế giới Hồi giáo để tiến hành chiến dịch này. Nhưng kế hoạch của Hemingway, theo suy nghĩ của Thuyền trưởng Jack, là một việc làm hoàn toàn vô ích, mặc dù Tom Hemingway không chịu nhận ra điều đó. Trong suy nghĩ của Thuyền trưởng Jack, vấn đề chủ yếu của Tom Hemingway là ở chỗ gã vẫn tin vào phần tốt đẹp của con người. Bản thân lối suy nghĩ đó đã có vấn đề, Thuyền trưởng Jack biết, bởi vì những kẻ thực sự có tiếng nói thì lại không bao giờ sở hữu chút gì là tốt đẹp. Với tất cả những điệp vụ từng thực hiện, bao giờ hắn cũng tính toán những yếu tố bất ngờ, và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Tôn chỉ của hắn lại một lần nữa đưa hắn đến với con đường đúng. Thực sự thì tất cả chuyện này là vì tiền.

 

Bên trong ngôi nhà thuê ở vùng ngoại ô của thị trấn, tên kỹ sư và tên dược sĩ đang kiểm tra lại những thao tác của bàn tay giả cùng với tay cựu Vệ binh Quốc gia.
Ông ta đã làm chủ rất tốt thao tác của bàn tay này. Hai tên chăm chú nhìn trong lúc ông ta biểu diễn một loạt động tác nắm, vẫy, cũng như một số cử chỉ khác với bàn tay mới của mình. Ông ta thực hiện cả phần điều khiển chiếc bao da một cách hoàn hảo. Trước khi ra về, ông ta cảm ơn cả hai tên.
Sau đó, hai tên gói ghém một chiếc ba lô và hướng vào thị trấn, nơi chúng thực hiện một loạt những công việc mua bán lặt vặt tại nửa tá cửa hàng dọc theo trung tâm thị trấn. Tại mỗi nơi chúng lại để lại một món quà nhỏ. Những món quà này sẽ càng củng cố hơn vị trí của Brennan trong lịch sử Pennsylvania, mặc dù tất nhiên không phải là theo cách mà người dân thị trấn này mong muốn.