CHƯƠNG 63

     hiếc tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân Tennessee đã được giao nhiệm vụ không thể thoái thác là phát động đòn tấn công hạt nhân nhằm vào Damascus. Chiếc tàu ngầm hạt nhân lớp Ohio dài 560 foot, nặng gần 17 nghìn tấn này đậu tại vịnh Kings, bang Georgia, cùng với những chiếc còn lại trong hạm đội tàu ngầm tên lửa đạn đạo Đại Tây Dương. Những chiếc tàu ngầm lớp Ohio là vũ khí có hỏa lực khủng khiếp nhất trong quân đội Mỹ. Nếu một chiếc tàu ngầm huy động toàn bộ số tên lửa mang nhiều đầu đạn hạt nhân thì có thể xóa sổ bất kỳ quốc gia nào chỉ với một đòn tấn công duy nhất.
Hiện chiếc Tennessee đang được neo ở giữa Đại Tây Dương cách mặt biển hàng trăm foot, mặc dù nó hoàn toàn có thể tấn công vào Damascus với một quả tên lửa Trident II D-5 thế hệ mới nhất của mình trong khi đang neo đậu ngay tại hải cảng ở Bờ biển phía Đông của nước Mỹ. Mỗi quả tên lửa D-5 có giá thành suýt soát 30 triệu đô la, dài đến bốn mươi tư foot, nặng hơn 60 tấn và có tầm bắn tối đa là mười hai nghìn ki-lô-mét với một đầu đạn thu nhỏ. Với vận tốc có thể đạt đến mức Mach 20, tên lửa D-5 bay nhanh hơn gấp mười lần máy bay siêu âm Concorde, và không một chiếc phản lực quân sự nào trên thế giới có thể sánh với nó về tốc độ.
Một quả D-5 duy nhất sẽ được phóng vào Damascus. Tuy nhiên, như vậy sẽ rất dễ gây hiểu lầm về quy mô hỏa lực thực sự được phóng ra. Kết cấu của loại tên lửa D-5 tầm xa chứa sáu tên lửa vệ tinh độc lập MK5, mỗi quả mang một đầu đạn nhiệt hạch W-88 có sức công phá lên đến 475 kiloton. Để so sánh, chỉ riêng một đầu đạn W-88 cũng vượt xa sức công phá cộng dồn lại của tất cả những quả bom từng được sử dụng trong mọi cuộc chiến trong lịch sử, kể cả hai quả bom nguyên tử được ném xuống Nhật Bản trong Chiến tranh thế giới thứ hai.
Mặc dù 155 thủy thủ trên chiếc tàu Tennessee đã ra khơi được bốn tuần nay, toàn bộ thủy thủ đoàn cũng vẫn nắm rõ tình hình hiện tại. Các thủy thủ biết rõ họ vừa được ra lệnh làm gì, và từng người trong số họ đều quyết tâm thực hiện mệnh lệnh đó chính xác đến từng câu chữ, cho dù hầu hết họ đều lo sợ không hiểu chuyện này sẽ đưa thế giới đến đâu. Họ đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính của mình và rà đi rà lại không biết bao nhiêu lần quy trình phóng tên lửa mà nhiều khả năng sẽ đẩy thế giới vào một cuộc chiến tàn khốc. Đây quả là nhiệm vụ nặng nề đối với một nhóm người mà tuổi đời trung bình chỉ là hai mươi hai.
Trong khi đó, trong giờ đồng hồ đầu tiên kể từ khi Hamilton xuất hiện trên truyền hình, cả thế giới Ả-rập đã hoàn toàn đoàn kết lại phía sau quốc gia anh em của mình. Các nhà ngoại giao từ Saudi Arabia, Jordan, Kuwait và Pakistan đang tuyệt vọng tìm cách thuyết phục nước Mỹ thay đổi ý định. Trong khi thành phố Damascus đang được sơ tán, các chỉ huy quân sự và lãnh đạo chính trị của các nước Hồi giáo khác đang thảo luận về cách thức phản ứng hữu hiệu nhất nếu Mỹ phóng tên lửa vào Syria. Những tổ chức khủng bố Trung Đông ở khắp mọi nơi đều kêu gọi một cuộc thánh chiến tổng lực nhằm vào nước Mỹ nếu Damascus bị tấn công. Trên khắp Trung Đông, thủ lĩnh của những nhóm khủng bố này bắt đầu lên kế hoạch cho những hành động trả đũa của mình.
Nếu một quả tên lửa hạt nhân được bắn vào Syria, sức tàn phá của nó sẽ vượt quá tất cả những gì thế giới từng chứng kiến trước đây. Damascus là một trong những thành phố có mật độ dân cư đông đúc nhất hành tinh với hơn sáu triệu dân. Sẽ chỉ có một phần rất nhỏ số dân này có khả năng rời khỏi thành phố đến nơi an toàn trong khoảng thời gian còn lại. Tất cả những người khác sẽ biến mất trong vụ nổ hạt nhân khi cột mây nấm phóng xạ bốc cao trong không trung trước khi trùm, kín xuống thành phố mà con người sinh sống liên tục, lâu đời nhất trên thế giới.
Syria và Nhóm Sharia ngay lập tức và kịch liệt phủ nhận trách nhiệm trong vụ bắt cóc. Tuy nhiên, cách giải thích này hoàn toàn không thuyết phục được phương Tây. Nhóm Sharia đã hoạt động khủng bố quá năng nổ trong hơn một năm vừa rồi. Hơn nữa người gọi điện đến cho kênh truyền hình Al Jazeera lại sử dụng đúng mật khẩu phức tạp mà kênh truyền hình Ả-rập này dành cho nhóm Sharia nhằm mục đích khẳng định tính xác thực của thông tin. Mật khẩu này được thay đổi liên tục và chỉ có một số ít thủ lĩnh cao cấp nhất của nhóm khủng bố này nắm được. Thông báo mà Nhóm Sharia đưa ra là một trong những thủ lĩnh của nhóm này, người biết rõ mật khẩu hiện nay, đã bị mất tích từ hai tuần nay. Tuy nhiên lời giải thích này chỉ như nước đổ lá khoai.
Liên hợp quốc cũng đã kêu gọi Mỹ từ bỏ ý định phóng tên lửa hạt nhân, trong khi tất cả những thành viên còn lại của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc đã nhấn mạnh lại một lần nữa đề nghị này thông qua những kênh ngoại giao khẩn cấp.
Trước tất cả những lời kêu gọi này, câu trả lời của nước Mỹ vẫn không hề thay đổi: Tất cả tùy thuộc vào những kẻ bắt cóc. Tất cả những gì chúng phải làm là trao trả James Brennan nguyên vẹn, và nếu vậy thì người dân Syria sẽ được sống. Sự khác biệt duy nhất là lúc này nước Mỹ đang nắm quyền chủ động về thời gian trao trả Tổng thống của mình.
Israel cũng được đặt trong tình trạng báo động cao độ. Những nhà lãnh đạo của nước này hiểu rõ rằng Israel sẽ là một trong những mục tiêu đầu tiên của một chiến dịch phản công do thế giới Hồi giáo thực hiện. Và Syria lại gần với Israel đến nỗi vấn đề phóng xạ hạt nhân khiến cho Thủ tướng Israel phải liên lạc với Tổng thống Hamilton để khẳng định lại chuyện này. Những nguồn nước sông còn của Israel trên Cao nguyên Golan nằm không hề xa khu vực mục tiêu. Chính phủ Lebanon ở Beirut cũng đã liên lạc với Washington, vì Damascus nằm rất gần biên giới với Lebanon. Câu trả lời cụt lủn của Washington với cả hai nước giống hệt nhau: “Hãy tiến hành tất cả những biện pháp đề phòng mà các anh cho là cần thiết.”
Quay trở lại Nhà Trắng, Quyền Tổng thống Hamilton ngồi trong Phòng Bầu dục với Bộ trưởng Quốc phòng Decker, những chỉ huy quân sự của ông ta, cùng Hội đồng An ninh Quốc gia, Ngoại trưởng Mayes và một vài thành viên nội các khác. Carter Gray không hiểu sao lại vắng mặt trong nhóm này.
Quyết định sống còn là phóng tên lửa hạt nhân đang đè nặng lên Hamilton; mặt ông ta tái nhợt và chảy xệ, trông chẳng khác gì người ốm sắp chết. Chốc chốc ông ta lại nhấp một ngụm nước đóng chai để làm dịu đi lượng a-xít đang thiêu cháy dạ dày mình, còn những viên tướng và đô đốc của ông ta trao đổi với nhau với giọng khẽ khàng.
Decker rời khỏi một trong những nhóm này và bước lại gần Tổng thống. “Thưa ngài, tôi hiểu sức ép to lớn từ quyết định của ngài, nhưng tôi muốn ngài biết rằng chúng ta hoàn toàn thừa khả năng làm việc này.”
“Tôi không lo về chuyện ông tấn công thành phố chết tiệt đó, Joe. Tôi lo về những chuyện xảy ra sau đó.”
“Syria đã hậu thuẫn cho các tổ chức khủng bố suốt một thời gian dài. Damascus đầy rẫy những nhân vật chóp bu của Đảng Baath trước kia, những kẻ đang ấp ủ ý đồ tiến hành một cuộc đảo chính ở Iraq. Ai cũng biết rằng những thánh đường Hồi giáo ở Damascus là những trung tâm tuyển mộ lực lượng mujahideen. Và lực lượng dân quân của Syria có mặt ở khắp nơi tại khu vực Tam giác Sunni ở Iraq. Đã đến lúc chúng ta phải mạnh tay để dằn mặt chúng. Nó cũng giống hệt như học thuyết domino với việc truyền bá dân chủ ở Trung Đông bằng cách bắt đầu với Iraq. Chúng ta dằn mặt làm gương với Syria, và tất cả những kẻ còn lại sẽ phải biết điều mà vào khuôn phép.”
“Được rồi, nhưng còn chuyện bụi phóng xạ thì sao?” Hamilton hỏi.
“Tất nhiên sẽ có một chút. Nhưng với vị trí của Damascus, chúng tôi tin rằng bụi phóng xạ cũng sẽ ít nhiều được hạn chế.”
Hamilton uống nốt chai nước của mình và ném cái chai vào thùng rác. “Bụi phóng xạ ít nhiều được hạn chế. Tôi mừng là ông lại tin vào điều đó, Joe.”
“Thưa ngài Tổng thống, ngài đã ra một quyết định đúng. Chúng ta không thể cho phép chuyện này xảy ra mà không có trừng trị thích đáng: Điều đó sẽ chỉ càng khuyến khích những kẻ này ngày càng manh động hơn. Chuyện đó phải chấm dứt. Trong khi việc triển khai thêm quân chỉ càng kéo mỏng lực lượng quân sự của chúng ta đến mức dễ đổ vỡ và cho phép người Syria chống trả một cách thành công bằng chiến thuật du kích giống như những gì dân Iraq đang làm. Bên cạnh đó, khi chúng nhận ra là chúng ta không hề nói đùa, chúng sẽ phải trả tự do cho Tổng thống. Như thế chúng ta sẽ không phải phóng tên lửa nữa.”
“Tôi hy vọng là ông nói đúng.” Hamilton đứng dậy và đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. “Còn lại bao nhiêu thời gian nữa?”
Decker ngay lập tức quay sang nhìn viên sĩ quan trợ lý của mình.
“Sáu tiếng mười một phút ba mươi sáu giây,” tay trợ lý trả lời ngay lập tức khi anh ta nhìn vào màn hình chiếc laptop đang mở trước mặt mình.
“Có thêm tin tức gì từ Nhóm Sharia không?” Hamilton hỏi.
“Chúng chỉ khẳng định là không hề bắt cóc Tổng thống.” Andrea Mayes nói. Bà Ngoại trưởng bước lại và đứng cạnh ông chủ của mình. “Và nếu chẳng may những gì chúng nói là sự thật thì sao, thưa ngài Tổng thống? Biết đâu chúng không hề giữ ông ấy? Có thể có kẻ đã tìm cách trút tội sang cho Syria với hy vọng chúng ta sẽ làm đúng như những gì chúng ta đang làm lúc này.”
Decker ngắt lời, “Tôi công nhận với bà rằng ngay cả khi mật khẩu xác thực được Al Jazeera thay đổi thường xuyên, vẫn có khả năng là ai đó đã nắm được mật khẩu này. Nhưng kẻ gọi điện để cung cấp thông tin lại nắm những chi tiết rất cặn kẽ liên quan đến vụ bắt cóc mà chỉ những kẻ trực tiếp ra tay mới biết được. Bất kỳ tổ chức khủng bố nào làm được vụ này mà lại không muốn được cả thế giới biết đến. Xét về khía cạnh lịch sử từ trước đến nay, chiến lược của chúng chưa bao giờ là đổ trách nhiệm sang cho một nhóm khác. Sự khác biệt duy nhất là ở chỗ Nhóm Sharia không bao giờ ngờ rằng chúng ta lại dùng đến con bài vũ khí hạt nhân. Đó là lý do tại sao chúng đang rút lại tuyên bố của mình và phủ nhận mình là thủ phạm. Những kẻ khốn kiếp đó đang giữ Tổng thống, thế thôi!”
Hamilton trừng trừng nhìn Decker. “Nhưng nếu chúng không giữ, và chúng ta đi san bằng Damascus?” Hamilton lắc đầu, quay người lại và đăm đăm nhìn ra màn đêm của một buổi tối mùa hè lẽ ra có thể gọi là tuyệt đẹp ở Washington, D.C. Từ những con đường của thành phố, hàng nghìn tiếng nói đang đồng thanh cất lên phản đối ông ta. Tiếng hô vang “Không sử dụng vũ khí hạt nhân” vẳng đến tận đây bất chấp những bức tường rất dày của Nhà Trắng. Những công dân của nước Mỹ đang thể hiện một cách rõ ràng quan điểm của họ đối với giới lãnh đạo. Tuy nhiên khi lời tuyên bố sử dụng vũ khí hạt nhân đã được đưa ra, sẽ không thể nào rút lại được nữa, Hamilton hiểu rõ điều đó. Nếu không kho vũ khí hạt nhân trị giá cả nghìn tỉ đô la của Mỹ sẽ ngay lập tức trở nên vô giá trị.

 

Thay vì tới Nhà Trắng và tham dự vào cái mà ông ta coi là trò “chờ chết” vô ích đối với 6 triệu người dân Syria đang trên bờ vực của sự thảm sát, Carter Gray đã quyết định ở nguyên tại trụ sở NIC. Ông ta dừng lại ở ngăn làm việc trống rỗng của Patrick Johnson và đăm đăm nhìn lên màn hình máy tính trống trơn. Những trục trặc và sự cố máy tính. Và chỉ trong nháy mắt, những tên khủng bố đang sống sờ sờ, đang thở nguyên, bỗng được nhét gọn gàng xuống những ngôi mộ kỹ thuật số của chúng. Ông ta ngồi vào ghế của Johnson và nhìn khắp căn phòng. Bức ảnh vợ chưa cưới của anh ta, Anne Jeffries, vẫn còn nguyên trên mặt bàn. Ông ta cầm nó lên và chăm chú ngắm nhìn. Một phụ nữ ưa nhìn, Gray tự nhủ. Cô ta sẽ sớm tìm được ai đó để chia sẻ cuộc đời mình. Johnson, theo như những gì ông ta đã tìm ra, là người rất có năng lực trong công việc nhưng lại sở hữu tính cách của một tên lưu manh vặt. Chắc chắn anh ta không thể tự nghĩ ra kế hoạch này. Đó thực sự là một ý nghĩ không thể nào tin nổi, Gray trầm tư. Có kẻ nào đó ở cơ quan tình báo siêu hạng của nước Mỹ đã đạo diễn việc sử dụng một nhóm những tên khủng bố Hồi giáo được cho là đã chết để bắt cóc Tổng thống Mỹ. Và giờ đây cả thế giới đang ở trên bờ vực của một cuộc thánh chiến toàn cầu.
Gray đã cho kiểm tra lại rất kỹ toàn bộ hệ thống cơ sở dữ liệu. Hoàn toàn không có dấu vết điện tử nào chỉ ra kẻ đã thay đổi những hồ sơ là ai. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nếu xét đến trình độ của Johnson và thực tế rằng chính anh ta là người tham gia tạo ra hệ thống cơ sở dữ liệu này và đã dành rất nhiều thời gia cho việc hoàn thiện hệ thống. Chắc chắn anh ta thừa biết phải làm thế nào để che giấu những gì anh ta đã làm. Tuy nhiên, vấn đề trước tiên là kẻ nào thuê anh ta làm chuyện này và trả công anh ta rất hậu hĩnh, nếu xét về ngôi nhà và những chiếc xe đắt tiền mà anh ta có? Gray lại suy nghĩ sang chuyện khác. Tổng thống đang ở đâu? Chắc chắn phải là một nơi đâu đó gần đây. Bất chấp những điều đã nói với Hamilton về chuyện này, Gray không hề tin rằng James Brennan đang ở Medina, Saudi Arabia. Một người Hồi giáo sẽ chẳng đưa một người Thiên chúa giáo tới đó.
Ông ta nghĩ lại cái ngày Jackie Simpson và tay đặc vụ kia tới trụ sở NIC. Họ đi cùng với hai nhân viên của ông ta. Reynolds? Không, là Reinke. Gã người cao, gầy. Người còn lại thấp hơn và đậm hơn. Peters. Đúng rồi. Hemingway đã bảo với ông ta rằng hai người này được phân công điều tra vụ án mạng của Johnson. Gray nhấc một chiếc điện thoại lên và yêu cầu kiểm tra xem hiện hai nhân viên kia đang ở đâu. Câu trả lời thật đáng ngạc nhiên. Tối nay họ vẫn chưa đến trình diện nhận nhiệm vụ. Ông ta thực hiện một yêu cầu điều tra khác. Điều tra này thậm chí còn khiến ông ta ngạc nhiên hơn, và ông ta chợt tự hỏi tại sao ông ta lại không đặt ra câu hỏi đó từ trước.
Gray được thông báo rằng Hemingway đã giao nhiệm vụ phụ trách điều tra cái chết của Johnson cho hai nhân viên kia. Ít nhất thì Gray biết hiện giờ Hemingway đang ở đâu. Gã đã được phái tới Trung Đông dưới vỏ bọc cực kỳ bí mật ngay sau khi xảy ra vụ bắt cóc để xem có thể tìm ra manh mối nào không. Hemingway đã tình nguyện thực hiện điệp vụ này. Tuy vậy, hoàn toàn không thể liên lạc được với gã. Họ phải chờ đến khi gã chủ động liên lạc với họ. Chờ gã liên lạc với họ.
Gray đặt tay lên thiết bị nhận diện sinh học trên bàn làm việc của Johnson, ngay lập tức ông ta được truy cập vào máy tính của người đã chết. Gray gõ vào máy một dòng lệnh và kết quả hiện ra rất nhanh chóng. Tom Hemingway đã truy cập vào máy tính của Johnson. Khi Gray nhìn vào mốc thời gian chuyện này xảy ra, ông ta kết luận rằng đó chính là thời điểm Hemingway gặp Simpson và Alex. Tuy nhiên có một chuyện Gray không thể nào hiểu nổi. Hemingway không được phép truy cập vào máy tính của Johnson, cũng như máy của bất kỳ chuyên viên phụ trách dữ liệu nào khác.
Gray chầm chậm đứng lên khỏi ghế. Ông ta thấy mình đã quá già yếu để làm công việc này. Ông ta không còn đủ sức đảm trách việc này nữa. Sự thật đã nhảy múa ngay trước mặt ông ta suốt từ đầu đến giờ. Câu hỏi tiếp theo của Gray là rất tự nhiên. Ở đâu? Câu trả lời cho câu hỏi đó hiện ra gần như ngay lập tức.
Gray lại nhấc điện thoại lên và ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng cho chiếc trực thăng của ông ta, sau đó triệu tập một đội những đặc vụ hành động trung thành nhất của mình, ông ta lao ra khỏi văn phòng của Johnson và rảo bước dọc theo hành lang trụ sở NIC.
Gray không cần đến những cơ sở dữ liệu giả mạo để đưa ông ta tìm ra sự thật. Bản năng của ông ta đang gào thét câu trả lời với ông ta, và bản năng của ông ta chưa một lần nào dẫn dắt ông ta nhầm đường lạc lối.