Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 10

     ulia giật mình thức giấc. Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường. Bảy rưỡi sáng. Cô cho rằng ít nhất bây giờ cũng là buổi sáng. Paul vẫn còn ngủ, ngáy nhè nhẹ. Chiếc máy lạnh cổ lỗ sĩ kêu ầm ầm giữ cho căn phòng lạnh như một nấm mồ, nhưng người cô thì đầy mồ hôi. Julia muốn chui vào chăn bông và đi ngủ trở lại, nhưng ngay khi cô vừa nhắm mắt thì những hình ảnh trong mơ lại choán cả tâm trí.
Đó là giấc mơ cô thấy mình mang thai, giống như giấc mơ cô đã mơ nhiều lần trước đây. Trong lần chiêm bao này, Julia ở trong xe hơi với một phụ nữ khác. Julia có thai được bốn tháng và thậm chí không thấy bụng. Người phụ nữ kia thì có thai được bảy tháng và bụng rất to. Họ đang đi ở vùng thôn quê của một nước nào đó rất xa lạ, bỗng người phụ nữ kia la lên “Đến lúc rồi. Nó đến đó”.
Người tài xế gương mặt khuất trong bóng tối lái xe ra khỏi con đường còn Julia thì leo vào băng ghế sau để giúp đỡ đỗ. Khi cô giữ tay ở dưới cửa mình của người phụ nữ chờ đứa bé ra, tất cả những gì cô nghĩ đến là liệu đứa bé này có sao không khi nó sinh sớm hai tháng. Một cảm giác buồn bã tràn ngập trong cô khi cô nghĩ không biết đứa trẻ này nên ăn gì trong hai tháng sau cùng đó để khỏe hơn, được chuẩn bị kỹ hơn cho cuộc sống còn ở phía trước. Tại sao đứa trẻ lại ra đời sớm. Có phải bởi vì người mẹ không muốn mang thai nữa hay không? Julia đánh vật với những ý nghĩ này trong khi cô chờ đứa bé, hai bàn tay cô khum lại với nhau để đỡ đầu đứa bé khi nó bắt đầu ra đời.
Cửa mình mở rộng và cái đầu tròn tròn của đứa bé ló ra. Đột nhiên Julia tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đẩy nó vào trong trở lại. Cho đứa bé thêm một ít thời gian ở trong bụng mẹ. Nhưng cô chợt nghĩ rằng có thể lúc đó chính đứa bé lại muốn chào đời. Cô có quyền gì mà can thiệp vào phép lạ của việc sinh nở kia chứ? Chỉ cần sẵn sàng để đón đứa bé khi nó bước vào cõi đời này. Vì thế Julia chờ, tay cô đã sẵn sàng, chỉ có đứa bé là chưa ra. Đầu nó bị kẹt vì cái mũi nhỏ xíu bị ấn vào thành của cánh cửa. “Làm ơn đi”, người phụ nữ van xin. “Cứu tôi với, tôi không rặn được nữa. Cô phải với tay vào trong kéo nó ra trước khi nó bị ngộp”.
Con trai? Làm sao chúng ta biết đó là con trai? Julia tự hỏi. Cô nhìn đầu đứa bé và thấy nó đang đổi màu. Trời tối dần. Cô phải hành động thật nhanh. Cô luồn tay vào trong người phụ nữ, cảm nhận được cái lưng bé xíu và phần dưới, tay và chân nhỏ xíu của nó. Rồi cô còn thấy một thứ khác nữa, một vật bằng kim loại. Ngón tay cái và ngón trỏ của cô cùng nắm chặt lấy vật đó, trong khi cô dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào cái mông trơn tuột của bé. Rồi giữ chặt vật đó và đẩy, tì vào đứa bé, cô kéo bàn tay mình về phía trước. Người phụ nữ la lên. “Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn nữa!”
Chầm chậm, chầm chậm đứa bé sơ sinh lọt ra, dính đầy máu và nước ối. Chừng như là mãi mãi, cơ thể của đứa bé tựa như bị kéo dài ra. Julia thấy dây rốn dài như con rắn dính với bụng đứa bé và còn nối với nhau thai bên trong tử cung của người mẹ. “Con tôi. Đem con tôi cho tôi”, người phụ nữ la lên. Julia bế đứa bé lại cho mẹ nó. Khi cô cảm thấy đứa trẻ bị lấy khỏi tay mình, Julia nhìn xuống tay mình. Đó, vẫn còn kẹp chặt giữa ngón cái và ngón trỏ là một chiếc đồng hồ bằng vàng dính đầy máu và nhau thai. Cô chùi nó trên chiếc áo bờ-lu của mình, để lại một vệt đỏ. Cô lật nó lên và thấy dòng chữ quen thuộc “Tặng Julia, của Paul. Anh yêu em”.
Cô đang nhìn chằm chằm dòng chữ thì người tài xế ngồi ở băng ghế trước của xe quay về lại phía sau và với tay về phía Julia. “Tôi sẽ lấy cái đó”. Anh ta nói. Julia ngước lên, cô đánh rơi chiếc đồng hồ khi nhìn thấy mặt anh ta. Đó là Người Lạ và anh ta có một lỗ đạn ở thái dương bên trái.
“Không” cô hét lên và với tìm tay nắm của cánh cửa nhưng cửa khóa, cô đang kéo tay nắm lên thì thức giấc.
Chúng ta đã làm gì thế? Julia tự hỏi. Cô ra khỏi giường và chạy xuống nhà tắm, tay bụm miệng, Julia cong người xuống toa-lét vừa đúng lúc nôn ra bồn sứ tất cả những gì chứa trong bao tử. Cô dùng giấy vệ sinh để lau miệng, dội nước toa lét rồi mở vòi sen. Cô chờ nước mát rồi bước xuống bên dưới vòi sen đang xả nước rào rào, để những tia nước mạnh xói vào da thịt như hàng ngàn mũi kim. Điều họ làm là sai và cô cảm thấy xấu hổ với chính mình. Cô xoay cần trên vòi tắm về phía nóng. Nước đốt cháy da cô, biến da cô thành một màu hồng sáng. “Ôi Chúa ôi, xin tha thứ cho chúng con”, cô hét lên khi đẩy thêm cần về phía tay trái. Nước thậm chí còn nóng hơn vì vòi đầy cả hơi nước. Julia buông cần ra và trượt xuống lớp đá lát ngoài cho tới khi cô cuộn mình lại như trái banh ở dưới đáy, để mặc cho vòi nước nóng sôi đốt cháy lưng, cho đến khi những chỗ mà nước xoáy vào người cô đỏ lên.
“Em đang làm cái quái gì vậy, Julia?” Paul la lên, anh với tay vào trong và tắt nước. “Chúa ôi, anh phỏng tay rồi”.
Paul cúi xuống chỗ vợ lúc cô cuộn vào một góc trong ngăn có vòi sen. Cô khóc và lắc đầu khi anh quỳ xuống cạnh cô. Cuối cùng cô nhìn anh với một nỗi buồn sâu thẳm trong mắt mà trước đây anh chưa bao giờ thấy.
“Ôi, cưng à”, Paul nói, anh quàng tay qua đôi vai đang rung lên bần bật của cô. “Em đừng như vậy nữa. Đồ trời đánh. Lizzie phải trả giá cho điều đó. Anh không quan tâm cô ta có phải là bạn tốt nhất của em hay không. Cô ta có tội. Anh chỉ biết rằng có điều gì đó giống như thế này sắp xảy ra. Anh không biết làm sao mà John chịu đựng được cô ta. Nếu là anh thì anh đã đá đít cô ta ra khỏi cửa từ lâu rồi”.
“Paul, lấy cho em cái khăn tắm”.
“Được thôi cưng”, anh nói và với tay lên kéo cái khăn tắm dày từ một cái kệ cạnh bồn rửa. Anh quấn khăn quanh người Julia và ôm cô vào lòng. “Anh sẽ chăm sóc em, cưng à. Đừng lo lắng chuyện gì nữa được không?”
Julia nhắm mắt lại và mường tượng ra hình ảnh Lizzie chĩa súng vào đầu và sẵn sàng tự tử. Khó khăn lắm cô mới không nổi giận về bạn. Thay vì thế, cô lại cảm thấy tiếc cho việc Lizzie bị buộc phải làm điều cô ta đã làm để sống sót. Cô biết Paul sẽ không bao giờ hiểu. Vì một lý do nào đó, đã từ lâu Paul chấp nhận số phận và từ bỏ ước mơ của mình. Nhưng cô và Lizzie thì san sẻ với nhau một sự ràng buộc, tựa như mối ràng buộc giữa những người tù họặc những người lính bị kẹt ở chiến trường mà họ phải chiến đấu và chia sẻ với nhau.
Julia cứ suy nghĩ về việc làm sao mà lúc nào cô cũng phải kính trọng Lizzie, làm sao mà cô cứ ngưỡng mộ sự vô liêm sỉ và bạo dạn của bạn mình, nhất là vào cái thời họ còn học trường trung học. Cô hồi tưởng lại cái đêm có một nhóm con gái thuộc đám du côn cố bắt nạt Julia ở buổi khiêu vũ của trường. Lizzie đứng cạnh nhưng chỉ mỉm cười với tên cầm đầu bắt nạt tựa như cô ta khoái chí với bất cứ chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô mở mắt và ngước nhìn chồng, anh vẫn đang ôm cô từ phía sau. Cô cảm thấy Paul đã thức dậy khi anh ấn vào cái khăn đang phủ quanh hông và ngực cô. Điều này làm cô nhớ lại tại sao cô lại kết hôn với một người chẳng có triển vọng gì về nghề nghiệp lẫn tài chính. Nhưng bù lại sự thiếu tham vọng thì anh luôn là người bạn tình làm cô thỏa mãn. Đó là lý do chính để Julia chấp nhận lời cầu hôn của anh bất chấp sự phản đối của cha mẹ cô rằng anh sẽ không làm được điều gì to tát, rằng cô còn có thể làm tốt hơn nhiều. Cô vừa tốt nghiệp trường vệ sinh răng miệng và bắt đầu gởi đơn xin việc thì gặp Paul. Anh đang chơi bi da mười sáu bi với một nhóm bạn và trông anh hệt như Robert Redford [1] khi còn trẻ. Lúc ấy cô ở cùng Lizzie trong quán rượu và Lizzie nói, “Nếu cậu không đi tới đằng kia và cắt thằng đó khỏi đám bạn thì tớ sẽ phải làm chuyện đó. Và cậu biết rồi đó, khi mà tớ đã làm được thì nó chẳng có lợi gì cho cậu nhiều, đúng không?”
Julia uống cạn một hơi vodka martini để lấy can đảm và lại gần người thanh niên đẹp trai trong bộ đồng phục của trạm xăng. Anh ta đánh một cú góc và đứng thẳng người lên khi cô đi ngang qua căn phòng. Mắt họ gặp nhau và từ lúc đó họ luôn có nhau.
Julia đã để dành được tiền để đi châu Âu, nhưng sau lần hẹn thứ tư với Paul, anh bảo cô kết hôn với anh và cô trả lời đồng ý. Cô cũng cặp với vài đứa con trai từ thời trung học, nhưng Paul là người đàn ông đầu tiên mang đến khoái lạc cho cô. Thậm chí cô còn cảm thấy hơi mắc cỡ cho cái việc mình đã đặt chuyện làm tình giỏi là tiêu chuẩn số một trong việc chọn bạn đời, nhất là khi các tạp chí phụ nữ mới ra lại khuyến khích những người yêu nhau cố gắng hòa hợp sâu sắc hơn về mặt tình cảm và trí tuệ. Julia biết rằng trong thâm tâm cô, làm tình giỏi thì không đủ để giữ vững được một cuộc hôn nhân nhưng chắc chắn nó có ích. Nhất là trong những lúc như thế này, khi mà phần còn lại của thế giới chừng như nổ bùng ra.
Vì thế cô quay lại phía sau để đối diện với anh, để cái khăn rơi xuống sàn nhà. Nụ cười rạng rỡ của anh rất trẻ thơ khi cô với tay ép vào người anh.
Không nói gì, Julia đưa chồng trở lại phòng ngủ để một tiếng đồng hồ sau đó cô rửa sạch những lo lắng sợ hãi ra khỏi đầu vì một cái khác, niềm đam mê ban đầu sâu sắc hơn bùng lên triền ý thức của cô.
Chú thích:
[1] Đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, nhà kinh doanh, người mẫu, nhà hoạt động môi trường người Mỹ.