Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 11

     ách ba dặm, về phía nam của Lakeside, Lizzie nằm trên giường nhìn chằm chằm những vết ố hình thù méo mó trên trần nhà, lắng nghe nỗi im lặng. Cô nghe thấy tiếng nứt nẻ và bong ra của lớp sơn ở mặt ngoài căn nhà có ba phòng ngủ mà sàn của phòng này ở nửa chừng của phòng bên cạnh. Phòng tắm trên lầu đã bị dột ở một nơi nào đó, phía sau một bức tường chỗ lớp gỗ mặt bắt đầu vênh lên. Những cái kệ rớt xuống chỗ chạn để thức ăn và một trong những ống dẫn của máng xối đã bị kéo lệch khỏi hố ga bên dưới mái nhà, và bây giờ nước cứ việc đổ xuống một bên nhà làm cho đá cuội ở lối đi hư hỏng dần. John còn chờ đợi cái gì nữa chứ? Chờ cho cả cái nhà này sụp xuống ư? Là thợ mộc, anh ta cũng như một người thợ hớt tóc luôn luôn cần hớt tóc hoặc nha sĩ luôn cần có những cái răng sâu. Anh bỏ thì giờ ra sửa nhà cho người khác, nhưng hiện anh có nhấc nổi cái búa sữa chữa căn nhà của mình không?
Gần cả đêm Lizzie không ngủ, trằn trọc và trở mình, nhớ lại việc đã xảy ra đêm hôm trước, vượt ngoài tất cả những gì cô lựa chọn, tất cả những thứ mà họ làm được bằng những cách khác nhau. Mỗi lựa chọn chừng như tốt hơn cái họ đã làm được trước đó. Sự lựa chọn đáng giá mạng sống của một người đàn ông và có thể tình bạn của cô ta nữa với một con người duy nhất trên đời này mà cô ta không màng đến.
Cuối cùng cô ta ngủ được một tiếng đồng hồ, thức giấc trước lúc mặt trời mọc. Trong hai giờ qua, cô nằm trên giường nhìn trừng trừng lên trần nhà tìm cách đền bù cho Julia. Lẽ ra cô ta đừng bao giờ nên buộc bạn giúp mình. Như thế thật ngốc nghếch và độc ác. Lại nữa, không có cách nào làm quay trở lại quá khứ, không có sự đồng hiện như trong bộ phim nào đó đang được dựng. Julia sẽ chỉ phải vượt qua điều đó và Lizzie chỉ việc làm điều gì đó để thắng cô ấy lại. Julia là người duy nhất đến gần để hiểu tại sao Lizzie cư xử theo cách cô đã làm. Cả cuộc đời cô ta, cô ta cảm thấy mình là nhân vật nữ của Holden Caulfield, đứa con trai trong “Bắt Trẻ Đồng Xanh” [1], luôn bị hiểu lầm, bị gắn sai nhãn hiệu, luôn bị liệt vào loại trẻ có vấn đề, có xu hướng phạm tội.
Lizzie tụt xuống khỏi giường, đi vào phòng khách và đến trước cửa trước. Cô mở cửa và nhìn ra ngoài, cảm giác như thấy lực lượng cảnh sát Lakeside đậu xe đằng trước, súng rút ra, và có ai đó cầm loa bảo cô đi ra hai tay để lên đầu. Thay vì thế, cô thấy sân trước của nhà mình, cỏ đã cao cần cắt và chiếc xe đạp của Brian nằm ngang lối đi có thể làm vướng chân.
Tờ báo buổi sáng nằm trong băng bọc bằng nhựa trên lối xe đi cạnh chiếc jeep. Lizzie khoác chiếc áo khoác mặc trong nhà để ra ngoài lấy tờ báo. Khi trở vào cô ta xem coi có câu chuyện nào về một xác chết ở hồ chứa không, nhưng không có gì cả. Cô để tờ báo trên bàn nhà bếp và thở dài. Mệt mỏi gia tăng đã đánh gục cô như con ma mất ngủ.
Cô quay vào phòng ngủ, nắng sáng xuyên qua những bức rèm nhựa. Nếu Brian có ở nhà, nó đã có mặt ở giường cô nhảy lên nhảy xuống van xin mọi người chơi với nó. Vẫn còn mệt vì không ngủ được, Lizzie leo lên giường trở lại. Tám giờ sáng và John vẫn còn ngủ. Cô chui vào tấm chăn hoa, nhắm mắt và hy vọng sẽ ngủ lại một giấc ngon. Thay vì vậy những tưởng tượng, những suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu. Cô thấy Người Lạ rút súng ra chĩa vào mình, rồi súng nổ. Lizzie ngồi lên và nhìn qua phía chồng. Anh ta ngáy nhè nhẹ. Cô muốn đánh thức anh dậy, nhưng làm như thế có ích lợi gì? Cô biết cuộc hôn nhân của mình đã chấm dứt hàng mấy năm và cô cũng biết rằng chỉ là cô không muốn phải giải quyết nó. Cô vẫn suy nghĩ về Brian và một cuộc ly dị sẽ mang lại điều gì. Cô đã chứng kiến những điều xảy ra cho bạn bè nó, những đứa có bố mẹ chia tay. Khi chúng ngủ qua đêm ở nhà bạn chúng mới buồn bã làm sao. Làm sao chúng có thể thức giấc khóc đêm vì nhớ mẹ hoặc bố Vì thế cô cứ giữ vẻ bề ngoài bình thường. Cô thường tự nhủ rằng ít ra John cũng là một trụ cột vững vàng của gia đình, nhưng gần đây, thậm chí chuyện đó cũng không đúng nữa. Bây giờ tất cả những điều anh ta làm là chiếm khoảng trống và làm cho quần áo đem giặt bẩn thêm.
Nằm một lúc, cô bắt đầu cảm thấy hứng tình. Cô nhìn qua John đang ngáy nhè nhẹ. Có thể hãy để cho anh ấy ngủ vì tất cả những điều có lợi mà anh ấy đem lại trong những lần như thế này. Cô cần một người bạn tình lanh lợi. Cô nhắm mắt lại và hình dung ra gương mặt của Người Lạ, tựa vào quầy rượu trong nhà hàng Đà Điểu. Lizzie cho hai tay vào tấm đắp và bắt đầu mát-xa cho chính mình, mường tượng trong đầu một viễn cảnh khác. Cô tưởng tượng cô và Người Lạ đang ở trên băng ghế sau của chiếc xe anh và anh đang áp miệng vào ngực cô. Từ từ anh di chuyển xuống bụng và giữa hai chân cô. Lưỡi anh thọc sâu vào, mơn man như con chim ruồi cho tới khi cô run lên vì khoái lạc. Cái giường rung lên tưởng như đánh thức John dậy nhưng anh ta chỉ đổi bên rồi lại tiếp tục ngủ.
Cô với tay vuốt ve một bên mặt anh và đưa ngón tay chạy dọc theo đường viền mắt. John tội nghiệp, cô nghĩ. Chuyện đó sẽ giết chết tâm hồn anh, không thể nào thực hiện được. Đối với một số đàn ông, liệt dương có nghĩa là chết. Cô tự hỏi có khi nào chồng mình nghĩ đến việc tự tử không. Nếu cô là một người đàn ông và không thể làm tình được nữa, thì cô sẽ cân nhắc việc xem có nên chết hay không. Nhất là nếu cô cũng năng động về mặt tình dục như John.
Buổi tối gặp nhau, họ đã làm tình với nhau. Lizzie là vũ nữ ngực trần của câu lạc bộ Jaguar ở Norwalk khi cô ta và những cô gái khác được thuê trình diễn gây quỹ đặc biệt ở Câu lạc bộ Hạt Lakeside. Chính xác đó không phải là việc nhảy. Họ được thuê để nhặt bóng. Những cô gái nhặt bóng để ngực trần, và những người chơi gôn phải trả thêm hàng trăm đô-la để câu lạc bộ chuyển cho họ một cô vũ nữ ngực trần. John cùng với nhóm kéo Lizzie về làm người nhặt bóng và anh hứa sẽ cho cô thêm một trăm đô nếu cô giúp anh với gậy đánh bóng. Lizzie không xem điều cô làm là xấu xa bởi vì cô thật sự thích John và sẽ làm việc đó chẳng vì lẽ gì cả. Điều duy nhất cô không bao giờ hy vọng đó là có bầu, nhưng John đã làm điều phải làm và cưới cô sau khi nghe cô báo tin cho biết.
Khi đó câu lạc bộ đã quyên được hơn mười hai nghìn đô la cho công tác từ thiện ở địa phương, nhưng lại chuốc lấy sự giận dữ của nhà thờ và những nhóm công dân. Họ đe dọa sẽ tẩy chay sân gôn qua quảng cáo. Giữa lúc cơn ác mộng về những mối quan hệ công khai tiếp tục thì tờ thời báo Lakeside tường thuật rằng cả một xe buýt học sinh lớp năm đã thấy một số quý bà ngực trần gần lỗ banh số mười bốn. Câu lạc bộ hứa không để những chuyện điên rồ như thế tái diễn.
Lizzie đang nhìn chằm chằm chồng thì chuông cửa kêu vang. Cô nhìn đồng hồ trong phòng ngủ. Thậm chí chưa đến tám giờ nữa. Phải chăng bà cô cũng không ngủ được một lần trong đời? Lizzie bò ra khỏi giường và đi ra cửa trước.
Chuông lại kêu vang khi Lizzie mở cửa trước. “Nào, nhìn kìa, con mèo nào kéo lê về nhà đây” cô nói và mỉm cười với đứa con trai năm tuổi.
“Chào mẹ”, Brian nói. Nó lao qua mặt mẹ khi cửa vừa mở, chạy vào phòng của gia đình và mở ti vi lên.
“Bây giờ tôi là con mèo đây”, bà Rebecca Davis nói, đã bảy mươi tám tuổi nhưng trông trẻ hơn nhiều.
“Đó chỉ là cách nói thôi mà bà”, Lizzie nói “Sao rồi”
“Nó khỏe, như mọi khi. Con không mời bà vào nhà à?”
“Ồ, con xin lỗi. Mời bà vào. Bà uống cà phê nhé?”
Bà Davis nhìn Lizzie, áo khoác cô để hở, lộ ra chiếc áo ngủ trong suốt, che không được bao nhiêu cơ thể.
“Con gái, mặc quần áo ấm vào”, bà Davis vừa nói vừa bước vào nhà. “Cháu không muốn con trai cháu thấy cháu như thế mà”.
Cảm thấy cơn giận dồn lên mặt, Lizzie kéo áo khoác lại rồi buộc dây thắt lưng ở đằng trước. “Thế được hơn chưa bà?”
“Đáng lẽ bà không nên nói với cháu như thế”, người phụ nữ luống tuổi nói, bà vận một bộ đồ chơi tennis bó sát nách. Bà theo Lizzie vào trong bếp. “Bà không ở lâu được. Bà có một séc đánh đôi lúc chín giờ”.
Lizzie xay một ít cà phê hạt, bỏ vào cái lưới hình phễu rồi đổ mười tách nước vào phía sau của máy xay và pha cà phê.
“Bà à, con cần bà làm giùm con một việc quan trọng”.
“Lần này lại là cái gì đây?” bà Davis hỏi và ngồi xuống chỗ bàn nhà bếp. Bà bắt đầu đọc báo trong khi Lizzie đem xuống hai tách cà phê.
“Có lẽ con cần bà đem Brian đi một lát”.
“Một lát là gì và tại sao?”
“John và con. Tụi con vừa gặp phải một chuyện không may. Chúng con cần một ít thời gian để tính toán mọi việc”.
“Điều nó cần là phải đi làm việc”. Bà Davis nói. “Tao đã thấy cái gì xảy ra ở đây. Mày thì làm việc cả ngày cả đêm, còn nó thì rảnh huơ, cả ngày chỉ bia bọt và coi ti vi”.
“Anh ấy cũng đã cố gắng”, Lizzie nói. “Chỉ là vì ngành kinh doanh xây dựng nhà cửa mọi thứ bây giờ đã chậm lại”.
“Cái gì? Nó không biết làm việc gì khác à? Xem đây này”. Bà mở tờ báo ra chỗ cột cần người. “Năm trang đầy việc làm. Con có định nói với bà ở đây không có việc gì mà nó làm được không?”
“Bà à, anh ấy là thợ mộc mà”.
“Nó biết đếm mà, đúng không? Cộng, trừ. Đây, một công việc ngay ở siêu thị Grade. Chúa ơi, máy vi tính sẽ làm tất cả mọi chuyện cho anh, thậm chí anh không cần phải biết đếm nữa”.
“Con sẽ nói với anh ấy về công việc này. Nhưng có một chuyện còn hơn cả công việc đó nữa. Tụi con cần ở một mình. Chỉ vài ngày thôi. Tối đa là một tuần”.
“Tao không thích như vậy. Thằng bé cần ở với cha mẹ. Ngoài ra, tao chơi quần vợt hai hoặc ba lần một tuần. Thế khi có nó, tao sẽ làm gì được nào?”
“Nó có thể xem. Làm ơn đi bà. Tụi con sẽ tận dụng thời gian để tìm cho John một công việc”.
“À, ít nhất mày sẽ không xin tiền nữa. Tao không thể nào tin được cả hai tụi bây phung phí tiền tao đã cho. Những người khác xoay xở được tại sao tụi bây thì không?”
“Bây giờ tụi cháu không sao”.
“Đó là về thời gian. Tất cả chỉ là tụi bây chưa bao giờ học cách để dành. Tụi bây kiếm được rồi tiêu hết, lại mượn thêm để tiêu, rồi cầm thẻ tín dụng cho người ta. Chúa ôi, tụi bây nợ bao nhiêu rồi?”
“Bà ơi, tụi cháu không cần tiền của bà đâu. Tụi cháu chỉ cần bà trông hộ Brian”.
“Tao sẽ nói cho mày một điều”, bà Davis nói và đứng lên. “Nếu John có việc làm, khi ấy chúng ta sẽ gặp lại”.
“Bà không muốn uống cà phê à?”
“Tao không muốn uống nhiều cà phê trước một trận đấu quần vợt”. Bà nhìn qua cửa vào phòng của gia đình và thấy Brian đang dính vào chiếc tivi “Cha nào con nấy”.
“Con sẽ gọi cho Bà”. Lizzie nói, cô tiễn bà Davis ra chỗ cửa.
“Thế mày đã làm gì? Trúng số à?”
“Bà đang nói về chuyện gì thế?”
“Lizzie, cưng à. Đây là lần đầu tiên bà rời nhà mày mà mày không xin tí tiền”.
“À, con giúp một người hàng xóm bán nhà và họ cho con hoa hồng, vậy thôi”.
“Thế mày bán bất động sản mà không có giấy phép à?”
“Bà à, chỉ là hàng xóm thôi mà”.
“Bà quên rồi à, thưa bà trẻ, tôi là người nuôi chị mà. Thế nên đừng có cố mà làm những chuyện dại dột với tôi. Tôi quá biết những trò ma lanh của việc chị làm rồi. Rồi một ngày nào đó nó sẽ gây cho chị chuyện đại rắc rối”.
“Cám ơn bà đã thông cảm”.
“Đừng có làm bộ làm tịch với tao. Bây giờ thì mày đi vào đi và để ý đến con của tụi bay trước khi quá trễ”.
“Đừng có lên lớp với cháu về việc làm cha làm mẹ như thế nào bằng cách xem bà đã làm được một việc vĩ đại với mẹ cháu”.
“Rủi thay tao thấy mày giống mẹ mày hơi nhiều. Chúa phù hộ cho tất cả chúng ta”.
Sau những lời đó, bà Davis quay gót đi ra đường và ngồi vào xe.
Từ cửa Lizzie nhìn theo khi bà Davis lái xe đi. Khi Lizzie bước vào bên trong và đóng cửa trước, mắt cô rân rân lệ. Cô vội vàng chùi sạch trước khi ai đó có thể thấy. Đó là một bài học mà mẹ Lizzie đã khắc sâu nơi cô khi cô còn là một đứa bé. Không bao giờ để người ta thấy mày khóc. Đó là một dấu hiệu yếu đuối và làm cho người ta tưởng rằng họ tấn công mình được rồi. Một điều khác mà mẹ cô dạy là đừng bao giờ bỏ rơi người bảo vệ mình và cũng đừng bao giờ tin tưởng bất cứ ai, nhất là những người trong gia đình bởi vì họ là những người dễ làm trái tim bạn tan vỡ và phản bội bạn những khi bạn cần đến họ nhất.
Khi Lizzie trở lại nhà bếp, John đang chờ ở đó, tự rót cho mình một tách cà phê. “Bà em không thích anh lắm, đúng không?”
“Chẳng có gì, một ít nỗ lực về chuyện việc làm chẳng giúp được gì cả”.
“Chúng ta phải nói về chuyện tối hôm qua”, John nói và liếc nhìn tờ báo, chỗ cột cần tìm người. Anh nhìn những cột cần tuyển người rồi hất tờ báo qua bên kia bàn.
“Cái gì về tối hôm qua chứ?” Lizzie nói và rót cho mình một tách cà phê.
“Chúng ta sẽ làm gì đây nếu cảnh sát tìm ra chiếc xe?”
“Chúng ta chẳng làm gì cả..”
“Thế còn những dấu vân tay?”
“Em không bao giờ lăn tay cả. Còn anh?”
“Khi anh làm việc cho nhà thầu của chính phủ, họ đã lăn tay anh”.
“Nhưng cảnh sát có dấu vân tay của anh không?”
“Chúa ơi, anh không biết”. John nói và để tách cà phê xuống. “Tại sao em phải bắn anh ta?”
“Em đã nói với anh đó là một tai nạn”.
“Chúng ta đã làm hỏng bét mọi chuyện”.
“Đúng vậy. À, quá trễ rồi, bây giờ ta không thể làm bất cứ chuyện gì về việc đó”.
“Có lẽ chúng ta còn có thể đi đến cảnh sát. Hãy nói cho họ biết em bị bắt cóc và em đã giết anh ta để tự vệ như thế nào”.
“Còn làm sao có thể giải thích việc chúng ta đã đẩy chiếc xe anh ta xuống hồ?”
John chưa kịp trả lời thì anh chợt nhìn qua chỗ lối đi ra cửa và thấy Brian đứng đó. Brian đi đến chỗ Lizzie và đứng trước mặt cô. “Ở nhà bà, con mơ thấy ác mộng”.
“Con mơ à? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Một con quái vật cố giết con. Một con quái vật thật bự. Với một con mắt”.
“Ồ, Ồ, Ồ” John tham gia, anh nói. “Làm sao con thoát được?”
“Con thức giấc”.
“Con trai ngoan”, Lizzie bế con lên đùi.
“Hãy luôn luôn nhớ rằng bất cứ khi nào ác mộng làm cho mình sợ hãi thì chỉ cần thức dậy là mọi thứ ổn cả”. Cô nhìn John khi nói điều đó.
Chú thích:
[1] Tiểu thuyết Mỹ, tác giả J. D. Salinger.