Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 18

     rong quán, Lizzie cố kìm lại cơn giận dữ vì cuộc điện thoại. Trạng thái thần kinh hơi bị kích động. Cô đã lẫn lộn hai phiếu gọi món và biết rằng như thế có nghĩa là không có tiền boa của khách. Chết tiệt mày Paul. Đồ đê tiện. Cô nhìn đồng hồ. Mười hai giờ ba mươi. Cô phải gọi cho Julia để làm thui chột cái tai họa nho nhỏ này. Ai mà nghĩ được cái gã con hoang đó sẽ đe dọa cô như thế. Chuyện này phải là ý tưởng của bộ óc đậu hũ của hắn. Julia quá thông minh nên hắn không thể lôi kéo cô vào những chuyện như thế này. Lizzie sờ tìm đồng hai lăm xen trong túi và chờ cho tới khi Hector đưa lưng về phía cô, rồi cô đi qua chỗ trả tiền điện thoại cạnh bảng hiệu phòng vệ sinh.
Julia vừa đặt túi tạp hóa xuống thì điện thoại reng. Cô cảm thấy không muốn nói chuyện với bất cứ ai sau những khó chịu của buổi sáng nay. Hóa ra việc lấy ống tủy là một sơ suất và điều bà Pershing thật sự yêu cầu là giải phẫu miệng và khám định kỳ. Tuy nhiên, có thể Paul gọi từ trạm phục vụ, vì thế cô bỏ túi đồ tạp hóa trên bệ bếp và nhấc ống nghe lên ở lần chuông reng thứ ba.
“Xin chào”.
“Tớ đây”, Lizzie nói.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại nói thầm?”
“Tớ đang ở quán. Bây giờ tớ không thể nói được, nhưng tớ nghỉ lúc hai giờ. Cậu đến đây được không?”
“Tớ nghĩ rằng chúng ta nên tách nhau ra một thời gian”.
“Có Paul đó không?”
“Không. Sao kia?”
“Anh ấy ở đâu?”
“Ở chỗ trạm, tớ đoán vậy. Chuyện này chủ yếu liên quan đến cái gì chứ?”
“Tớ sẽ nói khi gặp cậu”.
“Đợi đã”.
Nhưng Lizzie đã gác máy.
Julia để điện thoại xuống và cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Chồng cô đã làm chuyện gì rồi?
Người Lạ đang nằm úp mặt xuống đất cạnh quán ăn thì nghe cửa trước mở và đóng lại phía sau. Anh nhìn qua và thấy một phụ nữ đi ngang chỗ đậu xe và đến chỗ chiếc xe Jeep. Anh kéo lê hai chân và trốn giữa một bụi cây lớn và bức tường của quán ăn. Những nhánh cây nhỏ thọc vào mặt anh, cào xước má anh. Anh nhìn khi cô ta mở cửa chiếc xe Jeep và lôi ra một gói thuốc lá. Cửa lại mở và một người đàn ông trong chiếc tạp dề trắng bước ra.
“Ê Lizzie. Tôi có bốn phiếu gọi món đây. Cô vui lòng dập khói đi cho tới khi cô dọn lên cho khách được không?”
Lizzie bỏ điếu thuốc vào bao và đi trở lại quán ăn. “Hector, anh đi nhanh quá”.
Sau khi cô ta trở lại bên trong, Người Lạ thở phào. Có lẽ cô ta biết anh là ai. Nhưng cô ta là người đã bắn anh. Có ai đó cùng với cô ta. Chồng cô ta. Cô ta dụ anh ra chỗ xe anh, và rồi chồng cô ta xuất hiện. Bọn họ cố hăm dọa để làm tiền anh. Nhưng vì sao cô ta bắn anh? Anh nhớ đã quyết định trả súng lại cho cô ta, nhưng nó nổ. Đó là một phát nổ lóa mắt và rồi tối hù cho đến khi anh cảm thấy nước tràn vô lỗ mũi. Họ đã lái xe của anh xuống hồ, có cả anh trong đó. Họ nghĩ rằng anh đã chết và cố chôn anh. Anh có tiền trong chiếc xe đó. Họ sẽ lấy tiền? Họ sẽ lấy nếu họ tìm ra. Anh phải cho rằng họ lấy, nghĩa là họ vẫn còn tiền đó. Anh cần tiền để trốn đi.
Địa chỉ cô ta ở trên bảng đăng ký trong xe. Nhưng nếu cô ta thấy mày thì sao? Đó là một cơ may mà mày phải chộp lấy. Anh nhìn vào cửa sổ và thấy cô quay lưng ra đằng trước, đang nói chuyện với người đầu bếp.
Bây giờ hay chẳng bao giờ cả. Anh đi bộ thật nhanh đến chỗ chiếc Jeep, mở cánh cửa phía bên khách và ngồi vào bên trong. Anh mở ngăn để găng tay và thấy thẻ bảo hiểm cùng sổ đăng ký. Đó là 67 Cherry Orchard Lane, Lakeside.
Anh để thẻ bảo hiểm và sổ đăng ký trở lại ngăn đựng găng tay và định ra khỏi xe thì thấy một can xăng dùng trong trường hợp khẩn cấp ở phía băng ghế sau. Những người này cố giết anh. Anh ngồi xuống lại và lần đầu tiên anh cảm thấy mình nở một nụ cười.
Lizzie đang thèm một điếu thuốc. Đó là trí tưởng tượng của cô hay cây kim giây của chiếc đồng hồ bên trên cửa ra vào chạy chậm lại? “Đây có cần thêm cà phê không?” Lizzie cầm hũ cà phê đã vơi bớt một nửa đi ngang quầy thì bỗng một ánh sáng màu cam chói lòa bùng lên xuyên qua các cửa sổ đằng trước cùng với một tiếng nổ lớn, Lizzie nhìn lên và đánh rơi hũ cà phê trên sàn nhà. Thủy tinh vỡ và cà phê nóng chảy lan tứ phía.
“Chúa ôi, Lizzie!” Hector hét lên.
Nhưng Lizzie đã chạy ra cửa trước rồi.
“Cô nghĩ cô sẽ chạy đi đâu chứ?”
Khi Hector kịp nhìn qua vai cô thì cô đã xông tới mở cửa trước.
“Trời đất!” Anh ta hét lên và chạy vội theo cô ra ngoài.
Ở chỗ đậu xe, chiếc xe Jeep của Lizzie như một quả bóng lửa. Lửa ngọn bắn ra cả bốn cửa sổ mở. Lizzie đi lại chỗ chiếc xe trong trạng thái bị sốc cao độ, từ phía sau Hector chụp lấy tay cô và kéo cô ra chỗ khác, đúng lúc đó bình xăng nổ tung. Hơi nổ nâng chiếc xe lên khỏi mặt đất, biến nó thành một đống cao su và kim loại rúm ró.