Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 23

     e cảnh sát chạy vào dưới những bóng cây phía sau cây thích tán rộng hướng vào sân trước của Julia không tới bốn bộ. Chẳng có ai trong hai viên cảnh sát mặc sắc phục biết có sự hiện diện của một kẻ trong bóng tối khi họ ra khỏi chiếc xe tuần tra và đi về phía cửa trước. Nếu họ lắng nghe thật kỹ, họ có thể nghe được âm thanh của một tiếng hít hơi pha lẫn với những âm thanh khác của đêm.
Bruce nép mình vào thân cây, trầm tư cân nhắc. Một ý nghĩ cứ trở đi trở lại trong đầu, anh ở đây bởi vì anh muốn bị bắt và rồi bị trừng phạt. Tại sao anh lại có một cơ hội như thế? Anh nghe chuông cửa từ trong nhà vang lên, và rồi tiếng mở cửa. Anh có nên nhìn không? Anh muốn thấy cô ấy.
Nhưng nếu cô ấy thấy anh thì sao? Chuyện đó sẽ kết thúc. Có lẽ anh chỉ nên đi ngủ. Anh chưa sẵn sàng để làm điều đó. Thay vì thế, anh lắng nghe và nghe thấy tiếng cô ấy.
“Anh ta đang ở đây”. Julia nói trong trạng thái bị sốc. Cô đứng qua một bên để cho hai viên cảnh sát đi vào hành lang. Viên cảnh sát thứ hai đóng cửa lại.
Bên trong căn nhà, cảnh sát viên Daniel Larson cúi xuống cạnh xác chết và kiểm tra xem mạch còn đập không. Julia đứng bên cạnh tựa vào tường, tự kiềm chế chống lại những cơn rùng mình ớn lạnh vẫn âm ỉ lên xuống sống lưng cô.
Cô nhìn viên cảnh sát trẻ rút ra một cuốn sổ và bắt đầu ghi lại vị trí của xác chết, vũng máu hình thành trên sàn nhà bằng gỗ cứng từ dưới xác chết và lan ra ngoài thành hình trái xoan đỏ và sâu. Julia ước đoán rằng cảnh sát viên Larson cỡ gần ba mươi tuổi. Trong khi anh ta xem xét xác chết thì cảnh sát viên thứ hai, Howard Curtis quan sát căn phòng, tìm kiếm trên tường, trên trần và sàn nhà. Curtis hình như mới qua tuổi hai mươi.
Larson đứng dậy và thở dài. “Có gì không?”
Curtis lắc đầu “Không”.
“Cứ xem xét đi”, Larson nói. “Tôi sẽ gọi điện thoại”.
“Ông có muốn sử dụng điện thoại không?” Julia hỏi.
“Được rồi”, Larson nói. “Tôi sẽ sử dụng điện thoại trong xe. Cô có chứng kiến anh ấy bị bắn không?”
“Không, tôi đang tắm”.
“Ồ, tôi chỉ gọi cho đội án giết người thôi và bảo họ thông báo cho thanh tra pháp y. Vẫn cứ tìm viên đạn. Nó phải nằm đâu đây thôi”.
Larson đi ra phía sau, trong khi Curtis nhìn trong phòng khách.
“Có thể nó vẫn nằm trong người anh ấy”, Julia gợi ý.
Curtis vẫn tìm như thể anh ta chưa hề nghe cô nói.
Julia theo anh ta vào phòng khách. Cô quan sát khi anh ta cúi xuống xem xét chỗ giấy dán tường bị rách.
“Chuyện đó diễn ra ở đây một lúc”, Julia nói. “Paul luôn nói rằng anh ấy sẽ sửa nó nhưng anh ấy không bao giờ” Cô cúi đầu, mắt cô đầy lệ.
Curtis thở dài và tiếp tục tìm kiếm. Anh dừng lại và quay lui về phía hành lang, bằng đôi mắt của mình anh ước tính đường đi của đầu đạn. Rồi anh nhìn lại bức tường một lần nữa khởi đầu gần chỗ sàn nhà rồi lên tới trần nhà.
Larson trở lại và đi vào phòng khách. Julia chùi nước mắt và cố gắng không nhìn chăm chăm vào thân thể của chồng.
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?” Julia nói khi Larson xem xét cơ thể Paul cùng bạn.
“Chắc chắn rồi, thưa bà”, Larson nói.
“Chỉ là vì sao anh không dùng điện thoại ở đằng kia?” Julia nói và chỉ về phía cái điện thoại có tay cầm màu đen nằm trên chiếc bàn thấp.
“À, bây giờ căn phòng này và cái hành lang kia được xem như một phần của hiện trường. Chúng tôi muốn bà đừng sờ mó vào bất cứ thứ gì trong đó. Cũng vậy, cái điện thoại có thể chứa những thông tin liên quan đến việc bắn chồng bà, như là số gọi cuối cùng”.
“Tôi có thể nói cho ông biết số điện thoại gọi cuối cùng là gọi cho các ông đó”. Julia nói.
“Thưa bà, có lẽ bà nên theo tôi đến một chỗ khác của căn nhà. Chẳng bao lâu sẽ có một viên thám tử đến đây và anh ta sẽ rất muốn nói chuyện với bà. Tôi cũng có vài câu hỏi. Nhưng ngay bây giờ điều bắt buộc là chúng tôi phải tìm ra viên đạn giết người”.
“Điều gì làm cho ông nghĩ nó không có trong người Paul?”
“Thưa bà, một vết thương có lối ra. Có một viên đạn đâu đó trong phòng này. Trừ phi chúng ta tìm thấy một cửa sổ bị vỡ, khi ấy thì có thể còn khó khăn hơn. Nhưng dù sao, nếu chúng ta tìm ra viên đạn giết chồng bà thì điều đó sẽ dễ dàng hơn”.
Họ đang ở trong nhà bếp và Julia nghĩ rằng mình sắp xỉu khi cô thấy miếng xăng-uýt đang làm còn dở dang trên bệ bếp. Người đàn ông không trọn vẹn trong cuộc sống ấy đã chết với hành động dở dang cuối cùng của anh ta.
Một cơn sóng lạnh lẽo tràn đến và Julia biết rằng mình sắp bị sốc. Cô vội vàng mở vòi và rót đầy nước vào một cốc bằng nhựa. Cô nhanh chóng uống cạn để chặn lại cơn cáu giận bừng bừng đang dâng trào trong lồng ngực. Ấm. Mền. Những cái mền dự trữ đâu rồi? Cô rời nhà bếp và đến một tủ nhỏ ở hành lang, ở đó cô tìm thấy một tấm đắp nhỏ. Cô quấn tấm đắp quanh vai và run lập cập. Hai cánh tay cô nổi da gà và cô trở lại phòng khách.
Sự độc ác của cái còn nằm phía trước mang theo nó sự mệt lả người đẩy Julia ngồi xuống một cái ghế. Cô khoanh tay trước bàn trong nhà bếp giống như cô đã từng làm ở vườn trẻ trong giờ ngủ trưa. Cô sẽ đánh đổi bất cứ điều gì để có thể trở lại những ngày vô tư và sung sướng đó. Nhắm mắt lại, cô cố hình dung lại những hình ảnh còn lưu trong ký ức. Bất cứ điều gì giữ cho cô thoát khỏi tương lai và sự hãi hùng đang nằm phía trước.
Rủi thay, trí nhớ diễn lại trong đầu cô đúng lúc cô trải qua một đêm trong nhà giam. Cô học lớp tám và chưa quen Lizzie. Ngay cả lúc ấy cô đã chọn bạn hư. Đó là một nhóm con gái thô bạo từ những khu nghèo nhất ở Lakeside, được mọi người gọi là khu dự án. Đó là nơi tập trung chín mươi phần trăm tội phạm của thành phố. Thậm chí cha mẹ của Julia còn cấm cô đến đó.
Có ba đứa trong bọn và chúng không có gì so với tất cả những đứa khác trong lớp của Julia. Chúng ngủ trong phòng khách của những căn hộ xiêu vẹo trên những chiếc xô pha sờn rách hoặc trên những tấm nệm trải trên sàn với anh chị em.
Ít nhất cha mẹ Julia cũng có một căn nhà riêng mặc dù nó nhỏ, được trang bị bằng những món đồ rất hòa hợp. Cha mẹ Julia cách xa sự giàu có nhưng chắc chắn lúc nào họ cũng cho Julia ăn tối bất cứ khi nào cô về nhà. Hai trong số ba người bạn của cô ở khu dự án thậm chí còn không biết cha chúng là ai. Mẹ chúng làm việc trong các nhà máy hoặc dọn dẹp nhà cửa ở những khu khá giả hơn của thành phố. Cha Julia làm việc ở bưu điện và mẹ cô có một công việc bán thời gian ở A&p với tư cách là nhân viên thu tiền. Khi ấy là như vậy đó. Còn bây giờ khi cha cô đã về hưu, họ sống ở California bắc Los Angeles gần nhà em gái của Julia, cô này đã kết hôn với một tay chào hàng làm việc cho một nhà sáng tác nhạc phim.
Cuối tuần Julia bị bỏ ở nhà một mình và cô gặp rắc rối. Ở tuổi mười ba, cha mẹ cô nghĩ rằng cô đã có thể ở một mình. Em cô thì qua đêm một buổi tiệc suốt đêm với những bạn thân nhất của nó, còn cha mẹ cô thì ở New Haven ăn uống, khiêu vũ với một nhóm bạn.
Khoảng sáu giờ bọn con gái ở khu dự án ghé qua. Bọn chúng định đón xe buýt xuống phố và lang thang ở phố buôn bán lớn.
“Không phải các cửa hàng đóng cửa lúc sáu giờ sao?” Julia hỏi.
“Thứ bảy thì không. Chúng mở cửa đến 7 giờ”, Brenda, đứa cầm đầu không chính thức của cả bọn trả lời. “Có nhiều thứ để làm lắm. Nhưng chúng ta phải khẩn trương lên. Xe buýt có khả năng đón khách suốt”.
Cuối cùng khi bọn chúng tới phố mua sắm thì nhiều cửa hàng lớn vừa đóng cửa, vì thế cả bọn vào một cửa hàng nhỏ phục vụ cho giới thượng lưu, giới ăn diện đúng mốt. Julia bắt đầu xem hàng váy mới trong khi những đứa khác đi ra phía sau cửa hàng và đứng vòng tròn quanh Brenda. Julia xuống chỗ lối đi để xem bọn chúng làm gì thì thấy Brenda ở giữa vòng tròn đang cố lấy thiết bị chống trộm từ bên trong chiếc áo khoác bằng da.
“Các cậu làm gì thế?” Julia hỏi.
“Mua sắm”, Brenda ngắt lời. “Hãy để ý con mụ quỷ quái phía trước”.
Julia nhìn ra đằng trước cửa hàng và thấy một phụ nữ đứng tuổi đang theo dõi bọn chúng từ phía sau máy đếm tiền.
“Bà ta nhìn lối này đó”.
“Thế mày đến nói chuyện với bà ta đi”. Brenda nói, vẫn còn giằng co với cái vật bằng nhựa trông như một cái kẹp phơi đồ lớn. Cuối cùng, Brenda rút ra một con dao và cắt miếng vải quấn quanh cái khóa bằng nhựa và lấy đi dụng cụ, rồi nó bỏ chiếc áo da vào trong cái túi đeo vai.
“Thôi đi”, Brenda nói. “Chúng ta hãy ra khỏi đây đi. Mày cầm cái này nhé?” nó vừa nói vừa đưa cái túi cho Julia. “Được rồi. Xem này. Tao đã lấy cái dụng cụ bằng nhựa ra rồi”.
“Sao cậu không mang cái túi đi?” Julia hỏi.
“Bởi vì tao đã bị bắt quá nhiều lần rồi và họ muốn xem túi của tao”, Brenda nói. “Nhưng mày, với gương mặt xinh đẹp như thiên thần, mày sẽ không gặp vấn đề gì, chỉ là đi ra như một đứa bé được cưng chiều lương thiện”.
Những đứa con gái khác nháy mắt ra hiệu khi chúng đi ra khỏi cửa hiệu. Người phụ nữ phía sau máy đếm tiền nhìn từng đứa rất kỹ lưỡng, quan sát chúng bằng cách này hay cách khác xem chúng có giấu đi món quần áo nào không. Thậm chí bà ta không thèm liếc Julia đến cái thứ hai khi Julia rời khỏi cửa hàng. Nhưng ngay khi Julia đi qua lối vào, một tiếng chuông báo động vang lên. Julia lạnh mình. Cô bước trở vào cửa hàng và chuông báo động ngưng kêu.
“Làm ơn lại đây, cô gái”, cô thu ngân nói.
Julia bắt đầu run lên khi cô đi qua chỗ người phụ nữ.
Một người bảo vệ xuất hiện chỗ ngưỡng cửa và gặp Julia cùng người phụ nữ chỗ máy đếm tiền.
“Tôi muốn xem cái túi của cô”. Người bảo vệ nói.
“Đó không phải là túi của tôi”. Julia nói lắp bắp, để cái giỏ xách lên quầy.
Người thu ngân thò tay vào và lôi ra cái áo khoác bằng da. “Cái gì đây?” Bà ta nói.
“Tôi không biết”, Julia nói, rơm rớm nước mắt. Trong khi đó Brenda và những đứa con gái khác chạy tán loạn khi chúng nghe chuông báo động.
“Có người đã giật một trong những cái khóa chống trộm ở các cửa hàng”, Cô thu ngân nói, “Nhưng nó đã bỏ qua một cái khác mà chúng tôi để trong tay áo. Cô gặp rắc rối rồi, thưa tiểu thư”.
Julia không biết cha mẹ cô ở đâu. Đó là những ngày chưa có điện thoại di động. Vì thế người ta bảo cô qua đêm ở nhà giam cho tới khi có người đến đón. Cô cảm thấy quá xấu hổ khi có hai viên cảnh sát đến đưa cô ra khỏi phố mua sắm lớn và đẩy vào phía sau của xe tuần tra. Từ bên kia đường Brenda và những đứa con gái khác nhìn theo và Brenda gật đầu với cô, điều đó cho cô thấy nó biết Julia không nói sự thật với cảnh sát.
Ở đồn cảnh sát, viên trung sĩ muốn những cảnh sát viên đưa Julia về nhà, nhưng khi anh ta biết cha mẹ Julia không có ở thành phố này, thì anh ta miễn cưỡng đưa cô vào một xà lim. Sự bẩn thỉu và mùi hôi không chịu nổi. Julia được đưa vào một xà lim rộng có mười phụ nữ. Họ đều hơn cô hai mươi tuổi. Cô hình dung ra rằng Brenda sẽ trở nên như thế trong vòng hai thập niên nữa nếu nó không thay đổi cách sống. Gần như tất cả mọi người đều hút thuốc và bốc mùi mồ hôi chua lè. Hai mụ chế giễu cô và giả bộ tới gần cô. Đêm dài lê thê nhưng Julia vẫn thao thức vì sợ một trong những mụ đàn bà đó sẽ giết cô nếu cô đi ngủ. Sáng hôm sau cha mẹ Julia ký vào những giấy tờ cần thiết và đưa con gái về nhà. Cô kể cho họ nghe chuyện và họ bảo cô hoặc tìm một nhóm bạn mới hoặc hãy xem mình như bị cấm túc cho tới khi kết thúc bậc phổ thông. Chẳng bao lâu sau đó, Julia gặp Lizzie.