Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 25

     ruce đang đánh vật với chuyện có nên bấm chuông cửa nhà Julia không thì một chiếc xe cảnh sát không có dấu hiệu chạy đến chỗ bờ đá trước nhà cô. Một thám tử mặc thường phục tuổi khoảng bốn mấy bước ra khỏi xe và đi băng qua bãi cỏ để đến trước nhà. Bruce nhìn thoáng qua gương mặt dưới ánh đèn đường. Đó là gương mặt của một con người đã chứng kiến nhiều bất hạnh trong cuộc đời. Liệu ông ta có tỏ lòng trắc ẩn nếu Bruce đầu hàng không? Gương mặt ông ta cho thấy rằng ông có thể nhưng liệu Bruce có chắc chắn không?
Từ nhà bếp Julia nghe chuông cửa reng. Cô có nên xuống hoặc cứ để mặc cho những viên cảnh sát vẫn còn đang tìm kiếm viên đạn ra mở cửa? Đến hồi chuông thứ hai Julia đứng lên và ra cửa. Khi đi, cô nhìn vào hành lang, phòng khách và nhận ra có nhiều người đến xem xét nhà cô hơn. Đàn ông và phụ nữ trong áo choàng trắng của phòng thí nghiệm đang quét bụi và cạo sồn sột. Hồi chuông thứ ba nhắc Julia nhớ cô đang làm gì và cô mở cửa trước ra. Người đàn ông đứng trước mặt cô mặc bộ com lê nhàu nát bằng len màu nâu, cái cà vạt thắt lỏng lẻo trên cổ và thẻ chứng nhận cảnh sát trong ngăn bóp lộ ra ngoài.
“Thưa bà, tôi là thanh tra Burger. Bà có phải là Julia Stanton không?”
“Phải”.
“Tôi rất tiếc vì sự mất mát của bà, bà Stanton ạ. Tôi vào được không?”
“Dĩ nhiên rồi”, Julia nói và bước sang một bên để người thanh toa vào. Thanh tra Harold Burger nhắc Julia nhớ lại viên thanh tra béo phì trên NYPD blue. Andy Sipowicz? Phải tên đó không? Thanh tra Burger có gương mặt của một võ sĩ chuyên nghiệp đã về hưu. Mũi ông chắc đã hơn một lần bị xẹp và xương cằm ông trông như chúng đã từng chặn lại một hoặc hai cú đấm. Ông nhìn vào phòng khách.
“Tôi thấy đội lấy chứng cứ của tôi đã ở đây”, thanh tra Burger nói. “Bà không phiền nếu tôi nói vài lời với các cảnh sát viên của tôi chứ? Rồi sau đó tôi sẽ nói chuyện với bà”.
“Được thôi. Tôi ở trong nhà bếp”. Julia nhìn thanh tra Burger đi vào hành lang nơi xác Paul nằm bất động kể từ khi cô tìm thấy anh cách đây bốn tiếng đồng hồ. Có cảm tưởng như cả năm trời đã trôi qua. Larson chỉ thấy vết thương hở miệng và hất đầu về phía phòng khách nơi các cảnh sát viên đang tham gia tìm viên đạn.
Thanh tra Burger ngước lên và thấy Julia đang nhìn chăm chăm ông. Ông quay về phía sau chỗ Larson. “Chúng ta đã kiểm tra bên ngoài để phát hiện dấu vân tay chưa?”
“Thưa chưa. Đơn vị tìm chứng cứ vẫn còn đào bới mọi vật ở hành lang”.
“Có vẻ như trời sắp mưa. Các anh có thể kéo ra vài thứ và dùng vữa lấy bất cứ dấu vết nào”.
“Thưa vâng”.
Burger nhìn quanh và lại bắt gặp Julia ở chỗ lối ra cửa.
“Thưa bà Stanton, chúng ta ngồi đây nhé. Tôi định hỏi bà một vài câu hỏi”.
“Đương nhiên rồi”.
Cô đưa ông vào nhà bếp và ngồi ở chỗ bàn. Ông kéo một cái ghế ngồi đối diện với cô.
“Tôi hiểu cô đang tắm thì chồng cô bị bắn. Cô có nghe gì không? Có nghe ai nói chuyện không?”
“Không”.
“Cô có thể nghĩ ai đã làm ra chuyện này không?”
Chân mày Julia nhíu lại thật nhanh tựa hồ như nó đưa ra câu trả lời của chính nó. “Không”.
“Cô và chồng cô có vấn đề gì không?”
“Ông muốn nói gì?”
“Những vấn đề trong hôn nhân”.
“Không. Thực sự không”.
“Thực sự không chuyện gì, thưa bà Stanton?”
“Không có chuyện gì mà những cặp vợ chồng không trải qua. Chúng tôi tranh luận về mọi chuyện. Cãi nhau. Không đánh nhau. Chúng tôi muốn có con, nhưng. À chuyện đó không xảy ra”.
“Chuyện gì không xảy ra?”
“Sự thụ thai. Chúng tôi đã thử đủ mọi cách. Nhưng có vẻ như Thượng Đế không muốn chúng tôi có con. Cũng có lẽ bởi vì chúng tôi thực sự không thể có đứa con nào”.
“Còn có vấn đề nào khác không?”
“Như gì?”
“Cô và chồng cô có sở hữu cây súng nào không?”
“Không”.
“Có đồ vật nào giá trị bị mất không?”
“Ồ vật có giá trị à? À, tôi không biết. Tôi chưa xem”.
“Xin bà vui lòng xem ngay bây giờ đi”.
“Chắc vậy”, Julia nhìn quanh nhà bếp. Cô mở vài cái ngăn kéo. Cô rời nhà bếp và đi xuống một hành lang tới phòng ngủ. Thanh traa Burger theo sau. Trong phòng ngủ, cô đi đến cái bàn trang điểm và mở một cái hộp nhỏ bằng gỗ. Cô xem xét nữ trang trong hộp và đóng nắp hộp lại.
“Tôi nghĩ là không mất gì cả”.
“Cô hoặc chồng cô có thấy ai không?”
“Thấy ai à?”
“Có việc gì không?”
“Không”.
“Chồng cô có chế độ bảo hiểm gì?”
“Bảo hiểm à? Bảo hiểm nhân mạng à?”
“Đúng”.
“Tôi không biết, sao kia?”
“Chỉ là một câu hỏi thủ tục thôi, thưa bà”.
“Thủ tục gì? Có ai đó đột nhập vào nhà tôi trong lúc tôi tắm, bắn chồng tôi hai lần và đi. Đó là thủ tục à?”
“Có lẽ chúng ta nên tiếp tục tranh luận ở đồn cảnh sát”.
“Đồn cảnh sát? Sao vậy?”
“Tôi nghĩ bà biết chuyện gì đó”.
“Tôi không biết ai giết chồng tôi cả”.
“Tôi muốn cô qua kiểm traa với máy phát hiện nói dối”.
“Ông không tin tôi?”
“Vâng, tôi không tin, thưa bà”.
“Kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối. Tôi có bị buộc phải làm thế không?”
“Không, nhưng nếu bà từ chối thì việc từ chối của bà sẽ bị ghi lại, hơn nữa có một điều mà bà kể tôi cũng không bao giờ tin. Nếu bà không chịu kiểm tra, tôi sẽ đề nghị bà nên gọi một luật sư”.
“Tôi không có luật sư”.
“Chúng tôi sẽ sắp xếp để bà có thể thuê một người”.
“Tôi không cần luật sư”.
“Thế thì bà không nên đặt vấn đề với việc kiểm tra nói dối”.
“Tôi chỉ không thoải mái với những việc kiểm tra. Nếu tôi nói sự thật mà nó nghĩ rằng tôi đang nói láo thì sao? Tôi biết mình thế nào mà. Đôi khi tôi cảm thấy mình phạm tội trong khi tôi không có tội. Ông biết đó, nếu có ai nói ‘Ê, bóp tiền của tôi bị mất rồi’ thì ý nghĩ đầu tiên của tôi là người ta nghĩ mình lấy ngay cả khi mình chẳng lấy”.
“Chúng ta sẽ có cách vượt qua những chuyện đại loại như thế”.
“Thế thì tôi không có nhiều lựa chọn phải không?”
“Sự thực là bà có. Bà có thể từ chối và chúng tôi phải ghi nhận điều này, nhưng khi đó thì sự từ chối của bà sẽ gây nghi ngờ”.
“Nghi ngờ. Ông muốn nói nghi ngờ tôi à?”
“À, đó là một cách xem xét sự việc. Theo kinh nghiệm của chúng tôi hầu hết những vụ giết người là do một người thân cận của nạn nhân gây ra”.
“Tôi sẽ đi kiểm tra”, Julia nói.