Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 29

     ohn ném cái hộp gà quay trống trơn đi khi Surgeon bị vướng chân, đúng lúc Surgeon định cho Trailblazer đi tong bằng những tuyệt chiêu của anh ta. Việc vướng chân giúp Trailblazer có cơ hội để đấm gục Surgeon và chiến thắng trận đấu.
“Như cứt”, John càu nhàu, anh rời khỏi ghế phô tơi và đi vào nhà bếp. Khi anh đứng lên thì điện thoại reng. Cái quái gì nữa đây, John nghĩ. Anh không mong đợi một cú điện thoại nào. Có lẽ là điện thoại của Lizzie. Đa số các cú điện thoại đều là của Lizzie. Không thành vấn đề, John nghĩ, bởi vì anh không thích nói chuyện với ai cả. Vì thế anh để điện thoại reng và đi vào nhà bếp.
Anh mở tủ lạnh ra và nhìn vào bên trong. “Chúa ôi, cô ấy đi đến chỗ quỷ quái nào để mua bia thế, Hartford [1] chắc?”
Anh đóng tủ lạnh lại và mở tủ đông ra. Ở đó anh tìm thấy một chai vốt ka đã đóng tuyết. Anh lấy chai rượu ra và rót vào một trong những cái ly Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao của Brian.
John định uống một ngụm thì Brian bước vào nhà bếp, dụi mắt và thấy bố nó uống bằng ly của mình.
“Bố!” Brian nói “Ly của con mà”.
“Cho bố mượn chút nhé?” John hỏi. “Uống xong bố sẽ rửa sạch”.
“Con đói lắm”, John nói. “Làm cho con ít bột ngũ cốc đi”.
“Bột ngũ cốc à? Tới giờ đi ngủ rồi. Làm sao mà con không vào giường?”
“Con vào giường rồi, nhưng con bị ướt quần”.
“Thế thì mặc cái quần sạch nào đó vào”.
“Con không còn cái quần nào cả”.
“Mẹ giặt đồ chưa? Được rồi, bố sẽ kiểm tra máy giặt”.
“Cho con ăn bột ngũ cốc trước có được không?”
“Ồ, được thôi. Nhưng đừng có ngồi xuống nếu con mắc tiểu. Bố mẹ không muốn con làm thối um cả nhà bếp”.
John uống một ly nữa và để cái ly lên đầu tủ lạnh để Brian không thể với tới. Rồi anh lấy ra một ít bột ngũ cốc Captain Crunch và một chai sữa. Anh cho ngũ cốc và sữa vào một cái tô rồi đặt lên bàn cùng cái muỗng.
“Có lẽ con nên cởi cái quần ướt ra, bố sẽ bỏ ngay vào trong máy giặt. Rồi con cũng nên đi tắm trong khi giặt quần áo”.
“Tắm?”
“Đúng, tắm. Người còn đầy cả nước đái. Ở đây bố còn ngửi thấy mùi nước đái”.
“Nhưng khuya quá rồi. Cho con ăn bột ngũ cốc trước đi?”
“Được rồi. Ăn bột rồi sau đó là đi tắm. Bố sẽ chuẩn bị bồn tắm cho con rồi bố đi giặt đồ đây”.
Brian bắt đầu ăn trong khi John lấy chai vốt ka và đi vào nhà tắm của Brian, ngang qua phòng ngủ của anh. John để nước chảy cho tới khi nó bắt đầu nóng lên rồi anh hạ bớt xuống còn âm ấm. Anh thử nước và trở vào nhà bếp.
“Được rồi, nước đã sẵn. Con chỉ cởi quần ra và bỏ trên sàn”.
Brian ngốn đầy một miệng sữa và bột ngũ cốc rồi uốn éo tuột cái quần pyjama ướt ra. “Mẹ đâu?”
“Mẹ phải đi ra ngoài mua một ít đồ tạp hóa. Mẹ về liền đó”.
“Bố có bỏ những chú lính của con vào bồn tắm không?”
“Không. Con có ở đó lâu đâu. Nào, tắm cho sạch và trở vào ngủ đi”.
“Con muốn đồ chơi của con”.
“Brian. Được rồi. Chúng ở đâu?”
“Trong phòng khách. Con sẽ lấy chúng”.
Brian chạy đi lấy đồ chơi, bỏ lại cái quần ướt sũng trên sàn nhà bếp.
John uống một ly nữa rồi nhón hai ngón tay nhặt cái quần và đi vào phòng giặt, một tay cầm cái quần pyjama đầy nước tiểu còn tay kia cầm ly vốt ka.
Khi vào phòng giặt, anh đặt cốc xuống và bật công tắc đèn. Đèn không cháy. “Quỷ thật, mình biết làm gì với cái máy giặt trong bóng tối?”
John mò tìm đến chỗ máy giặt và mở nắp. Máy giặt đầy những quần áo ẩm và bốc mùi mốc, “Chúa ôi, hôi như cú!”
John nhét cái quần pyjama ướt lên trên mớ quần áo đã để sẵn trong máy giặt và tìm bột giặt. Anh tìm thấy một hộp Tide nhưng khi trút ngược xuống máy giặt thì không còn gì cả. Cái hộp trống trơn. “Mẹ kiếp!” Anh nhìn quanh căn phòng tối om và nhận thấy những giỏ quần áo dơ khắp nơi.
“Cô ta bãi công không giặt đồ hay là gì đây”.
John mở cái tủ nhỏ và tìm thấy một ít nước xả làm mềm vải Stay Fresh và một chai thuốc tẩy. “Sẽ phải dùng thôi”. Anh rót một ít nước xả làm mềm vải lên những quần áo ẩm rồi mở nước. Khi máy giặt đầy nước, anh đổ ít thuốc tẩy vào và vẩy một ít chất lỏng trong suốt đó lên bộ pyjama ướt sũng nước tiểu.
Rồi anh đóng nắp máy giặt và rời phòng giặt.
Brian đang chơi với những chú lính bằng nhựa của nó khi John nhìn nó té nước trong bồn tắm. “Này con làm ướt hết sàn nhà rồi”, John nói.
“Con xin lỗi”.
“Bộ pyjama của con đang được giặt. Con tắm xong là nó sẵn sàng. Bố đi coi ti vi một chút. Đừng có đổ nước ra khắp nơi có được không?”
John trở vào nhà bếp và nhìn quanh tìm cái ly. Rồi anh nhớ rằng anh đã để nó ở phòng giặt. Trở lại căn phòng tối om, anh huơ tay tìm cái bệ phía sau máy giặt, rờ trúng cái ly vốt ka. Những ngón tay anh chạm phải cái ly tròn và anh nâng nó lên khỏi gờ, giơ lên và đưa thứ chất lỏng trong suốt thẳng vào miệng. Anh uống một hơi cạn ly.
Một cảm giác cháy bỏng dữ dội cồn cào cổ họng khiến anh đánh rơi cái ly. “Quỷ quái gì thế này?” anh nghĩ. Anh há miệng ra để thở nhưng không thể. Anh cố thở, nhưng không có gì thông cả. Lồng ngực anh nóng như lửa đốt và thực quản cháy bỏng. Cổ họng như bị bít lại, anh lảo đảo ra khỏi phòng giặt và đi vào chỗ ánh đèn của hành lang.
“Trời ơi”, anh hét lên trong đầu “Chuyện gì xảy ra cho mình thế?”
John với một tay ra bức tường trong khi tay kia chụp lấy cổ mình. Anh kéo trái khế lên. Anh cảm thấy đầu mình sắp nổ ra. Anh mở miệng, cố nói chuyện nhưng không thốt ra được lời nào.
Anh cố gắng đi nhưng ngã xoài ra sàn nhà vì bao tử nghiền siết trong một cơn co bóp hành hạ anh đau đớn khủng khiếp.
Trong bồn tắm, Brian đang chơi với những chú lính đồ chơi thì nghe một tiếng cách ở phía hành lang. Nó nhìn một cách tò mò “Bố?”
Vật đầu tiên mà nó thấy là bàn tay chộp lấy cánh cửa mở gần sàn nhà. Rồi nó thấy gương mặt bố nhăn nhó vì đau.
“Bố làm con sợ. Bố, đừng làm con sợ”.
John bò lung tung trên sàn nhà, lê mình đến chỗ cửa mở của nhà tắm. Mặt và cổ anh đỏ thẫm và mắt đầy nước mắt. Anh lại cố gắng nói nhưng không nói được. Anh cố lết vào trong nhà tắm và lên bồn rửa nhưng té trở lại xuống sàn. Nước. Anh cần nước. Anh phải dập tắt lửa. Brian đang tắm. Anh cố bò tới chỗ bồn tắm. Anh thấy vài vũng nước trên sàn nhà tắm và bắt đầu liếm chúng như một con chó. Brian mở to mắt. Nó bắt đầu cười. Nhưng khi ấy bố nó ngáp ra một thứ âm thanh ùng ục và gương mặt biến sang một màu tím ngắt. Những sợi gân cổ của anh căng ra, sắp nổ tung. Anh ngóc đầu lên khỏi sàn nhà và di chuyển về phía bồn tắm, khuôn mặt nhích lần lần từ mặt đá hoa cương lạnh ngắt của bồn tắm mà bên kia là nước tắm có xà bông ấm áp. Anh định lết vài inch nữa vào nước thì một cơn rùng mình kéo anh ngược trở lại sàn nhà tắm, ở đó anh giãy đạch đạch rồi ngừng hẳn. Brian nhìn qua bồn tắm xuống chỗ bố nó đang nằm bất động trên sàn nhà. Mắt John mở to nhưng chẳng thấy gì cả.
Brian té một ít nước ở bồn tắm lên người bố nó. Nhưng John không nhúc nhích.
Một cái bóng đổ ngang Brian và nó ngước lên. Mẹ đang nhìn nó.
“Mẹ nghĩ đã đến lúc ra khỏi bồn tắm rồi đó, anh bạn”, Lizzie nói. “Có chuyện gì với bố con vậy? Bố lại uống nữa hả?”
Lizzie quấnp Brian bằng một cái khăn và nhấc nó lên khỏi bồn tam. Cô ôm chặt con trai và bước qua cái xác sóng soài của chồng mình. Brian nhìn xuống chỗ bốnó.
“Bố, bố đứng lên được rồi đó. Con xong rồi”.
“Nghe này cưng. Con đứng xuống được rồi đó. Để cho bố ngủ, được không?”
Lizzie mang Brian vào phòng ngủ của nó. “Con và bố chơi gì thế?”
“Bố ú oà con. Nhưng con nhìn thấy bố..”
“Bố chưa bao giờ giỏi chơi ú oà cả”.
“Mùi gì vậy?”
“Mùi gì?”
“Mùi khó chịu là lạ”.
Lizzie khịt khịt mũi. “Sao, thuốc tẩy, cưng à. Chúng ta dùng thuốc tẩy để làm cho quần áo đẹp và sáng sủa. Bố giặt đồ hả?”
“Con làm ướt giường”.
“Mẹ biết”, Lizzie nói và đặt Brian xuống hành lang. “Thế thì chúng ta cần những tấm dra trải giường mới”. Cô lấy tấm trải giường từ một cái tủ nhỏ. “Còn bộ pyjama của con thì sao?”
“Bố đang giặt”.
“Đây là đồ lót sạch. Con mặc vào đi, sáng chúng ta hãy lo chuyện pyjama. Mẹ mệt quá, tối nay không thể giặt giũ được nữa”.
“Bố không đứng lên được thì sao?”
“Để mẹ coi thử”.
Lizzie trở lại nhà tắm và lấy chân huých John.
“Thôi nào John. Dậy đi. Đừng có khùng điên ở đây nữa. Khuya rồi. Chúng ta cần đi ngủ”.
Lizzie quỳ xuống cạnh John và kéo anh ta qua. “Được rồi John, không có gì buồn cười đâu”.
Đầu John quay về phía Lizzie và cô thấy đôi mắt không còn sự sống của anh. “John?”
Brian chạy đến phía sau mẹ và nhìn qua vai cô.
“Bố bệnh hả?”
“Mẹ nghĩ vậy”. Lizzie nói “Tốt hơn là để mẹ gọi bác sĩ”.
Lizzie đứng lên. Trong đôi mắt cô có nước mắt. Cô bế Brian lên và mang nó trở ra khỏi nhà tắm. “Nhanh lên, để mẹ đắp chăn cho con rồi mẹ sẽ gọi bác sĩ”.
“Bố sẽ không sao chứ?”
“Chắc chắn rồi. Có lẽ bố uống nhiều quá”.

*

Khoảng ba giờ sáng thì một chiếc xe cấp cứu đến và một đội hai người cố giúp John Daly hồi tỉnh. Họ đặt anh ta lên cáng và khiêng anh ta ra xe.
Lizzie theo hai người ra ngoài.
“Thưa bà, chúng tôi phải ghi lại là chết tại hiện trường. Có thể nếu chúng tôi đến sớm hơn một chút, chúng ta đã có thể làm được điều gì đó”, Một người đàn ông có tên Davenport in trên áo sơ mi của anh ta nói. “Bà có biết vì sao ông nhà lại uống cả ly thuốc tẩy như thế không?”
“Tôi không có ở đó. Con trai tôi nói anh ấy đang giặt đồ. Tôi tìm thấy một ly vốt ka cạnh máy giặt. Có lẽ anh ấy đã đổ một ít thuốc tẩy vào một cái ly giống vậy và lẫn lộn chúng với nhau”.
“Ôi!” Davenport nói.
“Các ông đưa anh ấy đi đâu thế?”
“Nhà xác. Có khả năng là người ta muốn khám nghiệm tử thi”.
“Sao? Không phải rõ ràng là anh ta đã chết như thế nào rồi sao?”
“Nhân viên điều tra những cái chết bất thường sẽ đưa ra quyết định. Có khả năng đó là cái chết bất ngờ do uống phải thuốc tẩy, nhưng người ta sẽ xem xét kỹ lưỡng”.
Lizzie nhìn xuống thi thể của John khi họ mang anh ra xe. Cô nhìn họ đóng cánh cửa xe lại, ngồi vào xe và chạy đi trong đêm tối. Ngay khi họ đã đi khuất, Lizzie quay vào nhà, đóng cửa lại và thở dài.
Cô đi đến chỗ máy giặt, lấy quần áo ra và bỏ vào máy sấy. Cô nhìn quanh phòng, tìm cái bóng đèn để thay rồi bật đèn lên và rời phòng.
Trong nhà bếp, Lizziie đi lại chỗ túi đồ tạp hóa cô để trên bàn và lấy ra sáu lố bia. Cô mở một chai st. Pauli Girl và uống một hơi.
Julia nằm trên giường, nhìn đăm đăm lên trần thì điện thoại reng. Cô nhìn đồng hồ báo thức và thấy 3 giờ ba sáu phút sáng. Cô nhìn điện thoại, nó vẫn tiếp tục reng. Ai mà gọi vào giờ này? Phải hắn ta không? Hắn xem thử cô có ở nhà một mình không. Nếu là cảnh sát thì sao? Không. Thế thì Người Lạ rồi. Chậm rãi, cô với tay lấy điện thoại và nhấc ống nghe lên.
“Xin chào”.
“Lizzie à?”
“Julia, tớ xin lỗi đã gọi vào giờ này, nhưng tớ không biết gọi cho ai khác. John chết rồi”.
“Cái gì?” Julia ngồi nhổm dậy trên giường. “Cái gì xảy ra vậy, Chúa ơi!”
“Lão khốn nạn đó uống phải thuốc tẩy. Lão nhầm với ly vốt ka”.
“Lizzie, tớ...”
“Tớ biết. Cậu có thể nói gì được chớ?”
“Không. Không phải chuyện đó. Tớ gọi cho cậu trước nhưng không ai trả lời. Cậu sẽ không tin chuyện này đâu”.
“Chuyện gì?”
“Tối nay Paul bị bắn rồi”.
“Ồ, chết tiệt. Anh ấy không sao chứ?”
“Không. Anh ấy chết rồi”.
“Paul chết rồi?”
“Ô Lizzie, lẽ ra tớ nên nói cho cậu. Tớ xin lỗi”.
“Chuyện này thật quái đản, cái gì nữa đây? Tớ muốn nói khả năng của những chuyện như vậy là gì? Chồng của hai chúng ta chết trong cùng một đêm. Cái gì đang diễn ra ở đây? Kể cho tớ nghe chuyện Paul đi. Ai bắn anh ấy?”
“Tớ không biết. À, tớ nghĩ rằng tớ biết, nhưng...”
“Cậu biết?”
“Có một điều đáng lẽ tớ nên nói cho cậu”.
“Điều gì?”
“Người đàn ông mà cậu quen đó. Hắn còn sống”.
“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?”
“Người đàn ông mà cậu bắn trong chiếc xe, hắn còn sống”.
Lizzie đánh rơi điện thoại khỏi tay mình. Cô lượm nó lên trở lại.
“Hắn không thể sống được”.
“Hắn còn sống, Lizzie à. Và hắn sẽ đến kiếm chúng ta”.
“Julia, cậu tưởng tượng ra mọi chuyện”.
“Tớ sẽ đến. Chúng ta không nên ở một mình. Tớ sẽ giải thích mọi chuyện khi tớ đến đó”.
“Julia. Chờ một chút. Làm sao hắn có thể còn sống? Tớ đã bắn vào đầu hắn. Cậu thì kiểm tra mạch của hắn. Hắn đã chết. Chúng ta đã đẩy xe của hắn xuống hồ chứa”.
“Tớ biết. Tớ sẽ giải thích khi đến đó”.
“Giải thích cái gì!” Lizzie hét lên. “Có cái gì để giải thích chứ?”
Chú thích:
[1] Thủ phủ bang Connecticut.