Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 3

     rước khi họ trở lại quán, thức ăn và một chầu nước uống khác đã được đem đến. Julia ăn ngấu nghiến món xa-lát và ước giá cô gọi cái gì đó nhiều hơn một chút. Khi ăn, cô suy nghĩ những điều Lizzie nói về chồng của cô ta. Cô nhìn Paul và thấy đau đớn buồn rầu. Trong khi cả hai người không ai thực hiện được ước mơ của mình - Paul thì muốn học xong đại học và có một cơ sở làm ăn riêng, cô thì muốn có con, đi học trường nha và trở thành bác sĩ giải phẫu răng mệng, cô vẫn thấy mình có lựa chọn đúng về một người chồng.
Nhưng khi cô nhìn quanh quán rượu đông nghẹt người, cô tự hỏi không biết chuyện này có giống như họ đã từng trải qua hay không. Làm việc cả tuần lễ rồi cuối tuần uống cho chính bản thân mình lãng quên? Cô chắc rằng một đứa con sẽ giúp họ. Nó sẽ mang lại ý nghĩa cho cuộc sống. Nhưng khi ấy cô nhìn Lizzie và John. Bọn họ có một đứa con và bọn họ ở đâu thế này? Ba mươi lăm ngàn đô la nợ một tên cho vay cá mập, kẻ đã từng ngồi sau lưng họ trong lớp, kẻ đã tạo ra những tiếng ồn và những cử chỉ tục tĩu chỉ là để phá bĩnh cô giáo.
Eddie Espisito luôn xem xét để giúp bạn một tay, vì thế hắn có tên Eddie the Hand [1]. Hắn luôn là người gây ra những rắc rối trong trường, hút thuốc trong toa lét nam, cãi lại thầy cô, nhưng hắn không bao giờ bị đuổi học. Sau này Julia biết rằng lý do để hắn được phép ở lại là vì gia đình hắn có quan hệ với ai đó; đêm nọ sau một trong nhiều lần Eddie bị đuổi vì chửi thề trong lớp, ông hiệu trưởng nhận được một cú điện thoại. Không ai biết ai gọi, gọi về việc gì, nhưng từ đó các thầy cô giáo để Eddie yên ngay cả khi hắn quậy. Thỉnh thoảng hắn vẫn còn chế nhạo một học sinh nhưng thường hắn để cho các thầy cô yên. Rõ ràng là có một sự thỏa thuận làm cho người ta chú ý và tin tức lan ra rằng Eddie là một người phải tránh xa. Dù sao hắn cũng không làm Lizzie sợ. Cô ta đã từng tán hươu tán vượn với hắn cho đến một hôm hắn rủ cô đi chơi, cô chỉ cười nhạo hắn. Chiều hôm sau hắn rút ra một con dao và buộc cô đi vào toa-lét nữ. Hắn đẩy cô vào một bồn cầu rồi bắt đầu mở dây kéo quần jean, khi đó có tiếng dội nước của hai cái bồn cầu, cánh cửa toa-let mở và cô Hoskins dạy môn những nghệ thuật ngôn ngữ bước ra.
Lizzie chờ cho đến khi cô Hoskins lại chỗ chậu rửa tay, cô ta đến phía sau Eddie và xả nước, rồi bước ra, đóng cửa phía sau lại trước khi cô Hoskins kịp nhìn thấy bên trong. Lizzie gật đầu chào cô giáo và đi đến một chậu rửa khác. Cô rửa tay thật nhanh rồi ra khỏi nhà vệ sinh nữ sau cô Hoskins. Hôm sau trong lớp hắn ngả người xuống chỗ Lizzie thì thầm rằng hắn nợ cô một món và nếu bao giờ cô cần điều gì thì cho hắn biết. Rõ ràng, cuối cùng Lizzie cũng kết giao với hắn như hắn ướm lời.
Darlene mang đĩa của họ đi rồi lại trở lại với một chầu nước uống khác. Cô ả bắt đầu ngả vào lòng Paul thì bắt gặp cái nhìn lạnh tanh từ phía Julia, cô ả bèn lủi mất.
Gần chán giờ và người trong quán rượu càng đông nghẹt. Jake, người gác cổng xua mọi người đi chỗ khác và trước cửa có một hàng người chạy dài đến nửa con đường xuống tòa nhà. Khi nào có một ai ra về thì Jake lại cho phép một người vào.
Một bản nhạc R&B [2] nhịp nhanh đang chơi trên giàn máy khi từng cặp từng cặp đầy cả sàn nhảy.
Lizzie cố kéo John lên nhảy, nhưng anh ta hiếm khi chịu nổi. Cô để anh ta lui về bàn, rồi với qua Julia “Này cưng ơi, ta phải cho bọn đàn ông này biết nhảy như thế nào”.
Julia để Lizzie bị kéo ra khỏi quầy, lên sàn nhảy. Đó là một điệu nhảy nhanh, cô và Lizzie hòa thành những thân hình lăn lộn, cà giật, di chuyển theo những phách đảo. Thỉnh thoảng, Lizzie tựa vào cô lắc người, rồi vừa làm vừa đùa di chuyển xa ra. Julia liếc lại phía bàn và thấy cả Paul và John đang nhìn họ. Cô ra hiệu cho Paul tham gia với họ nhưng anh đã lắc đầu nói “Không”.
Cô nhìn lại Lizzie thì thấy bạn mình cũng đang nhìn về phía quán. Julia hơi xoay đầu để dõi theo tia nhìn của Lizzie.
Anh ta mặc một bộ com-lê xám sọc nhỏ, một cái cà-vạt với họa tiết hình cánh hoa đỏ và lam mở lỏng lẻo trên cổ, tóc màu nâu sẫm có những vệt xám, được chải kiểu xõa lòa xòa về một bên. Có một vẻ phớt đời trên khuôn mặt đẹp trai như trẻ con của anh ta. Đôi mắt biết nói của anh đã bị nhốt lại chỗ đôi mắt Lizzie.
Người Lạ uống một hơi cạn ly, quay đi vẫy tay gọi một ly khác.
Lizzie lợi dụng cơ hội để xem xét chồng ở phía sau, anh đang nhìn cô chằm chằm. Khi ấy John nhìn về phía quán chỗ người đàn ông đứng rồi nhìn lui phía Lizzie. Julia có thể thấy được một ánh nhìn lướt qua giữa bọn họ, một sự thông đồng. John nâng chai lên uống cạn. Phải một lát sau Julia mới nhận ra rằng bài hát đã kết thúc và một bài khác sắp sửa bắt đầu. Lizzie hôn lên má Julia, siết chặt tay cô rồi đi về phía quán.
Julia đứng nhìn Lizzie chuồn về chỗ quán, chen vào giữa người đàn ông và một phụ nữ khác, người phụ nữ này đang định đứng dậy đi chỗ khác. Lizzie ném cho người phụ nữ kia một cái nhìn ngụ ý rằng cô ta sẵn sàng cắt trái tim của mình ra nếu cần thiết. Người phụ nữ đó lùi khuất về phía sau khi Lizzie ép chặt người vào Người Lạ đang quay lưng về phía cô ta. Anh ta xoay người ra sau, nhìn xuống phía trước áo của Lizzie, thấy gần hết phần trên vú cô ta.
“Tìm gì hả?” Lizzie hỏi và cười.
Người lạ ngước nhìn khuôn mặt Lizzie và chớp mắt. Rồi anh ta nâng ly uống thứ chất lỏng màu nâu qua nước đá, lúc ấy anh ta nhìn qua bên kia căn phòng, thấy John từ một bàn ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình.
“Anh muốn nhảy à?” Lizzie hỏi và cười thật quyến rũ.
“Tôi không nghĩ thế”.
“Sao không?”
“Có một gã ở chỗ kia cứ nhìn tôi, chắc chắn là tôi”.
“Ông xã tôi đó. Anh ấy không bận tâm đâu”.
“Cô chắc không?”
“Chúng tôi có một thỏa thuận”.
“Loại thỏa thuận gì thế?”
“Chúng tôi có thể làm những trò vớ vẩn với bất cứ ai miễn là về nhà chung với nhau”.
“Còn chuyện cô đang làm đây có phải là những trò vớ vẩn đó không?”
“Tôi cho rằng điều đó tùy thuộc anh thôi”.
Người lạ dò xét John và thấy anh ta đang nhìn chằm chằm phía sau lưng mình. John trông không vui lắm.
“Tôi nghĩ rằng cô nên quay lại với ông xã cô đi”.
“Nếu tôi không muốn thì sao?”
“Đây là một đất nước tự do”, người lạ nói và quay về phía sau, chỗ nước uống của anh ta.
Lizzie nhìn John, anh ta đang dáo dác nhìn từ bên này qua bên kia, nhưng thông điệp thì đã rõ ràng rồi đấy. “Hãy dừng lại”. Nhưng gã này ngon quá, Lizzie nghĩ. Anh ta đang đeo một cái băng đám cưới. Bộ com lê của anh ta do thợ may đo. Anh ta chính xác là người mà bọn họ tìm kiếm. Đây là tấm vé tự do tài chính của bọn họ. Bây giờ trông John có vẻ thối chí. Nào, muộn quá rồi. Anh ta đã chuẩn bị đi. Cô đánh hơi được chuyện đó.
“Nào”, cô nói và đặt tay lên vai anh. “Nhảy với em nào”.
“Tôi không nghĩ vậy”.
“Anh đâu có sợ em, đúng không?”
“Tôi nên sợ à?”
“Một nhân vật quan trọng, mạnh mẽ như anh”.
“Tôi chỉ không muốn rắc rối với chồng cô ở đằng kia”.
“Anh ấy sẽ không đem lại rắc rối cho anh đâu”. Lizzie cầm tay Người Lạ và dẫn anh ta đến sàn nhảy một cách bất đắc dĩ; Ban nhạc đang chơi bài “Someone Saved My Life Tonight”. Lizzie ấn chặt mình vào cơ thể rắn chắc của Người Lạ. Anh ta cao khoảng sáu feet tư, Lizzie đứng chỉ tới ngực của anh ta.
Khi họ nhảy trên sàn, Julia quay lại quầy và ngồi xuống cạnh Paul đang cùng John nhìn theo Lizzie và Người Lạ.
“Ê John, ai đang nhảy với Lizzie vậy?” Paul hỏi.
John quay sang nhìn Paul rồi nhìn Julia. Anh ta nhìn cô một tẹo rồi quay ngược về hướng sàn nhảy.
“Tôi đã nói gì sai à?”
“Chắc là ai đó cô ấy quen ở quán ăn”, Julia nói và nhìn John đang chăm chăm nhìn vợ nhảy với Người Lạ. Có một nỗi đau đớn trong mắt anh ta và Julia cảm thấy nản lòng không biết xử sự ra sao với tình huống này. Cô cảm thấy ray rứt giữa lòng trung thành của mình với Lizzie và sự thù ghét những điều Lizzie làm với chồng cô ta.
Trên sàn nhảy, Lizzie trông giống như đang ở trong mơ khi cô ta động lòng trước Người Lạ. Cô cảm thấy được rằng anh ta đang bị kích động khi cô ấn hai vú và hông vào anh ta. Cô với tay lên sờ vào cằm anh ta. Có một ánh nhìn buồn rầu trong đôi mắt ấy cho Lizzie một khát vọng như của người mẹ muốn xoa dịu nỗi đau của anh ta. Có lẽ đó không phải là một ý hay. Bên trong anh chàng này có điều gì đó đang diễn ra. Có lẽ đó là điều John để ý. Cô ta cần thêm thông tin.
“Chúng ta ra ngoài đi”, Cô thì thầm “để có chút không khí cho thoáng chứ?”
John nhìn bọn họ đi rồi quay về phía Paul và Julia. “Thêm một chầu nữa không?” Anh nói và mỉm cười dù đôi mắt đỏ ngầu. “Darlene đâu? Daxlene đến đây”.
“Có lẽ chúng ta nên xem bây giờ là ban đêm”. Paul nói.
“Đúng đó”. Julia nói thêm “Ngày mai tôi phải đến phòng mạch, có một ca lấy tủy cấp”.
“Các bạn định bỏ tôi ở lại đây uống một mình, phải vậy không?”
“Chúng tôi sẽ không bao giờ làm như thế”. Paul nói “Tôi chỉ hình dung...”
“Đừng lo cho Lizzie. Cô ấy sẽ tự bảo trọng”.
“Không phải chúng tôi lo cho Lizzie đâu, John”. Julia nói.
“Cái gì? Lo cho tôi chắc? Tôi không sao. Tôi chỉ muốn uống thêm một ly nữa”. John nói “Tôi cũng sẽ đi toa lét nữa. Gọi thêm rượu đi. Tôi thực sự cần. Rồi chúng ta sẽ đi, được chứ?”
Cánh cửa sau của nhà hàng Đà Điểu mở và Lizzie bước ra, cô nắm cà vạt của Người Lạ kéo lê anh ta phía sau mình. Ngay sau khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng họ, cô sà vào lòng anh và ngước đầu lên. Họ bắt đầu hôn nhau say sưa, người họ nóng lên khi lưỡi anh đầy miệng cô.
Nín thở, Lizzie nhoài nhanh khỏi người anh ta và tựa vào một rào chắn bằng gỗ ở sàn sau.
“Anh có xe không?” Lizzie hỏi.
Không nói không rằng, anh ta dẫn cô đến một chiếc xe hàng đầu của dòng xe Lexus màu trắng bảng số New York. Anh ta rút ra một thiết bị an toàn điều khiển từ xa bằng nhựa và bấm một nút. Chiếc xe kêu bíp bíp và anh ta mở cửa sau phía bên tài xế.
Cô leo lên trước, cảm nhận được những cái ghế da mềm mại dưới tay mình khi cô tụt qua để tạo khoảng trống. Vâng, cô nghĩ. Anh chàng này có tiền đây.
Ngay sau khi lên xe, anh ta bấm nút trên thiết bị điều khiển từ xa bằng nhựa và cánh cửa lại đóng lại.
“Tại sao anh đóng cửa?”, cô nói.
“Chỉ để đề phòng thôi”
“Thế nữa kia”, Lizzie nói. “Sao trước đây em chưa bao giờ thấy anh?”
“Anh chỉ đi ngang qua đây thôi”.
“Đi ngang qua đây để đến đâu?”
“Chúng ta định làm gì ở đây? Định chơi trò hai chục câu hỏi à?”
Lizzie trả lời bằng cách để tay lên miệng Người lạ, rồi cưỡi lên anh ta, chụp lấy chiếc áo sơ mi của anh ta và lột cà vạt ra. Anh ta xé toang áo Lizzie và mỗi tay nắm lấy một vú cô. Khi anh ta tuột xuống để ngậm vào đầu vú thì đột nhiên một luồng sáng hình nón tràn ngập cả xe. Anh ta có vẻ choáng váng khi Lizzie ôm lấy đầu anh ta và hôn, đẩy lưỡi cô vào miệng anh trong khi ánh sáng cứ chập chờn lên xuống cơ thể họ. Mặc dù anh ta cảm thấy phấn khích hơn nhưng ánh đèn vẫn làm bất an. Anh ta buông Lizzie ra và quay về hướng có ánh đèn.
“Cái chết tiệt gì thế này?”
“Bình tĩnh đi”, Lizzie nói, cố vuốt thẳng nếp áo để che cho chính bản thân mình, khi cô thoát khỏi anh và di chuyển về phía mép xa của ghế sau.
Người Lạ nhìn quanh, bối rối. “Có ai ở ngoài đó”. Anh ta nói.
“Chỉ có ông xã tôi thôi”.
“Cái gì thế, là một vụ trấn lột hả? Ánh sáng đó là cái gì thế?”
“Anh ấy đang quay vi deo”.
“Video à?”
“Đúng rồi. Thỏa thuận đấy. Chúng tôi sẽ giúp anh khỏi rắc rối với vợ anh”.
“Cô biết vợ tôi à?”
“Chúng tôi sẽ bán cuộn băng cho anh với giá, để xem, năm mươi ngàn đô. Nếu anh không muốn mua cuộn băng anh bú tí tôi, chúng tôi sẽ gởi nó tốc hành qua đêm đến cho vợ anh. Chúng tôi đã có bảng số xe của anh, đó là tất cả những gì tôi cần. Bạn tôi ở ban quản lý xe và anh ấy sẽ cho tôi địa chỉ của anh ngay”.
Người Lạ nhìn Lizzie một lát rồi một nụ cười từ từ nở trên gương mặt anh ta.
“Có gì buồn cười quá đâu?”
“Cuộc đời”. Anh ta đáp. “Cuộc đời thật buồn cười”.
“Lizzie?” Đó là John. Anh ta gõ nhẹ vào cửa xe. “Trong đó mọi việc ổn cả chứ?”
“Mọi thứ ổn”, Lizzie nói “Thế anh muốn làm chuyện đó cách nào đây?”
“Làm chuyện gì?” Người Lạ hỏi.
“Đưa cho tụi tôi năm mươi ngàn”.
“Nào, cô biết đó, thật buồn cười. Chúng ta có cái gì ở đây nào”. Anh ta vừa nói vừa chộp cái bóp của Lizzie.
“Anh làm cái gì thế?”
“À, cô có một người bạn ở Ban quản lý xe để tìm ra tôi là ai. Tôi cũng đang muốn biết mình đang mắc mứu với ai đây”.
“Đưa cái đó cho tôi”, cô nói và giật nhưng anh ta đã chộp mất trước khi cô lấy được làm cho phần da ở trên rơi xuống mở bung ra và những thứ chứa trong đó tuôn ra khắp nơi trên ghế ngồi. Cả hai nhìn xuống cùng một lúc và thấy khẩu súng ngắn màu bạc nằm giữa những thỏi son bằng kim loại, cái bàn chải chải tóc, phấn và chìa khóa. Người Lạ đến chỗ khẩu súng trước cô ta.
John thoi ầm ầm vào xe. “Lizzie, em không sao chứ?”
“John, hắn lấy cây súng của em rồi!” Lizzie la lên.
“Ra khỏi đó đi Lizzie!” John hét lên.
Cô tìm cánh cửa gần nhất, nhưng nó vẫn còn khóa. “Cửa khóa rồi”. Cô quay sang Người Lạ đang chĩa súng vào cô. “Được. Anh thắng rồi. John, em làm hỏng rồi. Đưa cuộn băng cho anh ta đi”.
“Không, cho tới lúc em ra khỏi đó”.
Người Lạ xem xét khẩu súng lục nhỏ.
“Thưa ông, chúng tôi không biết là mình đang làm cái quỷ quái gì đây nữa? Chúng tôi chỉ là một cặp vợ chồng tuyệt vọng, có một ngôi nhà sắp bị ngân hàng xiết nợ còn chân cẳng thì đã yếu đi vì bọn cá mập cho vay nợ. Tôi có một đứa con trai năm tuổi, nó phải mặc quần áo khính của bọn trẻ con hàng xóm để đi học bởi vì chúng tôi không sắm nổi quần áo cho riêng nó. Chúng tôi sợ hãi và hành động điên rồ. Có bao giờ ông quá sợ hãi không biết phải làm gì, vì thế làm những chuyện thật ngốc nghếch chưa?”
Từ phía khẩu súng Người Lạ ngước lên và nhìn cô ta chằm chằm.
“Thế tại sao chúng ta không quên phứt tất cả mọi chuyện đi. Ông để cho tôi ra còn ông xã tôi sẽ đưa cho ông cuộn băng video và bọn tôi chỉ việc tiếp tục cuộc sống khốn khổ của mình”.
Người Lạ đáp lời bằng cách đẩy cái cần giữa hai ghế trước. Cái ghế tài xế nghiêng về phía sau, cho phép Người Lạ có đủ chỗ để leo lên ghế trước, phía sau tay lái. Anh ta lại ấn vào cần, những cái ghế ngồi phía sau lại trở về vị trí ngay ngắn.
“Ông đang làm gì thế?”
“Lizzie, chuyện gì xảy ra vậy?” John hét lên khi anh đột nhiên nghe tiếng động cơ nổ.
“John, đem em ra khỏi đây đi!”
Chiếc xe lảo đảo ra khỏi chỗ đậu xe, ném Lizzie về phía trước, táng vào đai ghế khách băng trước. Hai bánh trước chạy xoay xoay vào bãi sỏi vì Người Lạ sang số. Nhưng trước khi hai bánh xe bám được đất, John đã kịp lao lên mui xe.
“Dừng xe lại”, John hét lên.
Người Lạ nhấn ga và chiếc xe chạy nhanh ra khỏi chỗ đậu xe có John đang bám chặt để khỏi chết. Khi chiếc xe đến đường cao tốc, Người Lạ rẽ trái thật ngặt và thắng gấp. John bay qua cái hãm xung trước bên trái, rớt xuống một bờ cỏ. Người Lạ lại nhấn bàn đạp ga làm các bánh xe lảo đảo dưới đường cao tốc.
“John”, Lizzie hét lên qua cửa sổ phía sau.
Chú thích:
[1] Eddie giúp một tay.
[2] Rhythm & Blue.