Dịch giả: Trăng Ngàn
Chương 8

     nh nằm bất động cho tới khi chiếc xe ra khỏi tầm nhìn và những tiếng động của đêm quay trở lại. Tiếng dế cao vút và âm thanh của hàng triệu côn trùng khác truyền đi tràn ngập khu rừng. Một tiếng đồng hồ vừa qua rất im ắng và cặp vợ chồng trong chiếc xe Buick đã làm bất cứ chuyện gì mà họ phải làm. Anh không thấy họ và rõ ràng họ cũng không thấy anh, điều này mới thật sự là vấn đề. Mặc dù gai đâm vào da thịt, anh vẫn nằm im cho tới khi họ đi khỏi. Bây giờ anh từ dưới cố bò ra khỏi mớ dây leo lộn xộn, những cây gai cong nhọn đâm vào lưng, tay và chân. Chúng đâm rách toạc thịt khi anh chậm chạp tìm đường ra khỏi bụi gai mâm xôi. Anh lấy một tay che ngang mặt để bảo vệ đôi mắt. Những vết cào trên da sẽ lành nhanh chóng nhưng vết xước ở mắt sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Cuối cùng anh cũng ra khỏi đám cỏ dại rậm rạp và lên bề mặt lát đá lạnh lẽo của đường cao tốc.
Anh thử đứng nhưng trời đất quay cuồng, vì thế anh ngồi xuống trở lại, ưỡn người nhìn trừng trừng lên bầu trời. Quần áo ướt dính sát vào da thịt như thêm một lớp da nữa. May thay, không khí ban đêm quá lạnh với bọn muỗi, nếu không giờ này anh đã bị hút khô hết máu rồi. Một cơn đau dai dẳng triền miên ở đầu bên trái và tay phải của anh cũng không có cảm giác gì cả. Vết thương ở đầu đã thôi chảy máu, nhưng cơn sốc vì suýt bị chết đuối làm cho nhiệt độ trong cơ thể hạ xuống và anh bắt đầu rùng mình ớn lạnh. Anh biết mình phải chóng được chăm sóc thuốc men hoặc có thể chết vì giảm thân nhiệt. Đó là nếu anh không bị xe đè lên.
Anh nhìn xuống đường cao tốc và không biết mình đang ở đâu. Anh biết mình ở gần một khối lớn nước. Sự thật, cách đây một giờ anh đã từ dưới vực của khối nước đó nổi lên. Tuy nhiên, làm sao mà anh tới đây được là một điều bí mật cho tới khi nghe cặp vợ chồng trong chiếc xe Buick nói chuyện, thì một phần câu chuyện bắt đầu trở lại với anh bằng những tia sáng vắn tắt nhưng mơ hồ. Anh thấy một phụ nữ mặc áo màu đen, ngắn mỉm cười với mình. Anh có thể thấy một người đàn ông nhảy qua mui một chiếc xe. Anh có thể thấy một khẩu súng trên sàn xe. Rồi một tiếng nổ choáng hết đầu anh với ánh chớp lóe lên và cú bắn đau điếng từ tay vào thái dương, rồi anh đi vào một giấc ngủ sâu. Anh hoàn toàn mù mờ khi cảm thấy nước vô lỗ mũi mình. Anh nhớ chính điều đó đã đánh thức anh dậy. Anh nghĩ rằng có lẽ mình đã trải qua một cơn ác mộng về việc bị kẹt trong chiếc xe dưới đáy hồ. Rồi anh cảm thấy nước lên đến lỗ mũi mình và xuống tận cùng của cổ họng. Sự xúc động đến lặng người mang anh trở lại với ý thức. Nước đang dâng đầy bên trong xe và anh tự đẩy mình lên gần trần xe để có thể thở bằng chút không khí ít ỏi còn lại.
Khi nước đã lên đến cổ rồi một bên má, anh thở một hơi cuối cùng rồi tự để mình rơi trở lại ghế ngồi, bấy giờ là ở dưới nước. Anh với tay tìm cửa và kéo cái tay cầm. Cửa không khóa nhưng anh phải rất vất vả để mở nó vì áp lực nước bên ngoài cao hơn bên trong. Nhưng cuối cùng anh cũng đẩy được cửa mở ra đủ để lọt ra ngoài và bơi lên trên mặt nước.
Anh nhớ lại mình đã nổi lơ lửng vào đến bờ và kéo cái cơ thể đầy máu đến một bờ đá, ở đó anh nằm mệt lử, chập chờn nửa tỉnh nửa mê. Nhưng tất cả phần còn lại là ở đâu? Còn cái gì khác đã xảy ra? Trí nhớ anh như một cái hố đen ngòm, một khoảng không vô tận. Tiếng một chiếc xe đến gần lại đánh thức anh dậy và anh cố xoay xở để bò vào chỗ bụi cây đầy gai nhọn, vừa đúng lúc ánh đèn pha tràn ngập bờ hồ chứa.
Chuyện đó đã xảy ra cách đây gần một tiếng đồng hồ. Bây giờ họ đã đi rồi và anh đang nằm giữa đường cao tốc, nhưng ở đâu nào? Anh cố phán đoán cuộc nói chuyện vừa nghe được, nhưng những liên kết giữa các điểm mờ dần và chẳng hiểu được gì cả. Anh nằm trên đường cao tốc nhìn trừng trừng lên các vì sao, lòng tràn đầy hãi hùng. Chừng như có ai đó lấy lớp giấy bóng kiếng dán lên và trí nhớ của anh biến mất. Nó đã đi rồi. Hình ảnh cổng một máy vi tính hiện ra trong đầu. Màn hình đầy dữ liệu, bỗng thình lình màn hình nhá lên và trở nên trống trơn. Tại sao anh lại nghĩ đến một cái máy tính? Ngay khi anh tự hỏi mình câu hỏi đó, hình ảnh của chiếc máy tính nhòe đi. Bóp tiền. Những câu trả lời sẽ là trong bóp tiền của anh ta. Anh kiểm tra túi sau nơi anh thường để ví tiền, nhưng chẳng có gì cả.
Sau đó anh nhìn bàn tay bị thương và nhận ra nó đã co lại thành một nắm. Anh dùng tay phải để cử động các ngón tay, anh nạy bàn tay trái mở ra và một vật gì đó rơi xuống trên mặt đường tráng nhựa, cạnh đầu của anh. Dò tìm bằng bàn tay còn khoẻ, những ngón tay của anh tìm thấy vật kia và cầm nó lên trước mặt. Đó là một chiếc đồng hồ nữ bằng vàng.
Khi anh chăm chăm nhìn chiếc đồng hồ, một hình ảnh khác lại lóe lên. Một bàn tay mềm mại cầm tay anh, rồi sờ vào cổ anh. Tất cả những điều anh thấy chỉ là cái bóng của cô ấy. Cô ấy như một thiên thần từ một thế giới khác tựa vào anh.
Anh nhắm mắt lại và nắm chặt chiếc đồng hồ. Hãy nói cho tao biết đi. Tao là ai? Mày có thể nói cho tao biết. Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao mà tao đến được đây? Tao đã làm gì? Xa lắm. Lòng anh tràn ngập một cảm giác tội lỗi. Nhưng anh phạm tội gì? Ngay khi anh tự hỏi mình câu hỏi đó thì một tia sáng lại lóe lên. Người phụ nữ mặc váy màu hồng. Cô ta nằm trên sàn nhà. Cô ta không nhúc nhích. Đầu cô ta xoay thành một góc không tự nhiên. Có máu từ đầu cô ta chảy ra trên sàn nhà. Ồ Chúa ơi! Anh nghĩ mình đã giết một ai đó.
Rồi anh cảm thấy mặt đường rung lên. Anh để tai về hướng con đường và nghe một tiếng ầm. Cái gì đó đang tới. Cái gì đó rất lớn. Anh lăn úp lại và bắt đầu bò. Anh nhìn lại phía sau mình và thấy ánh đèn lập lòe qua cây cối, vòng qua chỗ quẹo. Anh bò khỏi lòng đường vào một con đường bẩn thỉu trải sỏi đúng lúc chiếc xe tải đánh vòng góc đường. Đó là một chiếc xe bồn cao lớn đang chạy chầm chậm. Người tài xế hẳn là đã thấy anh. Chiếc bồn sáng như bạc lấp loáng dưới ánh trăng chỉ đủ sáng cho anh đọc được dòng chữ viết một bên bồn. Đó là “Nước bồn New England”. Thắng gió rít lên khi những chiếc bánh quá khổ dừng lại. Cánh cửa mở ra và rồi một chiếc xe chở nước khác cũng trờ tới. Người tài xế mang cái gì đó phía sau và đẩy nhẹ nó quanh cái bồn. Anh không thấy gì cả cho đến khi người tài xế đến bên cạnh anh, anh ta đột nhiên kêu lên.
“Chết cha” người tài xế nói, tay anh ta cầm một cái vòi có phần đầu khoảng 6 inches và miệng là một loại đinh vít, nách anh ta kẹp một cái cờ lê quá khổ. “Cái chết tiệt gì thế này?”
“Tôi bị thương”, Người Lạ nói. “Tôi cần đến bệnh viện”.
“Làm cách nào mà anh đi được cả đoạn đường đến đây?”
“Tôi không nhớ”, Người Lạ nói. “Xin làm ơn giúp tôi”.
“Ôi chao. Tôi chạy trễ ba tiếng đồng hồ rồi. Anh phải đợi cho đến khi tôi đổ đầy bồn này. Mất khoảng ba mươi đến bốn mươi phút”.
“Trong xe anh có điện thoại không? Có lẽ anh có thể gọi một chiếc xe cấp cứu”.
“Được và có lẽ tôi sẽ nói cho cả thế giới biết tôi đã ăn cắp nước của hạt và đang ra khỏi đây. Nhìn kìa anh bạn. Tôi sẽ cho anh đi nhờ xuống phố, nhưng anh phải để tôi đổ đầy cái bồn này đã. Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được”.
“Ít ra anh cũng giúp tôi leo vào xe bồn chứ? Tôi nghĩ rằng tôi đứng dậy không nổi”.
“Để tôi mắc ống vào đã”, người tài xế nói, anh ta đi lại chỗ ánh đèn ca bin xe tải, nhìn sơ qua như Steve Buscemi, một diễn viên có đôi mắt lồi và quá nhiều răng. Anh ta cười toe toét với Người Lạ rồi đánh vật với ống vòi dài thòng như con rắn bằng vải bố, anh ta kéo nó qua bên kia đường đến một bức tường bằng gạch có hai vòi nước lòi ra. Người tài xế mở vít gắn ống vào một trong hai vòi nước, rồi dùng cái cờ lê lớn có thể điều chỉnh được mở một cái van làm cho cái ông xẹp lép lớn lên dần và tròn ra khi nước từ hồ chứa cuồn cuộn chảy vào xe bồn. Xong việc, anh ta cất cờ lê và trở lại chỗ Người Lạ. “Ông bị một vết thương nặng, lớn ở bên trái đầu đó, thưa ông”. Anh ta nói và quỳ xuống.
“Chắc vì thế mà tôi không nhớ gì cả”. Người Lạ nói. “Anh có thể nói cho tôi biết chúng ta đang ở đâu không?”
“À, đây là hồ chứa Lakeside và con đường mà chúng ta đang ở trên đó là Old Lakeside Drive. Thực sự ông không nhớ gì cả sao?”
“Lakeside nghe rất quen. Chúng ta đang ở Connecticut phải không?”
“Tôi mới kiểm tra”, Người tài xế nói. “Bây giờ ông muốn tôi làm chuyện đó như thế nào? Tôi không được nâng vật gì nặng vì cái lưng của tôi. Người ta bảo tôi bị đau dây thần kinh”.
“Chỉ cần anh đưa cho tôi cái gì đó để nắm. Tôi nghĩ rằng mình có thể tự đứng dậy. Rồi để tôi vịn anh và đi bộ lại chỗ xe”.
“Được rồi”, Người tài xế nói, giơ tay cho Người Lạ để giúp anh đứng lên. Người Lạ đặt tay lên vai người tài xế. “Này”, Người tài xế nói “ông ướt hết rồi. Không phải là ông bơi dưới hồ đó chứ. Đó là nước uống mà”.
“Và là những bể bơi, đúng không?” Người Lạ nói. “Chỉ là nước thôi. Nó sẽ khô. Giúp tôi với”.
Khi anh thẳng người lên, anh có cảm giác đôi chân như bọt biển, trời đất bắt đầu quay cuồng không kiểm soát được, ngoài tầm tay của anh. Anh phải đi đến chỗ chiếc xe bồn trước khi bất tỉnh hoặc người tài xế sẽ bỏ anh lại bất cứ khi nào anh ngã. Mỗi lần một bước. Cánh cửa xe đáng lẽ nên ở gần hơn nhưng chừng như nó còn lùi ra xa hơn, mỗi lúc một nhỏ dần cho tới khi anh với tay ra và chụp được tay nắm của cánh cửa.
Điều cuối cùng anh còn nhớ được là anh cảm thấy người tài xế đẩy mình vào chỗ ghế ngồi của khách và đóng cánh, cửa phía sau lại trước khi anh ngã ngửa ra.