Biên soạn: Lưu Vân
Vụ án trên đất Mũi (tt)

     ng Ned đến rồi đấy” - Lillian lạnh lùng nói trong khi có tiếng chuông gọi cửa. “Để tôi cho ông ta vào”.
Cynthia lặng lẽ chờ. “Lillian vẫn chưa thừa nhận một điều gì. Cô ta có thể để cho Ned Creighton tự thú nhận không?”. Cô cảm thấy mình như một diễn viên xiếc đi trên sợi dây trơn tuột, cố nhích từng chút một để vượt qua vực thẳm. Nếu cô thất bại thì quãng đời còn lại của cô sẽ là một cuộc sống chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa.
Cynthia theo Lillian bước vào phòng.“Cynthia”, ông ta chào cô một cách hờ hững nhưng không có vẻ khó chịu. Ông ta kéo chiếc ghế bên bàn viết chỗ Lillian bày ra bộ hồ sơ được đánh máy cẩn thận.
“Tôi vừa nói để Cynthia có ý niệm về phần tài sản thừa kế sẽ cón bao nhiêu sau khi trừ thuế”. - Lillian nói với Ned - “Rồi chúng ta sẽ tính phần cô ta”.
“Không được trừ khoản nào mà chị đã trả cho ông Ned trong số thực có của phần tôi” - Cynthia nói và nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ned. Ông ta liếc nhìn Lillian chờ đợi. “Ồ, bình tĩnh đã” - Lillian nói - “Giữa ba chúng ta, việc này phải được nói thẳng”.
Cô ta lạnh lùng tiếp: “Tôi đã nói là tôi muốn cô cũng có phần trong số tài sản này. Tôi biết cha tôi vẫn có thể kéo người ta ra khỏi chỗ cùng đường. Tôi đang làm việc này là vì tôi tội nghiệp cô đó. Này, đây là những con số đã tính kỹ rồi”.
Chừng mười lăm phút sau, Lillian dựa theo những giấy tờ trong tập hồ sơ đã tính toán và tuyên bố: “Trừ thuế rồi thì phần còn lại mà cô được chia là năm triệu đô la”.
“Còn ngôi nhà?” - Cynthia hỏi, cố tình gây rắc rối cho Lillian và Ned, vì cô nhận thấy nãy giờ cả hai đã lấy lại sự bình tĩnh. Nhưng Lillian và Ned cùng mỉm cười.
“Ồ, ngôi nhà thì không” - Lillian phản bác - “Ngôi nhà này đã có nhiều vụ lộn xộn quá rồi. Chúng tôi sẽ tính trị giá ngôi nhà và tôi sẽ trả cô theo số đã được tính. Nhớ lại đi, Cynthia; tôi rộng rãi lắm rồi đó. Cha tôi thường đùa giỡn trên cuộc đời của người khác. Ông ấy khá ác. Nếu cô đã không giết ông ấy, thì vẫn có kẻ khác giết ông ấy thôi. Đó còn là lý do để tôi đang làm việc này”.
“Chị phải làm bởi vì chị không muốn ngồi trong phòng xử án để có dịp nghe người ta phán quyết rằng chị là một kẻ giết người, đơn giản việc chị làm là vì thế”. Lạy Chúa - Cynthia nghĩ - Việc đó sẽ không xảy ra, nếu mình không làm cho cô ta thú nhận tất cả tội lỗi. Bởi ngày mai này, Lillian và Ned đủ sức để biết được Alvirah là ai. “Chị có thể giữ lấy ngôi nhà” - Cô nói - “Mà không cần trả tôi khoản tiền định giá ngôi nhà. Nhưng phải nói cho tôi nghe toàn bộ sự thật. Chị phải thú nhận rằng tôi không làm điều gì dính líu tới cái chết của cha chị”.
Lillian nhìn qua Ned rồi nhìn ổ khóa cửa. “Tôi thấy rằng tới lúc này chúng tôi đáp ứng yêu cầu đó được”, - Cô ta cười lớn: “Cynthia, cô nghe này. Tôi rất giống cha tôi. Tôi thích bỡn cợt mọi người như ông ấy vậy. Đúng là cha tôi có điện cho tôi, nói với tôi việc ông ấy sửa lại di chúc. Tôi có thể không nói gì để cho trường Darmouth được thừa hưởng một nửa gia tài này, nhưng để cho cô thì không. Ông ấy cũng bảo với tôi rằng cô sẽ về nhà, và những việc sau đó thì như cô đã biết rồi. Mẹ tôi rất tuyệt vời. Bà sung sướng tột cùng khi xác nhận rằng tôi đã ở với bà tối đêm đó. Ông Ned thì rất phấn khởi để nhận một khối tiền lớn đổi bằng cái việc kéo cô đi chơi thuyền. Cô sáng suốt đấy, Cynthia, sáng suốt hơn những ông ở phiên tòa. Cô sáng suốt hơn thằng cha luật sư câm của cô”.
“Lạy Chúa, cho máy ghi âm vẫn làm việc” - Cynthia thì thầm cầu nguyện, khi Lillian nói tiếp: “Và có đủ sáng suốt đi tìm nhân chứng để xác định việc làm của tôi”.
Rồi Lillian và Ned bỗng cười lên rất khoái trá: “Cái gì là nhân chúng hả?” - Ned hỏi.
“Cút đi”,- Lillian quát cô: “Cút đi ngay từ phút này. Và đừng léo hánh tới đây nữa”.
Jeff Knight phóng xe như bay trên đường số 6, cố lắm mới đọc được các biển báo giao thông bên đường, qua màn mưa tuôn xối xả và những cơn gió giật ào ào. Ngả số 8. Anh phải ra hướng đó.
Phụ trách biên tập bản tin mười giờ tối tử tế quá sức mong đợi. Tất nhiên là anh phải có một lý do. “Đi ngay đi. Nếu cô Cynthia Lathern ở Mũi Cod và đang có một đầu mối về cái chết của bố dượng cô ấy, cậu sẽ làm thiên hạ bật ngửa với những tin tức về một câu chuyện trọng đại”.
Nhưng Jeff thì không hào húng với câu chuyện trọng đại này. Anh chỉ quan tâm đến Cynthia thôi, quan tâm ôm tay lái bằng những ngón tay dài và khỏe mạnh của mình để mau chóng tới chỗ Cynthia. Anh đã có địa chỉ và số điện thoại của cô khi hỏi người sĩ quan phụ trách phóng thích cô. Tuy anh có những lần đến Mũi Cod, thì việc có biết qua vùng này làm anh ít nhiều bực mình, vì nó không giúp anh tìm thấy cái cửa hiệu bán bánh mì, để chứng minh đó là chỗ Cynthia đã dừng lại đêm ông Stuart bị giết. Cũng dễ hiểu là những lần tới đây anh thường ở Eastham hơn, nó cách Cotuit cả 50 dặm.
Đến Ngã số 8, anh rẽ lên đường Union để tới Đường 6A. Còn hai dặm nữa. Không hiểu sao tự dưng anh cảm thấy có một tai họa nào đó đang ập đến. Nếu Cynthia nắm bắt được một đầu mối, điều đó rất có ích cho cô, nhưng cô cũng có thể gặp điều nguy hiểm. Anh phóng xe quá nhanh nên phải vội vàng đạp lút chân phanh khi xe tới Đường Nobscusset. Một chiếc xe khác, không chú ý đến đèn báo dừng cứ phóng luôn từ Nobscusset sang Đường 6A. “Đồ con lợn ngu ngốc” - Jeff rủa thầm, anh rẽ sang đường ra Vịnh. Anh thấy toàn bộ khu vực này rất tối. Mất điện. Tới Ngã ba cuối đường anh lại rẽ trái. Từng ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm trên bãi cỏ trống đầy gió. Căn số 6. Anh cho chạy thật chậm, nhẫm đọc những con số hiện lên dưới ánh đèn mang trên đầu, chiếu vào các hộp thư. Mười hai. Tám. Sáu.
Anh đẩy cổng và chạy vội lên thềm nhà dưới làn mưa nặng hạt. Anh kéo chuông mới nhớ là đang mất điện. Anh đấm cửa nhiều lần. Không ai trả lời. “Cynthia đi vắng rồi”.
- Anh nghĩ vậy và bước xuống bậc thềm, chợt lo lắng nên vội vả quay lại, đấm cửa lần nữa, rồi xoay tay nắm mở cửa ra. “Cynthia” - Anh gọi và thấy khó thở vì mùi gaz xông vô mũi. Anh nghe tiếng gaz xì ra trong lò sưởi. Anh nhào tới đóng van gaz, chân vấp vào một thân hình đang nằm sấp của bà Alvirah.
Willy nằm không yên trên sàn phía sau băng ghế xe của Cynthia. Cô đã đi vào ngôi nhà đó hơn một giờ rồi. Một người đàn ông đến muộn hơn, chừng mười lăm phút qua. Willy không biết mình phải làm gì. Bà Alvirah không dặn ông cái gì rõ rệt cả. Bà muốn ông có mặt ở đó để biết chắc rằng Cynthia rời khỏi nhà mà không bị một kẻ nào đó bám theo.
Đang nghĩ ngợi, ông nghe có tiếng còi lanh lảnh. À, xe cảnh sát. Tiếng còi lại gần hơn. Ông kinh ngạc khi thấy họ rẽ vào đường xe của nhà ông Richards.
Những người cảnh sát phóng khỏi xe tuần tra, chạy lên bậc thềm và đập cửa. Một ít phút sau, một chiếc xe khác kín mui cũng chạy vào đậu sau mấy chiếc xe tuần cảnh. Ông Willy thấy một người cao lớn, mặc áo mưa quân đội, vọt ra khỏi xe và phóng lên thềm nhà tùng hai bậc một. Ông lúng túng chui ra khỏi xe và chạy tới đường xe ra vào nhà ông Richards.
Ông tới đúng lúc bà Alvirah từ băng sau xe bước xuống. Dù trong bóng tối, ông cũng kịp thấy có dấu gì như lằn roi trên trán Alvirah. “Mình, việc gì vậy?”.
“Tôi sẽ kể cho mình nghe sau. Mau dắt tôi vào nhà đó ngay đi. Tôi không muốn vắng mặt trong lúc này”.
Tại phòng làm việc của ông Stuart Richards quá cố, bà Alvirah có được một giờ phút đáng nhớ nhất. Bà chỉ vào mặt Ned tố cáo: “Ông ta dí súng vào tôi, rồi mở vòi gaz và xô tôi cắm đầu xuống lò sưởi. Ông ta còn nói là Lillian đã trả cho ông ta ba triệu đô-la để dàn cảnh gài Cynthia bị kết án oan là kẻ sát nhân”.
Cynthia nhìn thẳng vào mặt Lillian: “Và trừ khi nào mấy cục pin trong máy ghi âm của bà Alvirah bị hỏng, thì tôi còn giữa trong cuộn băng lời thú tội của hai kẻ bất nhân này”.
Sáng hôm sau, ông Willy chuẩn bị bữa điểm tâm hơi muộn. Hai người cùng ngồi với nhau trong phòng. Giông tố đã qua và bầu trời lại trong xanh, tỏ rạng. Những con chim hải âu bay lượn, thỉnh thoảng sà xuống đớp mồi là những con cá nhỏ bơi lội trên mặt nước. Biển Vịnh yên ả. Trẻ con chạy đuổi nhau, vui đùa trên cát ướt dọc mé nước.
Bà Alvirah có thêm một công việc không dở chút nào. Bà đã viết xong bài báo và đọc nó qua điện thoại cho ông Chales Evans rồi. Ông Charley hứa với bà một vật trang sức khác hình ngôi sao toàn bằng bạc chạm trổ tinh vi, khá dễ mua, giấu một máy ghi âm cực nhạy, “nó có thể thu được tiết hơi của một con chuột ở gian phòng bên cạnh”.
Bà cắn chiếc bánh vàng phủ chocolat rồi nhắp một ngụm cà phê, nói:
“Kìa, Jeff đến rồi đó. Có gì đâu mà anh ta ngượng không dám ở lại mà phải lái xe về Boston đêm qua, hay là anh ta sợ không kịp tường thuật câu chuyện ở đây trong bản tin sáng nay? Tin tôi đi, anh ta là người rất yêu nghề”.
“Anh ta còn là người đã cứu sống mình đó”. - Ông Willy nói - “Với tôi thì anh ta chủ động được mọi việc. Tôi không thể tin nổi rằng trong khi tôi khoanh tròn trên sàn xe như con lừa trong cái hộp, còn mình thì cắm đầu vào tia gaz đốt lò sưởi”.
Họ nhìn thấy Jeff bước ra khỏi xe, còn Cynthia từ trong nhà vội đi xuống và lọt vào vòng tay của anh.
Bà Alvirah xô ghế đứng lên: “Tôi phải qua chào anh ta. Cũng để xem coi họ dành cho nhau những gì, khi đang yêu”.
Ông Willy lịch sự đặt tay lên vai bà: “Mình, Alvirah” - Ông căn dặn: “Chỉ lần này và chỉ ở đó năm phút thôi nhé, nhớ là mình còn công việc đấy”.