Người dịch: Trần văn Bình
Hai cái chết
Babs H. Deal

     iếng chuông điện thoại réo vào lúc hai giờ sáng. Bà vợ của ông Bob Hudson là Della ra trả lời và người chồng cũng đã thức giấc. Trong một thành phố tầm cỡ như thành phố Bellefonte này rất hiếm khi người ta gọi cho nhân viên điều tra những cái chết bất thường vào lúc hai giờ sáng. Nằm trên giường ông Bob nghe tiếng vợ nói ở phòng bên. Giọng của bà như đang bị kích thích mạnh. Điều này có nghĩa là một người nào đó có những chuyện lo lắng, hơn nữa đó phải là người quen biết ông.
Bà Della trở lại phòng ngủ. Đây là một người đàn bà nhỏ bé, tóc nâu, tính nết cẩn thận và rất năng động. Bà tiến lại chiếc tủ đứng và bắt đầu thay quần áo.
- Tôi cho rằng tôi sẽ đi theo ông - Bà nói - Cô ta cần được giúp đỡ và mẹ cô ta không thể tới ngay được. Tôi tin chắc là như vậy.
- Bà Della! - Ông chồng đã trở dậy, đang mặc quần áo và hỏi - Ai gọi vậy?
- Tôi đã nói với ông, sớm muộn thể nào cũng có chuyện trong cái Câu lạc bộ Thể thao ngoài trời ấy. - Bà Della trả lời bằng giọng bình tĩnh.
- Bà hãy nói cho tôi biết đã có việc gì xảy ra! - Ông Bob nói sau khi đã thắt xong chiếc ca-vát.
- Ken Taylor đã bắn chết Bishop Darby. - Bà vợ vừa trả lời vừa đánh phấn mặt.
Cố ngăn chặn một câu chửi thề, ông Bob đi tìm mũ và chìa khóa xe. Bà Della tắt đèn và đi theo ông. Khi đã ngồi trên xe, ông hỏi vắn tắt:
- Ở đâu?
- Ở nhà Taylor, đúng thế. Ông biết rõ Bishop đã về đây ở từ ngày người vợ về quê để nghỉ hè mà.
- Ô! - Ông Bob thở dài. Ông cho xe rẽ sang phố Laurel và chạy về phía hồ - Bà châm cho tôi một điếu thuốc.
Sương mù dày đặc khiến ông Bob phải nheo mắt để tránh ánh sáng đèn của một chiếc xe đi ngược lại. Ông nghĩ chỉ có xe của ông mới đi về phía hồ vào giờ này thôi.
- Ai báo tin?
- Tôi không biết. Ông Quận trưởng cảnh sát Clint Hawkins nói chính Ken là người gọi điện yêu cầu ông ấy tới ngay vì anh ta vừa giết Bishop. Rồi anh ta gác máy.
Ông Bob dụi mẩu thuốc vào chiếc gạt tàn rồi lấy điếu thuốc bà vợ vừa châm cho. Ông liếc mắt nhìn vợ. Bà đang bình tĩnh hút thuốc và ngắm sương mù.
- Bà có cho rằng nguyên nhân chính là do cô Elise không? - Ông hỏi.
- Còn ai vào đây nữa? Ai có thể thúc đẩy Ken giết người? - Bà bật cười - Không phải do thắng bại của cuộc chơi gôn đâu. Bishop không chơi gôn.
- Thật là kỳ cục, bà Della.
- Tôi biết. Xin lỗi - Bà đặt tay vào đầu gối ông - Ông không cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của cô ta ư?
Ông trả lời bằng một tiếng càu nhàu.
- Ông có phải là đàn ông không? Chúng tôi là phụ nữ cũng buộc phải thừa nhận Elise Taylor là rất xinh đẹp.
Phải, rất đẹp - Bà Della nghĩ. Nhưng tính từ “lộng lẫy” có thể là đúng nhất. Dù sao thì mọi người cũng biết Elise không sinh ra ở Bellefonte, bang Alabama. Cô ta có bộ mặt ngoại lai thường thấy trong các tạp chí điện ảnh hoặc trên máy thu hình hoặc cả trên những trang thời trang của báo chí. Tóc nâu, mắt gần như là hai mí, dáng người thanh tú làm nổi bật hai gò má, cặp mắt màu xám, lông mày cũng màu xám; một cái miệng đúng là miệng và một cái mũi không thể chê vào đâu được. Rất nhiều người có cái mũi xấu, trừ Elise. Bà cũng nghĩ đến một người phụ nữ khác: Jakie. Jakie sẽ ra sao một khi người chồng qua đời?
Ông Bob rẽ sang trái bên bờ hồ và cầu trời không có một chiếc xe nào từ sườn đồi lao xuống trong đám sương mù này. Ông hài lòng khi thấy bánh xe rít trên đá sỏi.
- Tại sao Bishop lại đến đây mà ở? - Ông hỏi.
- Là nhân viên điều tra mà ông không rõ những chuyện mọi người đều biết.
- Thế nào?
- Anh ta ở đây trong khi Jakie, vợ anh, về nhà bố mẹ để nghỉ hè. Tôi đã nói với ông rồi.
- Cái đó chưa trả lời “tại sao”, về phần mình, Jakie làm như vậy như vậy có là khác thường không?
- Anh yêu, cô ta còn có thể làm g&igrững người ở xung quanh chưa?
- Không ai ở nhà cả, anh Pete. Bà nội trợ ở gác hai đã đi nghỉ cho đến hết mùa hè. Hai người đàn ông ở tầng trệt thì đi làm ca đêm. Còn người cha của cô Ramey thì đang nằm ở bệnh viện.
- Như vậy chúng ta chỉ có một vật chứng duy nhất là một số máy điện thoại thôi.
- Tôi đã tiến hành những cuộc điều tra với số vật chứng ít hơn.
- Có thể vì vậy mà anh già trước tuổi. - Tôi nhận xét.
Tôi lấy trong túi ra mẩu giấy có số điện thoại ấy.
- Tôi sẽ tìm ra ai là người chủ chiếc máy này.
- Phải, tôi hiểu - Stan chua chát trả lời - Rồi sau đó anh để tôi giặt mảnh vải bẩn trong khi đó thì anh đang trò chuyện trong căn phòng có điều hòa không khí một cách vui vẻ... Bao giờ cũng bài hát ấy!
- Có phải căn hộ nào ở New York cũng có máy điều hòa không khí đâu. - Tôi cãi lại.
- Nhưng những nơi anh đến thì có đấy. Tôi thì tôi đi tắm hơi.
Tôi trở lại chỗ cô Ramey và gọi cho công ty điện thoại hỏi về những con số mà chúng tôi tìm được trong túi áo người chết. Việc kiểm tra này chỉ mất có một phút đồng hồ trong lúc đó thì đôi mắt của cô gái không biểu lộ một tình cảm nào và cũng không chớp nữa, hình như thế. Sau đó người ta cho tôi biết: người có số máy ấy là người phụ nữ có tên là Leda Wallace, số nhà 384, phố West Houston. Tôi ghi những cái đó vào sổ tay, kể cả số điện thoại của cô Ramey nữa.
Gặp Stan ngoài hành lang, tôi cho anh biết những điều tôi nắm được và đưa cho anh tấm ảnh chụp mặt người chết.
- Tôi đang tự hỏi đây có phải là người tính nết hiền lành khi còn sống không - Stan nói với vẻ đăm chiêu.
- Tôi thì tôi nghi ngờ. Cái đó rất hiếm trong bọn trộm cắp.

 

Nhà số 384 ở phố West Houston, nằm trong cụm nhà sáu ngăn và cùng xây cao tới năm tầng khó phân biệt nhau nếu không nhìn bảng ghi số nhà.
Nghe tiếng chuông của tôi, một cô gái đi ra trong căn hộ 4B ra mở cửa. Cô ta trạc ngoài hai mươi tuổi, tóc vàng nhạt, mắt tối đi vì cặp lông mày rậm. Cho dù chân đi đất, nhưng trông cô ta có vẻ cao lớn hơn tôi, người lực lưỡng trong chiếc quần jin chật và một chiếc áo pull đầy những vết sơn màu sặc sỡ.
- Cô là cô Wallace ư?
- Là tôi đây.
- Tôi là thanh tra Selby, đội hình sự số sáu - Tôi nói và đưa ra chiếc huy hiệu - Tôi muốn nói chuyện với cô.
Định nói gì đó nhưng sau lại thôi, cô ta đứng tránh sang một bên để tôi vào trong nhà. Tôi ngồi trên ghế tràng kỷ, lấy trong túi ra cuốn sổ tay và tấm ảnh của người chết.
Cô ta ngập ngừng một chút rồi ngồi trên đầu kia của ghế, khẽ nhướn lông mày lên.
- Tôi hy vọng là không mất nhiều thời gian chứ? Tôi đang rất bận, ông Selby.
Tôi nở một nụ cười thân thiện và hỏi:
- Để sơn lại tường nhà ư?
- Không, để sơn những tấm thiếp Noel - Cô nói rồi chỉ tay vào góc nhà nơi đặt một bàn vẽ thấp - Tôi làm việc cho hãng Kansas City.
- Sản xuất thiếp Noel ngay từ tháng tám ư?
- Phải, và cả những tấm thiếp ngày lễ Các Thánh nữa.
- Tôi hiểu rồi - Tôi nói và đưa tấm ảnh của người chết ra và hỏi - Chúng tôi đang đi tìm căn cước của người này, cô Wallace. Cô có biết người này là ai không?
Cô ta cầm lấy tấm ảnh, nhìn, rồi trả lại nó cho tôi bằng hai ngón tay như cầm một con chuột chết.
- Đúng rồi - Cô hỏi lại tôi - Lần này thì anh ta làm gì?
- Nhưng trước hết người này là ai đã.
- Tên anh ta là Cody Marden, nhưng nhiều người gọi anh ta bằng những tên khác nữa.
- Người này không được mọi người ưa thích. Tôi hiểu như vậy. Đúng không?
- Đúng thế - Cô ta mỉm cười rồi nói - Nhưng tại sao ông lại hỏi như vậy?
- Người này đã bị giết chết, cô Wallace.
Cô gái nghiêm mặt lại, cặp mắt bỗng tối sầm đi.
- Bị giết ư? - Cô nhắc lại - Cody bị giết ư?
- Người này bị giết, chúng tôi không biết kẻ giết người là ai.
Cô quay mặt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm như nói với mình:
- Cái đó phải đến. Sớm hay muộn, cái đó phải đến.
- Tại sao cô lại nói như vây, cô Wallace?
- Vì anh ta thuộc loại người phải chịu như vậy.
- Người này có nhiều kẻ thù ư?
- Rất nhiều.
- Cô thấy người này lần cuối cùng vào lúc nào?
- Sáu tháng trước đây. Hồi tháng Hai.
- Trước đó thì sao?
- Ông muốn biết giữa chúng tôi có quan hệ thuộc loại gì ư? - Cô ta mỉm cười rồi nói - Thoạt tiên tôi tưởng rằng đây là “của thật” như người ta nói. Tôi không biết tôi bị anh ta thôi miên tôi hay tôi tự thôi miên mình. Tất cả mọi điều tôi biết là sau đó ba tháng là tôi “nhập định” lại. Cuối cùng là “thức tỉnh” cũng theo như người ta nói.
- Và trong số những kẻ thù của người này có ai mong muốn cái chết của anh ta không?
Cô Wallace yên lặng một chút trước khi trả lời.
- Mong muốn cái chết của một người nào đó và giết người ấy, đó là hai việc khác nhau. Nghĩ kỹ, tôi tin chắc chỉ có hai người muốn giết Cody. Đó là Fred Bennet và vợ là Joyce. Cách đây sáu tháng, Marden đã bỏ nơi này mà đi, tuy nhiên...
- Cô muốn nói là đi khỏi thành phố này ư?
- Đúng thế. Không ai nhìn thấy hoặc nghe nói đến anh ta từ bấy đến nay. Chính ông là người cho tôi biết anh ta đã trở về. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta dám cả gan như vậy.
- Cái gì làm cô quả quyết rằng chỉ có Fred Bennet và vợ là có thể giết Marden?
- Anh ta đã gây ra nhiều chuyện đối với họ. Cả hai. Thời kỳ Marden còn đi lại với tôi thì anh ta đã tằng tịu với Joyce Bennett. Rồi Fred Bennet và Joyce Bennett đều biến mất. Cả hai đều bỏ trốn. Nhưng chưa hết: Cody đã biết vợ rút hết tiền ở nhà băng. Nếu biết trước Fred cũng làm như vậy.
- Nhưng Joyce thì có lý do gì mà giết Marden?
- Anh ta đã cười nhạo Joyce ở làng Greenwich, nơi chị ta ở. Tất cả những thứ mà Cody muốn là số tiền của chị ta. Khi nhận được tiền anh ta liền bỏ rơi cô ả. Theo nghe nói như vậy. Joyce phải làm việc hai ngày ở khách sạn để lấy tiền mua vé tàu trở về New York.
Cô Wallace ngừng lời một chút rồi nói tiếp:
- Joyce Bennett không phải là loại người để người ta chơi khăm mình như thế! Đây là một con thú dữ. Nếu nhìn thấy chị ta thì ông biết ngay là như vậy.
- Hai vợ chồng họ có về chung sống với nhau nữa không?
- Không. Joyce rất muốn như vậy còn Fred thì muốn tống khứ cô ả đi cho khuất mắt.
- Cô có biết Fred hiện cư trú ở đâu không?
- Địa chỉ thứ hai của anh ta mà tôi biết là khách sạn Merrick, ở phố số 14.
- Thế còn Joyce?
- Tôi không rõ. Theo người ta nói thì chị ta đang làm việc trong một khách sạn thế chân của Cody. Ông biết tôi định nói gì rồi chứ?
Tôi gật đầu.
- Chúng tôi muốn để thân nhân Marden nhận diện anh ta - Tôi nói - Cô có biết người nhà anh ta hiện ở New York là những ai không?
- Không, tôi không biết. Nhưng tôi nhớ đến một người đã cãi nhau với Cody. Hôm ấy anh ta và tôi đang đi dạo phố thì người này tiến lại và chửi bới Cody nói anh ta là người vô ơn bạc nghĩa và định đánh anh ta. Nhưng Cody đã tránh được và đã hạ gục người này. Sau đó Cody giải thích đây là người cùng làm việc với anh ta ngày trước.
- Cô có biết là họ cùng làm việc gì không?
- Không. Tôi đã rất sợ hãi... Tôi nhớ đây là một người đứng tuổi, to béo, nhưng tôi không nhớ mặt. Có thể đây là Ralph Tiner...
- Ralph Tiner là ai?
- Là người bạn tốt nhất của Cody. Có thể nói đây là người bạn duy nhất của anh ta.
- Tìm ông Tiner ấy ở đâu?
- Số nhà 611, phố Court. Ông ấy ở tầng hầm.
- Hình như ông Tiner cũng là bạn của cô, đúng không?
- Đã là thì đúng hơn. - Cô Wallace nói chữa lại rồi lặng im.
Tôi đứng lên, đút sổ tay vào túi rồi ra cửa.
- Vì Marden không có gia đình. Cô có muốn đến nhận diện anh ta không? Vào sáng ngày mai.
- Tuy không thích nhưng tôi sẽ làm việc này.
- Rất tốt. Tôi sẽ cho xe đến đón cô.
- Ông sẽ tìm ra hắn chứ? Người đã giết Cody ấy?
- Chúng tôi sẽ cố gắng. - Tôi nghiêm trang trả lời.
- Tôi hy vọng các ông không thành công vì người ấy đã giúp ích cho nhân loại!

 

Rời căn phòng có điều hòa không khí của Leda Wallace để ra ngoài phố nóng ẩm thì chẳng khác gì từ một phòng lạnh chui vào phòng tắm hơi nước của người Thổ Nhĩ Kỳ.
Tôi muốn gặp ngay Fred Bennet và Joyce, vợ anh ta. Khách sạn nơi Joyce làm việc cũng gần đây thôi. Tôi muốn bắt đầu từ chị ta.
Nhưng vô ích, hôm nay là ngày nghỉ của Joyce. Tôi để lạdiv style='height:10px;'>
- Anh ta đang nằm trên cái gì vậy? - Bà Delia thì thào.
- Ồ! - Ông Bob ngạc nhiên - Đó là cây ghi-ta của Bishop.
Ken Taylor đang ngồi bên người trợ lý của ông Clint trên bệ cửa sổ, hai tay ôm lấy đầu. Mặc bộ py-ja-ma bằng vải chéo Thổ Nhĩ Kỳ và trang điểm một cách chu đáo, Elise đang dùng cà-phê. Đứng bên cạnh cô ta là ông thân sinh ra Ken và viên luật sư. Hai người đang nói nhỏ điều gì với nhau.
Elise ngước mắt nhìn lên.
- Chào ông Bob, ông có thuốc lá không? Người ta nói mọi người đang đổ xô tới đây. Xin chào bà Della.
Della ném bao thuốc lá của mình lên bàn và đến bên chiếc bếp điện để pha cà-phê đen. Ông Bob đang ngồi bên xác chết, nhưng bà Della chỉ dám liếc mắt nhìn.
Elise châm một điếu thuốc lá, tay không run. Cô ta nhìn bà Della ra hiệu là mình muốn đến bên bà. Bà Della cầm tách cà-phê của mình đến ngồi bên cô ta.
Elise nhìn mọi người trong phòng và thận trọng nhìn bà Della.
- Họ sẽ không làm gì Ken, đúng không? Cô ta thì thào. Lỗi là do tôi. Tôi đã bảo họ như thế.
Bà Della nhún vai.
- Vì Jakie mà tôi chịu nhiều phiền muộn - Elise nói. Bà Della nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên và có vẻ phật ý.
- Jakie khốn khổ - Cô ta nói tiếp - Cô ấy đã làm gì mà phải chịu đựng chuyện này - Elise liếc nhìn ông thân sinh ra Taylor và ông luật sư - Bà Della, xin mời bà đi theo tôi.
Bà Della đi theo Elise đến bên chiếc bếp. Cô ta bật bếp điện để hâm lại cà-phê.
- Lẽ ra chuyện này không xảy ra, đúng không, bà Della. Tôi cho rằng mình sẽ chết nếu không có anh ấy. Jakie và bọn trẻ không có anh ấy thì cũng chẳng sao. Nhưng mọi người thiếu Bishop, thiếu tiếng đàn của Bishop, thiếu tiếng hát của Bishop thì sao? Có thể nói tất cả đều tan biến trong không trung, đúng không?
Bà Della không trả lời. Bà châm một điếu thuốc.
- Tất cả là do sai lầm ban đầu - Elise thì thào - Cô ta đặt lòng bàn tay lên nắp chiếc ấm - Sai lầm là tôi tưởng Ken đã tha thứ tất cả. Vì lý do ấy mà tôi đã kết hôn với anh ta, bà biết chứ? - Cô ta nhìn thẳng vào mắt bà Della và bà này chịu đựng cái nhìn ấy. Tôi đã có thể có rất nhiều người, trong đó có ông Bob chẳng hạn... - Cô ta nói với giọng độc ác - Nhưng tôi tưởng Ken đã tha thứ cho tôi. Xin bà nhìn tôi, bà Della. Có phải tôi sinh ra là cho một người đàn ông, một cuộc sống, một sự ràng buộc với thượng đế tôn kính của những người ở Belefonte này không?
- Chị có thể rời khỏi Bellefonte. - Bà Della nói.
Đằng sau hai người, bà nghe thấy tiếng động khi người ta đặt xác chết lên cáng và tiếng dây đàn của chiếc ghi-ta rít lên khi người ta dựa nó lên tường.
- Bishop là người thứ nhất - Elise nói - Người thứ nhất từ ngày tôi đi lấy chồng. Tán tỉnh đã là đủ đối với tôi rồi...
- Tôi hình dung là Thượng đế không tán thưởng khi Jakie và Bishop Darby đi xuống phía nam này. - Bà Della nói.
Bà rời khỏi bếp đến bên ông Bob đang viết báo cáoi danh thiếp của mình và ghi thêm trên đó là chị ta sẽ gọi điện thoại cho tôi khi trở về đây. Sau đó tôi tới khách sạn Merrick.
Nhưng lại thất bại. Fred Bennet vẫn trọ trong khách sạn này nhưng thường ra ngoài vào lúc sáu giờ và lúc này vẫn chưa về. Tôi để lại đây một tấm danh thiếp nữa và lên xe tới phố Court để hỏi chuyện Ralph Tiner là người bạn của Cody Marden.
Tới căn hộ sốsáu trăm mười một, tôi thấy một thùng thư có đề tên Tiner, tôi ấn vào nút bấm chuông phía dưới.
- Ai vậy? - Tiếng một người đàn ông từ chiếc loa phát ra rất khó nghe.
Tôi nói cho người ta biết tôi là ai và muốn gì. Một lát sau cánh cửa ngách mở. Đây là đầu cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Khi xuống tới phòng, người đàn ông chỉ cho tôi một chiếc ghế bành rồi nói:
- Xin ông ngồi chiếc ghế kia, lò xo của chiếc này gãy rồi.
Đây là một người khoảng ba chục tuổi, tóc chải dầu nhờn bóng nhẫy. Anh ta có cặp mắt màu hạt dẻ, đôi lông mày sát nhau và chiếc mũi hơi vẹo về bên trái. Anh ta ngồi xuống ghế tràng kỷ, duỗi dài chân ra và chờ.
- Tôi cho rằng ông quen một người tên là Cody Marden. - Tôi hỏi.
- Đúng thế.
- Đây có phải là bạn thân của ông không?
- Chưa đến mức ấy. Tôi chỉ quen thôi. Thỉnh thoảng tôi có đi chơi với anh ta.
- Ông gặp người này lần cuối là vào lúc nào?
- Ít nhất là năm hoặc sáu th&aacue; sẵn sàng dùng súng. Những cái đó làm bà buồn cười.
- Kiếm một khẩu súng thì không khó lắm! - Bà nói.
- Bữa trưa chúng tôi ăn thịt bò rán. Bishop phải ăn kiêng khi người anh ấy ngày càng béo lên. Jakie thường chế giễu chồng về chuyện này... - Cô ta như đang suy nghĩ đâu đâu - Ôi tôi nói như khi anh ấy đang còn sống...
Bà Della ngồi xuống và chờ.
- Tôi đã quên mất việc Câu lạc bộ Jockey đóng cửa sớm mỗi khi trời mù sương. Lỗi là tại sương mù - Elise giải thích - Mọi người đều về sớm vì hầu hết sống bên hồ.
- Họ đã báo tin cho Jakie chưa? - Bà Della hỏi.
Elise lắc đầu.
- Tôi tưởng ông Bob muốn bà làm việc này.
Bà Della đi vào bếp. Bà sắp xếp các thứ lại cho gọn gàng, nhưng bà để mặc cây ghi-ta đứt tung dây ở bên tường. Bà đến bên ông Bob.
- Anh ta làm cái quỷ gì với chiếc đàn ghi-ta này?
- Anh ta cầm nó ở tay kia. Tôi giả định là như vậy. Bà có thể gọi Jakie giúp tôi được không?
Bà Della lắc đầu:
- Không thể được, ông Bob. Tôi lấy làm tiếc. Không bao giờ tôi làm chuyện này.
- Tôi hiểu - Ông vỗ vào vai bà - Chính bà là người đưa mẹ con họ lên xe lửa, đúng không? Tôi quên mất.
Bà gật đầu; lần đầu tiên bà tưởng mình sẽ bật khóc, Jakie đã gọi bà. Hai người ít gặp nhau, nhưng có những buổi sáng hai người cùng dùng cà-phê. Sáng hôm ấy, bà bỏ mặc việc nhà để đến với Jakie.
- Em muốn bà đi tiễn em nào ngày mai - Jakie nói với bà sau khi uống hết tách cà-phê - Ngày mai anh Bishop đi là phải dùng xe hơi và em không muốn anh ấy nghỉ việc. Elise phải sửa soạn bữa trưa cho anh ấy. Bishop ăn kiêng, chị ấy phải chuẩn bị thức ăn.
Cô bé cười, một cái cười tự nhiên và vui vẻ, còn bà Della thì nghĩ: nói bậy. Chỉ là những chuyện tầm phào. Vì Bishop rất đẹp trai và Elise lại quyến rũ. Các bà lắm điều ghép hai người với nhau do tư tưởng họ chật hẹp. Bà biết điều đó. Bà hối hận vì đã đi tiễn Jakie. Có lúc bà đã muốn nói: “Đừng đi”, nhưng bà cũng không mấy tự tin. Lúc này ta ân hận về cái đó - Bà Della nghĩ. Dù sao thì một người chồng bội bạc cũng còn hơn là một người chồng chết.
Người ta đã áp giải Ken Taylor đi. Ông thân sinh ra anh ta và ông luật sư cũng đã ra về. Đứng giữa gian bếp, ông Quận trưởng cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào những vết máu trên tường như muốn làm chúng biến đi. Bác sĩ Clifton đang săn sóc cho Elise. Thân nhân của gia đình người bị hại không thấy một ai và bà Della nghĩ vụ này không gặp may. Mọi người đều can gián Jakie khi cô kết hôn với Ken Taylor. Họ muốn cô vào đại học. Và họ đã có lý - Bà Della tự nhủ.
Ông Bob đã nhấc máy điện thoại. Ông đang bực mình với nhân viên phụ trách tổng đài đường xa. Bà Della nhận ra sự bực tức trong giọng nói tự chủ của chồng.
Bác sĩ Clifton bước vào.
- Bà Della - Ông nói - Cô ta không được khoẻ. Bà cho cô ta uống thứ thuốc này. Hai gói ngay lúc này... hai gói sau đây một tiếng đồng hồ. Ông đặt chiếc phong bì nhỏ màu trắng vào tay bà. Bà có thể dẫn cô ta đi đâu đấy được không?
- Đi đâu bây giờ?
Ông nhún vai.
- Vậy bà hãy ở bên cô ta.
Bà nhìn ông Clifton một thoáng, rồi bà chấp nhận. Cũng không còn ai nữa.
Ông Quận trưởng cảnh sát và ông bác sĩ ra khỏi phòng bằng cửa sau; Elise bước vào phòng, cô ta rót một tách cà-phê nữa, mở tủ lạnh rồi sau đó dùng chiếc cùi dìa bằng bạc để quấy cà-phê.
- Chị đã dùng nhiều cà-phê - Bà Della nói - Chị cần đi ngủ.
Bà nhìn ông Bob.
- Bà Bishop Darby - Ông nói trong máy - Đúng thế. Không, tôi không bỏ máy - Ông quay sang nhìn vợ và nói nhỏ - Bà sang phòng khách để nghe điện thoại.
- Lại đây, Elise - Bà Della nói - Chúng ta vào phòng khách.
Elise lại ngồi trên chiếc ghế hai chỗ và tiếp tục uống cà-phê. Mặt cô ta vẫn tiếp tục tái xanh.
- Tôi sẽ ở lại với chị đêm nay. - Bà Della tuyên bố.
- Cảm ơn. Tôi thấy rất khó ở - Elise trả lời - Tôi đang nghĩ đến một bài mà Bishop thường hát. Bài “Barbara Allen”. Bà có biết bài ấy không?
- Có biết.
Bà Della như đang nhìn thấy những ngón tay dài của Bishop lướt trên dây đàn còn Jakie thì đang ngồi dưới chân anh ta lắng nghe, bao giờ cũng vậy. Bà lắc đầu rồi đến chỗ chiếc máy nói, sau khi nhìn Elise, bà nhấc máy.
- Tôi nhớ một đoạn lời - Elise lẩm bẩm - “Ôi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ hãy soạn giường cho con. Hôm nay Williams đã chết vì con. Ngày mai con sẽ chết vì anh ấy”.
Tiếng của ông Bob vang lên:
- Cô Jakie đấy ư?
Tiếng của Jakie trong máy điện thoại:
- Xin chào ông Bob. - Jakie nói với giọng còn ngái ngủ.
- Tôi có một tin xấu muốn báo cho cô đây, cô Jakie. - Ông Bob nói.
- Tin gì vậy? - Giọng nói của cô ta vẫn không thay đổi.
Ở cuối phòng, Elise nằm dài trên ghế, tách cà-phê để dưới đất. Cô ta tiếp tục hát: “Cô nhìn đằng đông, cô nhìn đằng tây. Cô nhìn thấy cái xác đang bước đi. Ô! Hãy về cho tôi cái xác bằng đất nặn ấy; để tôi có thể ngắm nhìn nó”.
Bà Della rùng mình.
- Về vấn đề của Bishop - Ông Bob nói tiếp bằng giọng nghề nghiệp - Người ta đã giết anh ấy.
- Được, rất tốt. - Jakie nói.
Giọng nói của cô vẫn thản nhiên. “Cô ấy đang bị sốc”, bà Della nghĩ. Bà nhìn ra cửa sổ. Sương mù đang bao vây ngôi nhà, những móng vuốt của nó bám vào các cành cây đang chĩa vào nó.
- “Một bông hồng, một bông hồng nở trên mộ của Williams, còn trên mộ của Barbara đó là một nụ hoa tầm xuân”. Elise hát.
Bà Della quay lại nhìn cô ta đang nằm sấp trên ghế, tóc phủ kín măt.
- Liệu tôi có phải báo cho chính quyền ở đây không? - Jakie hỏi - Hoặc là trở về Bellefonte?
- Sao?
Tiếng của ông Bob làm chói tai bà vợ.
- Ai có thể bắt tôi? - Giọng nói của Jakie vẫn rất bình tĩnh.
- Nghe đây, cô Jakie - Ông Bob cố dằn giọng - Tôi muốn nói với cô là Bishop đã bị giết chết. Bằng một phát súng.
- Một phát súng ư? - Jakie kêu lên - Một phát súng ư?
- Đúng thế. Đó là...
- Đó là Ken - Jakie lẩm bẩm - Ken.
Và cô ta bật lên tiếng cười. Không có gì là bệnh hoạn trong tiếng cười ấy cả. Cũng phản ứng như vậy, bà đã hình dung Ken Taylor đang có trong tay một khẩu súng lục thay vì một chiếc gậy chơi gôn.
- Jakie - Ông Bob nói - Cho tôi gặp cha hoặc mẹ cô.
Jakie thôi cười một thoáng, người ta chỉ còn nghe thấy tiếng o o trong máy. Rồi cô ta nói bằng giọng rất nhỏ:
- Tôi vẫn khỏe, ông Bob. Nếu Ken đã giết Bishop thì ông phải rất chú ý đến đường hóa học...
Bà Della bỏ máy rồi chạy vội đến bên Elise. Lúc này hơi thở của cô ta rất yếu. Bà Della nhặt chiếc tách lên và nhìn vào chút cặn cà-phê còn lại. Rồi bà chạy vào bếp. Ông Bob ngạc nhiên nhìn vợ, ông nói vẫn bên tai.
- Gác máy - Bà Della bảo ông - Gác máy và gọi ngay bác sĩ Chifton tới đây! Nhanh lên!
Bà đến bên tủ bếp, lục các ngăn kéo. Bên cạnh hộp sữa có một chiếc lọ nhỏ đựng đường hóa học dùng cho Bishop Darby khi ăn kiêng. Trong lọ còn một vài viên. Bà Della đưa lên lưỡi một viên và nếm thử. Đây không phải là đường hóa học. “Chắc chắn là Jakie đã cho vào đây vài viên. Ta không thể hình dung là cô ấy muốn đầu độc cả hai người. Elise thì cần gì phải ăn kiêng”. Nhưng bà chợt nghĩ, có thể Jakie cho rằng người ta đã tố cáo cô về tội đầu độc Bishop. Bà run rẩy trở về phòng khách. Ông Bob đã gọi cho bác sĩ Chifton.
Trong phòng khách không có lấy một tiếng động. Tiếng thở chậm chạp và nặng nề đã ngừng bặt. Bên ngoài, sương mù đã phủ mờ các ô kính cửa sổ. Della đến gần Elise, bà không thấy tiếng thở và cả tiếng đập của quả tim nữa.
Ngồi lặng trên ghế, Elise đang nằm trên đầu gối, bà Della nghe thấy tiếng chân của ông bác sĩ Chifton đi vào bếp, sau đó là tiếng dây đàn kêu the thé do người thầy thuốc va vào cây ghi-ta trong lúc vội vàng.

HẾT


Xem Tiếp: ----