Chương 15
Kẻ thứ ba xấu xa

     iểu Tình về nhà là nằm lăn ra ngủ, không mơ một giấc mơ nào. Ngày thứ hai dậy, cảm giác toàn thân uể oải, đầu cũng đau nhức. Tiểu Tình ra sức day hai bên trán, sau đó kéo rèm theo thói quen, ánh nắng ban mai lập tức chiếu vào, dịu dàng lướt qua cánh tay của cô. Cảm giác ấm áp này khiến Tiểu Tình có ảo giác trong thoáng chốc, cảm giác dường như tất cả đều không thay đổi. Vẫn là căn nhà ấy, Hải Châu vẫn là Hải Châu của ngày xưa, mình vẫn là mình, ngày tháng vẫn trôi đi như thế…
Tiểu Tình khẽ gục đầu lên cửa kính, một ý nghĩ mơhồ hiện lên trong đầu, có lẽ có thể giống như trước đây, sống những ngày tháng bình lặng, hòa thuận, ấm áp, hạnh phúc, cần làm gì thì làm cái ấy, cần ăn cơm thì ăn cơm, cần nói chuyện thì nói chuyện, cần đi làm thì đi làm…
Đúng rồi, đi làm, hằng ngày cứ đến giờ này là Tiểu Tình đã chuẩn bị đi làm rồi. Tiểu Tình bất chợt ngẩng đầu lên, sững người một lúc, giống như đột nhiên bừng tỉnh, rảo bước đến trước tủ quần áo chọn quần áo. Vẫn phải sống, phải làm việc, vẫn còn bao nhiêu việc cần giải quyết, nhất định Phan Lộ Lộ sẽ nhìn cô chằm chằm, vì thế cô nhất định phải thật xinh đẹp khi đến tòa soạn!
Tiểu Tình chọn chiếc áo ba lỗ màu đen, khoác chiếc áo len lỡ tay màu xanh nhạt, kết hợp với quần bó màu cà phê, đi đôi giày mới mua, một cô nhân viên công sở xinh đẹp gợi cảm xuất hiện trước gương. Tiểu Tình vuốt tóc rồi buộc cao, sau đó lấy lược gạt vài lọn tóc cho nó xòa xuống hai bên mai, sau đó dùng bút kẻ lông mày, tô môi son màu cam. Cô ngắm nhìn mình trong gương, trông rất xinh, hít một hơi thật sâu rồi xách túi đi làm.
Lại nói về Phan Lộ Lộ, tình cảm của cô ta với Hải Châu ngày càng sâu đậm. Ý nghĩ “chỉ hy sinh không cần báo đáp, chỉ chờ đợi không tính toán” lúc đầu giờ tan theo mây khói, vì chuyện này cô ta chia tay với Thành Cương, vì chuyện này cô ta lật bài ngửa với Tiểu Tình. Trẻ trung là ưu thế của cô ta, thứ cô ta muốn có thì cô ta nhất định phải theo đuổi, nỗi đau khổ của người khác liên quan gì đến cô ta? Nỗi đau khổ của mình mới gọi là đau khổ thực sự.
Rất nhiều lần cô ta yêu cầu Hải Châu chia tay Tiểu Tình nhưng thái độ của Hải Châu không rõ ràng, cứ chần chừ không quyết, chơi trò xiếc đi dây với hai người phụ nữ. Khi Tiểu Tình khoe bộ váy phù dâu trong phòng làm việc, Phan Lộ Lộ không kìm nén được nữa, cô ta quyết định cắt đứt sợi dây đó rồi giơ tay kéo Hải Châu về bên mình.
Sau khi lật bài ngửa, Phan Lộ Lộ chuẩn bị tâm lý đón trận cuồng phong nhưng không ngờ ngày hôm sau, Tiểu Tình xuất hiện ở phòng làm việc rất đúng giờ, thản nhiên bật máy tính, chuẩn bị làm việc, không thèm nhìn Phan Lộ Lộ. Phan Lộ Lộ chột dạ, giống như dùng hết sức lực để tung cú đấm nhưng lại đánh hụt. Cô ta đứng ngồi không yên, cuối cùng không kìm được, đi đến trước bàn của Tiểu Tình:
– Tôi biết tôi có lỗi với chị nhưng tôi thà phạm sai lầm cũng không thể bỏ lỡ cơ hội.
– Câm miệng! – Tiểu Tình vẫn gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên.
– Tang Tiểu Tình, tôi vẫn còn trẻ, tôi có thời gian chờ đợi, lẽ nào chị không muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này sao?
– Trẻ? – Tiểu Tình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, khẽ thở dài – Không sao, hai năm nữa là già.
Phan Lộ Lộ sững người, đứng ngây ra đó không nói gì, rất lâu sau mới nói:
– Tang Tiểu Tình, chị thấy như thế này thú vị sao? Một tay anh ấy chỉ lên ánh trăng, thề non hẹn biển với chị, tay kia có thể lén dưới gầm bàn nhắn tin cho tôi! Chị có biết lúc ở với chị, Hải Châu liên lạc với tôi bằng cách nào không? Ở trong phòng vệ sinh, anh ấy khóa cửa, vặn vòi nước, tôi có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách như dòng suối. Anh ấy đứng bên dòng suối nói với tôi anh ấy nhớ tôi, anh ấy muốn có tôi…
Tiểu Tình đứng dậy, vung tay tát cho cô ta một cái. Phòng làm việc bỗng chốc xôn xao cả lên, một số đồng nghiệp ngó ngó nghiêng nghiêng, ánh mắt rất tò mò, khẽ thì thầm to nhỏ: “Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?”
Phan Lộ Lộ rơm rớm nước mắt, từ từ ngẩng mặt lên, nói từng câu từng chữ:
– Tang Tiểu Tình, tôi không nợ chị nữa!
Phan Lộ Lộ bị Tiểu Tình tát trước mặt mọi người, đồng nghĩa với việc tuyên bố với tất cả tòa soạn cô ta cướp người đàn ông của Tiểu Tình. Văn phòng nhỏ bé vì chuyện này mà bỗng chốc ầm ĩ cả lên. Phan Lộ Lộ lặng lẽ xin thôi việc càng làm cho sự việc trở nên khó hiểu.
Tiểu Tình cảm thấy rất căng thẳng. Cô hẹn Diệp Thuần ra ngoài uống rượu, uống đến say mèm, khóc lóc với Diệp Thuần:
– Đàn ông chẳng có ai ra gì… Kẻ thứ ba càng đáng bị tùng xẻo! Diệp Thuần, cậu… cậu không yêu là đúng. Lúc đầu có bao nhiêu ngọt ngào thì cuối cùng phải gánh chịu bấy nhiêu đau khổ…
Diệp Thuần nghe thấy mà lòng nhói đau, không kìm được ôm Tiểu Tình khóc nức nở.

 

Người khơi ra chuyện chia tay là mẹ Tiểu Tình và mẹ Hải Châu, cuối cùng người hòa giải cũng là hai người. Dưới sự khuyên nhủ của hai bên gia đình, Hải Châu và Tiểu Tình dọn đến nhà mới. Hai người tôn trọng nhau, cẩn thận kín đáo hơn nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, cảm xúc không còn giống trước đây.
Hải Châu đưa Tiểu Tình đi làm, lúc xuống xe, nếu là trước đây cô sẽ cau có căn dặn: “Lái xe cẩn thận”. – Nhưng bây giờ khẽ nói một câu: “Cảm ơn”. Lúc hai người thân mật, đến chỗ quan trọng nhất thì Tiểu Tình lại gạt anh ra theo bản năng và nói:
– Em bị ám ảnh tâm lý.
Hải Châu buồn rầu nằm sang một bên, khẽ thở dài:
– Ngủ đi!
Nếu Hải Châu đi làm về muộn hoặc bắt buộc phải tiếp khách, Tiểu Tình lại thấy bất an, lo anh ở cùng với Phan Lộ Lộ, không ngừng gọi điện nhắn tin. Hải Châu nhấc máy chậm một chút là cô lại nổi nóng. Phụ nữ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên vết thương, chốc chốc lại nhắc lại.
Nửa đêm, thấy Hải Châu ngủ say, Tiểu Tình rón rén ngồi dậy, rút điện thoại trong túi áo của Hải Châu. Cô nóng lòng nhấn bàn phím, tìm những tin nhắn đáng nghi và kiểm tra nhật ký cuộc gọi. Nhưng Hải Châu chưa ngủ, lạnh lùng chứng kiến tất cả. Ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại phản chiếu trên khuôn mặt của Tiểu Tình, làm hiện lên khuôn mặt tái nhợt của cô, trông rất đáng sợ.
Trên thực tế, quan hệ giữa Hải Châu và Phan Lộ Lộ không hề bị gián đoạn, ngược lại vì áp lực gia đình và sự kiểm soát của Tiểu Tình mà quan hệ của họ có thêm một chút bi thảm. Nửa đêm, nằm cạnh một người nhưng trong lòng lại nhớ đến người khác, cảm giác trái tim như bị gặm nhấm, lo lắng, giày vò, đau đớn.
Từ nhỏ Hải Châu đã không biết lựa chọn, trước mắt anh lúc nào cũng là con đường bằng phẳng, cho dù thỉnh thoảng xuất hiện ngã rẽ thì cũng đã có biển báo chờ ở phía trước. Đối diện với hai mối tình, anh không thể cắt đứt. Tiểu Tình kéo thì anh đi về phía Tiểu Tình. Phan Lộ Lộ giằng lại, anh lại không thể tự chủ chuyển phương hướng. Nhưng hai người phụ nữ cứ giằng co nhau, Hải Châu cảm thấy rất khó xử.
Một buổi tối, Hải Châu kiếm cớ đến công ty lấy sạc điện thoại, sau khi lái xe đi không thấy quay lại nữa, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin không nhắn lại. Tiểu Tình cảm thấy rất khó chịu, nằm trên giường, lặng lẽ nhìn kim đồng hồ treo trên góc tường, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ… Đến một giờ đêm, quả thực Tiểu Tình vừa tức vừa lo, cô ngồi dậy thay quần áo đi tìm Hải Châu. Bảo vệ công ty đang ngủ, gật gù nói;
– Không có ai đến cả!
Tiểu Tình lại sợ anh uống nhiều xảy ra chuyện gì, thế nên đi theo con đường mà Hải Châu thường xuyên đi, lái xe đi đi lại lại mấy vòng.
Lúc này thành phố đã ngủ say, rất yên tĩnh, dưới cột đèn đường là một hai người bán hàng rong, những chiếc xe thưa thớt trên đường giống như thiên thần trong bóng tối, phóng vọt qua, đèn xe nhấp nháy trên con đường tối tăm trước mặt. Chương trình truyền hình buổi tối đang phát bài “Hoa sen xanh” của Hứa Ngụy. Tiểu Tình nắm chặt vô lăng, lớn tiếng hát theo tiếng nhạc: “Không gì có thể ngăn cản anh đến với tự do; trái tim của anh không còn gì nhung nhớ…” Cô hát mà nước mắt nhạt nhòa trên khóe mi.
Tiểu Tình đi vòng vèo mãi mới về nhà, phát hiện xe của Hải Châu đỗ trước cửa, xông vào phòng thì thấy Hải Châu đang ngủ say. Tiểu Tình thở phào nhưng ngay sau đó lại thấy tức giận: phát hiện mình không ở nhà, vậy mà một cuộc điện thoại cũng không có, thật sự không bận tâm đến vậy sao? Cô lật chăn của anh ra và nói:
– Anh đừng ngủ nữa, có phải anh lại đi tìm người phụ nữ khác không?
Đúng vào cái lúc trời tờ mờ sáng ấy, Hải Châu thở dài, khó nhọc nói:
– Tiểu Tình, em biết cách quay đầu xe chứ? Gặp con ngõ chật hẹp thì không thể quay được, phải từ từ buông tay, đâu thể nói không qua lại là không qua lại được?

2

Sau khi Phan Lộ Lộ xin thôi việc, Triệu Vân lo lắng hỏi Tiểu Tình:
– Phan Lộ Lộ là do Thành Cương giới thiệu, cô ta đi như vậy, công ty bất động sản Kim Thành có cắt đứt với tòa soạn không?
– Tôi không biết. – Thái độ của Tiểu Tình rất lạnh nhạt.
Triệu Vân lườm Tiểu Tình, Tiểu Tình không hề sợ hãi lườm lại, thầm nghĩ: Cô nói thêm một từ nào nữa tôi sẽ ném đống giấy tờ này vào mặt cô, cùng lắm thì bà cũng bỏ việc không làm nữa! Triệu Vân chưa bao giờ thấy Tiểu Tình như thế, cũng sợ cãi nhau rồi sẽ mất mặt lãnh đạo nên lẩm bẩm gì đó rồi đi ra.
Tang Tiểu Tình coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn làm việc bình thường, bàn chuyện quảng cáo viết kế hoạch. Trong lòng rất đau khổ, có lúc khó chịu quá liền dừng tay, vào phòng vệ sinh khóa cửa lại, dựa lưng vào cửa, che miệng khóc thút thít, khóc xong rồi lại rửa mặt đi ra ngoài, tiếp tục làm việc.
Buổi trưa nào Diệp Thuần cũng ăn cơm cùng Tiểu Tình. Một hôm Triệu Vân bưng khay cơm nhập hội, Diệp Thuần và Tiểu Tình bỗng chốc im bặt. Triệu Vân một lòng muốn làm thân, tỏ vẻ đồng cảm nói với Tiểu Tình:
– Cô đừng để ý đến kẻ thứ ba ấy! Cứ coi như chồng cô bị côn trùng cắn, cô cần phải nói chuyện với chồng để tìm cách chữa trị và trở lại như xưa, chẳng có chuyện gì để nói với con côn trùng ấy cả.
Tiểu Tình và Diệp Thuần nhìn nhau. Tiểu Tình nói:
– Trưởng phòng Triệu, tôi không hiểu ý chị. – Câu nói ấy đã gạt Triệu Vân ra khỏi những người biết chuyện.
Người trong cuộc không cảm kích trước tấm lòng của mình khiến Triệu Vân có chút ngượng ngùng, mỉm cười chuyển chủ đề nói chuyện:
– Diệp Thuần, nghe Trương Kiếm Long ở công ty điện lực nói, cô rất giống cháu gái của ông ấy.
Tự nhiên nhắc đến Trương Kiếm Long, suýt chút nữa thì Diệp Thuần bị sặc, ho sặc sụa một lúc mới nói:
– Vậy sao? Ha ha ha ha.
Triệu Vân không thấy có gì bất thường nhưng thấy rất mất hứng, đúng lúc ấy tổng biên tập bưng khay cơm đi về phía này, Triệu Vân lập tức đứng dậy đón:
– Tổng biên tập Thường, bây giờ ông mới ăn à?
Sau khi Triệu Vân đi, Diệp Thuần vẫn còn thấy kinh hồn bạt vía, quay sang nhìn Tiểu Tình, thấy tay cô đang run lên không thể kiềm chế được:
– Cậu thấy đấy, ngay cả Triệu Vân cũng biết chuyện này, mình đoán không có người nào trong tòa soạn là không biết chuyện.
Lúc ấy Phan Lộ Lộ cũng đang ăn trưa, có điều cô ta ăn một mình, ở quán cà phê Thượng Đảo dưới tòa nhà của công ty Hải Châu. Một đĩa cơm thập cẩm mà cô ta ăn hơn một tiếng đồng hồ. Ngồi ở chiếc bàn thứ ba gần cửa sổ có thể nhìn thấy xe của Hải Châu, còn có thể nhìn thấy chú gấu Teddy treo trước xe.
Đột nhiên Hải Châu xuất hiện trong tầm mắt, Phan Lộ Lộ bất chợt đứng dậy, bám chặt vào cửa kính, đôi mắt đẫm lệ dõi theo anh. Kỳ tích đã xuất hiện, lúc mở cửa xe, Hải Châu vô tình nhìn về phía quán cà phê Thượng Đảo và thấy Phan Lộ Lộ nước mắt đầm đìa. Anh đứng sững ở đó, hai người cứ nhìn nhau như thế, dường như tháng năm ngưng tụ, thời gian ngừng trôi. Phan Lộ Lộ lao ra, ôm Hải Châu khóc lóc:
– Xin anh hãy đưa em đi, đi thật xa, vĩnh viễn không bao giờ quay lại!
Dĩ nhiên bỏ nhà đi là chuyện không hiện thực cho lắm. Hôm ấy Hải Châu ở cùng Phan Lộ Lộ, đến tận đêm khuya mới về. Về đến nhà, vừa đẩy cửa thì thấy Tang Tiểu Tình sa sầm mặt mày ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là bố mẹ cô.
Khoảnh khắc ấy, cảm giác có lỗi với Tiểu Tình tan biến như mây khói:
– Tiểu Tình, chuyện của chúng ta có thể tự giải quyết được không? Vì sao lúc nào em cũng làm kinh động đến bố mẹ?
Mẹ Tiểu Tình vừa nghe câu ấy đã nổi đóa lên, bà chỉ vào mặt Hải Châu và nói với Tiểu Tình:
– Con gái, mẹ đã nói với con rồi, đừng có đối xử quá tốt với đàn ông, hoặc là nó sẽ coi thường con, hoặc là nó sẽ có lỗi với con!
Thấy mẹ Tiểu Tình lại bắt đầu muốn cãi nhau, Hải Châu chán ngán đi vào phòng ngủ:
– Xin lỗi, con buồn ngủ, con muốn đi ngủ.
– Thái độ gì vậy, thái độ gì vậy? – Mẹ Tiểu Tình tức tối giậm chân.
Hải Châu về phòng là nằm xuống ngủ luôn. Tiểu Tình tiễn bố mẹ, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, bên trong vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Anh ta có thể ngủ ngon lành như thế sao? Tiểu Tình dựa người vào khung cửa, chăm chú lắng nghe, trong lòng cảm thấy rất tuyệt vọng, cảm giác Hải Châu yêu mình say đắm trước đây càng ngày càng cách xa vời vợi.
Cuối cùng Tiểu Tình không kìm được nữa, thô bạo đánh thức Hải Châu. Hải Châu đang mơ một giấc mơ, mơ thấy mình bị lạc đường, không có đèn đường, không có người chỉ đường. Anh muốn gọi điện cho bố mẹ để hỏi nhưng cứ gọi nhầm số điện thoại mà mình đã thuộc như lòng bàn tay. Hải Châu giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Tiểu Tình sa sầm mặt xuống, đứng ở đầu giường, khuôn mặt tái xanh vì bị chiếc đèn nhỏ trong phòng chiếu vào, không khỏi sợ hãi thốt lên:
– Á!
Tiểu Tình im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói:
– Lẽ nào em đáng sợ vậy sao? – Cô nói rồi quay người đi ra phòng khách.
Hải Châu thở dài, cảm thấy rất mệt mỏi, nằm xuống nhưng không thể ngủ tiếp được.
Tang Tiểu Tình nằm ở phòng bên cạnh, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cô tung đồng xu, mặt ngửa là giành lấy, mặt sấp là từ bỏ. Đồng xu rơi xuống bàn trang điểm, phát ra tiếng lẻng xẻng, giống như tiếng trái tim tan nát. Chỉ cần một giây đã có kết quả nhưng Tiểu Tình không dám lại gần để nhìn, chỉ đứng từ xa nhìn tình yêu của mình, vận mệnh của mình. Lấy hết dũng khí đi nhìn đồng xu ấy, quả nhiên là mặt sấp. Tiểu Tình cảm thấy trái tim của mình bắt đầu chùng xuống, chùng xuống.
Ngày hôm sau, Phan Lộ Lộ gọi điện cho Hải Châu từ rất sớm:
– Em nhớ anh, anh đến được không? – Giọng nói run rẩy, sợ hãi.
Hải Châu im lặng.
Đầu dây bên kia nức nở, không ngừng cầu xin:
– Em không thể chịu được nữa, anh đến với em được không? Em thật sự không thể chịu được nữa.
Hải Châu không kìm được, bắt đầu đứng dậy chải chuốt và thay quần áo.
Tiểu Tình nghe thấy tiếng Hải Châu thức dậy. Cô khoác áo chạy vào phòng tắm. Lúc ấy Hải Châu đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa.
Nghĩ đến đồng xu ấy, Tiểu Tình hít một hơi thật sâu, quyết định cho Hải Châu một cơ hội cuối cùng. Cô hỏi:
– Anh đi đâu?
Hải Châu không ngoảnh đầu lại mà nói:
– Anh đến công ty.
– Đến công ty làm gì?
– Có chút việc.
– Thứ bảy cũng có việc?
– Ừ… làm báo cáo… sếp cần gấp… – Hải Châu có chút chột dạ, quay sang nhìn Tiểu Tình – Anh đi một lát, tối chờ anh về ăn cơm.
– Thôi được. – Tiểu Tình quay người, nước mắt rơi xuống, trong lòng thầm gào thét: “Xin anh đừng đi, đừng đi!”
Cùng với tiếng mở cửa, trái tim của Tiểu Tình chùng xuống, căn phòng chìm trong yên tĩnh, Hải Châu vẫn đi.

3

Tiểu Tình bắt đầu điên cuồng dọn dẹp, kỹ càng tới mức không thể để bụi dính ở bất cứ góc tường nào. Căn nhà ba tầng, phải mất một ngày mới dọn xong. Nhìn căn phòng sạch sẽ đến mức không có hơi người, Tiểu Tình cười rồi bắt đầu vặn nước vào bồn tắm.
Trong bồn tắm có nhỏ tinh dầu đàn hương, hoa bưởi và hoa oải hương, có tác dụng trấn tĩnh, an thần rất tốt. Hương thơm dịu mát lan tỏa trong phòng, Tiểu Tình suốt đêm không nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ, đến tận khi nước lạnh dần, Tiểu Tình mới tỉnh lại, làn da đã bị ngâm đến nỗi tái nhợt, ngón tay khẽ ấn vào sẽ để lại vết đỏ. Tiểu Tình đứng dậy, thay bộ quần áo sạch sẽ, gọi điện cho Triệu Vân, định xin nghỉ một tuần.
Triệu Vân vừa nghe đã tỏ ra không vui:
– Cô có chuyện gì mà xin nghỉ phép lâu như vậy?
– Tôi… nhà tôi có một số việc cần giải quyết. – Tiểu Tình ấp úng nói.
– Không được! Nhiệm vụ quảng cáo nặng như vậy, không bắt các cô làm thêm là tốt lắm rồi, thứ hai phải đi làm đúng giờ! – Triệu Vân nói với giọng điệu không thể chối cãi.
Lúc ấy, Tiểu Tình rất muốn dập điện thoại, rất muốn hét lên với đầu dây bên kia “Tôi không làm nữa”. Nhưng cô không làm như thế. Rời xa Hải Châu cô vẫn phải sống. Bố mẹ già rồi, cần cô chăm sóc, vì thế cô khẽ nói:
– Được, tôi biết rồi.

 

Hải Châu ở với Phan Lộ Lộ suốt cả ngày, nhớ lại trước lúc đi nói với Tiểu Tình buổi tối cùng nhau ăn cơm, vì thế năm giờ chiều đã muốn về nhà. Phan Lộ Lộ ôm cánh tay của anh, hai người cứ ngồi như thế ở cửa, nhìn thời gian, từng giây từng phút trôi qua đến sáu giờ.
– Thật sự anh phải đi rồi. – Hải Châu đứng dậy.
Phan Lộ Lộ cứ ngồi như thế, nhìn anh với ánh mắt tha thiết.
– Anh phải đi rồi. – Hải Châu nhắc lại, kiên quyết mở cửa. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Phan Lộ Lộ ở phía sau nhưng kiên quyết không ngoảnh đầu lại.
Về đến nhà, chỉ thấy nhà cửa sạch sẽ, mùi thơm của tinh dầu tràn ngập trong không khí. Tiểu Tình đang dọn đồ đạc, nhìn thấy Hải Châu về nhà, Tiểu Tình còn mỉm cười:
– Anh về rồi à!
Hải Châu có chút ngạc nhiên:
– Em sắp đi công tác à?
– Không! – Tiểu Tình tiếp tục gấp quần áo – Chúng ta chia tay đi.
– Cái gì? – Dường như Hải Châu không nghe rõ.
– Chúng ta chia tay! – Tiểu Tình nhắc lại một lần nữa. Lần này, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
– Em không muốn cãi nhau với anh nữa, không muốn ân đoạn nghĩa tuyệt… Em biết anh rất khó đưa ra sự lựa chọn, trước đây anh mua giày thể thao màu gì, chọn kem loại nào cũng chạy đến hỏi em, vậy thì… hãy để em chọn giúp anh một lần nữa nhé.
Nói đến đây, Tiểu Tình đã nước mắt đầm đìa, cô ôm Hải Châu, ra sức nói:
– Em biết anh không đến công ty, em biết anh đi tìm cô ta, em biết tất cả.
Hải Châu vuốt ve bờ vai nhỏ bé của Tiểu Tình, bàn tay run run, cố gắng mỉm cười:
– Vì sao em không giữ anh lại?
Tiểu Tình không nói gì, Hải Châu lại hỏi:
– Vì sao?
Tiểu Tình khẽ đẩy Hải Châu ra, trốn vào phòng chải đầu, ở trong đó rất lâu không chịu ra ngoài. Hải Châu gõ cửa rồi bước vào:
– Hãy để anh chải tóc cho em một lần. – Tiểu Tình cúi đầu, Hải Châu cầm lược, vừa chải được hai cái, Tiểu Tình lại không cầm được nước mắt. Nước mắt rơi lã chã xuống bàn trang điểm bằng gỗ.
Hải Châu nhìn thấy một sợi tóc chẻ ngọn, cúi người xuống, cắn bỏ phần chẻ ngọn, toàn thân không kìm được run lên:
– Em, em… em còn nhớ lần anh đi cắt tóc cùng em không?
Tiểu Tình khóc òa lên:
– Anh còn nhớ… sao em có thể quên được? – Lần ấy, thợ cắt tóc không cẩn thận, kéo lướt qua cổ Tiểu Tình để lại một vệt xước. Hải Châu nổi trận lôi đình, đẩy cậu ta ra, đưa Tiểu Tình về nhà, vừa lo vừa thương, trên đường đi không ngừng cằn nhằn với Tiểu Tình: “Sau này anh cắt tóc cho em, chỉ một mình anh được động vào tóc em!”
Hải Châu bỏ từng thứ mà Tiểu Tình đã xếp vào túi ra ngoài. Đây là con búp bê mà hồi nhỏ Tiểu Tình thích nhất, biết chớp mắt, mặc chiếc váy kẻ màu đỏ, đầu kẹp chiếc nơ xinh xắn. Đây là hộp trang điểm bằng gỗ đàn hương có khắc hình long phượng cát tường, cô đã mua nó trong lần hai người cùng đi dạo phố cổ. Lúc ấy Tiểu Tình còn cười và nói, sau này có thể truyền từ đời này sang đời khác… Cô thật sự muốn ra đi, mang theo tất cả mọi thứ.
Tiểu Tình lại xếp từng thứ vào, cô vừa khóc vừa nói:
– Anh còn nhớ hồi ở Canada, anh đã nói gì với em không? Anh nói với em chờ anh về kết hôn. Em muốn kết hôn biết nhường nào, muốn làm cô dâu biết nhường nào… Anh biết không? Thực ra mua chiếc váy cưới đắt như vậy em cũng rất tiếc nhưng thật sự em mặc nó rất đẹp! Lúc ấy em nghĩ, đời người con gái được mặc chiếc váy cưới như thế này có chết cũng đáng… Hải Châu, anh thật tốt, anh nói đắt thế nào cũng mua, anh nói chỉ cần em vui, tiền có là gì, anh thật tốt! Nhưng em phải đi, chúng ta vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại nhau nữa…