Dịch giả:Phạm Quang Vinh
Chương XVIII
Màn xen

     ercule Poirot đi qua hàng rào song sắt của nghĩa trang nhỏ, ngược lên một lối đi và dừng lại bên một bức tường pha rêu. Ông đưa mắt ngắm nhìn các đụn cát và bờ biển phía xa.
Rồi cái nhìn của ông lại bị lôi cuốn vào nấm mộ, mới đây người ta đã đặt những bông hoa. Một bó hoa dại nhỏ. Loại hoa mà có thể một em bé đã hái. Nhưng ông không nghĩ rằng những hoa đó do một em bé hái. Ông bắt đầu đọc những dòng chữ khắc trên mộ.
Tưởng nhớ đến.
DOROTHEA PRESTON-GREY,
vợ JARROW
mất ngày 15 tháng 9 năm 1958
Thọ 37 tuổi
đến
MARGARET PRESTON-GREY
vợ RAVENSCROFT
mất ngày 3 tháng 10 năm 1958
Thọ 37 tuổi
và đến
ALISTAIR RAVENSCROFT
chồng bà, mất ngày 3 tháng 10 năm 1958
Thọ 56 tuổi
Họ không lìa nhau khi chết
“Hãy tha thứ cho chúng con những lời xúc phạm
Cũng như chúng con tha thứ cho những ai xúc phạm chúng con
Thượng đế hãy thương chúng con
Đức Jésus, hãy thương chúng con
Thượng đế, hãy thương chúng con”.
Poirot chăm chú nhìn nấm mộ một lúc nữa, ông lắc đầu rồi thong thả bước xuống lối đi.
Ra khỏi nghĩa trang, ông đi vào con đường nhỏ chạy dọc theo vách núi; bỗng ông đứng lặng im, mắt hướng ra biển, tự nói nhỏ với mình.
- Bây giờ ta chắc chắn biết cái gì đã xảy ra. Và tại sao?

Truyện Theo Dấu Chân Voi Nhà thám tử Chương I Chương II Quyển I- Những con voi -Chương III Chương IV Chương V Chương VI Chương VII Chương VIII Chương VIII Đã xem 7540 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả:Phạm Quang Vinh
Chương XVII
Poirot lên đường

--!!tach_noi_dung!!--
     ercule Poirot được cô Livingstone đưa vào phòng khách của bà Oliver. Sau đấy, ông ngồi đối diện với nhà tiểu thuyết.
- Tôi chuẩn bị lên đường - Ông nói hạ nhẹ giọng xuống - Tôi đáp máy bay đi Genève.
- Ông có nghĩ rằng ông sẽ phát hiện ở đó có một con voi?
- Có lẽ hai con.
- Tôi không thấy con nào nữa. Thật thế, tôi không biết phải hỏi ai để biết nhiều hơn.
- Con gái đỡ đầu của bà có một em trai phải không? Cậu ấy nay ở đâu?
- Tôi nghĩ rằng nó đã tốt nghiệp đại học ở Canada. Ông cũng muốn tìm hỏi nó à?
- Không. Tôi chỉ muốn biết cậu ấy ở đâu thôi. Nhưng tôi nghĩ rằng cậu ấy không ở trong biệt thự khi vụ tự vẫn xảy ra.
- Ông cũng không nghĩ rằng nó... rằng nó là thủ phạm? Nó đã giết bố và mẹ nó? Tôi biết rằng đó là những việc có thể xảy ra, nhưng... ông hãy nghĩ đến tuổi của nó khi xảy ra thảm kịch?
- Dù thế nào đi nữa, cậu ấy không ở nhà, tôi biết điều đó qua các báo cáo của cảnh sát.
- Ông có phát hiện điều thú vị khác không? Ông, hình như, rất xúc động.
- Đôi lúc tôi xúc động. Tôi đã phát hiện được những chi tiết có thể rọi ánh sáng mới vào các điều mà chúng ta đã biết.
- Ông hãy giải thích đi.
- Tôi có cảm giác là bây giờ tôi biết tại sao bà Burton-Cox đã bắt chuyện với bà, như bà ấy đã làm, và lẽ tại sao bà ấy muốn bà cho biết những tin tức về vụ tự vẫn của vợ chồng Ravenscroft.
- Vậy, ông nghĩ rằng cái đó không phải chỉ là vì tò mò thuần túy à?
- Tôi chắc chắn rằng có một lý do. Và ở đây đồng tiền đã đóng vai trò của nó.
- Tiền? Đồng tiền có liên quan gì đến đó? Bà Burton-Cox khá giàu có, phải không?
- Bà ấy có đủ cái để sống, đó là điều không thể chối cãi. Nhưng hình như con trai của bà, khi đến tuổi trưởng thành phải làm một di chúc có lợi cho mẹ nuôi của anh ta. Cũng có thể do bà ấy thúc dẩy. Người con lúc đó không biết để lại tiền của anh cho người nào khác.
- Tôi không biết điều đó đã xui khiến bà Burton-Cox thế nào, để tìm những chi tiết về cái chết của vợ chồng Ravenscroft.
- Bà ấy chỉ muốn làm cản trở cuộc hôn nhân. Nếu người con trai có vị hôn thê, nếu anh ta định cưới người con gái đó trong một tương lai gần, mẹ nuôi của anh ta có thể không được thừa kế số tiền mà anh để lại nếu anh mất đi. Và Desmond, có thể, làm một bản di chúc mới có lợi cho vợ mình.
- Và, theo ý kiến ông, ba Burton-Cox không muốn điều đó.
- Bà ấy mong phát hiện ra cái gì có thể làm thất vọng Desmond, cậu ấy sẽ không cưới người con gái đó. Tôi nghĩ rằng bà ấy mong - và nghĩ - rằng mẹ của Célia giết chồng mình trước khi tự tử. Đó là điều có thể làm cho người con trai suy nghĩ lại. Và ngay như ngài Alistair giết vợ của ông, điều đó cũng có thể khiến anh ta huỷ bỏ kế hoạch cưới xin.
- Ông muốn nói rằng, trong trường hợp tương tự, người con gái có thể có trong mình thiên hướng giết người. Nhưng xem nào, tất cả điều đó không đứng vững, Desmond không giàu có. Là con nuôi, anh ta có tiền ở đâu để có thể truyền lại qua di chúc?
- Mẹ đẻ của anh ấy, mà người ta không cho anh biết tung tích, là một ca sĩ có một số tiền đáng kể và đã để lại cho anh ta tất cả tiền bà ta có. Đã có một thời gian, bà ấy muốn lấy lại đứa con của mình, nhưng bà Burton-Cox không muốn như vậy. Tất nhiên bà ấy phải nghĩ rằng, ngay khi đó, Kathleen Fenn - đó là tên của người mẹ đẻ Desmond - để lại tất cả gia tài của mình cho con trai. Người con trai này sẽ được thừa hưởng gia tài của mẹ mình khi hai mươi lăm tuổi. Bây giờ bà hiểu tại sao bà Burton-Cox không muốn Desmond cưới vợ.
- Và bà ấy không muốn thấy ông tiến hành một cuộc điều tra sâu sắc về vụ tự tử của vợ chồng Ravenscroft.
- Có thể thế.
- Có phải đó là tất cả những điều ông đã phát hiện ra?
- Không. Còn một điều khác, tôi biết, nhờ ông thanh tra Garroway, rằng người đàn bà qu&;i điều gì đó cho ông chăng? Có thể...

*

Nếu Poirot có ấn tượng tốt về cô Roussel, ông cũng có ấn tượng như thế đối với cô Maurat bây giờ đang ở trước ông. Cô không bệ vệ lắm và có vẻ trẻ hơn nhiều, còn rất đẹp và đầy sức sống, cô có cặp mắt quan sát hình như muốn tìm hiểu người ta tận đáy tâm hồn. Nhà thám tử nhủ thầm đây là một người đàn bà đáng chú ý.
- Tôi đợi ông hôm nay hoặc ngày mai, ông Poirot - cô nói. Tôi nhận được một lá thư của một người nào đó rất quan tâm đến Célia - một người thanh niên tên là Desmond Burton-Cox- và báo cho tôi cuộc viếng thăm của ông.
- Thật thế, anh ấy khẩn nài tôi đến gặp cô.
- Tôi hiểu rằng anh ấy có một vài điều khó khăn phải vượt qua, cả Célia nữa, và anh ấy tin tưởng rằng ông có thể giúp đỡ họ.
- Vâng. Một số tình hình làm cho người mẹ của anh chàng không hoan nghênh cuộc hôn nhân của anh với Célia. Bà đã cố tìm hiểu nguyên nhân của thảm kịch ở Overcliffe bằng cách hỏi chuyện bà Oliver- người mẹ đỡ đầu của cô gái trẻ. Tất nhiên, bà ấy nghĩ rằng Célia biết mọi điều.
- Célia không hề biết chi tiết gì về thảm kịch đó. Cô ấy không biết gì ngoài những điều đã đọc ở báo cáo của cảnh sát. Cô ấy vắng mặt, và người ta xét rằng khôn ngoan hơn là giấu tình hình thật về cái chết của bố mẹ cô.
- Cô có tán thành quyết định đó không?
- Đó là điều khó nói. Trong chừng mực mà tôi có thể biết, cô ấy không thực sự lo lắng. Tôi muốn nói là cô ấy không muốn biết tại sao các điều đó đã xảy ra và xảy ra như thế nào. Cô ấy chấp nhận sự kiện đó như là điều có thể gặp trong một tai nạn ô-tô hay máy bay. Và ông biết rằng cô ấy đi du học lâu năm ở nước ngoài.
- Trong ký túc xá mà chính cô quản lý, tôi nghĩ thế?
- Vâng. Gần đây tôi mới nghỉ hưu và đã nhường chỗ cho một đồng nghiệp của tôi.
- Nếu tôi hiểu, trong tất cả thời gian cô ấy ở trong ký túc xá của cô, Célia đã không hỏi cô một chi tiết gì?
- Không. Thực tế, cô ấy ở đây khá lâu, trước lúc thảm kịch xảy ra, nhưng thời gian đó tôi chưa làm hiệu trưởng ký túc xá, mà còn ở tại gia đình Ravenscroft. Tôi làm hầu gái cho phu nhân Ravenscroft.
- Lúc đó phu nhân bị bệnh, nếu tôi không nhầm.
- Đúng. Nhưng không có gì là trầm trọng như bà ấy sợ lúc đầu.. Bà ấy chỉ vì quá lao lực.
- Vậy, cô ở Overcliffe khi xảy ra thảm kịch. Cô có thể kể cho tôi điều đó đã xảy ra như thế nào không?
- Ông tướng và phu nhân Ravenscroft đi dạo chơi như thường lệ và người ta tìm thấy cả hai chết trên vách núi. Vũ khí là của ngài Alistair. Người ta nhận biết được vân tay của ông và của vợ ông trên báng súng, nhưng không thể xác định được ai là người đã cẩm khẩu súng sau cùng. Sự giải thích hợp lý nhất đó là một vụ hai người tự tử.
- Cô không có một lý do nào để ngờ vực điều đó?
- Tôi tưởng rằng chính cảnh sát cũng không phát hiện được lý do của thảm kịch đó.
- A! - Poirot nói.
- Xin lỗi ông, ông nói gì?
- Không có gì, không có gì. Tôi chỉ nghĩ đến một điều.
Nhà thám tử ngước mắt về phía cô Maurat Hoàn toàn làm chủ mình, mặt cô không phản ánh một chút xúc động gì.
- Vậy cô không thể cho tôi biết điều gì khác.
- Tôi nghĩ rằng không.
- Tuy nhiên, cô nhớ rõ thời gian đó.
- Tất nhiên, thật khó mà quên được một thảm kịch như vậy.
- Và cô đồng ý để người ta không cho Célia biết qua một chi tiết bổ sung nào?
- Đối với tôi, tôi không có một tin tức nào.
- Cô ở Overcliffe trước khi thảm kịch xảy ra vài tuần lễ, phải không?
- Phải. Nhưng đó là lần thứ hai tôi đến vì trước đó một thời gian lâu tôi là cô giáo dạy trẻ cho Célia. Và tôi quay trở lại giúp phu nhân Ravenscroft.
- Trong thời gian đó, người chị của phu nhân Ravenscroft có ở Overcliffe không?
- Có. Một thời gian bà ấy đã ở nhà dưỡng bệnh, nhưng bà đã đỡ nhiều, và thầy thuốc nghĩ rằng đưa bà trở lại với cuộc sống bình thường trong môi trường gia đình sẽ có lợi hơn. Célia lúc đó ở ký túc xá, phu nhân Ravenscroft nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu đưa người chị về nhà phu nhân.
- Họ có gắn bó với nhau lắm không?
Cô Maurat nhíu đôi lông mày. Câu hỏi ceacute;t dọn cho gia đình Ravenscroft gần như mù lòa.
- Cái đó có gì quan trọng?
- Có quan trọng - Poirot trả lời và liếc nhìn đồng hồ của mình. Ôi, tôi nghĩ rằng đã đến giờ tôi phải đi.
- Ông ra sân bay?
- Không. Máy bay sáng ngày mai mới cất cánh. Nhưng có một nơi mà tôi muốn đến thăm hôm nay. Một nơi mà tôi muốn nhìn tận mắt. Xe ô-tô đang đợi tôi ở cổng để đưa tôi đi.
- Vậy ông muốn xem cái gì?
- Xem, có lẽ, không phải là từ ngữ thích hợp. Tôi muốn... cảm nhận thấy một không khí. Phải, đúng điều đó... Một không khí.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 11 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--