HỒI 88
Thiên hành kiện

     ọi người đã ra khỏi “rừng đen”, đều cho rằng nơi ấy một khi trời đất tối tăm, hung hiểm khó phòng, nhưng xem ra kẻ địch cũng không tính điều động chủ lực ra tay.
Đường Thất Muội chỉ cười lạnh nói:
- Đây chẳng qua là một cửa ải trong đó mà thôi. Quyết sinh định tử, còn xa lắm.
Lần này đến phiên Ôn Nhu không nhịn được hỏi:
- Ngươi nói còn có hai ba cửa khẩu giống như “rừng đen”, là thật sao?
Tam Cô ôn hoà nói:
- Đương nhiên không giả, muốn đến nơi Tiểu Thạch Đầu chỉ định, ít nhất còn phải đi qua mấy cứ điểm quan trọng như Mãnh Hổ Áp, Đoạt Mệnh Tà, Bãi Mệnh Trực.
Ôn Nhu là “gặp qua quỷ sợ tối”, đã lĩnh giáo sự tối tăm của “rừng đen”, nàng đã sợ sệt bảy tám phần, cho nên cũng không quan tâm người khác chê cười, sợ hãi hỏi:
- Đó là địa phương nào? So với nơi này còn tối hơn sao?
Tam Khô mỉm cười nói:
- Không tối, không tối.
Lúc này Vương Tiểu Thạch chợt đến gần Tam Khô, gần như đến sát bên lỗ tai trắng như tuyết của y nói mấy câu.
Sắc mặt Tam Khô hơi đổi, cũng ở bên tai bên cổ Vương Tiểu Thạch khẽ nói mấy chữ.
Sau đó một người gật đầu, một người lắc đầu, giống như đã hiểu ngầm.
Bọn họ nói gì, Ôn Nhu lại không nghe được.
Có muốn nghe cũng không được.
Ôn Nhu không nghe được, cũng chẳng biết vì sao, trong lòng chợt khó chịu, thầm nghĩ: “May mắn cả hai đều là nam nhân, nếu không nói chuyện thân mật, thần thần bí bí như vậy, sợ người ta nghe thấy, chẳng phải…”
Lại hồi tâm suy nghĩ: “Tam Cô chết tiệt này âm dương quái khí, ai biết nàng (y) là nam hay nữ?”
Vừa suy nghĩ như vậy thì càng nóng nảy, dù trước mắt có thêm mấy cửa ải rừng đen, rừng trắng, rừng đỏ, nàng cũng không cần người bên cạnh, một mình xông qua.
Lúc Ôn Nhu đang nóng nảy, Vương Tiểu Thạch và Tam Khô đang thì thầm nói chuyện, có hai người khác cũng đang tại châu đầu ghé tai, trao đổi một chút cảm tưởng ý kiến.
La Bạch Ái thấp giọng nói trước:
- Sư phụ, ông có phát hiện không, vị Tam Cô này lại biết đủ trò ảo thuật.
Ban Sư lại trầm giọng nói:
- Ảo thuật? Đừng khinh thường.
La Bạch Ái biết rõ, vị sư phụ này của hắn có lẽ võ công không quá cao, nhưng sự từng trải và ánh mắt lại không thể coi thường, lập tức hỏi:
- Sư phụ có phát hiện gì sao?
Ban Sư Chi nói:
- Trượng pháp của y.
La Bạch Ái khiêm tốn hỏi:
- Trượng pháp gì? Đó là trượng pháp thiên hạ vô địch, thế gian hiếm có sao?
Ban Sư Chi nói:
- Không phải.
La Bạch Ái càng khiêm tốn:
- Xin sư phụ chỉ giáo!
Ban Sư nói:
- Y căn bản không dùng trượng pháp.
La Bạch Ái nói:
- Không phải vừa rồi y đã thi triển trượng pháp đánh lui bốn tên phục kích sao?
Ban Sư nói:
- Đó là trượng tiện tay xuất thủ, không phải trượng pháp.
La Bạch Ái nói:
- Ông muốn nói, y cố gắng che giấu thực lực của mình sao? Y không thi triển trượng pháp cũng dễ dàng đánh bại Đại Tứ Hỉ sao?
Ban Sư nói:
- Ít nhất, y đã che giấu trượng pháp của mình.
La Bạch Ái hỏi:
- Tại sao?
Sư phụ đáp:
- Thứ nhất, y không muốn để lộ thân phận thật sự của mình. Thứ hau, y không muốn tiết lộ trượng pháp của mình.
Đồ đệ hỏi:
- Y có gì để che giấu? Chúng ta không phải là người một đường sao?
Sư phụ nói:
- Y nhất định có lý do của mình, hơn nữa, ta thấy y tùy ý xuất thủ mấy trượng mấy thức, liền khiến cho ta nghĩ đến…
Đồ đệ hỏi:
- Nghĩ đến cái gì?
Ban Sư đáp:
- Thiên hành kiện.
La Bạch Ái nói:
- Thiên hành kiện? Đã xem 25198 lần.


Nguồn: Tàng Thư viện
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 21 tháng 11 năm 2015