Dịch giả: Lê Thành
Chương 14

     au đêm vắng nhà đầu tiên thì Erich không gọi điện về cho nàng. Jenni cố tìm hiểu lý do tại sao. Nàng thầm nghĩ, Erich vốn ghét gọi điện thoại. Nhưng chàng hứa sẽ gọi điện cho nàng mỗi tối cơ mà! Nàng thầm nghĩ, liệu mình có nên gọi về khách sạn cho chàng? Đã nhiều lần Jenni đắn đo cầm lấy ống nghe rồi đặt xuống.
Jenni thắc mắc chẳng hiểu liệu Kevin có được thâu nhận vào Đoàn kịch Gunthrie không? Nếu thế, thì anh ta sẽ tiêp tục cái lối sống đang đây ở New York, nghĩa là ghé đến nàng mỗi khi anh ta cháy túi hoặc có tâm trạng đa cảm. Erich sẽ không chấp nhận điều đó và tình huống sẽ xấu đi cho mấy đứa nhỏ.
Nàng thắc mắc chẳng hiểu tại sao Erich không điện vẻ nhà?
Chàng dự định sẽ trở về ngày hai mươi tám. Joe phải ra sân bay đón chàng, Jenni lưỡng lự không biết mình có nên đi cùng Joe? rồi nàng quyết định ở lại nông trang, chuẩn bị một bữa ăn ngon để đợi chàng. Nàng thầm nhớ Erich và đây là lần đầu tiên nàng nhận ra rằng nàng và các con đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới..
Nếu không có cuộc hẹn của Kevin hẳn nàng không bị dằn vật bởi cảm giác có lỗi khi Erich không gọi điện về. Nàng bực mình vì Kevin đã làm hỏng mọi chuyện, và e ngại anh ta sẽ trở lại một khi đã xài hết ba trăm đô? Hẳn Erich sẽ điên tiết lên khi biết nàng đã gặp Kevin mà không nói cho chàng biết!
Nàng mừng rỡ ôm chầm lấy chàng khi Erich mở cửa bước vào. Và thấy cái giá rét vẫn còn đọng trên áo choàng của chàng. Đôi môi chàng cũng lạnh ngắt nhưng rồi được sưởi ấm nhanh chóng qua nụ hôn. Cố nén một tiếng nấc, Jenni thầm nghĩ, “Mọi việc sẽ ổn”.
Chàng ôm hôn hai đứa bé và hỏi thăm chúng có ngoan không, rồi trao cho mỗi đứa một phần quà gói giấy hoa. Beth và Tina reo lên mừng rỡ khi thấy những con búp bê mới tinh xinh đẹp.
Chúng nói:
- Cám ơn nhiều, nhiều lắm!
Chàng sửa lại.
- Cám ơn ba!
Beth nói giọng bối rối:
- Con định nói như thế!
Tina hỏi:
- Vậy ba biếu mẹ cái gì?
Chàng cười hỏi Jenni:
- Mẹ có ngoan không?
Hai đứa bé gật đầu.
Erich hỏi đùa:
- Chắc không mẹ?
Nàng gật đầu rồi cố chuyện giọng pha trò:
- Rất ngoan.
Erich lắc đầu nói:
- Mặt em ửng đỏ đấy!
Cố gượng cười:
- Quà của em đâu?
Erich mở va-li lấy ra một món quà và nói:
- Vì biết em thích đồ sứ Royal Doulton nên anh tìm mua ở Atlanta vật này cho em.
Jenni mở hộp. Đó là một pho tượng bằng sứ nhỏ mở ra một bà lão ngồi trên ghế xích đu, tay cầm một tách trà, khuôn mặt trông vẻ hài lòng.
Nàng thở dài:
- Trông cứ như Nana!
Chàng trìu mến nhìn nàng, Jenni mỉm cười mắt ngấn lệ và thầm nghĩ, nàng dứt khoát không để Kevin phá hỏng hạnh phúc của nàng.
Nàng chuẩn bị bữa ăn tối cho hai người. Trên bàn đã bày một bình rượu và khoanh phômai. Nắm tay Erich, nàng kéo chàng đến divan và tươi cười rót đầy ly rượu:
- Chúc mừng anh đã về nhà.
Ngồi sát bên chàng. Đêm nay, Jenni mặc một chiếc áo lụa màu xanh lục, cổ áo có tai bèo, hiệu Yves Saint-Laurent và quần tây len mỏng màu xanh lục. Nàng biết đó là một trong những bộ cánh mà Erich rất thích thấy nàng mặc. Mái tóc nàng nay đã dài, xõa xuống bờ vai.
Erich nhìn nàng chăm chú, trông vẻ khó hiểu:
- Jenni. Em đẹp quá, anh thấy em rất thanh lịch.
- Điều đó chỉ có vào lúc chồng em trở về sau bốn ngày vắng nhà.
- Nếu anh không trở về bữa nay thì việc trưng diện này sẽ vô ích phải không?
- Nếu anh không về thì ngày mai em sẽ trang điểm trở lại để dành cho anh. - Nói đến đó, Jenni quyết định đổi hướng câu chuyện:
- Cuộc triển làm ở Atlanta thế nào anh?
- Thật là đáng chán, giới mua tranh hầu như đã dành toàn bộ thời gian để nài nỉ anh bán bức tranh “Hoài niệm về Caroline”. Họ biết có hai người muốn mua với giá rất cao và muốn hưởng tiền hoa hồng.
- Như vậy là anh gặp phải chuyện như ở New York? có thể anh nên ngưng triển lãm bức tranh này.
Chàng lạnh lùng nói:
- Sở dĩ anh chọn nó vì nó luôn là tác phẩm khá nhất của anh.
Nàng đúng dậy để chuẩn bị bữa ăn tối. Trong khi nàng trộn xà lách với xốt Hòa Lan thì Erich đi gọi Beth và Tina, vài phút sau, đặt mỗi dứa bé ngồi trên đùi mình, chàng kể cho chúng nghe về khách sạn Peache ở Atlanta, ở đó có những cầu thang máy bằng kính có thể đi lên tòa nhà như một tấm thảm kỳ diệu. Chàng hứa một ngày kia sẽ dẫn chúng đi đến đó.
Tina hỏi:
- Cả mẹ nữa chứ!
Jenni quay lại, tươi cười nhưng nụ cười chợt tắt khi nghe Erich trả lời: “Nếu mẹ muốn đi với chúng ta”.
Nàng dọn ra món sườn bò. Tuy ăn rất ngon miệng, nhưng chàng không ngớt căng thẳng gõ gõ những ngón tay trên mặt bàn và trả lời nhát gừng những câu hỏi của nàng. Không nói với chàng nữa, nàng quay sang hai đứa bé.
Nàng hỏi hai con:
- Các con có kể cho ba nghe là đã cưởi ngựa chưa?
Beth đặt nĩa xuống và nhìn Erich nói:
- Thật vui lắm! Con nói “Huy” mà con “Loát choắt” không chịu cất bước.
Tina bập bẹ nói:
- Con cũng nói “Huy” nữa.
Erich hỏi:
- Những con ngựa nhỏ ở đâu?
Vội vã, Jenni trả lời:
- Trong ngăn chuồng và Joe đã thử cưỡi nó trong ít phút.
Erich cắt ngang nói:
- Joe ôm đồm quá nhiều việc. Anh muốn có mặt khi mấy đứa nhỏ tập cưởi ngựa. Anh muốn biết chắc là Joe trông nom kỹ lưỡng hai đứa bé. Ai dám nói chắc là hắn ta không cẩu thả như ông cậu ngu ngốc của hắn?
- Thôi đừng nói nữa, Erich, chuyện đó đã qua lâu rồi.
- Vậy mà anh tưởng chừng như chuyện ấy xảy ra hôm qua và anh đang đối diện với gã nát rượu đó, đã vậy Joe vừa cho anh biết là gã đã trở về thành phố.
Jenni thầm nghĩ, phải chăng điều đó đã làm cho Erich phật ý? Nàng nói với hai con:
- Beth và Tina, nếu các con ăn xong, các con được phép đi chơi với các búp bê mới.
Rồi khi mấy đứa nhỏ đã đi khỏi. Jenni hỏi chàng:
- Có phải anh đang bực mình vì chuyện của Joe hay vì một chuyện gì khác?
Erich cầm lấy tay nàng cách thân mật, những ngón tay họ đan vào nhau. Chàng nói:
- Đúng vậy, anh bực mình vì Joe vẫn tiếp tục lấy xe của anh. Anh thấy đồng hồ tăng lên 60 cây số nữa. Dĩ nhiên hắn chối không dùng xe, nhưng trước đây vào mùa thu, hắn đã sử dụng xe mà không xin phép anh. Hắn có lấy xe đưa em đi đâu không?
Nàng nắm bàn tay lại: “Không”.
Nàng phải nói cho chàng biết về Kevin. Nàng không thể để Erich nghi ngờ Joe là không vâng lời chàng.
- Erich... Em...
Chàng cắt ngang lời nàng:
- Cũng cái triển lãm tồi tệ ấy. Trong bốn ngày qua, anh không ngớt lặp lại cho lũ ngu dốt đó biết là anh không thể bán bức tranh “Hoài niệm về Carolin”. Anh phải thuyết phục họ khi nói rằng đó là tác phẩm thành công nhất của anh và anh muốn trưng bày nó, nhưng... - Giọng chàng tắt nghẹn, rồi chàng nói tiếp bằng giọng trầm tĩnh hơn. - Anh sẽ vẽ nhiều hơn. Jenni à, hẳn em sẽ không phiền khi anh phải giam mình trong căn nhà gỗ suốt vài ba ngày để vẽ. Nhưng đành phải vậy thôi...
Sững sờ, nàng nhớ lại những ngày dài lê thê thiếu vắng Erich vừa qua, cố giữ vẻ bình thản nàng nói:
- Hẳn nhiên rồi, nếu là điều cần thiết.
Sau khi dẫn các con đi ngủ, nàng trở vào thư phòng để gặp chàng. Nàng bỗng thấy trên khuôn mặt chàng đầm đìa nước mắt.
Nàng hỏi:
- Erich, chuyện gì thế?
Vội vàng lấy tay quệt nước mắt, chàng đáp:
- Tha lỗi cho anh, Jenni. Nhưng tinh thần anh sa sút quá. Anh nhớ em kinh khủng. Tuần tới là đám giỗ của mẹ. Thời gian đó luôn làm anh đau khổ, em không hiểu được đâu. Anh có cảm tưởng như chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua. Trên xe, khi Joe báo anh biết là cậu anh ta vừa trả về xứ, anh tưởng chừng như bị ai dộng một cú vào bụng. Anh cảm thấy lòng mình thật trống vắng. Đoạn khi xe vừa về đến nông trang, anh chợt thấy ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ. Anh chỉ sợ nhìn thấy ngôi nhà mình tối đen và trống trải nhưng rồi, khi anh mở cửa và thấy em ở đây, quá xinh đẹp, quá hạnh phúc đang chờ đón anh. Anh không hiểu tại sao anh rất sợ mất em trong khi anh đi vắng.
Jenni quỳ gối, lết đến trước mặt chàng, nàng âu yếm vuốt ve mái tóc chàng:
- Anh không bao giờ biết em hạnh phúc đến dường nào khi đưọc gặp anh.
Đôi môi Erich phủ lấp tiếng nói của nàng.
Khi họ đi ngủ, Jenni định thay chiếc áo ngủ mới nhưng rồi nàng đổi ý. Nàng miễn cưỡng mở tủ commốt để lấy chiếc áo ngủ màu ngọc bích. Khi mặc vào, nàng thấy phần ngực chiếc áo quá chật đối với mình. Ồ! Nàng nghĩ thầm: “Có thể đây hẳn là một giải pháp. Chiếc áo xui xẻo này không còn vừa vặn cho mình nữa rồi!”
Một lúc sau, đang khi chim dần vào giấc ngủ, Jenni chợt nhận ra điều đã làm nàng trăn trở. Nàng hiểu ra rằng Erich chỉ làm tình với nàng mỗi khi nàng mặc chiếc áo ngủ này.