Dịch giả: Lê Thành
Chương 3

     hững tấm biển bằng kính trên các lề đường làm cho đoạn đường tăng thêm sự hiểm nghèo, nào là đại lộ America, đại lộ số 5, đại lộ Madison, Mark, Lexington, đại lộ 3, đại lộ 2. Những khối nhà nối tiếp không dứt. Kẻ nào đã mô tả Mannhattan như hòn đảo chật hẹp hẳn đã chưa từng bao giờ đi ngang qua đây với bước chân vội vã trên lề đường lót đá trơn trượt, nhưng vì xe buýt chạy rất chậm nên nàng đã chọn việc đi bộ. Một lần nữa, nàng lại đến đón con trễ giờ.
Nhà trẻ nằm trên con đường số 49 gần đại lộ số 2. Khi Jenni hổn hển bấm chuông thì đồng hồ đã điểm năm giờ bốn mươi lăm phút. Hẳn nhiên là bà Curtis nổi giận. Khoanh tay, bà đứng trước mặt nàng, đôi môi bà ta mỏng dính như một vết thẹo dài trên khuôn mặt đanh ác.
Bà quạu cọ nói:
- Bà Partland à, chúng tôi đã trải qua một ngày trời kinh khủng! Tina thì không ngớt khóc và bà đã nói với tôi là Beth nó không còn vấy bẩn, nhưng tôi nói cho bà biết là bà lầm rồi!
Jenni phản đối:
- Nó không vẩy... tôi muốn nói là nó không vấy bẩn nữa. Vậy là chúng không quen đi nhà trẻ đó thôi.
- Và chúng sẽ không còn cơ hội để làm điều đó nữa. Thật cực nhọc khi trông coi các con gái của bà. Hãy thông cảm cho tôi. Một đứa ba tuổi thì không sạch sẽ và đứa hai tuổi thì khóc nhè mãi... Thật phí thời giờ của tôi để lo cho chúng.
Có tiếng kêu của Beth:
- Mẹ!
Jenni không lưu tâm đến bà ta nữa. Nàng thấy Beth và Tina ngồi trên chiếc đi văng cũ kỹ đã sựt hỏng, trong lối vào tối tăm mà bà Curtis đã khoe là “Góc giải trí dành cho trẻ nhỏ”. Jenni tự hỏi người ta đã bắt chúng mặc đồ sẵn sàng để chờ ra về tự bao lâu rồi? Nàng âu yếm ôm lấy hai đứa nhỏ và nói:
- Chào, hai con gái cưng của mẹ.
Tina đầm đìa nước mắt. Jenni dịu dàng vén mái tóc màu nâu đỏ che vầng trán. Hai đứa con gái của nàng đã thừa hưởng của Kev đôi mắt màu xám hung, màu tóc cùng cặp mày dài. Beth chỉ em gái mình và nói:
- Hôm nay nó sợ, nó khóc nhiều lắm!
Tina, miệng méo xệch, đưa tay về phía nàng.
Bà Curtis nói:
- Tại vì bà đến đón chúng trễ đấy!
- Tôi rất tiếc.
Jenni trả lời, giọng lơ đễnh. Nàng nhận thấy đôi mắt bé Tina có quàng, đôi má bé ửng đỏ. Phải chăng bé sắp bị viêm họng lần nữa? Hay là tại vì cái nhà trẻ này. Nàng thầm nghĩ: “Lẽ ra đừng gởi con đến đây”.
Nàng ẵm Tina lên và nắm tay dắt Beth.
Bà curtis nói:
- Tôi sẽ trông coi các con bà cho đến ngày thứ Sáu. Nhưng sau đó là chấm dứt.
Không một lời chào, Jenni mở cửa và bước ra ngoài trời rét căm.
Màn đêm buông xuống tối đen, gió quất mạnh. Tina rúc đầu vào cổ nàng. Beth cố tình núp vào áo choàng của mẹ. Jenni nghĩ thầm: “Lần này mình sẽ bị ướt thôi”.
Jenni tươi cười với các con, nàng nói:
- Ôi, con cưng của mẹ, can đảm lên các con, lát nữa chúng ta sẽ được ấm trong xe buýt.
Nhưng ba chiếc xe buýt đã đi qua, đông nghẹt người. Jenni không đợi xe nữa và quyết định đi bộ để về nhà. Nàng thật chật vật với hai đứa nhỏ. Khi qua được hai khối nhà, nàng ẵm hai con lên đôi tay xiết chặt của nàng. Jenni còn phải đi qua mười khối nhà nằm theo con dốc; và còn thêm hai khối nằm ngang nữa. Nàng thầm nghĩ: “Chúng là các con của mình mà, không nặng lắm đâu! Trời! Bắt đầu thứ Hai tới, mình kiếm đâu ra một nhà trẻ khác đây? Ôi, Nana, bà ơi, con nhớ bà lắm”, nàng không dám vắng mặt thêm ngày nào tại gallery.
Nàng thắc mắc không biết Erich có mời cô Spencer đi ăn tối không?
Đang miên man suy nghĩ, bất chợt một ai đó đã đến sát bên Jenni. Nàng giật mình khi nhận ra Erich đang dành lấy Beth từ tay mình. Cô bé há hốc miệng, mở to mắt ngạc nhiên thay vì sợ hãi. Đoán biết sự chống đối của bé, chàng tươi cười nói với nó:
- Chúng ta sẽ đi về nhà thật mau nếu con để cho chú ẵm.
Jenni nói:
- Nhưng...
- Jenni, cô đồng ý chứ? Tôi có thể ẵm luôn đứa nhỏ nếu nó chịu nghe tôi.
- Hẳn là nó sẽ không chịu đâu và, tôi cám ơn ông vô cùng, ông Erich ạ, nhưng...
- Jenni, cô vui lòng đừng gọi tôi là ông nữa có được không? Tại sao cô để tôi đứng mãi với cái cô lắm chuyện của tạp chí Art New đó? Tôi đã hy vọng cô đến tiếp cứu. Khi biết cô đã “chuồn” khỏi phòng thi tôi nhớ đến nhà trẻ. Đến đó, tôi nghe mụ “ác mỏ” nói rằng cô đã ra về, nhưng tôi đã xin được địa chỉ của cô. Tôi quyết định đi bộ đến nhà cô gọi cửa. Và tôi đã gặp cô đang chật vật như thế đó.
Erich dứt khoát nắm lấy cánh tay Jenni, nàng cảm thấy một niềm hạnh phúc không diễn tả được đang xâm chiếm mình, mọi chán nản đều tan biến. Jenni vụng trộm nhìn chàng.
Chàng hỏi, ánh mắt ngờ vực và lo lắng:
- Hẳn chiều nào cô cũng đi qua đoạn đường này?
- Thông thường, khi thời tiết xấu thì chúng tôi đi xe buýt. Chiều nay, mọi xe đều dỏng nghịt không còn chỗ.
Giữa đại lộ Lexington và Park Avenue là nhiều tòa nhà nối tiếp nhau với bậc thang đặt trong những trụ cột cao. Jenni chỉ cho Erich tòa nhà thứ ba: “Nhà tôi nơi đấy”. Nàng thích thú ngắm nhìn con đường dẫn đến nhà mình. Khi ở bên nàng, chàng luôn có cảm giác thanh thản do nàng mang lại khi kể về những ngôi nhà cổ xưa gần trăm năm của nàng. Chúng đã được xây dựng từ thời Mannhattan còn là những khu khách sạn tư nhân. Hiện nay, phần lớn chúng không còn tồn tại, duy chỉ là đống gạch vụn để nhường chỗ cho những nhà chọc trời.
Jenni muốn từ giả Erich để vào nhà, nhưng chàng từ chối.
- Tôi sẽ vào nhà với cô.
Nàng miễn cưỡng đi trước chàng để tiến vào trong căn hộ một phòng ở tầng trệt. Chiếc trường kỷ và những chiếc ghế bành, nàng mua với giá rẻ, đã được bọc vải lại màu cam và vàng. Những vết trầy trụa của sàn nhà dưọc che dậy bằng một tấm thảm màu nâu sậm. Giường của hai đứa trẻ được kê sát tủ đựng quần áo bên cạnh phòng tắm mà phân nữa ẩn sau cánh cửa thưa. Những bản sao của tranh Chagall được treo trên bức tường loang lổ. Vài ba chậu cây xanh bên mép cửa sổ trên bồn rủa bát trông thật mát mắt.
Vừa được đặt xuống đất, Beth và Tina nhanh nhẹn chạy vào phòng.
Beth nói:
- Con rất thích được về nhà mẹ ạ.
Và Tina nói:
- Con cũng thế.
Jenni tươi cười, giải thích với Erich:
- Anh thấy không, ở đây rất chật chội, nhưng mẹ con tôi thật thoải mái.
- Tôi hiểu vì sao rồi. Thật rất dễ chịu.
- Với điều kiện là mình đừng thiển cận. Ban quản lý ngôi nhà này đang trong diện chờ đợi để bán hóa giá theo quyền sở hữu và họ sẽ không tốn hao một xu nào.
- Hẳn cô định mua căn hộ này sao?
Đang thay đồ cho các con, nàng nói:
- Tôi chưa biết tính sao đây. Tôi nói thì anh khó tin, nhưng chỉ một phòng duy nhất này thôi thì giá cũng đến sáu mươi ngàn đô la. Chúng tôi sẽ không dọn đi đâu khác cho đến khi họ tống chúng tôi ra khỏi cửa. Khi đó chúng tôi sẽ kiếm căn hộ khác.
Giúp nàng cởi nhanh nút áo cho Beth, chàng nói:
- Jenni à, bây giờ cô hãy quyết định. Tôi muốn mời mọi người đi dùng cơm, Jenni, nếu cô có dự tính gì vào tối hôm nay thì cô có thể tống tôi ra khỏi cửa. Nếu không, hãy chỉ cho tôi biết siêu thị nào gần nhất.
Họ cùng đứng lên, dối diện nhau.
Chàng hỏi giọng buồn bã:
- Vậy thì, Jenni, siêu thị hay là tôi phải rời khỏi nhà cô?
Trước khi nàng kịp trả lời thì Beth đã níu lấy chân chàng vòi vĩnh:
- Hẳn bác có thể đọc truyện cho cháu nghe, nếu bác muốn?
Nghe như thế, chàng quyết định:
- Thôi được, tôi sẽ ở lại. Hẳn mẹ cháu sẽ không phản đối chứ?
Jenni thầm nghĩ, chàng thực tình muốn điều đó. Lòng nàng bất chợt tràn ngập niềm vui khi nhận ra điều ấy.
Nàng nói:
- Tôi không cần gì đâu. Nếu anh muốn dùng bánh mì thì đã có sẵn.
Nàng để mặc chàng ngồi nghe tin tức trước TV với ly rượu trong tay trong khi nàng đi tắm và cho hai đứa bé ãn tối. Sau đó, chàng đọc truyện cổ tích cho chúng nghe và nàng đi dọn bàn cho hai người, nàng trộn món xà lách và không ngừng liếc mắt về phía đi-văng. Mỗi đứa bé một bên, Erich hăng say đọc truyện “Ba con gấu” kèm theo điệu bộ thích hợp. Đôi mắt chúng dán chặt vào chàng.
Beth thốt lên:
- Thật tuyệt vời! Ông đọc truyện hay không thua gì mẹ.
Chàng nhướng mắt nhìn nàng, nụ cười đắc thắng.
Khi hai đứa trẻ đã đi ngủ, họ dùng bữa tối bên cửa sổ nhìn ra khu vườn. Trong sân, tuyết vẫn trắng xóa. Ánh sáng từ nhà hắt ra làm lấp lánh các thân cây trụi lá. Hàng dậu cao hầu như che khuất những sân vườn kế cận.
Jenni chỉ cho chàng và nói:
- Anh thấy đó, đây là cảnh quê trong thành phố. Khi các cháu đã đi ngủ, thì tôi thích ngồi đây thật lâu để nhâm nhi cà phê và hình dung mình đang ngồi ngắm mảnh đất của mình. Trên cao kia là Turtle Bay, một khu phố sang trọng, với những tòa nhà cổ xưa và các khu vườn xinh đẹp. Còn vùng này đây chỉ là một sự bắt chước mờ nhạt. Tuy vậy, tôi sẽ rất buồn nếu phải xa nó.
- Cô sẽ đi đâu?
- Tôi chưa biết ra sao, tôi còn sáu tháng nữa để tính đến chuyện đó. Hẳn tôi sẽ tìm được một căn hộ khác. Bây giờ, chúng ta uống cà-phê nhé?
Có tiếng chuông cửa. Erich tỏ vẻ không hài lòng. Mím môi, Jenni nói:
- Hẳn là Fran, cô hàng xóm ở tầng trên, cô ta xuống đây để tâm sự với tôi đấy!
Nhưng không phải Fran mà là Kevin. Anh ta đang đứng nơi ngưởng cửa, diện kẻng như một thiếu niên ở tuổi mới lớn với chiếc áo thun sang trọng kiểu đi ski, khăn quàng dài vất hờ hững qua vai, mái tóc màu nâu đỏ chải chuốt cẩn thận và làn da rám nắng.
Cố nén bực tức, nàng nói:
- Vào đi, Kevin.
Kevin đi vào phòng, ôm hôn nàng. Bất thần, nàng cảm thấy rất khó chịu vì biết Erich đang nhìn họ.
Kevin hỏi:
- Hai đứa bé ngủ rồi à? Thật đáng tiếc, tôi mong được gặp chúng. Ồ, nhưng mà, hẳn em đang có khách?
Giọng nói Kevin thay đổi hẳn, tỏ vẻ thông cảm. Jenni thầm nghĩ. Kevin quả là một diễn viên, luôn đóng kịch khá giỏi. Cuộc gặp gỡ giữa Kevin và Erich như một vỡ hài kịch diễn ra tại phòng khách. Nàng giới thiệu hai người. Họ gật đầu chào nhau không một nụ cười.
Kevin cố xua tan bầu không khí ngột ngạt.
Kevin nói:
- Chà... thơm quá Jen. Em nấu món gì đó? - Rồi đến gần lò nuớng, anh nếm thử món ăn ở đó và thốt lên - Chà, món thịt ngon quá! Anh rất tiếc khi phải để em ra đi.
Giọng Erich thốt lên giọng lạnh lùng:
- Quả là một sai lầm lớn!
Kevin điềm tĩnh nói:
- Đương nhiên, được, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Tôi chỉ tạt ngang qua đây thôi. À, Jen, tôi có thể nói chuyện riêng với em một phút được kkhông?
Nàng biết rõ anh ta muốn nói chuyện gì. Bây giờ là cuối tháng. Nàng liền rời phòng, đi lấy chiếc ví, giấu dưới cánh tay nhầm tránh Erich nhìn thấy:
- Kevin, thú thật tôi không có.
- Jen à, tôi đã chi tiêu quá nhiều để mua quà Noël cho em và các con rồi. Bây giờ, tôi còn nợ tiền nhà và chủ nhà đòi. Tôi chỉ mượn em ba mươi đô-la trong vòng một tuần lễ hoặc hai thôi.
- Ba mươi đô-la ư? Không thể được đâu Kevin.
- Jen, tôi rất cần tiền.
Nàng miễn cưỡng mở ví tiền ra.
- Kevin, chúng ta phải bàn chuyện. Em sợ có thể bị mất việc.
Kevin chụp vội những tờ giấy bạc, nhét vào túi và chuẩn bị ra về.
Anh ta nói:
- Nè Jen, thằng xạo đó không thể đuổi em được đâu. Nó biết giá trị người nó mướn mà. Em gặp nó và đòi tăng lương đi. Nó sẽ không kiếm đâu ra nhân viên với cái giá này đâu, rồi em sẽ thấy.
Nàng trở vào thì thấy Erich đang dọn bàn. Chàng xả nước trong bồn rửa chén. Chàng dọn phần bánh mì thịt còn lại và đem bỏ vào sọt rác.
Jenni nói:
- Đợi đã anh, đừng lãng phí, hãy để lại cho hai đứa bé ăn vào tối mai.
Không buồn nghe nàng nói, chàng vứt bỏ số bánh mì thịt còn lại và nói:
- Hẳn là không thể giữ lại được vì ông chồng vô lại của em đã mó vào rồi! - Erich chăm chăm nhìn vào mắt nàng và hỏi - Em đưa cho anh ta bao nhiêu tiền?
- Ba mươi đô-la. Anh ta sẽ trả lại cho em.
- Hẳn em muốn nói rằng em đã để anh ta vào đây, hôn em, bỡn cợt về việc ruồng rẫy em và xéo đi xài tiền của em trong một quán bar sang trọng nào đó.
- Anh ta không có tiền để trả tiền nhà.
- Đừng nói nhiều. Jenni. Anh ta đã tái diễn bao nhiêu lần màn hài kịch này với em rồi? Anh nghĩ rằng cứ vào mỗi dịp cuối tháng là như thế cả.
Jenni cười chán nản:
- Không, tháng vừa rồi anh ta không đến. Erich à, để chén bát cho em rửa, em làm được việc này mà.
- Để anh giúp em một tay.
Jenni lặng lẽ cầm lấy giẻ lau. Nàng nghĩ thầm: “Tại sao Kevin chọn đúng hôm nay mà đến?” Nàng thật ngu dại khi đưa tiền cho anh ta.
Khuôn mặt Erich dần lấy lại bình thản, chàng dành lấy giẻ lau từ tay nàng, tươi cười nói:
- Thôi, đủ rồi!
Chàng rót rượu vào hai ly đầy và mang đến divan. Mọ ngồi sát bên nhau. Nàng cảm thấy nơi chàng toát ra một sức mạnh tiềm ẩn làm nàng bối rối. Một thứ tình cảm mà nàng không thể phân tích. Nàng biết lát nữa đây, Erich sẽ ra về và nàng lại thui thủi một mình. Nàng tưởng chừng như sống lại hình ảnh các con gái nàng rạng rỡ khi nghe chàng đọc truyện. Nhớ đến cảm giác được yên ổn khi trông thấy chàng xuất hiện trên đường về nhà và ẵm lấy Beth từ tay nàng. Những bữa ăn trưa và tối vui như ngày hội. Nàng có cảm tưởng chỉ sự hiện diện của chàng mới xua tan đi bao nỗi buồn khổ và cô đơn.
Giọng nói chàng thật dịu dàng:
- Jenni à, em đang nghĩ gì đó?
Nàng cố gắng nở nụ cười đáp:
- Em không nghĩ gì đâu. Em cảm thấy..dễ chịu, chỉ vậy thôi.
- Còn anh, chẳng có kỷ niệm nào mang lại cho anh hạnh phúc đến thế! Jenni, em có tin chắc rằng em không còn yêu Kevin nữa không?
Ngạc nhiên đến phì cười, nàng nói:
- Chúa ôi! Em tin chắc điều ấy.
- Vậy thì, tại sao em đưa tiền cho anh ta dễ dàng như vậy?
- Thật đáng giận, có lẽ là ý thức trách nhiệm khi em thật sự lo cho anh ta không có tiền để trả tiền nhà.
- Jenni, ngày mai anh sẽ đáp máy bay sớm. Nhưng anh có thể trở về New York vào cuối tuần. Tối Thứ sáu, em có rảnh không? Nàng thầm nghĩ, chàng sẽ trở lại. Bất chợt, nàng cảm thấy hạnh phúc và được yên ổn như ngày nào đã gặp chàng trên đại lộ số 2.
- Ngày đó em rảnh. Em sẽ kiếm người giữ trẻ.
- Và ngày thứ Bảy? Em có nghĩ rằng hai đứa bé sẽ thích đến vườn Bách thú Central Park, nếu trời không lạnh lắm? Sau đó, chúng ta sẽ dắt chúng đi nhà hàng Rumpelmayer.
- Hẳn chúng sẽ thích lắm! nhưng này anh Erich, thật tình...
- Tiếc rằng anh không thể ở lại New York lâu hơn vì có cuộc hẹn ở Minneapolis. Anh phải thu xếp dăm ba công việc. Ồ! nếu có thể...
Chàng chú ý đến tập album để nơi chiếc bàn thấp.
Jenni nói:
- Anh cứ việc xem. Chẳng có gì hấp dẫn lắm đâu
Họ nhâm nhi rượu và lật những trang ảnh.
Jenni giải thích:
- Tấm ảnh này là em, ngày mà họ đến đón em tại Viện Mồ Côi, em đã được nhận làm con nuôi. Đây là cha mẹ nuôi của em.
- Hai ông bà trông dễ mến.
- Em không còn nhớ rõ, họ đã qua đời trong một tai nạn ô-tô khi em được mười bốn tuổi. Sau đó em sống với Nana.
- Đây có phải là bà ngoại em?
- Vâng, khi em ra đời, bà ngoại em đã năm mươi ba tuổi. Em còn nhớ.. Hồi đó em học tiểu học... Một ngày kia, em từ trường trở về nhà, dáng điệu thiểu nảo. Em rất buồn vì trong lớp, mọi đứa trẻ đều vẽ thiệp chúc mừng trong dịp “Lễ Mừng Cha”, và em thì không có cha. Nana liền bảo em: “Jenni, con ơi! Ta là cha của con, là mẹ của con, là bà ngoại cùng là ông ngoại của con. Ta là tất cả những gì con muốn gọi... Vậy thì, hẳn nhiên con có thể vẽ một thiệp chúc mừng ta trong dịp Lễ Mừng Cha”.
Nàng cảm thấy Erich đang ôm lấy bờ vai mình:
- Thảo nào, em nhớ ngoại nhiều đến thế!
Jenni nói tiếp:
- Nana làm việc trong một chi nhánh Công ty du lịch nên bà và em có dịp đi du lịch được nhiều nơi. Anh nhìn đây: hình này chụp khi em và ngoại ở Anh. Lúc đó em được mười lăm tuổi và đây là kỳ nghỉ ở Hawaï.
Khi lật đến những hình chụp đám cưới của nàng và Kevin thì Erich đóng tập album lại. Chàng muốn từ giã ra về:
- Khuya rồi, hẳn là em mệt lắm! Ở ngưỡng cửa, chàng nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn. Lúc này, chàng thấy nàng đi chân trần nên tươi cười nói:
- Ngay cả khi em không mang giày, em cũng thật giống Caroline, với giày có đế thì trông em cao nhưng, như thế này, em thật nhỏ nhắn. Jenni, em có tin thuyết định mệnh không?
- Cái gì phải đến là sẽ đến. Ít nhất em cũng nghĩ như thế.
- Thật là một câu trả lời rất hay.
Họ từ giã nhau.