Dịch giả: Lê Thành
Chương 7

     hiếc xe mới tinh và bóng loáng nhất trong bãi đậu là chiếc Cadillac màu đỏ sậm của Erich. Jenni thầm nghĩ: “Hẳn Joe đã lau chùi xe rất kỹ lưỡng trước khi đến đón họ tại sân bay”.
Trước khi đi lấy hành lý, Erich đã xếp chỗ cho nàng ngồi băng ghế sau với Tina. Beth được phép ngồi băng ghế trước.
Vài phút sau, xe họ đã ra đến xa lộ.
Erich nói với nàng:
- Đoạn đường từ đây đến nông trang, phải mất ba tiếng đồng hồ ngồi xe, em nên tựa vào anh mà chợp mắt đôi chút. Lúc này, chàng xem chừng đã bớt căng thẳng, đã nguôi cơn giận và đầy sự ân cần.
Erich ẵm Tina ngồi lên đầu gối mình. Bé không phản đối và chàng luôn biết cách dỗ ngọt đứa con gái út này. Những ý nghĩ buồn bã của Jenni đã tan biến khi nàng nhìn thấy sự hài lòng trên nét mặt con.
Xe chạy đến vùng thôn dã. Những ánh đèn trên xa lộ giờ đã xa hẳn phía sau. Đường tối và hẹp dần. Joe bật đèn pha lên và, Jenni nhận ra bóng của những bụi cây thích và dăm ba cây sồi cằn cõi. Dường như, miền này trải dài bằng phẳng. Mọi thứ thật khác xa với New York. Hẳn vì vậy nên khi nàng vừa rời phi trường, nàng có cảm giác xa cách New York kinh khủng.
Đương nhiên, Jenni cần có ít thời gian, thời gian để thích ứng, để làm quen khí hậu. Tựa đầu vào vai chàng, nàng thầm thì: “Anh biết không, em mệt quá!”. Jenni không thích nói gì thêm nữa, không nói gì trong lúc này. Nhưng, Chúa ôi, thật sung sướng khi được tựa vào chàng như lúc này, để không còn biết thời gian hối hả trôi qua. Erich gợi ý với nàng về việc dời ngày đi hưởng tuần trăng mật.
Erich nói:
- Mấy đứa nhỏ không có ai để gởi gắm, khi đã ổn định chúng ta sẽ kiếm một người có thể tin tưởng để chăm lo chúng rồi hai ta sẽ đi.
Jenni vui sướng nghĩ ngợi, có bao người đàn ông biết ân cần như thế nhỉ?
Nàng thấy ánh mắt chàng chăm chú nhìn mình, rồi chàng hỏi:
- Em thức dậy rồi ư? Jenni.
Nhưng nàng không trả lời. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ve vuốt đôi má nàng trong khi Tina vẫn còn ngủ, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn. Trên băng ghế trước, Beth đã thôi nói chuyện với Joe và hẳn là bé cũng đã ngủ. Nàng cố gắng lấy lại hơi thở bình thường. Đối với nàng, giờ đây phải hướng về phía trước, quay lưng lại với quá khứ và hãy nghĩ đến cuộc sống mới đang chờ đợi.
Jenni biết rằng từ phần tư thế kỷ nay, gia trang của Erich cần có một phụ nữ để sắp xếp mọi chuyện, ắt hẳn rất cần một sự đổi thay nào đó. Nhưng dẫu thay đổi thế nào thì phải tuân thủ dấu vết do Caroline để lại.
Nàng nghĩ rằng quả thật nực cười khi Erich xem Caroline khác hẳn với vai trò người mẹ mà là một thứ thần tượng và thầm trách ông John khi nói về bà ta rằng “mẹ của con” thay vì luôn gọi “Caroline và tôi”.
Jenni thích thú khi nghĩ đến chuyện sắp xếp lại ngôi nhà. Nàng nhớ lại, đã bao lần, nàng đã ngắm nghía căn hộ của mình và nói: “Nếu tôi có khả năng, tôi sẽ làm cái này... cái này... và cái này...”
Thật là tuyệt vời khi thức dậy buổi sáng mà không còn phải buộc đi vội vã đến chỗ làm. Được ở nhà cùng các con, dành thời gian cho chúng. Rồi đây thời gian thật sự không phải chỉ là vài phút cuối ngày mệt lả. Nàng đã bị mất mát một phần tuổi thơ tốt đẹp rồi còn gì!
Và thật tuyệt vời khi được làm đàn bà. Kevin không giữ được vai trò của một người cha thật sự cũng như một người chồng, ngay cả trong những giây phút mật thiết nhất, nàng vẫn luôn có cảm giác là anh ta đang đóng vai chính trong trong một đoạn phim nào đó.
Hơn nữa, nàng cũng đã biết chắc là anh ta đã lừa dối nàng ngay trong thời gian ngắn ngủi họ sống chung.
Erich là một người đàn ông tuổi đã từng trải. Đáng lẽ chàng đã lập gia đình từ lâu nhưng chàng còn muốn chờ đợi. Erich không e ngại việc gánh vác trách nhiệm trong khi Kevin thì tránh né điều đó. Erich là một người dè dặt. Đối với Fran, chàng là một người “mặt ủ mày ê” và Jenni còn biết thêm là ông Hartley cũng không cảm thấy thoải mái khi gần Erich. Điều rất đơn giản là họ không hiểu được cái bề ngoài lạnh lùng ấy đã che giấu một bản chất tự nhiên là tính nhút nhát.
Như lời Erich đã thú nhận với rằng: “Anh dễ dàng diễn tả tình cảm của mình qua hội họa hơn là qua lời nói”, và biết bao tình yêu đã thể hiện trong những tác phẩm hội họa của chàng...
Jenni cảm thấy bàn tay chàng đang ve vuốt đôi má mình:
- Thức dậy đi cưng, chúng ta đến nhà rồi.
Nàng nhỏm dậy và nói:
- Cái gì? Ồ! Em đã ngủ thật ư?
- Anh lấy làm sung sướng khi thấy em ngủ. Nhưng, em hãy nhìn ra cửa xe xem: ánh trăng sáng tưởng chừng như ban ngày. - Erich hăng say nói - Chúng ta đang trên tỉnh lộ 26, kể từ hàng rào này này, dọc theo hai bên đường là đất của nhà mình. Phía phải khu đất trải dài đến tận hồ Gray. Phía trái, bề rộng khu đất không đều. Rừng chiếm gần bảy mươi ha và chấm dứt ở vùng phụ cận con sông chảy về Minesota. Bây giờ, em có thể thấy lác đác vài căn nhà của nông trang. Kia là những cái máng để nuôi súc vật trong mùa đông. Xa hơn, em có thể thấy kho thóc, chuồng ngựa và nhà xay lúa cũ kỹ. Qua khỏi khúc quanh, em sẽ thấy phía tây của ngôi nhà. Nó nằm trên mô đất này.
Jenni ép mặt sát cửa kính xe để xem rõ ngôi nhà. Qua vài bức tranh của Erich, nàng đã biết một phần về nó. Tuy vậy, nó cũng không giống theo sự mô tả của Erich đối với những gì đang hiện ra trước mắt nàng.
- Ngay cả khi nhìn một phía, ngôi nhà vẫn có dáng thật sự là một trang viên hai tầng với bề dài là hai mươi đến ba mươi mét. Ánh đèn tỏa ra từ các cửa sổ thanh lịch của tầng trệt. Mái nhà và những đầu hồi lấp lánh dưới ánh trăng, trắng xóa như những vương miện rực rỡ. Trong tuyết trắng, những cánh đồng bóng loáng tưởng chừng như những chiếc áo lông chồn trắng bao phủ quanh tòa nhà, làm tôn lên vẻ đẹp hài hòa của các đường nét.
Jenni thốt lên:
- Erich! Đẹp quá!
- Em có thích ngôi nhà?
- Đương nhiên, em rất thích, nó thật lộng lẫy, lớn gấp hai, ba lần theo em tưởng, vì sao anh không cho em biết trước?
- Anh muốn dành cho em sự bất ngờ nên đã dặn Clyde bật đèn sáng toàn bộ ngôi nhà.
Khi xe chạy chậm dọc theo con lộ, Jenni mở to mắt, tham lam ghi nhận từng chi tiết: hiên nhà bàng gỗ sơn trắng, chóng đỡ bởi hàng cây cột thanh mảnh dẫn từ bên hông nhà đến nhà sau. Jenni nhận ra kiểu trang trí này trong bức tranh “Hoài niệm về Caroline”. Nàng cũng thấy ở đó có chiếc xích đu hình dáng thuyền như trong bức tranh. Chiếc xích đu nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Xe rẽ vào phía trái, qua cửa rào sắt đã mở. Nàng trông thấy một tấm biển treo trên cột chống, được chiếu sáng bởi ngọn đèn lớn, ghi chữ: “Nông trang Krueger”. Xe tiếp tục lăn bánh trên lối đi ngoằn ngoèo giữa những cánh đồng tuyết phủ. Phía bên phải họ là những khu rừng dưới ánh trăng, vươn dài những cành cây khô xương xẩu. Chiếc xe men theo con đường uốn khúc vòng quanh ngôi nhà và dừng lại trên lối đi trước bật thềm rộng bằng đá.
Joe ân cần mở cửa lớn hai cánh nặng nề chạm trổ nhiều hoa văn, được soi sáng bởi một ngọn đèn nhỏ. Erich trao Tina đang say ngủ cho Joe.
Chàng nói:
- Ẵm mấy đứa nhỏ vào nhà đi, Joe.
Erich nắm tay nàng, vội vã bước lên bậc thềm, mở rộng cửa. Rồi, chàng dừng lại đôi phút để nhìn vào mắt nàng:
- Ước gì anh có thể vẽ em trong giây phút này. Với mái tóc nâu dài, đôi mắt dịu hiền đang nhìn anh. Anh sẽ đặt tên cho bức tranh là “Về đến nhà”. Em yêu anh chứ? Jenni.
nàng dịu dàng trả lời:
- Vâng, em yêu anh, Erich.
- Em hãy hứa đừng bao giờ rời bỏ anh đi, Jenni. Em hứa đi.
- Erich, vì sao anh chỉ có nghĩ đến mỗi điều ấy?
- Anh van em, hứa đi. Jenni.
- Em sẽ không bao giờ rời xa anh, Erich ạ!
Nàng ôm lấy cổ chàng, nàng nghĩ: “Chàng rất cần tình cảm”. Trong suốt một tháng này, quan hệ của họ xem chừng như một thứ tình yêu đơn phương làm nàng rất lo lắng: chàng cứ việc cho và nàng cứ việc nhận. Thật không gì đơn giản hơn. Sau cùng, nàng ghi nhận điều ấy để tự an ủi mình.
Ẵm nàng trên đôi tay, chàng nói:
- Hôn anh đi, Jenni ơi!
Họ tươi cười, vừa đi vào nhà vừa hôn nhau. Thoạt tiên, chàng còn nhút nhát nhưng rồi, lòng chàng bỗng tràn ngập một niềm xúc cảm vô biên, chàng thốt lên: “Ôi, Jenni!”
Chàng đặt nàng xuống trước cửa phòng khách: sàn nhà bóng loáng, tường sơn màu thanh nhả; đèn chùm pha lê mạ vàng; và rất nhiều bức tranh treo trên tường với chữ ký của Erich bên góc phải. Jenni đứng sững sờ, thinh lặng.
Joe cùng mấy đứa nhỏ đã lên đến cửa. Nàng nghe giọng nói của anh ta: “Các cháu đừng chạy”. Sau giấc ngủ, hai đứa bé rất hăng hái trong việc khám phá những điều mới lạ nơi đây. Jenni không rời mắt khỏi chúng. Như một đứa trẻ đang ngắm nghía đồ chơi, nàng đi theo sau Erich, lắng nghe chàng giải thích như: “Chiếc tủ bát đĩa xinh đẹp bằng gỗ hồ đào này kèm theo chiếc bàn con bên dưới bàng đá cẩm thạch; Chiếc tủ này đã có từ thế kỷ 18. Những cây đèn dầu được chạm trổ tỉ mỉ, lắp bóng điện, ánh sáng làm nổi bật hai bên chiếc tràng kỷ lớn sang trọng. Ông nội anh đã đặt làm chiếc tràng kỷ này tại Úc. Còn những cây đèn được đem về từ Thụy Sĩ”.
Bức tranh “Hoài niệm về Caroline” được treo phía trên trường kỷ. Ánh đèn hắt vào bức tranh những chấm sáng làm cho bức tranh được rõ nét hơn là khi nàng trông thấy sau cửa kính của Gallery.
Dưới ánh sáng và trong căn phòng này, Jenni nhận ra rất rõ rệt sự giống nhau giữa nàng và Caroline. Tưởng chừng người đàn bà trong tranh đang nhìn nàng.. Nàng thì thầm, “Bức tranh trông gần giống như một bức hình thánh nữ vẽ trên gỗ. Dường như bà đang dõi mắt theo nàng”.
Erich nói:
- Em có thể tin điều đó chăng?
Hai đứa trẻ tỏ vẻ thích thú khi trông thấy cây đàn harmonium bằng gỗ trắc được đặt bên vách tường phía tây. Chúng leo lên ngồi trên chiếc ghế dài nệm nhung để gõ vào những phím đàn. Jenni chợt trông thấy Erich chau mày khi thấy chiếc cúc cài giày Tina làm trầy chân ghế. Nàng vội vã kéo chúng rời khỏi ghế bất kể sự phản đối của chúng. Nàng gợi ý: “Nào, bây giờ chúng ta hãy đi xem phần tiếp của ngôi nhà”.
Trong phòng ăn, một chiếc bàn lớn dành cho mười hai thực khách cùng những ghế tựa hình quả tim.
Nàng nhận thấy, phía cuối vách tường treo một bức liễn được kết bằng vải vụn. Toàn bộ gồm những hình lục giác lấm tấm họa tiết hoa lá, nổi bật những đường viền lớn thêu feston. Bức liền này tô điểm cho căn phòng vẻ thanh lịch nhưng khắc khổ.
Erich nói:
- Chính mẹ anh đã thực hiện bức liễn này. Đây là những chữ viết tắt tên bà.
Ít phút sau, họ cùng nhau đến thư phòng. Nơi đây, trên các bức vách hầu hết đều kê những hàng kệ bằng gỗ hồ đào. Trên mỗi giá kệ, choán đầy một dãy sách đồng màu được sắp xếp ngăn nắp. Jenni nhìn qua vài đề tựa và reo lên:
“Việc này hẳn mình cần thời gian đây!”.
Jenni nói:
- Em nóng lòng được đọc sách quá. Anh có tất cả là bao nhiêu cuốn?
- Mười một ngàn, hai mươi ba cuốn.
- Anh biết chính xác đến thế sao?
- Tất nhiên.
Căn bếp thật rộng, vừa bước vào, Jenni đã trông thấy những dụng cụ nội trợ choán ngợp toàn bộ bên vách phía trái. Một chiếc bàn tròn và những cái ghế bằng gỗ sồi được đặt chính giữa căn bếp. Sát vách, một lò sưởi cổ bề thế bằng gang, được mạ kền bóng loáng. Một cái nồi bằng gỗ sồi đựng củi đốt được đặt kế bên. Nơi góc bếp, một chiếc divan bọc vải theo lối cổ được đặt kề bên một chiếc ghế bành trông rất phù hợp.
Mọi thứ trong ngôi nhà này đều được bài trí một cách rất hoàn hảo.
Xem chừng Erich rất lấy làm hãnh diện, chàng nói:
- Thật khác hẳn với căn hộ của em chứ, Jenni? Em có hiểu vì sao anh không nói trước cho em biết không? vì anh muốn trông thấy phản ứng của em!
Bất chợt, Jenni muốn nói một điều gì nhầm bào chữa cho căn hộ của mình:
- Hẳn nhiên là ngôi nhà này lớn hơn căn hộ của em rất nhiều. Tất cả có bao nhiêu phòng thế anh?
- Hai mươi hai phòng - Chàng kiêu hãnh trả lời - Nào, chúng ta hãy nhìn sơ qua các phòng ngủ. Ngày mai sẽ hoàn tất việc xem nhà.
Chàng choàng tay ôm nàng khi họ bước lên các bậc thang. Cử chỉ này làm nàng yên tâm và vơi đi cảm giác kỳ lạ vừa qua. Nàng thầm nghĩ, dầu sao, thật đúng như mình đang dự một cuộc tham quan được hướng dẫn.
Lúc nàng đến xem căn phòng ngủ chính. Đó là một phòng rộng lớn với cửa ra vào thông ra mặt tiền của ngôi nhà lớn. Trong phòng, những đồ gỗ màu gụ đen bóng loáng. Một tấm vải gấm màu đỏ tím được trải trên chiếc giừờng lớn sang trọng kiểu có tán che. Diềm màn cùng màu với màn gió. Một chiếc cốc bằng pha lê chạm trổ, đựng đầy những bánh xà phòng nhỏ thơm mùi thông đặt trên mặt tủ côm-mốt. Bên phía phải của chiếc cốc, còn có những đồ trang điểm bằng bạc có khắc những mẫu tự; những thứ này của bà ngoại Erich để lại. Chiếc cốc Caroline đem về từ Venise. Erich kể:
“Caroline không bao giờ xức nước hoa, nhưng bà rất thích mùi thông. Những bánh xà phòng này bà mang từ Anh về”.
Xà-phòng thơm mùi thông. Đó là cái mùi thơm đã ặp vào mũi nàng khi vừa bước vào phòng, một mùi thơm dịu dàng của núi rừng.
Beth hỏi nàng:
- Mẹ, Tina và con ngủ nơi đây hả mẹ?
Erich phì cười:
- Không, các con sẽ ngủ ở căn phòng đối diện. Nhưng, bây giờ chúng ta có thể đi xem phòng ngủ của anh. Phòng bên cạnh đây thôi.
Jenni bước theo chàng, nàng nóng lòng muốn xem căn phòng người độc thân, nàng muốn tìm hiểu sở thích riêng về cách trang trí của chàng, những gì mà nàng đã xem đến đây chỉ là những vật di tặng mà chàng được hưởng.
Chàng mở cửa căn phòng tiếp theo, nơi đây, đèn trần cũng đã được bật sáng. Trước mắt Jenni là một chiếc giường đơn bằng gỗ thích với tấm khăn kết vải đủ màu. Trên chiếc bàn giấy hình bán nguyệt, la liệt những cây bút chì, phấn màu và những sổ phác thảo. Kê sát tường, một tủ sách ba ngăn đựng bộ bách khoa tự điển. Trên tủ com-mốt, trưng bày một “cúp” về môn bóng chuyền của đội thanh niên. Một chiếc ghế bập bênh được đặt bên góc trái, gần cửa ra vào.
Một cây gậy chơi môn “Khúc côn cầu” được đóng chặt vào vách tường phía bên phải.
Đó là phòng ngủ của một đứa trẻ mười tuổi.