Dịch giả: Lê Thành
Chương 13

     ino và tôi nằm dài trên những tấm nệm, dưới bóng mát của tấm bạt. Pat mang bia và thuốc lá đến cho chúng tôi trong khi Johnny đang nấu nướng bữa ăn trưa trong bếp tàu Vahiné.
Nino nói:
- Renn à, ông thật ngốc nghếch. Tôi đã giải thích cho ông về cách thức làm việc, vậy mà ông vẫn vội vã đào bới cát như một gã điên. Hãy từ tốn thôi... Không nên nôn nóng. Như vậy ông có thể tiết kiệm dưỡng khí, sức lực và lượng azốt trong máu ông vẫn ở mức thấp. Cũng tương tự như ông tán tỉnh người đẹp này. (Nino liếc nhìn Pat, khiến nàng đỏ mặt và chuồn nhanh vào bếp...) Thật từ tốn, chậm rãi... và rồi sẽ đến đích! Như vậy sẽ thoải mái biết bao!
- Tôi nghe anh, Nino! Nhưng tại sao lúc nãy anh không ở lại dưới đó thêm một lúc? Chỉ cần mười phút chúng ta sẽ lấy được cái rương đi.
Chống người trên khuỷu tay, Nino chỉ ngón tay về phía tôi với vẻ phê phán:
- Ông thích làm theo ý của ông ư? Vậy thì ông hãy nghe tôi nói đây và đừng làm tài khôn nữa! Ông có biết phải mất bao nhiêu lâu mới giải tỏa được cái rương đó? Mười lăm đến hai mươi phút ư? Và ông có biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục ở dưới đó? Chúng ta phải mất hai mươi phút để trồi lên và buộc phải cộng thêm một giờ nghỉ ngơi nữa! Và cái rương thì vẫn còn ở dưới đó! Ông muốn biết tại sao ư? Tại vì chúng ta không có sợi cáp để buộc và kéo nó lên. Lần tới, khi dặn chúng ta sẽ mang theo sợi cáp và nếu may mắn, có thể chúng ta sẽ đưa được cái rương lên.
- Nếu không đưa lên được thì sao?
- Thì chúng ta sẽ để nó ở yên đó. Ông lo gì chứ? Bộ lo cá ăn mất à?
Nino đưa tay vỗ trán với vẻ chế nhạo rồi ngả đầu xuống gối. Từ buồng lái, Pat và Johnny trông thấy cảnh đó và cười ồ.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn trưa đã được dọn ra và trong khi ăn Pat đã hỏi Nino:
- Liệu trong cái rương mà các anh đã tìm thấy đó có chứa những đồng tiền vàng?
- Rồi chúng ta sẽ biết thôi! Cũng có thể có và cũng có thể không. Tốt hơn chúng ta không nên quá hy vọng. Theo kinh nghiệm của tôi thì một ca-bin như thế, người ta sẽ chẳng phát hiện được gì nhiều. Nếu cố tìm kiếm, ta có thể tìm được vài ba thứ lặt vặt như một con dao, cái đĩa bằng thiếc hoặc cái cốc chẳng hạn, nhưng rất khó có thể nhận ra chúng dưới lớp rong biên và san hô. Vả lại, tìm kiếm những thứ đó mà ích gì. Rất tiếc phải làm cô thất vọng nhưng thật sự mà nói thì việc săn lùng kho báu chỉ là một loạt những tan vỡ ảo tưởng. Tôi từng biết được một người trở nên giàu có nhờ trục vớt được một con tàu chở các cuộn bạt bằng plastic. Tôi cũng biết một người khác tìm được một con tàu chở đầy vàng, nhưng ông ta đã không còn một xu dính túi vì phải đổ tiền ra để hút cát nhưng mức độ hút không đủ nhanh nên biển cứ đưa cát đến vùi lấp mãi con tàu.
Johnny gật đầu. Bỗng dưng, khuôn mặt anh sa sầm. Sau một lúc đắn đo, anh nói với tôi:
- Cô Pat không muốn tôi nói ra điều này khi ông còn phải làm việc, tuy vậy tôi thấy có bổn phận phải nói cho ông biết.
- Nói đi, Johnny.
- Lúc nãy khi ông còn ở dưới đó, chiếc máy bay đã xuất hiện trở lại.
- Cũng chiếc đó à?
- Đúng, và cũng bay theo cái lối đó nghĩa là lượn ba vòng quanh đảo và bay về đất liền.
- Mẹ kiếp!
Tôi nhỏm dậy, nhưng Nino đưa tay giữ tôi lại:
- Này ông Lundigan, nếu ông còn muốn lặn tiếp chiều nay thì ông phải nghỉ ngơi. Có gì lạ đâu ông? Ông quá biết là gã ấy sẽ theo dõi ông. Nếu vì tức giận Manny Mannix đến nỗi làm hỏng việc thì ông quả là quá dại.
Tôi miễn cưỡng nằm xuống, sôi sục vì giận. Như để xác định nỗi lo ngại của tôi, Johnny nói:
- Theo tôi lần này thì có vẻ nghiêm trọng hơn lần đầu.
- Tại sao, Johnny? - Pat hỏi.
- Vì hắn ta đã trông thấy chiếc Vahiné thay vì chiếc ca-nô. Hắn biết rằng chúng ta bắt đầu thăm dò xác tàu và đương nhiên hắn phải ra tay thật nhanh.
Tôi quay sang Nino:
- Johnny có lý. Mannix sẽ không chờ đợi nữa. Chúng ta phải gia tốc thôi.
- Liệu chúng ta có thể làm việc nhanh hơn dự tính? Không. Vậy thì tội gì phải hốt hoảng để bị rối loạn tiêu hóa chứ? Hôm nay, chúng ta sẽ thăm dò ca-bin con tàu đắm. Ngày mai đến lượt hầm tàu. Chúng ta sẽ tiếp tục như thế cho đến khi Mannix chường mặt ra...
- Đồng ý! Nhưng Mannix xuất đầu lộ diện thì chúng ta sẽ phải làm gì?
- Tôi tin rằng chúng ta sẽ xoay trở tốt thôi. Hẳn Mannix sẽ có được một ngạc nhiên lớn trong đời.
Nino cười nho nhỏ rồi nhắm mắt, không nói năng gì nữa cho đến giờ lặn.
Kiểm tra xong hệ thống dưỡng khí, chúng tôi mang bình hơi lên vai với sự giúp dỡ của Pat. Johnny buộc thỏi chì vào đầu sợi cáp để chuẩn bị thả xuống theo chúng tôi. Sợi cáp này sẽ được đưa vào ca-bin tàu, và một khi đã giải tỏa cái rương khỏi cát, chúng tôi sẽ buộc cáp quanh nó để Johnny kéo lên.
Pat nói với tôi:
- May mắn nhé, Renn. Nhớ đừng thất vọng.
- Không đâu! Nếu không tìm thấy kho báu dưới đó thì anh biết mình vẫn còn một kho báu ở bên trên.
Tôi nhảy xuống theo Nino Ferrari và thấy nước có vẻ lạnh sau khi tôi đã tắm nắng suốt hai tiếng đồng hồ trên boong tàu Vahiné. Thỏi chì theo chúng tôi xuống tận đáy biển và chúng tôi khiêng nó đến cửa ca-bin. Bây giờ, bóng tối của lòng biển không làm tôi khiếp sợ như trước nữa. Quỳ gối cạnh Nino. Tôi bắt đầu dọn dẹp mớ cát với một nhịp độ đều đặn. Sau một lúc nhìn tôi làm việc, Nino gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phải dùng tay không để di dời một thứ cát lỏng, rong biên và san hô tích tụ qua hai thế kỷ dưới độ sâu hai mươi thước là điều không dễ. Tôi cố lấy đi lớp trầm tích đóng dưới đáy rương trong khi Nino dọn lớp cát ở phía trên. Chung quanh tôi, nước đục ngầu, khiến chúng tôi phải kiên trì hơn nữa. Sau khoảng mười lăm phút Nino vỗ nhẹ vào vai tôi để lưu ý.
Tôi quay nhìn và tim tôi se lại: cái nắp rương đã bị phá vỡ... có lẽ trong cái đêm đắm tàu ấy; và phía trong rương đầy cát. Những đai bằng đồng của cái rương giờ đã bị ăn mòn và sứt mẻ; những cái đinh lớn vẫn còn cắm trong lớp vỏ xôm xớp, bị che khuất bởi san hô và nghêu sò. Chúng cào xước tay tôi trong khi tôi mò mẫm trong cát, cố tìm kiếm một mảnh vàng, một viên đá quý hoặc vài món nữ trang.
Các ngón tay của tôi khép lại trên một vật cứng. Đó là cái khóa bằng đồng hoặc bằng vàng giả gì đó. Nino tìm thấy một con dao hoen rỉ có cán bằng kim loại. Sau khi tìm thấy một cái khóa thứ hai, lớn hơn cái trước, Nino bĩu môi với vẻ chán chường sau lớp mặt nạ và ra hiệu cho tôi ngưng tay.
Cái rương này chỉ là thứ rương dành cho thủy thủ và hẳn chủ nhân của nó đã dùng để đựng những bộ quần áo đẹp nhất của anh ta, những đôi giày có áo và cây dao.
Qua hai thế kỷ, loài cây cỏ dưới biển đã ăn nát mọi thứ, trừ cây dao và những cái khóa.
Chúng tôi chăm chú nhìn mớ hiện vật thu lượm được một lúc. Rồi Nino ra hiệu cho tôi giúp anh một tay. Sau khi giải tỏa hoàn toàn cái rương, chúng tôi lật úp nó để tìm kiếm các đồ vật. Chẳng có gì ngoài một mớ những mảnh kim loại bị han rỉ và một mảnh sứ.
Vào lúc đó, chúng tôi nghe có tiếng súng của Johnny. Tôi và Johnny buông cái rương ra. Nó rơi xuống trên đống cát, trong góc ca-bin và nặng nề lún sâu vào đám rong biến.
Mang theo mớ hiện vật ít ỏi vừa thu lượm được, chúng tôi từ tốn trồi lên.
- Anh mệt không, Renn?
Pat hỏi khi ngồi cạnh tôi ở cửa boong tàu phía trước trong khi Johnny đang đưa chiếc Vahiné vào con lạch và Nino đang thoải mái ngủ trong ca-bin.
Tôi gật đầu:
- Mệt chứ. Quả là mệt, đúng như Nino nói.
- Anh có thất vọng không, Renn?
- Dĩ nhiên! Anh biết quả thật là ngu ngốc nhưng tự trách mình mà ích gì. Anh không mấy am tường về nghề lặn vì vậy anh cần phải kiên trì, thế thôi.
- Nino bảo rằng ngày mai các anh sẽ thăm dò hầm tàu.
- Đúng.
- Chắc sẽ vất vả lắm?
- Cũng tương tự như thăm dò ca-bin thôi, nhưng có điều là rộng hơn và lượng cát tích tụ cũng gấp mười lần.
- Chẳng hấp dẫn chút nào!
- Điều quan trọng là cơ may.
Pat suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Renn à, em đã suy nghĩ nhiều.
- Về chuyện gì?
- Về những đồng tiền mà chúng ta đã nhặt được... phải chăng thủy thủ đoàn của con tàu đã lên được đảo?
- Và mang theo các hòm đựng tiền vàng ư?
- Vâng.
- Hẳn em còn nhớ là chúng ta đã cân nhắc đến giả thuyết đó rồi. Johnny cũng đã nêu lên ý kiến của anh ấy. Một lần nữa, anh muốn nhắc lại rằng anh đã lùng sục khắp đảo nhưng không tìm thấy dấu vết nào chứng tỏ đã từng có người đến sống.
- Bộ đảo không có hang động nào sao?
- Không. Ở sườn vách đá cheo leo có một số hốc và những tảng đá chìa ra, nhưng hốc ở đó không sâu và những tảng đá thì quá cao. Ở đỉnh của sườn phía tây của đảo có một cái khe. Anh và Jeannette đã đến đó xem qua nhưng vì nơi đó quá ẩm và hôi mùi dê nên tụi anh không vào đó làm gì. Ngoài ra cái khe đó... thì chẳng có gì.
Pat thở dài và cau mặt buồn bã:
- Thôi, hãy bỏ qua giả thuyết của em đi. Dẫu sao, mọi chuyện từ nay sẽ tùy thuộc ở anh và Nino, có phải thế không?
- Có lẽ đúng.
Vì đã gần đến nơi thả neo nên Johnny cho tàu chậm lại. Tôi đứng dậy và bước về phía mũi tàu. Pat đi theo tôi.
- Anh Renn?
- Gì em?
- Có một điều gì đó đang làm Johnny ưu tư.
- Anh ta có tâm sự với em?
- Không, nhưng Johnny bảo sẽ nói riêng với anh... sau bữa ăn chiều.
Tôi thả neo xuống. Sợi cáp tuộc nhanh ra khỏi trục rồi căng thẳng. Chiếc Vahiné không còn trôi theo con nước nữa.
Bữa ăn chiều đã kết thúc. Sao đã mọc trên nền trời tím thẫm. Ngồi xổm trước lửa trại, Nino đang cẩn thận xem xét ống hơi của bộ đồ lặn, ngân nga nho nhỏ một bài hát. Pat đã vào lều để tiếp tục với công việc biên soạn luận án tiến sĩ của nàng. Khi Johnny sửa soạn để ra tàu Vahiné ngủ qua đêm, tôi bước theo anh.
Đi một quảng ra gần đến bãi biển, Johnny nói:
- Renboss à, tôi sợ.
- Sợ gì?
- Chắc sẽ không tránh khỏi đụng độ với Manny Mannix.
- Có gì lạ đâu, Johnny. Chúng ta đã biết từ trước rồi mà.
- Dĩ nhiên Renboss, nhưng... (Johnny tần ngần một lúc). Điều này làm tôi nhớ đến chuyện những người mò ngọc trai thuở trước. Khi có tin đồn rằng ông chủ này ông chủ nọ tìm thấy một bãi ngọc và đang mặc sức khai thác thì mỗi khi ông chủ vào quán rượu, thiên hạ nhìn ông ta với vẻ thèm thuồng. Thiên hạ đánh giá sức mạnh, sự can đảm và lòng trung thành của đám thuộc hạ của ông ta. Nếu ông ta quả thật hùng mạnh và được đám thuộc hạ yêu thương, thì thiên hạ sẽ tâng bốc ông ta. Thiên hạ sẽ trả tiền rượu bia để ông ta tha hồ uống với hy vọng ông sẽ tiết lộ chút bí quyết. Nhưng nếu là một ông chủ yếu kém hoặc hèn nhát hoặc bị thuộc hạ ghét thì thiên hạ sẽ xầm xì, chỉ trích. Cuối cùng là sinh sự, là đâm chém và chai lọ bay lung tung. Người ta cấu xé, đánh đấm tựa bầy thú... Này Renboss, Manny Mannix là con thú dại và hắn sẽ lồng lộn như một con thú.
Tôi gật đầu. Johnny nói không sai. Nhưng không phải là con thú, Manny Mannix còn là một thương nhân và đối với chuyện tiền bạc, y rất thận trọng. Nếu quyết định tấn công chúng tôi, hẳn y sẽ tấn công mãnh liệt. Trong trường hợp đó, y chỉ cần lai vãng đến vùng bờ biển phía bắc với đầy tiền trong túi là có thể dễ dàng thu nạp bọn đâm thuê chém mướn...
- Ông có đồng ý với tôi, Renboss?
- Hoàn toàn đồng ý.
- Và ông tính sẽ làm gì?
- Cậu muốn tôi làm gì chứ?
Johnny suy nghĩ một lúc trước khi trả lời:
- Nếu chỉ có tôi, ông và Nino Ferrari, thì tôi sẽ nói, “Chúng ta sẽ ở lại đây và chiến đấu”, nhưng còn có cô Pat nữa.
Một lần nữa Johnny đã có lý. Nếu xảy xung đột, Pat sẽ kẹt giữa bầy thú điên dại. Và sau đó...? Không, tôi không muốn để cho người mình yêu bị lâm nguy.
Tôi nói:
- Được, Johnny. Ngày mai chúng ta sẽ đưa Pat rời khỏi đảo. Nếu biển yên, cô ta có thể đi bằng ca-nô. Có thể Pat sẽ không cần về đất liền: quanh đây có vài ba hòn đảo để cô ta có thể đến tạm trú chờ chấm dứt xung đột.
Khuôn mặt Johnny bỗng tươi tỉnh như thể tôi vừa trút khỏi anh một gánh nặng. Anh xiết mạnh tay tôi và mỉm cười:
- Một quyết định rất hợp lý. Tôi biết ông không muốn xa Pat, nhưng khi cô ấy đi rồi, ông sẽ an tâm để chiến đấu... thôi ngủ ngon nhé, Renboss!
- Ngủ ngon, Johnny!
Đứng trên bãi biển, tôi nhìn theo Johnny. Anh ta nhảy vào chiếc xuồng nhỏ và chèo ra con tàu Vahiné. Tôi quay về và bước đến căn lều của Pat.
Nàng đứng dậy khi trông thấy tôi bước vào. Chúng tôi hôn nhau. Rồi tôi đẩy nàng ngồi xuống ghế trong khi tôi ngồi xuống trên một thùng gỗ cạnh nảng.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
- Vì có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối nên anh muốn em rời khỏi đảo vào ngày mai. Em hãy dùng ca-nô để đến đảo South Esk hoặc đảo Bọ Rùa và chờ cho đến khi tụi anh đến đón.
Nàng lặng im nhìn tôi một lúc lâu, đôi môi run rẩy.
Rồi nàng nho nhỏ hỏi tôi:
- Anh muốn em rời khỏi đây lắm hả?
- Không, em yêu. Nhưng theo anh nghĩ thì phải thế thôi.
- Johnny có kiến gì không?
- Jonny cũng nghĩ như anh thôi.
Nàng quay mặt đi để dùng khăn lau nước mắt. Khi nàng quay mặt lại, tôi thấy đôi môi nàng run rẩy hơn. Và nàng hỏi, giọng nghe rất lạ:
- Anh sẽ đánh nhau phải không?
- Đúng.
- Để giành con tàu?
- Một phần nào thôi... Hẳn em cũng biết, có thể sẽ chẳng bao giờ tìm được kho tàng của chiếc Dona Lucia, vì những hòm vàng đã bị vùi sâu dưới cát và người ta phải mất nhiều năm để giải tỏa chúng. Vì vậy, thật là điên khùng và ngu xuẩn để xung đột chỉ vì số vàng đó. Nhưng ngoài ra, còn có một số điều khác có liên quan đến vấn đề, đó là cuộc sống của anh trên hòn đảo này và bạn bè của anh. Lần đầu tiên trong đời, anh là người tự do trên hòn đảo của anh. Chính vì lẽ đó mà anh phải chiến đấu, em ạ. Chính vì lẽ đó mà anh có thể trở thành sát thủ.
- Và cũng vì người vợ của anh nữa, em hy vọng như thế. Vì em là vợ anh, phải không Renn?
- Đúng, em là vợ anh, bây giờ và mãi mãi.
Tôi đứng dậy, định ôm Pat nhưng nàng đã đẩy nhẹ tôi ra:
- Nếu vậy, em ở lại với anh. Vì là chồng em nên anh không có quyền đuổi em.
Tôi cố giải thích nhưng nàng đã ngăn tôi bằng những nụ hôn. Nàng cười chế diễu khi tôi đe dọa nàng và khi tôi dỗ ngọt nàng, nàng đã miễn cưỡng đẩy tôi ra khỏi lều.
- Anh nên đi ngủ đi Renn, vì ngày mai anh còn phải làm việc. Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ có nhiều thời gian...
Tôi hôn nàng và về lều của tôi.
Vẫn còn ngồi xổm bên lửa trại, Nino Ferrari kiểm tra hệ thống điều chỉnh ôxy. Ngước mắt lên khi nghe tiếng bước chân tôi, anh mỉm cười:
- Ông có cô bồ khá tuyệt vời đấy, Renn. Nàng là mẫu người lý tưởng của dân thợ lặn vì thợ lặn luôn cần một giấc ngủ sâu, không bị quấy rầy.
Tôi gừ lên một tiếng và ngồi xổm cạnh Nino. Anh ta ném cho tôi điếu thuốc:
- Có điều gì đang làm ông bạn ưu tư?
- Tôi biết chẳng bao lâu nữa sẽ có đụng độ.
- Và đó là điều làm ông bạn ngán sợ phải không? Tôi đã từng trông thấy những cuộc xung đột giữa bọn thợ lặn san hô trong vùng biển Egea. Sau khi say khướt, bọn chúng móc dao ra và thế là đổ máu.
Rồi chỉ tay về phía lều, Nino hỏi:
- Cô bé đó rồi sẽ ra sao trong vụ này?
- Tôi đã cố thuyết phục nàng rời khỏi đảo nhưng nàng không chịu.
Nino thận trọng dùng vải bao bọc bộ điều chỉnh khí ôxy để tránh khỏi lấm cát, rồi bỏ nó vào bao da và gài nắp lại.
Anh nói:
- Nhiệm vụ đầu tiên của người thợ lặn là lau chùi bộ điều chỉnh dưỡng khí sau mỗi lần lặn. Nếu nó bị trục trặc khi ta đang ở độ sâu thì chết ngay.
Nino lặng im. Có tiếng côn trùng rã rích trong những bụi cây phía sau chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn theo một cánh dơi rồi quay sang hỏi Nino:
- Sáng nay, anh cho biết là có mang một thứ có thể rất hữu ích trong trường hợp chúng ta phải đụng độ với Manny Mannix. Anh có thể cho tôi biết về món đó chứ?
Nino liếc nhìn tôi rồi cúi đầu, vẻ nghĩ ngợi. Rồi anh nói bằng giọng rất trầm tĩnh:
- Này ông bạn, chẳng ai dại dột giao hung khí cho một thằng nhóc hoặc trao một cây súng đã nạp đạn cho một người đang giận dữ. Về cái thứ vũ khí mà tôi đã nói với ông, tôi đã học cách sử dụng nó từ dạo chiến tranh. Nếu hoàn cảnh buộc tôi phải một lần nữa dùng đến nó, thì tôi sẽ dùng thôi. Lúc đó, tôi sẽ cho ông biết về thứ vũ khí đó, nhưng sử dụng nó thì chỉ mình tôi mà thôi. Mong ông tha lỗi cho, nhưng tôi không thể nói ra bây giờ...
Tôi đành đứng dậy, mỉm cười, vỗ vai Nino và đi ngủ. Trong đêm. Tôi mơ thấy chiến tranh; những con sóng đẩy lên bờ biến những xác người và có một ai đó đang nằn im trong hố cá nhân, trước những loạt đạn súng máy bắn ra từ một gốc dừa.
Người nằm trong hố cá nhân đó chính là tôi và người sau gốc dừa là Manny Mannix.