Dịch giả: Lê Thành
Chương 14

     ảy giờ sáng hôm sau, chúng tôi thả neo trên một vùng biển có xác tàu Dona Lucia. Chúng tôi dự tính sẽ lặn ba lần mỗi ngày và duy trì chế độ nghỉ ngơi gồm ba tiếng đồng hồ tắm nắng sau mỗi lần lặn. Tôi đề nghị lặn bốn lần nhưng Nino dứt khoát không chịu, cho rằng chúng tôi sẽ chẳng lợi lộc gì, mà ngược lại, sau vài ba ngày, chúng tôi sẽ rất mệt mỏi và bắt đầu bị tác dụng bởi chứng buồn ngủ do azốt tích tụ trong máu.
Để bắt đầu buổi lặn chúng tôi quyết định thăm dò hầm tàu. Đầu óc tôi căng thẳng khi nhảy xuống nước và vẫn còn căng thẳng mãi khi lặn theo Nino và nhìn những bọt nước đang chảy ngược lên trên, dọc theo khuôn mặt tôi.
Khi đến trước khe hở bị rong biển và san hô sắc cạnh bao quanh, Nino ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi thấy anh ta lặn chếch theo hướng ánh đèn rọi của mình, cẩn thận bảo vệ những ống hơi để chúng không bị cắt đứt bởi những mép răn của hốc tối. Rồi anh hướng đèn về phía tôi để tôi lặn đến.
Như thế là chúng tôi đã vào bên trong một không gian rộng gấp ba cái cabin mà hôm qua chúng tôi đã thăm dò. Cát đùn lên thành sườn dốc khá thẳng đứng và chênh chếch là những xà tàu phủ kín rong biển. Ánh đèn soi sáng một đàn tôm đang bám trên trần hầm và tôi ra hiệu cho Nino bắt lấy một con cho bữa ăn trưa trên tàu Vahiné. Một vật gì đó chạm vào vai tôi. Tôi vội vã quay lại và hướng đèn về một con mực rất lớn. Tôi chỉ kịp trông thấy cái mỏm đen và đôi mắt to tròn như hai cái đĩa thì những xúc tu của nó đã trở nên cứng nhắc và nó vụt đi như một mũi tên để lại phía sau một đám mây đen.
Nino ra hiệu cho tôi lại gần. Chúng tôi làm một vòng thám sát hầm tàu, với tư thế đứng khi trần hầm khá cao, nằm ngửa hoặc sấp. Trong những khoảng không gian bị thu hẹp bởi cát và xà ngang.
Bàn tay chúng tôi mò mẫn và phát hiện những thanh gỗ dưới lớp rong biển. Chúng tôi thận trọng xác định vị trí của chúng nhằm chia hầm tàu thành từng khu vực để dễ dàng tiến hành thăm dò. Sau khi đã làm một vòng quanh hầm tàu, chúng tôi lặn xuống gần đáy hầm, mò mẫm trong lớp rong biển, cát và san hô, cố tìm một vật có hình dạng của cái hòm. Công việc này có tính may rủi và chẳng hấp dẫn chút nào, nhưng phải làm thôi. Việc kế tiếp còn nhọc nhằn hơn: tôi và Nino phải dùng dao và tay để mò mẫm đào xới hàng chục mét vuông cát.
Khi toàn bộ mặt hầm được thăm dò, Nino ra hiệu cho tôi dừng tay. Trong ít phút, chúng tôi lơ lửng trên cát, trao đổi với nhau những cái cau mặt và những cử chỉ. Kế đến, Nino ra hiệu cho tôi rọi đèn vào vách hầm. Tôi làm theo, trong khi Nino tiến đến góc hầm và dang hai tay để đo khoảng cách. Rồi Nino lặn dọc theo vách cho đến cuối hầm, trong khi tôi rọi đèn theo. Như vầy Nino đã xác định độ dài của dải cát, nơi chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Sát cánh bên nhau, chúng tôi lao vào công việc, mò mẫm, đào xới, trong tư thế bềnh bồng như loài cá.
Sau ít phút, chúng tôi nghe có tiếng động khô đục quen thuộc của viên đạn chạm vào mặt nước. Chúng tôi dừng tay và nhìn nhau thắc mắc vì chúng tôi chỉ ở dưới nước chưa quá mười lăm phút. Rồi một tiếng súng nữa, và tiếng thứ ba.
Hẳn có chuyện gì đã xảy ra trên tàu Vahiné. Chúng tôi rời khỏi hầm tàu để trồi nhanh lên mặt nước.
Pat và Johnny đưa tay kéo chúng tôi lên và một khi chúng tôi đã đặt chân lên boong tàu, Johnny chỉ về hướng tây và trầm tĩnh nói:
- Này Renboss, bọn chúng đã đến.
Đó là chiếc tàu ba cột buồm tương tự như chiếc Vahiné với vỏ tầu đen và cột không buồm chảo. Được đẩy bởi máy tàu, nó đang lướt với tốc độ mười hai hải lý một giờ. Chỉ nội hai mươi phút nữa nó sẽ đến gần chúng tôi.
Johnny trao cho tôi một cái ống nhòm. Tôi điều chỉnh tiêu cự và thấy rõ trên boong tàu có khá nhiều máy móc được phủ bạt. Gần panô lớn có chồng chất khá nhiều khối hàng và trên boong tàu là những gã cởi trần đang bận rộn lui tới. Đứng ở mũi con tàu là Manny Mannix trong bộ đồ trắng.
Tôi trao ống nhòm cho Nino. Anh nhìn một lúc rồi nói gọn lỏn:
- Những trang bị lặn, bơm hút và một cái tời... Ở boong trước có khá nhiều trang thiết bị nhưng trông không rõ.
- Cậu biết chiếc tàu đó chứ Johnny? - Tôi hỏi.
- Vâng, đó là chiếc tàu trước đây thường dùng để đi mò ngọc trai. Tàu được trang bị hai máy điêzen. Theo sổ ghi ở hông tàu, thì nó được đăng ký ở đảo Jeudi.
Johnny hỏi:
- Ông tính sao, Renboss?
- Chỉ đơn giản chờ chúng đến thôi. Này Nino, anh thu dẹp các trang bị lặn đi. Còn Pat, em hãy vào bếp để chuẩn bị bữa ăn trưa đi chứ. Nếu xảy ra xung đột thì ít ra, chúng ta cũng đã ăn no.
Pat mỉm cười buồn bã rồi đi ra phía sau tàu trong khi Nino cẩn thận lau chùi các trang thiết bị lặn. Vẫn đứng đó, Johnny tiếp tục quan sát con tàu đen ngòm đang trực chỉ về phía chúng tôi.
Khi tàu đến gần, tôi trông thấy những con số màu trắng sơn ờ mũi tàu cùng lúc là những bộ mặt rạm nắng râu rậm của đám thủy thủ và Manny Mannix đang ve vẩy điếu xì gà, nói liên hồi. Tôi thắc mắc về những hình thế lạ lùng bị che phủ bởi những tấm bạt ở mũi tàu. Tôi chỉ cho Johnny thấy và anh ta đã khoát tay chứng tỏ mình không thể biết được. Rồi anh ta khom người cầm lấy khẩu súng đặt dưới panô của boong, kéo khóa nòng để lắp viên đạn vào rồi cấn thận đặt nó xuống gần lỗ tháo nước ở mạn tàu, khá kín đáo.
Pat và Nino bước lên boong tàu, mang theo những ca nước trà và một khay sandwich kẹp thịt hộp. Ngồi trên cửa boong, chúng tôi ăn trưa, chờ đợi con tàu đen ngòm đến. Nắng rực rỡ, chiếc Vahiné êm ả đong đưa theo con sóng. Chúng tôi trông như những khách du lịch...
Bữa ăn trưa gần kết thúc khi con tàu đến. Khi nó cách tàu chúng tôi khoảng ba mươi thước thì ngưng máy rồi có tiếng của cái neo vứt xuống nước. Hai chiếc tàu giờ đây đậu song song, cách nhau khoảng mười thước.
Đám thủy thủ khom người lên lan can tàu, cười nói và gào la inh ỏi. Khi trông thấy trong tàu chúng tôi có một phụ nữ, chúng thốt lên những lời chửi thề thô tục. Chúng khoảng một chục tên, đen có, trắng có và lai đen cũng có, trẻ cũng có mà đứng tuổi cũng có và tất cả đều có vẻ đạo tặc.
Đứng giữa bọn chúng, trong bộ com-lê trắng với cà vạt sặc sở, Manny Mannix trông khá kỳ cục. Y gỡ điếu xì gà khỏi miệng để chào hỏi tôi:
- Thuyền trưởng khỏe chứ? Một ngày đẹp nhỉ?
Tôi lặng im.
Mannix nói tiếp:
- Tôi muốn sang tàu ông để bàn chuyện làm ăn. Kín đáo thôi.
- Hãy ở yên đó đi, Mannix.
- Điều mà tôi mong muốn đó là duy trì tình bạn giữa chúng ta, và duy trì lời đề nghị trước đây của tôi.
- Lời đề nghị của anh không làm tôi quan tâm.
- Tôi muốn nhắc lại lời đề nghị của tôi, đó là chúng ta sẽ chia đôi những gì tìm thấy trong con tàu. Ông hãy nhìn xem: tôi có đủ mọi thiết bị cần thiết và đủ người để làm việc... (Mannix khoát tay chỉ con tàu và đám thủy thủ). Nếu ông không hài lòng, tôi sẵn sàng để thương thuyết đối với ông.
- Một lần nữa, tôi nhắc lại là: Không. Nếu muốn cái xác tàu đó, anh chỉ có thể đoạt nó bằng vũ lực.
- Thuyền trưởng à, chúng ta đang ở trên vùng biển vô chủ. Nếu ông cho tôi xem giấy chứng nhận ông là chủ nhân của vùng biển này thì tôi sẽ rút lui ngay.
- Chẳng có giấy tờ gì cả. Chúng tôi là những người đầu tiên đến đây, thế thôi.
Bọn thủy thủ cưởi ầm. Thấy Johnny thò tay định cầm khẩu súng, tôi ngăn lại.
Manny Mannix lớn tiếng:
- Này thuyền trưởng, tôi có một số nhân chứng. Họ là những ngưởi biết rằng tôi đã nghiêm túc thương lượng với ông về một điều mà ông không đích thực làm chủ. Vì vậy, giờ đây tôi phải chuyển sang hành động.
Tôi chụp lấy khẩu súng và chĩa thẳng về phía Manny Mannix:
- Mannix à, như tôi đã nói, anh chỉ có thể đoạt được con tàu băng vũ lực.
Lại một lần nữa, bọn thủy thủ cười ồ. Mannix quay gót đi sau khi ra lệnh cho tên thủy thủ đứng gần mũi tàu.
Bằng một động tác thật nhanh, tên này kéo tấm bạt xuống, để lộ ra những thủy lôi và phía sau là một khẩu trung liên đặt trên giá đã lắp đạn sẵn. Chỉ cần có lệnh của Mannix là hắn sẽ nã về phía tôi ngay.
Mannix gào lên:
- Thuyền trưởng muốn đụng độ ư?
Bọn thủy thủ chào đón lời nói bằng một tràng cười. Rồi khuôn mặt của Mannix sa sầm và giọng nói của y trở nên đe dọa:
- Tôi chuyển sang hành động đây, thuyền trưởng... và, ngay bây giờ, ông phải đưa con tàu của ông vào bên trong mỏm đá ngầm và ở yên đó. Nếu toan trở ra, tôi sẽ bắn bỏ. Trong trường hợp ông và tên người Ý đó toan qua mặt tôi, chẳng hạn lén lút lặn xuống biển để trục vớt trong giờ nghỉ ngơi của chúng tôi, thì đừng quên những thứ này. (Y chỉ tay về những thùng thủy lôi chất chồng trên boong). Lúc đó, chúng tôi chỉ việc cho tàu chạy một vòng và tộng chúng xuống.
Canh bạc đã kết thúc. Mannix đã có trong tay con ác chủ bài. Chúng tôi chỉ còn việc xem y lượm vàng và trở về nhà.
Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để y thích thú khi chấp nhận sự thua cuộc của chúng tôi.
Tôi nói nhỏ:
- Này Nino, hãy nhổ neo đi. Còn Johnny, cậu hãy nổ máy tàu. Chúng ta về đảo thôi. Hãy từ tốn, không nên vội vã. Pat và tôi sẽ đứng ở đây.
Chẳng thắc mắc gì, Nino và Johnny làm theo lời tôi trong khi Mannix và đám thủy thủ nhìn theo, vẻ nghi ngờ.
Nino nhố neo. Tôi nghe tiếng nổ của máy tàu Vahiné rồi tiếp đến là tiếng cánh quạt tàu. Tàu từ từ lướt đi trên biển êm. Pat vẫn đứng cạnh tôi, gần lan can tàu và tôi vẫn lăm lăm trong tay khẩu súng. Tôi biết cho đến lúc này, Mannix vẫn chưa muốn chạm súng nhưng nếu bị gây hấn, tôi sẽ đốn gục y trước tiên.
Đám thủy thủ lặng lẽ nhìn con tàu Vahiné rời xa. Johnny cho tàu đi về hướng tây, về con lạch, trong khi gã thủy thủ vẫn hướng mũi súng theo chúng tôi. Một tràng cười khả ố vang lên, để chào mừng sự thua cuộc của chúng tôi.
Nino, Pat và tôi đi ra phía sau để gặp Johnny trong buồng lái.
Đôi mắt đen long lanh tức giận, Pat nói nho nhỏ:
- Đó là điều đáng phẫn nộ nhất mà em gặp trong đời.
Tôi làu bàu:
- Hẳn em đã biết là anh đã trù liệu chuyện đó rồi. Chỉ có điều anh không nghĩ đó là khẩu trung liên và mớ thủy lôi, nhưng vì biết rõ Mannix nên anh chẳng lạ gì.
Nino bình thản nói:
- Manny Mannix quả thật là một gã khó ưa.
Johnny không nói năng gì. Đứng ở bánh lái, anh ta chăm chú lái con tàu. Tôi biết Johnny vừa bị sốc trước lối xử sự thô bạo của Mannix và đám thủy thủ.
Chúng tôi lặng im cho đến khi con tàu thả neo trong vùng nước êm ả của phá đảo.
Rồi chúng tôi hội ý và đề ra một số quyết định: chúng tôi sẽ chuyển lương thực và một số thiết bị lặn lên bờ, dời lều của Pat đến gần lều lớn, kéo ca-nô và con thuyền con lên bãi biển đến gần trại, ngày đêm canh giữ chiếc Vahiné, và tất cả đều ngủ trên đảo.
Johnny không đồng ý với điểm sau cùng. Anh nói:
- Không, Renboss. Tôi muốn ngủ ở lại trên chiếc Vahiné.
- Johnny à, tôi thấy ngủ ở lại trên chiếc Vahiné là điều khá liều lĩnh. Chúng ta sẽ an toàn hơn nếu ở bên nhau. Bọn Mannix sẽ chẳng mó đến tàu của cậu vì đã trông thấy chúng ta đưa đồ đạc xuống cả rồi. Nếu tấn công, chúng ta sẽ tràn lên đảo, tiến đến trại chúng ta và chẳng thèm quan tâm đến chiếc Vahiné.
Johnny đáp, giọng điềm tĩnh:
- Không, Renboss. Hòn đảo này thuộc về ông và chiếc Vahiné thuộc về tôi; mỗi người chúng ta phải lo gìn giữ cái mình có. Tôi sẽ thủ khẩu súng này và một nửa số đạn, còn ông khẩu súng kia và số đạn còn lại. Nino thì đã có khẩu súng ngắn của anh ấy. Cả ba chúng ta đều có vũ khí, như thế là tốt rồi.
Tôi nhìn Nino. Anh ta gật đầu:
- Ông bạn ạ, Johnny có lý đấy. Hãy để anh ta ở trên tàu Vahiné như anh muốn. Mỗi ngày, một người trong chúng ta sẽ ra tàu tiếp tế nước ngọt cho Johnny. Hơn nữa, chiếc Vahiné là hy vọng sau cùng của chúng ta. Chúng ta cần phải canh giữ nó. Phải bốn chuyến xuồng, chúng tôi mới đưa hết đồ đạc từ con tàu Vahiné về đảo, trong tầm quan sát của Manny Mannix. Khi đêm xuống, ngồi bên lửa trại, tôi, Pat và Nino có thể trông thấy những đèn hiệu của chiếc Vahiné đang đong đưa trên biển và xa hơn là thứ ánh sáng vàng hắt ra từ những ca-bin của con tàu Mannix.
Bằng giọng từ tốn, Nino phân tích tình huống:
- Sự việc xảy ra hồi sáng thật đáng xấu hổ, nhưng chửi rủa hoặc nóng giận mà ích gì. Thật ra, nếu không khéo, chúng ta có thể lợi dụng tình huống.
Tôi thốt lên:
- Đừng nói quá, Nino! Mannix đã tìm thấy chúng ta. Đã vậy, hắn có đầy đủ thiết bị, có thừa tiền và thời gian. Nếu chúng ta cựu quậy, hắn sẽ cho chúng ta ăn đạn. Vì vậy, chúng ta chỉ còn biết ngồi im, và...
Nắm lấy cánh tay tôi, Pat nói:
- Này Renn, anh hãy để Nino nói xong cái đã.
Nino cười lên nho nhỏ và nheo mắt với tôi:
- Này ông bạn, đúng như tôi đã nói, người vợ sắp cưới của ông thật là tuyệt vời... Giờ đây, tôi có thể thú thật với ông một điều đó là hồi sáng ở trong hầm tàu, tôi đã cảm thấy thất vọng. Vì có khá nhiều kinh nghiệm với những cuộc tìm kiếm thuộc loại đó nên tôi có thể khẳng định rằng ít nữa là ba phần tư hầm tàu đã bị vùi trong cát. Hẳn ông đã trông thấy độ nghiêng của boong tàu. Hãy suy nghĩ đi và ông sẽ hiểu rằng vào lúc tàu đắm, mọi vật trên tàu Dona Lucia đều tuột xuống phía dưới. Vậy, nếu trong hầm tàu có chứa các hòm tiền thì chúng sẽ vùi sâu dưới cát.
- Đồng ý, nhưng Mannix có đầy đủ thiết bị lặn và máy bơm. Mannix có thể làm việc lâu dưới nước và dùng bơm để hút cát. Hắn thừa thời gian để dứt điểm.
Nino gật gù, cười lên nho nhỏ:
- À, đó chỉ là những tên nghiệp dư! Tất cả bọn chúng đều như thế cả!... Dĩ nhiên, bọn chúng có bơm. Nhưng trên một con tàu nhỏ cỡ ấy thì chúng có thể dùng loại bơm gì chứ? Mannix cần bao lâu để hút đi một ngàn tấn cát? Đồng ý là hắn có thời gian, nhưng thời gian cũng là tiền. Hắn phải trả lương cho đám thủy thủ, thuyền trưởng, bọn thợ lặn và tiền thuê tàu. Theo tôi nghĩ thì hắn sẽ làm việc trong một thời gian nhất định, rồi nếu không tìm thấy những hòm tiền, hắn phải ra về thôi. Tại sao ư? Tại vì hắn là một thương nhân. Tại vì, tuy giàu có đấy, nhưng hắn không thể cứ mãi vung tiền ra. Một khi hắn đi rồi thì chúng ta sẽ bắt tay vào việc thôi. Hắn giúp cho ta đỡ vất vả hơn.
Trước lối lý luận rất logic của Nino, tôi không thể nói năng gì. Nino đã nhận xét tình huống một cách rất tỉnh táo. Pat gật đầu tán đồng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn về sự tức giận vô bổ của mình.
Đột nhiên có ánh đèn rực sáng trên con tàu của Mannix; ánh đèn rọi sáng một vùng biển phía bên kia dãi đá ngầm. Có tiếng lách tách của cái tời dang hoạt động và tiếng phành phạch đều đều của máy bơm. Rồi một hình thể lạ lùng từ từ ngang qua lan can tàu và lao xuống vùng nước sáng ngời.
Mannix biết rõ thời gian là quý hiếm, vì thế hắn phải làm việc ngày đêm.