Dịch giả: Lê Thành
Chương 15

     ỗi sáng, khi thức giấc, chúng tôi luôn nghe có cái âm thanh đục và đều đều của máy móc bơm đang hoạt động. Con tàu đen của Mannix êm đềm đong đưa trên vùng biển có xác tàu Dona Lucia và đám thủy thủ lui tới lăng xăng trên boong tàu bề bộn thiết bị.
Tôi, Pat và Nino ra biển tắm trong khi Johnny khom người ở mũi tàu Vahiné để câu cá. Rồi Pat chuẩn bị bữa ăn trưa, Nino và tôi quét dọn lều trại và đi nhặt củi khô để dành cho bếp lửa buổi chiều. Sau đó, một người trong chúng tôi ra tàu Vahiné để ăn bữa sáng với Johnny. Sự tức giận của Johnny giờ đã nguội. Anh ta đã có thể mỉm cười và đi lui đi tới trên boong tàu, tựa một ông già hưu trí trong khu vườn của mình. Tuy vậy, Johnny vẫn có thái độ dè dặt và thận trọng như thể anh đang chờ tai họa sẽ xảy đến sau giai đoạn yên bình ngắn ngủi.
Dạo này, tôi thường đưa Pat dạo quanh đảo. Tôi giải thích cho nàng về các loài thảo mộc, về tên của chúng. Tôi chỉ cho nàng những cây thông lớn mà hạt của chúng đã được loài chim mang đến từ đất liền. Tôi chỉ cho nàng những loài chim ẩn mình dưới những tàn lá.
Chúng tôi đi hái lan rừng mọc trong những hốc đá. Chúng tôi ngồi nghỉ dưới những tán dương xỉ không lồ. Chúng tôi quan sát những đàn kiến đang kết dính những chiếc lá, loài kiến biết sử dụng trứng của chúng như những con thoi sinh động nhả ra từng sợi tơ dài và óng để gắn liền các chiếc lá. Chúng tôi thán phục chiêm ngưỡng con nhện đong đưa bên ngoài mạng lưới của nó, nhằm câu những chú bướm nhỏ bằng một giọt nhựa nơi thân nhện.
Chúng tôi cố làm quen với dám dê rừng đã để lại dấu vết khắp nơi trên đảo và theo dấu chúng lên tận cái đèo giữa hai sừng đảo. Từ đó, chúng tôi có thể nhìn xuống phía dưới, nơi những con sóng đang xô vào những vách đá cheo leo, để lại những bọt biển tung tóe.
Chúng tôi leo lên những đỉnh núi song sinh và một hôm, tôi chỉ cho Pat cái khe hẹp giữa những tảng đá và cho biết đó là cái hang duy nhất của đảo. Nhưng khi chúng tôi định vào đó thì mùi hôi thối kinh khiếp phát ra từ hang khiến chúng tôi phải tháo lui. Từ lùm cây âm u, một chú dê xuất hiện, ré lên một tràng và giương đôi mắt vàng đục nhìn tôi.
Khi về trại, chúng tôi thấy Nino đang tắm nắng. Nhìn chúng tôi, anh cười rất tươi.
Đối với tôi, Nino vẫn luôn là một ngạc nhiên. Thời gian không là gì cả đối với anh. Tấm thân thon gọn và rắn chắc của anh có cái vẻ mềm mại và nhanh nhẹn của loài thú săn mồi. Đã vậy, anh còn có cái khả năng thư giãn và nghỉ ngơi bất cứ lúc nào anh muốn. Anh chẳng khi nào phí sức một cách vô ích, không suy nghĩ vẩn vơ nhưng luôn có những ý tưởng rõ ràng và một tâm trí bén nhạy.
Nino, nói:
- Các bạn biết không, tôi đang đếm từng ngày và thưởng thức chúng một cách đầy đủ. Tôi nghĩ rằng trong tuần tới và chậm lắm là tuần sau nữa, bọn côn đồ đó sẽ rời khỏi vùng này vì hết kiên nhẫn. Trong khi chờ đợi, tôi thụ hưởng cuộc đời vì đã bao năm qua tôi chưa được một kỳ nghỉ nào tốt đẹp như thế này.
Rồi một hôm, có sự việc xảy ra trên tàu Mannix khiến chúng tôi phải suy nghĩ. Lúc đó, tôi đang dùng ống nhòm để quan sát con tàu thì thấy có sự chộn rộn bất thường ở trên boong. Rồi một tiếng thét vang lên, át hẳn tiếng phành phạch của những máy bơm. Nhóm người đang đánh bài cửa boong tàu phía trước bật dậy và chạy về phía sau tàu. Một người có nước da ngâm đen, hẳn là dân bản địa, chạy ào ra khỏi buồng lái và xem chừng muốn nhảy khỏi con tàu, nhưng chưa kịp thực hành ý định thì đã bị bọn thủy thủ túm lấy, lôi y ra mũi tàu rồi vứt y lên panô cửa boong.
Y bị đánh đập dã man bởi bọn thủy thủ đang vây quanh, cười cợt. Manny Mannix cũng đứng đó, thỉnh thoảng rút điếu xì gà ra khỏi miệng để cười sặc sụa.
Tôi trao ống nhòm cho Nino. Sau khi nhìn một lúc, anh trao nó cho Pat. Nàng lặng lẽ trao lại cho tôi rồi bỏ đi một quãng xa rồi nôn thốc trên cát.
Bọn chúng tiếp tục đánh đập nạn nhân, đều đặn, một cách có phương pháp và đê tiện cho đến khi mình mẩy nạn nhân đẫm máu, tay chân hoàn toàn bị gãy, bất động.
Tiếp đến là một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra trước mắt tôi.
Manny Mannix khoát tay gọn lỏn. Có một thoáng ngập ngừng trong đám thủy thú. Rồi có ba tên bước tới, túm lấy tay chân bất động của nạn nhân và vứt xuống đáy biển. Cái thân đó bềnh bồng khoảng một phút trên mặt nước rồi dần dần chìm xuống.
Chẳng mấy chóc, tôi trông thấy vây lưng của một con cá mập, rồi tiếp đến là một con và một con nữa. Mặt nước tung tóe khi bầy cá tranh giành miếng mồi. Rồi chẳng còn gì nữa. Nhưng hình như tôi trông thấy có một vệt sẫm màu đang loang ra trên mặt biển.
Nino khạc nhổ trên cát rồi bình thản nói:
- Giờ đây, tôi nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta phải chuyển sang hành động.
Tối hôm đó, tôi dùng xuồng ra tàu Vahiné để đưa Johnny về đảo hội ý. Vì cũng đã trông thấy cái thảm kịch đó, nên đôi mắt Johnny rực sáng phẫn nộ.
Sau khi cả bốn chúng tôi ngồi xuống quanh lửa trại, Nino khom người về phía trước, dùng tay san phẳng cát và bắt đầu dùng ngón trỏ để vẽ sơ đồ của vùng biển rồi giải thích:
- Đây là hòn đảo với bãi biển ở phía trước và những vách đá cheo leo ở phía sau; đây là phá đảo và đây là dải đá ngầm trải dài phía trước chúng ta, tách ra ở ngoài khơi rồi tiến gần vào bờ và sau cùng kết hợp với gành đá. Trại chúng ta ở nơi đây; chiếc Vahiné ở đó và xa hơn là tàu của Mannix và nơi có xác tàu Dona Lucia.
Nino bật dậy, châm điếu thuốc, hít một hơi dài và thở bằng miệng và mũi. Anh nói tiếp bằng giọng hơi xúc động:
- Trước khi đi xa hơn, tôi muốn nói với các bạn điều này. Sinh mạng của một người là cái rất quý, nó đáng giá hơn tất cả vàng của con tàu Dona Lucia, hơn tất cả những kho báu của thế giới. Trong đời, tôi đã gây chết chóc cho khá nhiều người. Và tôi đã trông thấy nhiều người bị giết, tựa như cái gã đáng thương mà chúng ta thấy sáng nay, nhưng chẳng thể làm gì được. Nhưng càng lớn tuổi tôi càng thấy rằng khi ai đó chết đi, thì một phần của tôi cũng chết theo người đó. Sở dĩ tôi nói ra điều này là để các bạn hiểu tôi không hành động vì ngẫu hứng cũng như tôi không bị thôi thúc vì của cải, nhưng chỉ vì công lý.
Nino ngưng nói và lặng lẽ hút thuốc một lúc, trong khi chúng tôi nôn nóng chờ đợi phần giải thích tiếp theo của anh. Cuối cùng, anh nói:
- Tôi sẽ cho nổ chiếc tàu Mannix.
Những tiếng đó rơi xuống, tựa những viên đá rơi xuống trên mặt ao. Johnny hít hà. Pat sững người nắm mạnh cánh tay tôi. Toàn thân nàng run rẩy.
Bằng giọng trầm tĩnh, Nino nói tiếp:
- Mìn đặc công là một thứ rất đơn giản và không gây nguy hiểm cho người sử dụng. Vì nó hút và bám vào vỏ tàu nên gài nó là chuyện khá dễ dàng, hơn nữa nó có trang bị kíp nổ chậm nên người tấn công có thể dễ dàng ra khỏi vùng nguy hiểm. Với ý đồ khoét thủng vỏ tàu Dona Lucia nên tôi đã mang theo đây bốn quả mìn. Giờ đây, tôi dùng chúng để phá hủy con tàu của Mannix.
Nino lại khom người để tiếp tục vẽ trên cát, dưới ánh mắt chăm chú và sững sờ của chúng tôi.
Chỉ tay về nơi mà dải đá ngầm tiến gần về hòn đảo, gần sừng phía tây, Nino nói:
- Nơi đây bắt đầu dòng hải lưu, nó mang theo dải đá ngầm rồi tách ra để tiến về nơi bọn Mannix đang làm việc. Khi thủy triều lên, dòng hải lưu này chảy với tốc độ ba hoặc bốn hải lý một giờ. Nếu lặn xuồng từ điểm này, chúng ta có thể trôi theo dòng hải lưu và chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là đến con tàu của Mannix, nhưng ở phía bên này tàu, phía bên kia là nơi bọn thợ lặn làm việc. Ta chỉ việc gài mìn rồi theo dòng hải lưu, lặn về phía con lạch để về tàu Vahiné. Toàn bộ công việc chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ.
Nino nhỏm dậy và chăm chú nhìn tôi.
Johnny là người đầu tiên lên tiếng:
- Một ý tưởng rất hay. Ông nghĩ sao, Renboss? Nếu Nino cần một tay, tôi tình nguyện theo anh ấy.
Nino lắc đầu:
- Không, Johnny. Vì công việc đòi hỏi phải lặn dài giờ nên tôi phải làm một mình thôi.
Tôi nói giọng quyết tâm:
- Này Nino, nếu anh có ý định ra tay, thì tôi sẽ theo anh.
Nino nhìn tôi, rồi liếc mắt nhìn Pat. Mặt tái xanh, nàng run rẩy nắm chặt cánh tay tôi.
Rồi Nino từ tốn nói:
- Này ông bạn, hãy hiểu rằng, một công việc như thế này luôn có những nguy cơ... Mìn nổ chậm không phải là thứ an toàn tuyệt đối cho người gài nó và trên boong tàu Mannix thì đầy thủy lôi và chất nổ.
- Nino à, chính tôi đã đưa anh vào cuộc phiêu lưu này vì thế tôi phải cùng anh san sẻ hiểm nguy.
Pat nói xen vào:
- Các anh không nên liều mạng vô ích. Sáng nay, chúng ta đã chứng kiến một cái chết thương tâm và điều cần thiết là chúng ta phải báo cho cảnh sát thôi.
Bằng giọng nghiêm trọng và buồn bã, tựa như người cha thổ lộ một sự thật cay đắng cho con mình, Johnny nói:
- Không được đâu, cô Pat à. Nếu chúng ta đưa tàu ra khỏi con lạch, bọn chúng sẽ dùng trung liên đốn gục chúng ta ngay... Vả lại, như cô đã thấy đó, bọn chúng đã ngang nhiên giết người trước mắt chúng ta mà không e sợ gì. Sở dĩ như thế là chúng có ý định thủ tiêu chúng ta, khi cần thiết.
Với Nino và tôi thì chuyện đó xem chừng rất lôgíc. Nhưng Pat phản đối mãnh liệt:
- Nào Johnny, bọn chúng không dám đâu! Bọn chúng sẽ bị pháp luật trừng trị...
- Trừng trị ư? Hẳn cô biết rằng từ đây về đất liền, chúng ta phải mất ba tiếng đồng hồ. Quanh ta là biển. Để tôi giải thích cho cô về ý đồ của bọn Mannix. Trước tiên, bọn chúng sẽ giết chúng ta và vứt xác cho cá mập. Rồi chúng sẽ xóa đi mọi dấu tích nơi ta cắm trại. Chúng sẽ đưa lương thực và đồ đạc chúng ta lên tàu Vahiné và kéo nó ra khơi. Một ngày nào đó, con tàu sẽ trôi dạt vào bờ và báo chí sẽ đăng tin về một vụ mất tích bí ẩn trên biển. Điều đó thật là đơn giản...
Kinh ngạc, Pat úp mặt vào lòng tay, khóc nức nở. Tôi quàng tay vào vai nàng:
- Em yêu, anh rất tiếc, nhưng Johnny hoàn toàn có lý. Chúng ta không còn một lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện kế hoạch của Nino. Đó là chuyện sinh tử.
Nino nói:
- Theo tôi nghĩ thì cô Pat đây nên đi ngủ sớm. Câu chuyện của chúng ta nghe bi thảm quá.
Đầm đìa nước mắt, Pat nhìn chúng tôi:
- Không! Mạng sống của tôi cũng bị đe dọa như các anh vì thế tôi cần ở lại đây để nghe tiếp những gì các anh bàn tính.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu thương Pat đến thế. Ngoài ra, tôi cũng hãnh diện và thán phục sự can đảm của nàng. Trước thái độ dứt khoát của Pat, không ai trong chúng tôi lên tiếng phản đối.
Nino nói:
- Để thực hiện kế hoạch, chúng ta phải chọn một đêm không trăng. Như chúng ta đã biết, mỗi ngày từ khi chiều xuống cho đến sáng hôm sau, thuộc hạ của Manny luân phiên ôm súng đi lui tới trên boong tàu để bảo vệ an ninh. Dĩ nhiên là ta phải lặn sâu dưới nước, nhưng bọn chúng sẽ trông thấy các bọt bong bóng nếu biển êm.
Johnny tính nhanh:
- Ngày mai, trăng sẽ lên sau mười một giờ và thủy triều sẽ đầy vào tám giờ. Như vậy, anh sẽ chỉ có ba tiếng để làm việc.
Nino gật đầu:
- Đúng. Nhưng chúng ta cần phải tiết kiệm tối đa thời gian. Này, Renn, ông có biết một nơi nào đó trên đảo để ta có thể nhảy xuống nước mà không bị trôi nổi giữa các mỏm đá ngầm? Đừng quên rằng tôi phải mang theo chất nổ.
Sau một lúc suy nghĩ, tôi nhớ ra rằng ở sau sừng phía tây của đảo có một vụn sâu, nơi đó vách đá thẳng đứng xuống sâu trong lòng biển và cái vụn sâu khoét lõm vào sườn đảo, tạo thành một khe hở ở giữa dãy đá ngầm. Từ đây, nếu đủ sức đương đầu với sóng dồi trong hai mươi phút đầu tiên thì chúng ta sẽ vào được dòng hải lưu để được đưa thẳng đến tàu Mannix. Tôi chỉ tay vào sơ đồ vẽ trên cát. Sau một lúc hỏi kỹ các chi tiết, Nino cho biết đã hiểu rõ.
Anh nói:
- Ngày mai, chúng ta phải làm ra vẻ như vẫn sinh hoạt bình thường. Đừng quên rằng từ tàu Mannix, bọn chúng vẫn thường xuyên theo dõi chúng ta. Bọn chúng biết rằng Johnny sống trên tàu Vahiné, tôi thì tắm nắng trong khi Pat và ông dạo chơi trên đảo. Ngày mai, chúng ta cũng sẽ làm như thế. Johnny sẽ ở trên tàu và một người trong chúng ta sẽ ra tàu tiếp tế cho Johnny. Người lãnh nhiệm vụ này sẽ là tôi. Tôi sẽ lấy các quả mìn để trong ca-bin của Johnny. Ông và Pat sẽ dạo quanh đảo như mọi ngày nhưng tiện thể, hãy đến nơi mà chúng ta sẽ xuất phát, như thế đến giờ hành động, ông có thể nhanh chóng đưa tôi đến đó.
Tôi thán phục kế hoạch đầy mưu trí của Nino. Tuy vậy, tôi vẫn thắc mắc một điểm:
- Nếu Johnny vẫn ở lại trên tàu Vahiné trong khi chúng tôi ra tay hành động, thì như vậy Pat sẽ còn lại một mình trên đảo. Điều đó khiến tôi e ngại.
- Đúng, điều đó cũng làm tôi không an tâm, nhưng chúng ta không còn một lựa chọn nào khác. Pat sẽ nhóm lửa và chuẩn bị bữa ăn tối như mọi ngày. Sau đó, cô có thể đi ngủ. Chúng ta sẽ để lại cho Pat khẩu súng trường và cây súng ngắn, nhưng tôi không tin rằng cô ta sẽ dùng đến súng. Bọn Mannix làm việc suốt đêm và dẫu sao, bọn chúng cũng không dám vượt qua con lạch trong đêm đen.
Pat mỉm cười, gật đầu và nói với tôi:
- Anh chớ lo cho em. Đừng quên rằng em đã từng sống một mình trên đảo này, trước khi anh đến.
Dĩ nhiên, tôi đành lặng im, không thể bác bỏ lời nàng. Tôi thề rằng, nếu còn sống sau cuộc đối đầu này, tôi sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Nino giải thích rõ những chi tiết sau cùng của kế hoạch:
- Khi đêm xuống, chúng ta sẽ rời khỏi trại. Cô Pat đây sẽ chuẩn bị sandwich và trà nóng để chúng ta mang theo và ăn tại nơi xuất phát. Chúng ta phải làm việc êm thắm, không nên có vẻ chộn rộn kẻo bọn chúng sinh nghi. Ông Renn à, đừng quên rằng chúng ta phải vượt một chặng khá xa dưới nước đồng thời phải giữ sức để quay về. Vì thế, ông phải thả trôi theo dòng hải lưu và chỉ cần giữ sao cho khỏi lệch hướng. Một khi đến gần tàu Mannix, ông hãy ở dưới vòm phía sau của con tàu, để thuộc hạ của Mannix không thể trông thấy bọt nước! Chúng ta sẽ gài cả thảy bốn quả mìn, một trước, một sau và hai bên hông. Tôi sẽ thực hiện việc đó. Ông sẽ lặn theo tôi để trao tôi hai quả mìn ông mang theo. Sau đó...
Nino nhún vai và xòe hai tay với vẻ phó thác. Riêng tôi, tôi thấy không thể chấp nhận sự việc với cái triết lý dễ chịu đó. Một khi mìn đã gài xong, chúng tôi phải vượt trên nửa dặm để đến con lạch và khi mìn nổ, những chấn động sẽ lan đến, tác động đến thân thể đã mệt mỏi của chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi phải đương đầu với những dòng nước chảy xiết của con lạch để về tàu Vahiné, chưa kể nỗi lo bị ăn đạn.
Nino đột ngột nói:
- Bây giờ, chúng ta đi ngủ thôi...
Rồi, chỉ tay vào Pat, anh mỉm cười tiếp: “Còn cô, hãy ôm hôn người tình của cô và nói với ông ta rằng, cô yêu ông ta rất nhiều. Rồi hãy về lều và ngủ ngon nhé. Tình yêu là chuyện mệt nhọc và ngày mai cần phải có sức để làm việc”.
Pat cười khi ôm hôn tôi. Sau đó, nàng đi về lều với vẻ rắn rỏi, cương nghị.
Khi Pat đã đi rồi, Nino quay sang tôi. Vẻ mặt của anh trông nghiêm trọng:
- Lúc nãy, tôi đã trình bày kế hoạch một cách rất ngắn gọn để không làm cô Pat lo sợ chứ thật ra công việc của chúng ta sẽ không đơn giản như thế đâu. Chúng ta sẽ buộc phải lặn cho đến khi nguồn dự trữ ôxy cạn kiệt. Ngày mai, vào nửa đêm, có thể chúng ta sẽ chẳng còn sống nữa. Ông biết chứ, Renn?
- Tôi biết.
Quay sang Johnny, Nino nói ngắn gọn:
- Johnny à, chúng ta phải tuân thủ giờ giấc đã định. Chúng tôi sẽ về tàu Vahiné vào mười giờ. Nếu đến mười một giờ mà vẫn không thấy chúng tôi, thì xem như chúng tôi đã chết.
Johnny buồn bã gật đầu.
Nino nói tiếp:
- Nhưng có điều anh chưa biết đó là nếu chúng tôi gài được mìn vào thân tàu Mannix, thì anh phải thực hiện kế hoạch sau đây. Anh sẽ dùng xuồng âm thầm về đảo để đưa cô Pat lên tàu Vahiné. Sau đó, anh cho nổ máy và lao nhanh ra khỏi con lạch. Có lẽ anh sẽ dư thời gian vì trước khi đuổi theo anh, bọn chúng cần phải đưa hết bọn thợ lặn lên. Anh hiểu ý tôi chứ?
- Tôi hiểu.
Cả tôi cũng thế, tôi hiểu rất rõ. Bằng giọng khô khốc và vụn vỡ, Nino đã nói rõ ràng về tang lễ của chúng tôi.