Dịch giả: Lê Thành
Chương 16

     ohnny đi ra bãi biển để về tàu Vahiné. Tôi đi theo anh một đoạn và chúng tôi dừng lại trên bãi cát ẩm ướt, dưới bầu trời đầy sao lạnh. Cả hai chúng tôi đều biết rằng đây có thể là lần trò chuyện sau cùng của chúng tôi.
Tôi nói:
- Cậu hãy lo cho Pat hộ tôi.
- Renboss, hãy an tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.
Tôi cho Johnny biết về số tiền mà tôi gửi ở ngân hàng và bảo anh ta hãy nhận hết đi, trong trường hợp tôi lâm nạn.
Johnny lắc đầu:
- Ông nên dành số tiền đó cho cô Pat.
- Pat không cần đâu, cậu ạ. Dẫu sao, cô ấy cũng sẽ dứt khoát từ chối. Tôi muốn dành trọn số tiền đó cho cậu.
- Cám ơn, Renboss.
Phần tôi, tôi cũng nói cám ơn Johnny. Bằng lối nói vụng về, tôi bày tỏ những tình cảm của mình: sự kính trọng, thán phục và mối quan hệ thân tình đã liên kết hai người đã từng nếm trải thành công cũng như thất bại.
Johnny lắng nghe. Sau đó, anh nói với tôi một điều mà tôi nhớ mãi cho đến cuối đời:
- Dẫu ông có ở nơi đâu thì tôi cũng luôn hướng tình cảm về ông... thôi, ngủ ngon nhé, người anh em...
Buổi sáng hôm sau cũng bắt đầu như mọi ngày. Chúng tôi ra biển tắm, sau đó ăn sáng và quét dọn trại. Khi đã xong công việc, Nino dùng ca-nô để ra tàu Vahiné trong khi tôi và Pat đi dạo quanh đảo. Tay trong tay, chúng tôi lần theo những dấu mòn của loài dê xuất phát từ một điểm đã định. Khắp nơi trên đảo, bầy dê đã để lại những dấu mòn chằng chịt và chúng tôi cố tìm một lối mòn có thể lần theo trong đêm, nhưng không thể bị phát hiện từ bãi biển hoặc từ con tàu Mannix.
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm thấy lối mòn thích hợp, một lối mòn mà tôi và Nino sẽ chỉ mất mười lăm phút để đến điểm mong muốn. Sau đó, đứng ở nơi chúng tôi tính làm điểm xuất phát, tôi và Pat thận trọng nghiên cứu địa hình, ghi nhận những phần nhô ra, những gốc đá và những mỏm đá nhỏ mà chúng tôi nghĩ sẽ bị che lấp khi thủy triều lên. Trên đường về trại, chúng tôi ghi nhớ những thân cây bị gió vặn, những mỏm đá nhô cao, các khóm dương xỉ, những khóm hoa gừng tỏa hương thơm, để dễ xác định lối đi khi đêm xuống.
Băng ngang qua truông, chúng tôi đến một thung lũng rậm cỏ và hoa huệ dại. Chúng tôi dành cho nhau những lời yêu thương ngọt ngào giữa cái không khí mát dịu tuyệt vời này. Chúng tôi say đắm bên nhau và biết rằng nội trong mười hai tiếng đồng hồ sắp tới, tình yêu và sự say đắm có thể sẽ mãi mãi không còn.
Hẳn Nino đã có lý khi cho rằng tình yêu là một thứ xa xỉ cấm kỵ khi người ta cần phải có sức để đương đầu với cái chết...
Vì vậy, chúng tôi phải rời khỏi thiên đường hư ảo này để về trại.
Nino vẫn ngồi ở vị trí thường ngày trên bãi biển, nhưng lần này anh không tắm nắng. Tựa lưng trên một mô cát, anh đang dùng ống nhòm quan sát tàu Mannix. Khi chúng tôi đến, anh nói nho nhỏ một tiếng chào rồi ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống cạnh anh. Và anh nói khi trao cho tôi cái ống nhòm:
- Này ông bạn, hãy xem đi rồi cho biết ý kiến.
Trước mắt tôi là một cảnh tượng khá lạ lùng. Ngồi trên boong tàu là một thợ lặn, bao quanh bởi một nhóm người. Dưới chân gã thợ lặn là một vật hình chữ nhật, sẫm màu. Mặt nạ dưỡng khí đã được tháo ra, bỏ cạnh anh ta, nhưng bộ đồ lặn trên mình anh vẫn còn bóng loáng, nhỏ giọt nuớc. Điều đó cho biết anh vừa mới lặn lên. Anh chỉ tay về món đồ đặt dưới chân và có vẻ như đang giải thích về trường hợp anh đã tìm thấy nó.
Đứng trước gã thợ lặn là Manny Mannix. Tôi không trông thấy mặt y, nhưng với cái dáng vẻ đầy quyền uy của y, tôi đoán hẳn y đang dồn dập hỏi han gã thợ lặn.
Nino hỏi tôi:
- Này ông bạn, ông nghĩ sao?
Hạ ống nhòm xuống, tôi quay sang Nino:
- Chẳng rõ nữa. Hình như gã thợ lặn đã mang lên một vật gì đó từ xác tàu và bọn chúng đang xôn xao bàn tán.
- Ông biết đó là vật gì không?
- Không. Tôi chỉ thoáng thấy một vật hình chữ nhật, đen ngòm, nhưng không thể quan sát kỹ vì bọn Mannix thường xuyên lui tới, che khuất tầm nhìn.
- Tôi thì trông thấy nó rồi. Đó là cái rương mà chúng ta đã phát hiện trong ca-bin.
Khi nghĩ đến nỗi thất vọng và giận giữ của Mannix trước cái rương đó, tôi không ngăn được phải bật cười.
Nino nói:
- Ông nghĩ chuyện đó là buồn cười à? Thì cũng tốt thôi.
Tựa một gáo nước lạnh hắt vào mặt tôi, giọng nói của Nino khiến tôi im bặt. Tôi quay sang Pat và thấy khuôn mặt của nàng cũng đầy vẻ lo âu như Nino.
Tôi thắc mắc:
- Tôi không hiểu anh và Pat đã nghĩ gì. Có thể tôi ngốc thật, nhưng tôi không hiểu. Tôi thấy cảnh tượng đó buồn cười, thật buồn cười...
Bằng giọng khô khốc, Nino đáp:
- Chuyện đó chẳng buồn cười chút nào, nhưng phải nói nó sẽ gây rất nhiều phiền toái cho chúng ta... Sau nhiều ngày cật lực với thợ lặn và máy bơm, bọn chúng chỉ tìm thấy cái rương vô tích sự đó. Dĩ nhiên như thế bọn chúng sẽ cho rằng chúng ta đã trục vớt kho báu và mang nó về đảo. Việc chúng ta đã không hề chống trả khi bị tống ra khỏi vùng có xác tàu lại càng làm chúng sinh nghi hơn. Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, bọn chúng sẽ đổ bộ lên đảo.
Tôi sững người vì khiếp đảm. Trước cái đơn giản đầy bi thảm của tình huống, trước sự sụp đổ của kế hoạch mà chúng tôi đã thận trọng cân nhắc, chúng tôi ngồi lặng im một lúc, không thốt nên lời. Tôi đưa mắt về chiếc Vahiné và thấy Johnny đang đứng ở mũi tàu, chăm chú nhìn con tàu Mannix. Tôi thầm nghĩ, phải chăng Johnny đã có cùng nhận định như Nino.
Một lần nữa, tôi đưa ống nhòm lên nhìn và thấy bọn thủy thủ không còn bu quanh gã thợ lặn nữa. Giờ đây, chúng đã tản mác khắp tàu, mỗi đứa một việc, nhanh nhẹn, chính xác, như những công nhân thạo việc. Hai đứa trong bọn chúng giúp gã thợ lặn cởi bộ đồ lặn trong khi một đứa khác cho tời để cuộn cáp lại, rồi dùng bạc phủ kín cái tời.
Tôi trao ống nhòm cho Nino:
- Anh quả không sai, bọn chúng chuẩn bị để nhổ neo đấy.
- Vậy thì ta chuyển sang hành động thôi.
Chỉ tay về chiếc Vahiné, tôi nói:
- Còn Johnny thì sao?
- Như chúng ta, Johnny biết chuyện gì sắp xảy ra. Ta không thể tiếp cứu Johnny cũng như anh ta chẳng thể giúp chúng ta. Johnny còn đủ giờ, nếu muốn về đảo nhập bọn với chúng ta, nhưng tôi không tin Johnny sẽ bỏ tàu Vahiné.
Pat trầm tĩnh nói:
- Renn à, Johnny không sao đâu.
- Nhưng bọn chúng sẽ giết Johnny mất!
Nino nói tiếp giọng khô khốc:
- Tôi nghĩ rằng ý định của chúng là giết sạch chúng ta. Johnny có súng và đạn được. Tựa như chúng ta hoặc hơn thế nữa, Johnny cũng có cơ may thoát thân nếu anh ta không áp mạn tiến công. Nhưng theo tôi nghĩ thì Johnny sẽ không chịu ở yên.
Có một lúc im lặng trên tàu Mannix và rồi neo được nhổ lên, tiếng máy nổ và con tàu ba cột buổm lướt trên biển êm.
Chúng tôi chạy nhanh về trại. Mệt hụt hơi, nhưng Nino không cho chúng tôi có thời gian để thở.
Anh nói ngay:
- Chúng ta chỉ còn khoảng nửa tiếng đồng hồ. Vì lần đầu tiên vượt qua con lạch nên bọn Mannix phải rất thận trọng.Sau đó, bọn chúng sẽ tìm cách áp sát tàu Vahiné trước khi tấn công chúng ta. Đụng độ là chuyện không thể tránh khỏi. Này Renn, liệu ông có thể tìm được nơi nào đó để mai phục?
Tôi cố nhớ những điểm thuận lợi trên đảo nhưng không tài nào nhớ ra. Cuối cùng, Pat đã tĩnh táo trả lời thay tôi:
- Ở sừng phía tây... có một hang động ẩn sâu trong đá. Hang rất sâu. Hang này nằm ở gốc của vách đá cheo leo, giữa cái đèo và mỏm đá dựng đứng nhô ra biển. Chỉ có một cách để đến đó là lần theo lối mòn của bầy dê. Nếu mai phục ở đó, chỉ một tay súng thôi cũng đủ để cầm chân bọn Mannix trong một thời gian khá lâu.
Nino gật gù và quay sang tôi:
- Như tôi vẫn thường nói, ông đã có một người tình tuyệt vời. Giờ đây, ông hãy nghe kỹ lời tôi dặn. Ông hãy chuẩn bị nước uống, thực phẩm và súng đạn. Đừng quên mang theo con dao thợ lặn, bởi có thể ông sẽ cần đến nó... trong trường hợp hết đạn hoặc buộc phải cận chiến trong truông. Ông hãy đến mai phục tại các hang đó, đồng ý chứ?
- Đồng ý. Nhưng còn anh, Nino, anh sẽ làm gì? Anh không theo chúng tôi sao?
- Không, nhưng điều mà tôi làm sẽ liên quan đến ông, vì vậy mà ông phải lắng nghe cho. Bọn Mannix không thể đưa con tàu đến gần bờ vì thế chúng sẽ có người mang súng và dùng ca-nô lên thám sát đảo. Bọn chúng sẽ tiến về trại chúng ta và sau đó đi tìm quý vị.
Tôi gật đầu đồng ý. Nino nói tiếp:
- Một khi ông đã đi ra hang cùng với cô Pat, tôi sẽ mặc đồ lặn, mang theo khẩu súng ngắn và hai quả mìn. Đó là tất cả những gì tôi có thể mang theo. Tôi sẽ lao nhanh vào truông, cố tìm một hốc đá để núp rồi chờ dịp lặn xuống biển. Trước tiên, tôi sẽ tiến về tàu Mannix, đặt mìn, gài kíp cho mìn nổ sau ba tiếng đồng hồ. Sau đó, tôi sẽ quay về gần tàu Vahiné và vẫn ở dưới nước cho đến khi có cơ hội lên tàu. Đó là công việc mà tôi sẽ làm. Và sau đây là nhiệm vụ của ông.
Nino ngừng nói để dùng tay quệt những giọt mồ hôi. Tôi và Pat lặng nhìn người đàn ông đầy can đảm và sáng suốt đó. Nino nói tiếp:
- Các bạn sẽ đi về cánh sừng phía tây. Chỉ nội một tiếng hoặc một tiếng rưỡi sau là bọn Mannix sẽ phát hiện các bạn. Lúc đó, các bạn chỉ cần nổ súng là có thể cầm chân bọn chúng. Sau đó, tùy theo tình huống và tài xoay trở, các bạn sẽ rời khỏi hang và vượt qua truông và trở ra bãi biển. Từ đó, các bạn sẽ bơi ra tàu Vahiné. Nếu trời thương, tôi sẽ chờ các bạn. Chúng ta sẽ vượt qua con lạch trước khi tàu Mannix nổ tung. Các bạn hiểu rõ chứ?
Như thế là quá rõ. Chúng tôi sẽ tách làm ba: Johnny trên tàu Vahiné, Nino rình rập nơi những mỏm đá, Pat và tôi trong hang động. Chẳng có gì để phải bàn tính thêm. Phải đi thôi. Tôi bắt tay Nino; anh xiết mạnh tay tôi.
- May mắm nhé, Nino!
- Chúc hai bạn may mắn!
Pat nói:
- Cám ơn nhé, Nino! Cầu trời phù hộ anh!
Tôi đeo ống nhòm vào cổ, buộc cây đèn pin vào thắt lưng. Rồi mang theo bình nước, súng đạn và lương thực, chúng tôi lao nhanh vào vùng cây cối xanh um. Trong một lúc, Nino vẫn còn đứng đó, bất động rồi sau đó, chui vào lều.
Phần chúng tôi, khi chạy đến lưng đồi, chúng tôi dừng lại để nhìn về phá đảo. Một chỗ quang trọng hàng cây cho phép chúng tôi có thể nhìn về phá đảo và mỏm đá phía ngoài.
Con tàu ba cột buồm đen ngòm của Mannix đang vượt qua lạch. Nó chao đảo một lúc giữa đám sóng dữ rồi tiến vào vùng nước êm ả của phá đảo. Sau khi tắt máy, con tàu từ từ lướt thêm một quảng rồi bỏ neo cách tàu Vahiné khoảng ba sải cáp. Tôi chửi thề nho nhỏ. Bọn Mannix là những tay thành thạo: Chúng đã cho thuyền chắn ngang lối ra của phá đảo. Giờ đây, muốn ra khỏi phá, chiếc Vahiné phải đánh một vòng lớn và trong trường hợp đó, nó sẽ ăn đạn trung liên. Bọn Mannix hạ thủy một chiếc xà-lúp trong đó có sáu thủy thủ: bốn tay chèo và hai tay súng.
Trên chiếc Vahiné, Johnny đang đứng ở phía sau lan can tàu, tay lăm lăm khẩu súng trường. Bọn thủy thủ trên xà-lúp gò lưng chèo và chẳng mấy chốc đã đến dưới vòm sau của chiếc Vahiné. Johnny vẫn bất động. Một lần nữa, tôi hướng ống nhòm về thuyền Mannix. Mannix và thuộc hạ đang dàn hàng ngang trên boong, ở mũi thuyền, có một tên ngồi xổm, hướng khẩu súng trung liên về chiếc Vahiné.
Khi tôi hướng ống nhòm về lại chiếc Vahiné thì Johnny vẫn ở chỗ cũ, đang lắng nghe tên thủy thủ trên xà-lúp huơ tay nói năng gì đó, chắc có lẽ là muốn lên tàu Vahiné. Johnny lắc đầu. Tên thủy thủ lại nói, lần này huơ tay nhiều hơn và, nhìn từ xa, trông chẳng khác gì một con rối. Tôi thấy Johnny đưa khẩu súng lên. Chậm, thật chậm. Tôi thấy Johnny lên đạn và mở khóa an toàn.
Thế là Johnny bị đốn gục bởi tràng trung liên.