Dịch giả: Lê Thành
Chương 17

     ừ những hốc đá, loài chim biển bay lên. Cất cao những tiếng thảng thốt. Tiếng súng nổ vang vang trên các đỉnh núi đá. Tôi thấy tấm thân của Johnny Akimoto bị hất ngược ra sau, đập vào của ca-bin rồi ngã xuống trên boong.
Úp mặt vào lòng tay, Pat nấc lên từng cơn. Tiếng súng không còn vang vọng nữa. Loài chim lại một lần nữa đậu xuống trên mỏm đá. Một sự im lặng chết chốc đang ngự trị trên mặt nước mênh mông ngập nắng của phá đảo.
Lúc đó, tôi cảm thấy ruột mình thắt lại, buộc tôi phải nôn thốc trên lớp lá vàng. Khi ngước mặt lên, tôi thấy bọn thủy thủ đang chạy lăng xăng tựa bầy chuột trên boong tàu Vahiné. Chúng lao vào ca-bin, giật bỏ những panô của các cửa boong, phá hoại con tàu đã từng là niềm kêu hãnh của Johnny. Quá tức giận, tôi huơ tay và chửi bới như một thằng điên. Tôi nguyền rửa bọn đồ tể đã sát hại người anh em của tôi. Và sau đó, là tuyệt vọng. Sững sờ vì thương tiếc, tôi và Pat tiến về phía hang.
Một mùi hôi nồng nặc hắt ra từ cửa hang. Khi tôi rọi đèn vào, có một chú dê già xuất hiện, kêu lên một tràng rồi chạy vụt ra. Chú dê có bộ lông dài, hôi hám.
Nền hang đầy phân dê. Tôi rọi đèn vào đáy hang và thấy trong đó có một hang động tối om. Bầy dơi đen kịt chộn rộn khi ánh đèn rọi lên vòm hang.
Pat rùng mình nép vào vai tôi. Trong ánh sáng của cây đèn pin, tôi thấy có một vách sâu nơi hốc đá. Sau khi dùng mũi giày xua đi những lớp phân trên nền hang, tôi bỏ lương thực, đạn dược và bình nước xuống. Rồi, quay sang Pat, tôi dặn dò:
- Khi xảy ra đụng độ, em hãy núp ở đây. Chỗ này tuy không an toàn lắm vì đạn có thể bắn vào vách đà và dội đến, nhưng ở đây em có thể tiếp cho anh các lắp đạn.
Pat lặng lẽ gật đầu như thể không còn sức để nói. Tôi nắm tay Pat và dẫn nàng ra khỏi hang. Trong những bụi cây gần hang, chúng tôi tìm thấy hai tảng đá rêu phong. Tôi và Pat khiêng chúng đến cửa hang để làm rào chắn đạn.
Chúng tôi thám sát vùng trảng hai bên cửa hang, xác định từng bụi cây, từng mỏm đá, thân cây có thể dùng làm nơi ẩn nấp khi chúng tôi phải trở ra biển. Tôi bớt lo phần nào khi thấy lối mòn của bầy dê dẫn thẳng lên hang bằng một dốc thẳng đứng và bất cứ ai lên hang đều nằm trong tầm súng của tôi.
Sau khi đã chu đáo chuẩn bị cuộc đối đầu, tôi và Pat đứng truớc cửa hang để nhìn về trại, bãi cát trắng và biển.
Bọn chuột đã rời khỏi tàu Vahiné sau khi vô vọng lục soát khắp nơi. Cái xác của Johnny Akimoto vẫn còn đó, trên boong, gần cửa ca-bin, và con tàu của anh nhẹ nhàng đong đưa trên biển tựa điệu ru của người vợ hiền.
Tôi thấy có hai chiếc xuồng đang hướng về đảo, mỗi chiếc chở bốn người. Manny Mannix ngồi ở băng sau chiếc đi đầu. Mặt trời hắt nắng trên những tấm thân bóng lưởng mồ hôi của bọn đang gò lưng chèo. Tôi trông thấy chúng nói cười nhưng vì khá xa nên không nghe được tiếng. Tất cả bọn chúng đều có vũ khí: hai tên mang súng trường tự động và những tên khác thì súng ngắn. Sau khi đến đảo, chúng kéo xuồng lên một đoạn khá xa trên bãi biển. Rồi chúng dàn theo hình cánh quạt để tiến về trại chúng tôi. Manny Mannix thận trọng đi sau cùng.
Chúng tôi nghe thấy tiếng la hét inh ỏi khi thuộc hạ của Mannix lục lọi trại, mở tung các thùng đồ và dẫm nát mọi thứ. Sau đó, tức tối vì không tìm thấy vàng, chúng tập hợp quanh Manny Mannix. Tên này đang lớn tiếng giải thích cho thuộc hạ; hẳn y nói rằng kho tàng được cất giấu ở một nơi nào đó trên đảo và chúng sẽ không mấy khó khăn để tìm thấy. Mannix chỉ tay về chỏm núi đá, rồi khom người trên cát để vẽ sơ đồ. Đám thuộc hạ cũng khom người để nghiên cứu. Sau đó, Mannix thẳng người lên và cả bọn tiến sâu vào vùng cỏ dại bao quanh bãi biển. Đi được một đoạn, Mannix rút ra một khẩu súng ngắn có nòng dài. Y huơ tay, lớn tiếng ra lệnh và cả bọn tiến chậm vào truông. Đã đến lúc tôi và Pat phải lùi vào hang.
Một khi đã vào bên trong, tôi buộc Pat phải nằm xuống nền hang, trong tầm chắn đạn của các tảng đá. Tuy vậy, tôi vẫn e ngại về những hiểm nguy khi Mannix và thuộc hạ tấn công và đạn sẽ nảy thia lia trên các vách đá. Đột nhiên, tôi nảy ra một sáng kiến.
Trao cây đèn pin cho Pat, tôi dặn nàng hãy dùng tay che ánh sáng và đi vào phía trong để thám sát cái khe hẹp ở trong đó. Pat tỏ vẻ muốn phản đối, nhưng tôi khoát tay bảo nàng im. Tôi nghe có tiếng bước chân thận trọng của nàng trong bóng tối và thỉnh thoảng có vệt ánh sáng đỏ ối của cây đèn pin trong lòng tay nàng.
Nàng nói nho nhỏ:
- Anh Renn à, nơi đây còn có một cái hang nữa, rất rộng. Em không trông thấy hết, nhưng có một vách đá nhô ra nơi phía trái lối vào và nền đất ở đây khá sạch.
- Tốt! Vậy thì em hãy nằm xuống sau vách đá, tắt đèn đi và ở yên đó. Dẫu điều gì xảy ra thì em cũng hãy ở yên đó. Bọn chúng có thể nghĩ rằng chỉ có mình anh...
Nghe Pat kêu lên nho nhỏ, tôi quay nhìn, chực chạy đến để trấn an nàng. Ngay lúc đó, có tiếng người rất gần cùng với tiếng cành cây khô bị gãy trong truông.
Tôi lên tiếng cảnh giác Pat, nhưng nàng không trả lời.
Tôi uống một ngụm nước, đặt các lắp đạn ở tầm tay và nằm sấp xuống.
Tôi lên đạn, kê nòng súng vào giữa hai tảng đá, tì bá súng vào vai và hướng mũi súng về lối mòn.
Bọn Mannix chỉ có thể tấn công bằng lối này duy nhất.
Mọi cơ bắp của tôi đều căng thắng, hai cánh tay tôi đau nhức và nền hang lởm chởm khiến khuỷu tay tôi trầy trụa. Mồ hôi ướt đẫm mặt, nhỏ giọt xuống mí mắt, gây trở ngại cho tôi ngắm mục tiêu. Tôi tính đổi tư thế để được thoải mái, nhưng tiếng động càng lúc càng mạnh hơn. Xét theo những tiếng động đó thì bọn Mannix đang phân tán và rải rác tiến đến. Tôi nghe có tiếng vấp ngã và chửi thề của bọn bị lạc lối giữa cây cối và bụi rậm. Tôi mỉm cười khi hình dung bọn chúng đang tức tối, đầm đìa mồ hôi, bị cào cấu bởi gai rừng, cáu kỉnh bởi đám ruồi bám theo.
Tiếp đó, hình như bọn chúng tập hợp lại vì tôi nghe tiếng chúng hội tụ ở một điểm gần lối mòn. Tiếng la hét đã ngưng và giờ đây chỉ còn là những tiếng nói nho nhỏ, khó nghe. Sau đó, tôi nghe có giọng nói đanh thép, cộc lốc, nói vài ba tiếng gì đó. Tiếp đó là những lời phản đối.
Ba giây sau, Manny Mannix xuất hiện nơi lối mòn. Bộ com-lê của y giờ đã nhàu và vấy bẩn. Khuôn mặt y lấm bụi và ướt đẫm mồ hôi. Trông y có vẻ tức tối, bồn chồn. Y có vẻ hung hăng, nhưng tôi không nghe rõ y nói gì. Y huơ huơ khẩu súng, hướng xuống đất rồi chĩa về đám cây cối quanh y. Rồi y ngước đầu và nhìn chăm chăm về cửa hang.
Ngay lúc đó, tôi nã một phát đạn vào ngay giữa trán y.
Phát đạn làm y bật ngửa ra sau, ngã lăn trên lối mòn.
Tiếng súng vang vọng dọc theo những chỏm đá và một lần nữa, loài chim lại bay lên, kêu inh ỏi. Biết chắc thuộc hạ của Mannix sẽ lao đến, tôi lăm lăm súng, chực nã đạn. Nhưng, tôi đã ngạc nhiên khi thấy rằng bọn chúng đã tháo chạy.
Có tiếng gào lớn:
- Mannix đã bị hạ!
Tôi bật dậy, đứng trước cửa hang và nã đạn về phía truông. Tôi nghe có tiếng thét đau đớn và ngay sau đó là tiếng ngã sụm của một tấm thân. Tôi tiếp tục nã đạn, cười rú như một thằng điên, giữa tiếng rít của đạn qua những cành cây...
Tôi mơ hồ thắc mắc không hiểu Nino Ferrari đang ở đâu.
Một lúc sau, Pat bước đến bên tôi. Chúng tôi nhìn đám thuộc hạ của Mannix đang hoảng loạn chạy ra khỏi truông và xô đẩy nhau để lên ca-nô. Tôi vứt súng xuống đất, tựa người vào một tảng đá. Toàn thân run rẩy, tôi nấc lên từng cơn.
Khi cơn khủng hoảng của tôi nguôi dần, Pat trao tôi bình nước. Tôi cầm lấy, uống từng ngụm, như để dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt ruột gan. Sau đó, tôi đổ nước lên mặt, cổ và thân, với cảm tưởng như đang xóa đi những dấu vết nhờn tởm của cơn ác mộng sẽ còn kéo dài sau khi tôi đã thức giấc. Tựa như tôi, sự khiếp đảm và căng thẳng thái quá cũng làm Pat khủng hoảng. Nàng bám lấy tôi, úp mặt vào ngực tôi, rồi nấc lên từng cơn, khi cười, khi khóc. Nàng hôn tới tấp vào mặt tôi, áp sát người nàng vào tôi để biết chắc rằng tôi vẫn còn sống... rằng tôi không như Mannix, một cái xác bê bết máu, với đám ruồi vo ve chung quanh.
Sau khi đứng sững trong ít phút, Pat nắm lấy tôi và kéo tôi vào hang.
Quá mệt mỏi để có thể lên tiếng hỏi han hoặc tìm hiểu nguyên nhân, tôi để mặc cho Pat dẫn mãi vào bên trong, đến trước một khe tối om, nới vách đá cuối hang. Pat bấm đèn.
Trước mắt tôi là một vòm hang, rộng gấp ba lần nơi chúng tôi ẩn nấp. Nền hang phủ cát và vách hang là thứ đất sét ẩm ướt, rêu phong.
Hướng ánh đèn về góc xa nhất của hang, Pat nói nho nhỏ:
- Nhìn kìa, Renn!
Tôi không ngăn được cái rùng mình khiếp đảm. Trên nền hang là một bộ xương trắng hếu và cách hai bước gần đó là một bộ xương khác, nằm sấp, những ngón tay lún sâu vào cát, hai đầu gối thu gần lồng ngực, co quắp trong tư thế nằm của một thai nhi.
Bàn tay run rẩy của Pat khiến ánh đèn nhảy múa trên hai bộ xương bi thảm đó. Cầm lấy cây đèn bấm tử tay Pat, chúng tôi bước đến gần hơn.
Bộ xương đầu tiên có thế nằm ngửa. Những khúc xương của nó đã bị húc đẩy bởi đàn dê khi chúng ăn nốt những mảnh vải tả tơi còn lại sau bao năm tháng. Kề cận những ngón tay đó, tôi trông thấy một khẩu súng ngắn có báng bằng gỗ đã mục và nòng đã bị hoen rỉ.
Ở ngón tay út của bộ xương có đeo một chiếc nhẫn lớn bằng vàng có nạm một hạt rubi to tướng. Ở hông bộ xương, bị giữ lại giữa các xương sườn là một đoản kiếm có lưỡi dài và mỏng, đã bị hoen rỉ. Đầu lưỡi kiếm cấm sâu vào cát. Những viên đá quý nạm ở đuôi đoản kiếm lấp lánh dưới ánh đèn của chúng tôi.
Pat nói nho nhỏ:
- Người này đã bị đâm chết.
Tôi gật đầu và rọi đèn về bộ xương kia. Những ngón tay của bộ xương này hầu như vùi sâu trong cát, như thể nạn nhân đã quằn quại bấu lấy trong cơn hấp hối. Phần trán của bộ xương bị che khuất, nhưng phía sau hộp sọ có một lỗ thủng lớn.
Tôi nói với Pat:
- Tên này đã đâm bạn y và rồi bị tên kia bắn hạ.
- Đúng thế, nhưng chưa phải đã hết chuyện. Anh hãy nhìn đi!
Tôi khom người trên bộ xương.
Qua những khe hở của các xương sườn, tôi trông thấy ở bên dưới cả một đống tiền vàng.
Như vậy là chúng tôi đã tìm thấy kho tàng của chiếc Dona Lucia!
Pat ôm chầm lấy tôi. Tuy toàn thân run rẩy, nhưng nàng cố nói:
- Hẳn hai tên này là những kẻ duy nhất sống sót sau vụ đắm tàu. Chúng đã lên được đảo, mang theo một số của cải của một tài sản lớn lao: một đoản kiếm có cẩn nạm đá quý và một bao vàng. Chúng đã may mắn thoát chết. Trời đã chở che chúng nhưng chúng đã xem nhẹ điều đó vì đối với chúng điều đáng kể là thứ này...
Ôm Pat trong tay, tôi nói:
- Hãy bình tĩnh nào, em yêu! Đừng có phẫn nộ! Chuyện này đã xảy ra cách đây hai thế kỷ và đã chìm vào quên lãng rồi.
Rứt khỏi vòng tay ôm của tôi, Pat nắm tay lại và nện thình thịch vào ngực tôi. Nàng tuyệt vọng gào lên:
- Chẳng bao giờ quên lãng đâu! Chuyện đó vẫn mãi tiếp diễn! Con người vẫn chém giết nhau để giành giựt cái thứ bẩn thỉu màu vàng đó, thứ mà ngay đến thú vật cũng chẳng thèm. Anh Renn à, chuyện đó đã xảy ra ngay hôm nay. Anh, em, Nino và Johnny đều biết...
Đột nhiên, khuôn mặt của Pat sa sầm hẳn. Ngọn lửa phẫn nộ trong ánh mắt nàng không còn lóe sáng nữa. Hai khóe miệng của nàng xệ xuống. Nàng chăm chăm nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu:
Khi tôi vừa kịp đưa tay đỡ thì Pat ngã xụm, ngất xỉu trong tay tôi. Tôi bế nàng ra khỏi hang, tựa một đứa bé bị bệnh.