Chương 9

Khoảng mười ngày sau trận đánh nhau với Lợi sứt, tôi đem cho Tiểu Li một chiếc lá thuộc bài.
Tôi đưa chiếc lá cho nó:
- Cho mày nè!
- Lá gì vậy?
- Lá thuộc bài.
- Lá thuộc bài là lá gì?
- Mày ngu quá! Lá thuộc bài là lá thuộc bài chứ lá gì! Ép nó trong tập, mày học qua một lần là thuộc liền!
Tiểu Li thích lắm. Nó nâng niu chiếc lá trên tay như một báu vật.
Chừng mấy ngày sau, nó chạy qua khoe tôi:
- Chiếc lá thuộc bài hay ghê anh hén?
- Ừ. Mày ép nó vào tập chưa?
Tiểu Li gật đầu, mặt tươi rói:
- Ép rồi! Từ khi có nó, em học bài mau thuộc ghê!
Tôi nhún vai, vẻ tự hào:
- Tao đã bảo mà lại!
Tiểu Li nhìn tôi:
- Anh có ép nó trong tập không?
- Có.
Nó lại hỏi:
- Anh học có mau thuộc không?
- Tao hả? Tao... - Tôi ngập ngừng - Tao... cũng như mày thôi!
Tôi không dám nói với Tiểu Li là từ khi có chiếc lá thuộc bài, tôi cũng chẳng sáng dạ ra được chút nào.
Bao giờ tôi cũng học trước quên sau, học sau quên trước.
Để Tiểu Li khỏi dò hỏi lôi thôi, tôi nói lảng sang chuyện khác:
- Ngày mai tao sẽ làm một chiếc vợt.
Tiểu Li trố mắt:
- Chi vậy?
- Để bắt bướm.
Tiểu Li reo lên:
- Hay quá hén! Em thích những con bướm lắm! Cánh nó đủ màu, đẹp ghê!
Tôi lên giọng hào hiệp:
- Tao sẽ bắt bướm cho mày ép vào tập.
Tiểu Li mừng lắm:
- Ừ, anh bắt cho em đi!
Đang nói, bỗng dưng nó rụt cổ:
- Eo ơi, không được! Ép vào tập những con bướm sẽ chết mất!
Tôi bật cười:
- Thì chết chứ sao! Bị đè bẹp dí làm sao sống được!
Tiểu Li chớp mắt:
- Vậy em không ép nó đâu! Chỉ bắt chơi thôi. Chơi xong thả ra.
Tôi bĩu môi:
- Thả ra thì bắt làm gì?
- Thì chơi.
- Hừ, chơi! Chơi là phải ép vào tập! Như vậy những con bướm luôn luôn là của mình.
Tiểu Li cắn môi:
- Nhưng như vậy thì ác lắm! Những con bướm sẽ chết!
- Bướm thì ăn thua gì! Mày làm như người ta không bằng!
Nói xong, tôi giận dỗi quay mặt đi. Hừ, mình có lòng tốt muốn bắt bướm cho nó chơi, nó lại bảo mình ác! Đúng là đồ... con gái!
Tiểu Li đứng lặng lẽ bên cạnh tôi, chân dí dí xuống đất. Chắc nó đang nghĩ cách làm hòa với tôi.
Quả nhiên, một lát sau nó chạm khẽ vào tay tôi, hớn hở nói:
- Em nghĩ ra rồi!
Tôi hỏi, đầu không quay lại:
- Ra cái gì?
- Anh muốn ép vào tập phải không?
Tôi "hừ" một tiếng:
- Biết rồi mà mày còn hỏi!
- Em cũng thích ép vào tập.
Tôi quay phắt lại:
- Thật không?
Tiểu Li lộ vẻ lúng túng:
- Thật! Nhưng không ép bướm mà ép hoa!
Tôi thở dài chán nản:
- Tao nói ép bướm, mày lại nói ép hoa. Lãng xẹt!
Nhưng tôi cũng hỏi:
- Hoa gì?
Mắt Tiểu Li sáng lên:
- Hoa cúc.
- Hoa cúc trước sân nhà mày đó hả?
- Ừ.
Tôi tặc lưỡi:
- Hoa đó mà ép làm gì? Xấu hoắc!
Thấy tôi chê hoa nhà nó trồng, Tiểu Li hơi buồn buồn. Nó hỏi, giọng kém hào hứng:
- Chứ anh thích hoa gì?
Bị "phỏng vấn" thình lình, tôi nhíu mày:
- Tao hả? Tao thích hoa... phượng.
- Hoa phượng hả?
- Ừ, hoa phượng. Hoa phượng ép trong tập trông đẹp lắm!
Tiểu Li quên mất nỗi buồn hoa cúc, nó gật gù:
- Em cũng thích hoa phượng.
Tôi khoe:
- Nhụy hoa phượng ăn ngon lắm. Nó chua chua, ngọt ngọt. Khi nào đến hè, cây phượng trước sân trường mình trổ hoa, tao sẽ hái xuống cho mày ăn.
Tiểu Li lắc đầu:
- Em không ăn đâu. Em chỉ ép nó vào tập thôi.
Tôi khịt mũi:
- Thì mày ép vào tập. Còn tao, tao ăn.
Tiểu Li nhìn tôi:
- Anh nói thật hén?
- Nói thật cái gì?
- Khi nào cây phượng trường mình trổ hoa, anh hái xuống cho em.
- Ừ, lúc đó tao sẽ hái cho mày.
Nhưng mùa hè năm đó, tôi không thực hiện được lời hứa với Tiểu Li. Cây phượng trước sân trường tôi chưa kịp trổ hoa, Tiểu Li đã ra đi.
Một buổi tối tôi đang ngồi học bài, bỗng thấy Tiểu Li chạy qua.
Nó đứng trước cửa, ngoắc tôi:
- Anh Thư!
Tôi ngẩng đầu lên:
- Gì đó? Vô đây đi!
Tiểu Li vẫn đứng ngoài cửa:
- Anh ra đây, em nói cái này nè!
Tôi chạy ra và ngạ!!!158_3.htm!!! Đã xem 227864 lần.


Nguồn: thoiaotrang.com
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Tiểu Li ngơ ngác:
- Sao anh ném hết vậy?
Tôi đáp, giọng trách móc:
- Mày không biết lựa sỏi gì hết!
Vừa nói, tôi vừa chìa mấy hòn sỏi trong tay ra:
- Phải nhặt mấy hòn tròn tròn như vầy nè!
Tiểu Li khịt mũi:
- Anh không nói trước, em đâu có biết.
Tôi nheo mắt:
- Bây giờ mày biết chưa?
Tiểu Li thật thà:
- Biết rồi.
Tôi hất hàm:
- Biết rồi thì chạy đi nhặt nữa đi!
Tiểu Li quệt mồ hôi trên trán:
- Ngay bây giờ hả?
- Ừ, ngay bây giờ.
Trang bị "vũ khí đạn dược" đâu đó xong xuôi, tôi kéo Tiểu Li đi dọ dẫm, rình rập dưới mấy bụi cây. Nhưng suốt ba ngày liên tiếp, tôi không bắn được con chim nào.
Tiểu Li sốt ruột, hỏi:
- Sao anh bắn trật hoài vậy?
Vừa mắc cỡ, vừa bực mình, tôi gắt:
- Tại mày đó!
Tiểu Li sợ hãi:
- Em có làm gì đâu!
Tôi nói đại:
- Dòm thấy mày, mấy con chim nó đâu có chịu đứng yên cho tao bắn.
- Sao kỳ vậy?
- Tao chẳng biết. Mày hỏi tụi chim ấy!
Tiểu Li buồn bã:
- Vậy ngày mai em ở nhà, không đi theo anh nữa.
Tôi chép miệng:
- Ừ, mày ở nhà đi! Tao cũng ở nhà luôn!
- Ủa, sao anh không đi?
Tôi thở dài:
- Tao hết thích trò bắn chim rồi.
Vừa nói, tôi vừa ném cái ná vô bụi cây trước vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Li.
Trên đường về, Tiểu Li hỏi tôi:
- Không bắn chim nữa thì mình chơi trò gì?
- Tao không biết. Mày nghĩ giùm tao đi!
- Sao anh không nghĩ?
Tôi ấp úng:
- Tao hả? Tao phải nghĩ... chuyện khác!
Nói đại vậy thôi chứ tôi cũng chẳng biết cái chuyện khác đo là chuyện gì. May mà Tiểu Li không hỏi tới. Nó chỉ vui vẻ gật đầu:
- Ừ, để em về nghĩ coi. Khi nào nghĩ ra, em sẽ kêu anh.
Thấy nó nghe lời tôi răm rắp, tôi khoái chí nhủ bụng: con nhỏ này khờ dễ sợ!
°
Lớn lên, mọi chuyện đâm ra khác hẳn.
Việt An hỏi tôi:
- Anh đọc cuốn "Con tàu trắng" xong chưa?
- Mới được nửa cuốn.
Việt An nhăn mặt:
- Sao anh đọc chậm rì vậy? Đọc lẹ lẹ lên, tôi còn cho Hồng Hoa mượn.
- Mốt trả.
- Không có mốt gì hết! Tối nay anh đọc gấp đi, sáng mai trả tôi.
Tôi toát mồ hôi:
- Tối nay làm sao đọc kịp?
- Sao không kịp?
- Còn ngủ nữa chi!
- Thì đừng ngủ!
Tối đó tôi không ngủ thật. Tôi thức đến ba giờ sáng mới đọc xong cuốn sách. Sáng dậy, mặt tôi khờ câm.
Khi tôi đưa trả cuốn sách cho Việt An, nó nhìn tôi chăm chú:
- Anh làm gì mà mặt mày ngó hốc hác vậy?
Tôi gãi đầu:
- Tối hôm qua tôi đọc sách đến ba giờ sáng.
Việt An giật mình:
- Trời ơi, tôi nói chơi bộ anh làm thật hả?
Tôi cười méo xẹo:
- Tôi đâu có biết Việt An nói chơi.
Việt An có vẻ áy náy trước sự khờ khạo dại dột của tôi. Nó thò tay vào cặp lấy ra một cây kẹo đưa tôi:
- Cho anh nè!
Tôi cầm lấy cây kẹo như cầm một phần thưởng an ủi, lòng rộn ràng một cảm giác khó tả.
Thấy tôi cầm cây kẹo hoài, Việt An giục:
- Anh ăn đi!
- Tôi để dành.
- Để dành chi vậy?
Tôi định nói là để làm kỷ niệm nhưng không hiểu sao đến phút chót tôi lại nói tránh đi:
- Để khi nào đói lấy ra ăn.
Việt An cười khúc khích:
- Đói ai lại ăn kẹo!
Nói xong, nó lại lấy cho tôi một cây kẹo khác:
- Cây kia để dành thì ăn cây này.
Tôi lúng túng từ chối:
- Việt An ăn đi!
Nó lắc lắc cái cặp:
- Còn cả khối trong này.
Tôi tò mò:
- Ở đâu nhiều vậy?
- Mua chứ đâu!
- Việt An thích ăn kẹo lắm hả?
- Ừ.
Tôi nuốt nước bọt:
- Vậy ngày mai trở đi Việt An đừng mua nữa!
- Sao vậy?
Tôi nói lấp lửng:
- Có người mua cho Việt An.
Việt An chớp mắt:
- Ai vậy?
Tôi ngó lơ chỗ khác:
- Tôi không biết.
Việt An mỉm cười:
- Nhưng tôi biết.
Tôi cố giữ giọng nói thật bình tĩnh:
- Biết ai?
Việt An nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng tỉnh khô:
- Anh chứ ai!
Trước vẻ mặt bối rối của tôi, nó thản nhiên nói tiếp:
- Tôi còn biết tại sao anh định mua kẹo cho tôi nữa kìa!
Tôi giật mình, trống ngực đập thình thịch. Chẳng lẽ Việt An định nói huỵch toẹt tâm sự u uẩn của tôi ra đây? Tôi hỏi với giọng hoang mang:
Buổi Chiều Windows