Dịch giả: Đỗ Thị Đào
Chương 42

     ian vừa gập cuốn nhật ký vào được mấy phút thì chuông cửa kêu. Cô chạy ra mở cửa.
Đó là Gabriel. Trong tay anh là một gói hàng lớn.
"Chào buổi sáng, Diana. Một món đồ chuyển phát nhanh cho cô từ Istanbul. Cô lại đánh cắp trái tim của ai ở đấy thế?"
"Tôi cũng mong là đánh cắp được trái tim của ai đó." Cô vừa nói vừa nghĩ tới Zeynep Hanim.
Gói đồ được buộc ngang, buộc dọc rất kỹ lưỡng như một xác ướp vậy. Cùng với nó, Gabriel còn đưa cho cô một phong thư.
Sau khi đã chào anh ta bằng một nụ cười ấm áp, Diana liền mở thư:
Diana yêu quý,
Trong gói đồ này cháu sẽ tìm thấy Socrates. Trên cành của nó có một chiếc mũ miện được kết bằng hoa hồng trắng, giống chiếc mũ Maria đã đội trong giấc mơ. Maria tin rằng nó có thể nghe thấy giọng mẹ cháu sau khi đã nghe giọng của Socrates. Ta hy vọng điều ước của nó sớm được thực hiện.
Nữa là, Hoa Hồng Vàng có điều muốn nhờ cháu…
Nó đã sưu tập được một câu chuyện của Nasreddin Hodja cho Maria. Nó muốn cháu đọc câu chuyện sau cho cô ấy khi hai cháu gặp nhau. Sau khi Maria nghe thấy những vần thơ của Socrates, nó sẽ cần một chiếc chìa khóa mà chỉ có thể tìm thấy trong câu chuyện này.
Chìa khóa kho báu.
Một ngày nọ Nasreddin Hodja đánh mất chiếc chìa khóa kho báu của mình. Mặc dù anh ta đã tìm kiếm khắp mặt phố phía trước nhà và khu xung quanh, kể cả dọc theo đường làng mà vẫn không thấy nó.
Cuối cùng anh gọi một người hàng xóm tới để giúp mình. Họ cùng tìm kiếm khắp làng nhưng vẫn không có kết quả. Cứ như thể mặt đất đã nuốt chửng nó rồi vậy. May thay, một lúc sau, có một người hàng xóm hỏi Hodja rằng:
"Hodja, anh có chắc mình làm mất chìa khóa ở bên ngoài không?"
"Ồ, không. Tôi làm mất nó trong nhà. Nhưng tìm bên ngoài này sẽ dễ hơn nên tôi mới tìm ngoài này."
Hoa Hồng Vàng nói là Maria không nên đi tìm kiếm chìa khóa kho báu ở bên ngoài mà nên kiếm nó ở bên trong…
Có thể là trong ngăn kéo tủ đầu giường của cô ấy.
Hoa Hồng Vàng và ta đều muốn cám ơn cháu vì sự giúp đỡ của cháu, cháu yêu.
Zeynep.