Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 23

     ả tôi cũng có cảm giác mình đang đóng băng trong khi Suko bước ngang qua tôi, lao về hướng người đàn ông đang chảy máu, kéo sốc anh ta dậy, đỡ anh ta đứng tựa lưng vào tường. Suko nói thầm gì với người đàn ông đó, tôi không hiểu, bởi tôi phải quan tâm tới cái thực thể khủng khiếp bên cạnh mình.
Bàn tay tôi vẫn còn để trên vai cô ta. Đúng lúc tôi muốn rút tay về thì giọng Diondra vang lên, nghe ghê rợn như tiếng sắt nghiến vào nhau.
- Ta cảm thấy sự sống, ta cảm thấy thịt, ta ngửi thấy mùi máu, nó chảy bên dưới lớp thịt nóng....
Cô ta rùng mình.
Tôi thả cô ta ra.
Cô ta xoay lại.
Tôi nhận được một cái nhìn của Suko. Anh bạn tôi không phải chỉ rút ra khẩu Beretta, tay kia anh đã cầm sẵn cây roi trừ ma diệt quỷ. Cả ba làn roi đã lao vọt ra ngoài, chạm xuống nền đất. Hai chúng tôi quyết định chưa hành động vội, chúng tôi chờ Diondra. Cô ta đi sang bên trái hai bước, rồi đập người vào cái bàn để màn hình.
Một hình ảnh đặc trưng. Phía bên này là những máy móc cực kỳ hiện đại của thời hiện tại, phía bên kia là nỗi kinh hoàng từ thuở hồng hoang vừa trồi lên từ những tầng quá khứ sâu thẳm.
Đúng, hai thế giới đang gặp gỡ nhau ở đây và chỉ một thế giới đang còn sống. Con người trong Diondra đã bị tắt công tắc, chỉ còn lại thực thể của bóng đêm, một thực thể vẫn nói bằng giọng người, mặc dù những âm thanh nghe đã giống tiếng gầm gào ghê rợn.
- Chúng mày muốn gì?
- Muốn cô!
Diondra cười khúc khích. Con ma ngả đầu ra sau gáy.
- Chúng mày có nghe những giọng nói đó không? - Ả đàn bà vừa thì thào vừa thở hổn hển - Chúng mày có nghe được không? Chúng nó ở đây, chúng nó gọi tao, chúng nó chờ đợi tao. Tao... tao phải đi theo chúng nó, tao phải quay trở lại...
Suko nhướng lông mày, ném ra một câu hỏi câm nín. Nhìn nét mặt, tôi biết anh không muốn tạo cho cô ta khả năng quay trở lại, nhưng tôi nghĩ khác. Chẳng phải vì tôi vào đây trước Suko, nhưng tôi nắm được nhiều thông tin hơn, vì thế mà tôi gật đầu, có vẻ đồng tình với cô ta.
- Cô muốn đi đâu?
- Quay trở lại...
Diondra không thèm đếm xỉa đến chuyện tôi đang đứng giữa đường. Ả đàn bà đi thẳng về hướng tôi, nhìn thấy cây thánh giá treo lủng lẳng trên ngực tôi, ả giật nẩy mình một thoáng, rồi xoay người, lách qua.
Ả chẳng quan tâm đến người đã chết cũng như người cận vệ đang đổ máu. Mục tiêu của ả duy nhất bây giờ là lối ra, ả đi về hướng đó với hai cánh tay giơ cao, như thể muốn gạt mọi chướng ngại vật sang bên.
Khi Diondra mở cửa, tôi cảnh báo ngài giáo sư.
- Ông ở nguyên chỗ đó!
Palmer đã nhìn thấy quá nhiều trong ngày hôm nay. Tôi nghe thấy tiếng ông khàn khàn, the thé, nhưng ông không ngăn đường người đàn bà.
Tôi bám sát Diondra. Cô ta chẳng hề đếm xỉa đến người đàn ông già nua nhợt trắng như phấn đang đứng dựa lưng vào tường, trân trối nhìn vào cái dáng hình kỳ quặc đầy máu đang đi ngang qua mặt mình. Đây là một thực thể mà ông biết rất rõ, là thực thể ông đã từng cùng làm việc và đã có lúc được ông coi là học trò.
Diondra đi sâu vào khoảng hành lang. Ả đàn bà chuyển động không đều và không tự tin, thỉnh thoảng lại lảo đảo từ hướng này sang hướng khác. Có lúc cô ta va vào tường, nhưng không ngã và cứ tiếp tục đi giữa những tiếng thì thào bí hiểm.
- Cô ta là ai vậy, anh Singlair?
- Một con quỷ.
- Tôi không hiểu.
- Tôi biết, ngài giáo sư, tốt hơn cả là ông đừng suy nghĩ về chuyện này nữa.
- Nhưng khốn khiếp thật, tôi...
Suko nhảy ra chăm sóc người đàn ông.
- Ông cứ ở lại đây, ngài giáo sư. Tốt hơn là để cho chúng tôi xử lý.
- Nhưng lời giải thích...
- Cứ tạm gạt nó sang bên đã. Tất cả chúng tôi cũng chẳng hiểu hết đâu. Nó quá cũ, quá xưa, đáng tiếc là nó đã sống sót.
- Cái gì?
Suko chỉ biết lắc đầu. Cử chỉ này của anh đã chặn đứng dòng câu hỏi của giáo sư Palmer.
Lúc bấy giờ tôi đang bám sát cái thực thể của bóng tối đã có thời là Diondra Mayne. Càng đi xa phòng canh chừng bao nhiêu, cô ta càng đi nhanh bấy nhiêu. Vừa đi cô ta vừa vung cánh tay về phía trước, rồi về phía sau. Cô ta nói lẩm nhẩm một mình, nhưng tôi thấy giọng nói đang thoát khỏi cổ họng kia là một giọng nói lạ.
Những tiếng thì thầm vẫn còn đó. Tôi nghe thấy chúng ở rất gần, luôn có cảm giác được những giọng nói này dẫn đường, và dĩ nhiên cũng nghĩ về chúng. Có phải đó là những bóng ma dẫn đường và bảo vệ cho Diondra?
Chúng tôi đã đến cầu thang dẫn lên đại sảnh tầng trên. Trong một thoáng, Diondra chần chừ, nhưng cô ta không quay người lại, mà tiếp tục đi thẳng, tiến đến căn phòng có chứa chiếc tiểu sành. Căn phòng ngột ngạt nho nhỏ này suy cho cùng là trung tâm của cái ngôi nhà khổng lồ trông giống như một ngôi mộ.
Cảm giác căng thẳng trong tôi không hề giảm sút. Tôi chưa từng trải qua một vụ án nào như vụ này. Thế nhưng mọi việc đối với thực thể bóng đêm đều khác hẳn. Tôi không thể so sánh chúng với những khuôn thước ma quỷ bình thường.
Diondra không quan tâm tới tôi. Cô ta đi tiếp, bất chấp việc bị tôi bám theo. Cô ta cần khối kiến thức, cần biết những gì đã thật sự xảy ra.
Tôi nhìn qua bờ vai ra hướng sau. Suko đang bám theo tôi như một vệt đen. Cả anh cũng đã nhìn thấy chuyển động của tôi và giơ một tay lên trấn an.
Một phút sau, chúng tôi tới đích!
Diondra thoáng tựa người vào cánh cửa dẫn vào khoảng không gian tối tăm bên trong. Trong khi cô ta nhanh chân bước qua ngưỡng cửa, tôi chờ Suko và thì thầm yêu cầu anh bật đèn lên. Anh điều khiển phần kính cho quầng sáng rộng hơn. Cả những giọng người thì thào cũng không rút lui, nhưng bây giờ chúng tụ tập trong khoảng không gian trên đầu Diondra.
- Cái gì thế? - Suko hỏi.
Tôi biết ý anh muốn nói gì và đưa ra câu trả lời đích thực.
- Một chiếc tiểu sành. - Tôi khẽ nói.
- Thời kỳ nào?
- Ai Cập cổ đại.
- Hay là châu lục Atlantic?
- Không.
Suko nhoài người vào trong căn phòng. Anh đi về hướng trái, tôi quyết định đi sang hướng phải. Thế rồi chúng tôi chĩa đèn pin vào thực thể kia từ hai hướng.
Diondra đang đứng cạnh chiếc tiểu sành. Cô ta còn đứng thẳng, lưng chưa khòm xuống. Hiện cô ta vẫn chưa nhìn vào bên trong bình. Có vẻ như cô ta chưa dám làm điều đó.
Tôi nghĩ thầm, quả thật đã có một chuyện thay đổi lớn, bởi tôi không nghe thấy tiếng tim đập nữa. Những giây trôi qua tiếp theo, quả tim vẫn không đập.
Cảm giác căng thẳng trong tôi lớn dậy. Tôi thấy mình đang đứng trước một quả bom sắp nổ. Tôi chưa rút khẩu Beretta, mà cầm sẵn trong tay cây thánh giá, thầm nghĩ rằng chỉ năng lượng ánh sáng của nó đã đủ để chặn nỗi kinh hoàng.
Đột ngột, những giọng nói ma quái ngưng bặt.
Chúng tôi nghe tiếng thét khẽ của Diondra. Chắc chắn cô ta rất ngạc nhiên vì không tính đến khả năng này. Giờ thì cô ta không còn người trợ giúp nữa.
Cô ta muốn biết đích thực vấn đề. Từ từ, thật chậm, cô ta cúi mình về phía trước, đặt cả hai bàn tay lên rìa chiếc tiểu. Ánh mắt đầu tiên rơi vào trong, sau đó là cú giật nảy của toàn bộ thân hình cô ta, rồi tiếng thét lảnh lót rùng rợn của thất vọng!