Dịch giả: Khanh Khanh
Chương 2

     iáo sư Palmer quyết định không tiếp tục thử nghiệm Diondra nữa, bởi ông biết dù có thử cũng chẳng được ích gì. Ngoài ra, ông và các bạn đồng nghiệp cần một khoảng thời gian để suy nghĩ, thậm chí cần nhiều đêm yên tĩnh để có thể đánh giá mọi việc cho chính xác. Rất có thể người này hoặc người nọ sẽ nghĩ ra một kế hoạch mới. Nếu không, họ sẽ bắt tay vào việc thu thập kết quả.
Ngoài ra, giáo sư còn định liên hệ với một người bạn khác, một bác sĩ và một nhà thần kinh học xuất sắc. Ông sẽ gửi Diondra đến cho vị bác sĩ kia kiểm tra, đo đạc từ đầu đến chân, và nhất là tìm hiểu thật kỹ não bộ của cô.
Nhưng giáo sư không đề lộ ý định với một ai. Ông đi tìm Diondra để báo cho cô biết là thời gian ngưng kiểm tra có thể sẽ kéo dài.
Robert Palmer tìm thấy cô gái trẻ trong nhà ăn. Cô ta đang ngồi, giơ cả hai bàn tay ôm lấy tách cà phê trước mặt. Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười.
- Uống cà phê giờ này thật dễ chịu, đúng không?
- Tôi muốn nói với cô một chuyện, Diondra. - Cô ta gật đầu không đáp.
- Nếu không thì chắc ngài đã chẳng ra đây, giáo sư ạ. - Cô ta buột miệng.
- Đúng vậy. - Giáo sư giơ tay sửa kính. Cặp kính không hề khiến người đối diện để ý, bởi gọng kính rất mỏng, rất nhẹ, hầu như hòa lẫn vào làn da rám nắng - Các bạn đồng nghiệp và tôi sẽ nghỉ một thời gian. Có nghĩa là phải vài ngày nữa chúng tôi mới tiếp tục cuộc thử nghiệm. Chắc cô cũng thấy như vậy là thoải mái.
Đôi bàn tay thon mảnh nâng tách cà phê lên. Diondra nhìn qua miệng tách thẳng vào mắt ngài giáo sư. Người đàn ông muốn chống chọi với tia nhìn đấy, nhưng có cái gì trong đôi mắt khiến ông không thể phản kháng. Một ánh sáng bất thường trộn lẫn vẻ hiểu biết tận cùng khiến ông kinh sợ. Chỉ tới khi cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, giáo sư Palmer mới thấy trong người nhẹ nhõm hơn đôi chút.
- Vâng, như thế cũng tốt. - Cô gái trẻ đặt tách cà phê xuống.
Ngài giáo sư hài lòng.
- Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô chỉ có điều tôi chưa biết trước thời điểm. Chúng tôi cần phải suy nghĩ và chắc chắn cũng rút ra kết quả, nhưng không phải là hôm nay. Tôi chỉ muốn hỏi là tới lúc đó tôi có thể gặp cô ở đâu?
- Qua công ty.
- Bây giờ cô quay trở lại công ty Phoenix?
- Vâng.
- Hừm. - Giáo sư cân nhắc - Về phòng làm việc của cô sao?
- Điều đó tôi chưa nói được. - Thế rồi đột ngột, cô gái trẻ lắc đầu - Không, thật ra tôi không muốn vậy. Có lẽ tôi sẽ quay về nhà.
- A, cô có nhà?
Diondra mỉm cười.
- Vâng, thậm chí một ngôi nhà rất lớn. Nó nằm giữa một khuôn viên rộng mênh mông, một khuôn viên có rất nhiều điều thú vị. Ở đó ông có thể đi dạo trong rừng, có thể tắm trong một cái hồ. Đó là một thế giới riêng, khép kín, người lạ không lọt vào được.
Ngài giáo sư hắng giọng.
- Cô thứ lỗi, nếu tôi hỏi có chút riêng tư. Nhưng một ngôi nhà như vậy chắc đắt tiền lắm phải không?
Diondra lại mỉm cười.
- Rất đắt tiền. Có điều tôi không phải trả, đó là nhà của công ty Phoenix. Ở đó tôi có thể làm mọi việc mà tôi thích. Tôi có thể suy nghĩ, cũng có thể nghỉ ngơi khi cần thiết.
Câu cuối cùng nghe chẳng có vẻ gì hào hứng. Diondra Mayne là loại người thích làm việc hơn tất cả, và không hề coi công việc của mình là lao động.
Giáo sư Palmer thật ra chẳng biết gì nhiều về Diondra. Ông chỉ biết cô đang làm việc trong một công ty đa quốc gia lớn nhất hiện thời và được kể vào hàng nhân viên đứng đầu tại đó. Bao quanh cô gái bao giờ cũng là một làn không khí bí hiểm, bởi chỉ một số ít người biết được hoạt động thật sự của cô. Ông mỉm cười, hỏi tiếp.
- Chắc ở công ty Phoenix cô cảm thấy dễ chịu lắm, Diondra?
- Vâng, người ta làm rất nhiều cho tôi.
- Thế thì tôi cũng mừng cho cô. Cô có phải là người ở đây không? Xin lỗi, nếu câu hỏi hơi có vẻ riêng tư, nhưng tôi quan tâm tới chuyện đó, bởi cô là một con người hết sức đặc biệt.
- Ý ông muốn nói từ London?
- Không trực tiếp như vậy mà... ví dụ như nước Anh hoặc là châu Âu.
- Tôi là người châu Âu.
- Tôi cũng đã nghĩ như vậy. Diondra, cái tên nghe như tiếng Tây Ban Nha.
- Vâng, nó là một cái tên Tây Ban Nha. - Cô ta gõ gõ đầu ngón tay trỏ xuống mặt bàn - Còn nếu ông quan tâm tới cha mẹ tôi thì tôi cũng nói luôn, họ không còn sống nữa. Tôi là một người phụ nữ hoàn toàn không có quá khứ. Vì thế mà chuyện tôi sống ở đâu hoàn toàn chẩng đóng vai trò nào cả. Người ta đã giới thiệu tôi với công ty Phoenix, và người ta nhận tôi vào làm tư vấn. Chỉ có thế thôi.
Vị giáo sư nhìn cô, nhìn như thể lần đầu gặp mặt.
- Nhưng cô còn trẻ lắm, Diondra!
- Đúng, giáo sư, chỉ có điều tôi nghĩ đó không phải là một lỗi lầm, đúng không?
- Không, không. - Ông cười và vẫy cả hai bàn tay - Hoàn toàn ngược lại. Điều mà tôi thấy lạ ở tuổi trẻ của cô, làm ơn hiểu tôi cho đúng, là cô có một năng khiếu rất lớn. Cô quật ngã tất cả các máy tính của chúng tôi. Dĩ nhiên cả tôi và các bạn đồng nghiệp đều không dễ dàng chấp nhận chuyện này. Đây là một sự kiện rất khó xảy ra, rất bất thường. - Ông đưa tay vỗ lên trán mình - Tôi thật không có lời giải thích. Có phải cô chỉ có năng khiếu thôi không, Diondra?
- Về chuyện đó ta đã nói với nhau nhiều lần rồi.
Vị giáo sư cầm lấy bàn tay người đối diện và có cảm giác rất ấm, ấm một cách bất thường. Cô gái trẻ rút tay về. Một nét nhăn khó chịu xuất hiện trên vầng trán nhợt nhạt, vẻ nôn nóng, cô ta giơ tay vuốt tóc.
- Tôi không nói được gì nhiều với ông, thưa giáo sư. Nó là năng khiếu. Tôi đã nhận được nó từ thuở sinh ra, và tôi còn muốn nói với ông một điều nữa.
- Vâng, tôi nghe đây.
Diondra gạt tách cà phê sang bên.
- Chẳng phải mọi chuyện trên thế giới này đều có thể được giải thích bằng lý trí khô khan. Có một số sự việc mà ta đơn giản phải chấp nhận, điều đó cũng đúng với tôi. Ông hãy đơn giản chấp nhận tôi như hiện thời. Dù là một nhà khoa học chăng nữa, ông cũng nên chấp nhận điều đó.
- Thì tôi cũng đang làm như vậy thôi.
- Rất hay.
- Mặc dù vậy, xin cô đừng giận tính tò mò của tôi. Tôi là một nhà khoa học, bản chất của tôi là tò mò. Tôi phải nghiên cứu, đó là cuộc sống của tôi.
- Điều đó thì tôi hiểu.
Câu đó được nói bằng giọng kết thúc. Giáo sư Palmer đủ nhạy cảm để hiểu ra. Ông gật đầu với cô gái rồi đứng dậy. Một bức tường vô hình đã xuất hiện giữa hai người.
- Cô sẽ nhận được tin của tôi, Diondra.
- Vâng, liên lạc qua công ty.
- Chính xác.
Cô gái không đứng dậy, mà chỉ gật đầu thật ngắn rồi nhìn theo người đàn ông đang bước về phía cửa. Ngoài cô ra, trong quán ăn chỉ còn lại ba người lao công. Tất cả các nhân viên khác đã rời viện nghiên cứu.
Vị giáo sư đi thẳng ra xe. Như mọi buổi tối thứ sáu khác, ông không muốn về căn hộ tại London, mà muốn xuống với ngôi biệt thự nằm bên bờ biển phía Nam. Ngôi nhà nằm trong một vùng đất rất đẹp, có cửa sổ nhìn thẳng ra mặt biển, vốn là của thừa kế của vợ ông. Rebecca là một nhà văn, rất quan tâm đến thời sự và vấn đề phụ nữ. Tác phẩm của cô đã được in trong rất nhiều các tạp chí và những lời nhận xét dũng cảm của cô đã gây không ít xôn xao trong xã hội. Thêm vào đó, Rebecca trẻ hơn giáo sư đúng hai mươi tuổi và là một người đàn bà quả quyết, tự tin.
Vợ chồng Palmer không có con và nhà khoa học rất buồn vì chuyện đó. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của ông, sau khi cuộc hôn nhân thứ nhất đổ vỡ. Hai vợ chồng giáo sư chung quan điểm là tạo không gian tự do cho nhau, cho mỗi người thoải mái đeo đuổi những thiên hướng riêng của mình.
Con đường xuống miền Nam tương đối vắng. Ông đi theo xa lộ M23 về hướng Brighton, nhưng rồi lại rẽ sang hướng Đông để có những đoạn đường vắng vẻ, nơi người lái xe vẫn còn được thụ hưởng cảm giác cô đơn.
Palmer là người ưa tĩnh lặng. Ông yêu cảnh cô đơn đứng nhìn ra mặt biển, để những dòng suy nghĩ tự do bay bổng. Cả vợ ông cũng thích như vậy. Những giây phút ngồi ngắm mặt biển thường mang lại cho nữ văn sĩ nguồn cảm hứng sáng tác. Vào cuối tuần, hai người có thói quen đi dạo rất lâu để trao đổi với nhau về mọi chuyện.
Giáo sư Palmer hết mực yêu thích những buổi cuối tuần của mình. Nó mang lại cho ông sức lực để theo đuổi một nghề nghiệp rất vất vả, nhất là khi Robert Palmer không còn trẻ nữa. Đã có không ít người đang nôn nóng muốn ngồi lên cái ghế hiện thời của ông, ghế giám đốc của một viện nghiên cứu danh tiếng.
Nhưng vào buổi tối hôm nay, không hiểu tại sao ngài giáo sư khóng thể nào vui được. Ông chìm quá sâu vào dòng suy nghĩ của mình, không chú ý đến tốc độ xe. Bình thường, Robert Palmer thích phóng xe nhanh, nhưng buổi tối hôm nay ông đi rất chậm bởi có quá nhiều suy nghĩ mâu thuẫn đang hoành hành trong đầu óc ông. Giáo sư Palmer biết là Rebecca đang chờ chồng tới để cùng ăn tối. Nếu ông tới muộn, cô sẽ phải hâm nóng lại toàn bộ thức ăn.
Không muốn để vợ lo lắng, giáo sư Palmer giơ tay về phía chiếc điện thoại. Sau vài tiếng chuông reo Rebecca mới lén tiếng, giọng tương đối bực tức và mỏi mệt, như thể nữ văn sĩ vừa bị kéo ra khỏi những suy nghĩ rất tập trung.
- Anh đây!
- A, Robert. - Rebecca hắng giọng - Có chuyện gì xảy ra phải không? Tối nay anh không đến sao?
- Đừng lo, anh sẽ tới. Chỉ có điều muộn hơn bình thường chút thôi.
- Nghe qua tiếng động, chắc anh đang ở trên xa lộ?
- Đúng, anh đang trên đường.
- Tốt, vậy là em rõ rồi. - Rebecca e hèm lần nữa - Anh này, sao hôm nay giọng anh nghe rất khác. Có việc gì không?
- Giọng anh nghe làm sao?
- Em không thể diễn tả được. Chỉ biết là khác thôi. Có lẽ mỏi mệt, hơi có phần chậm rãi, không như...
- Ngày hôm nay vất vả.
Rebecca cười.
- Với Diondra?
- Đúng.
- Các anh đã tiến được bước nào chưa?
Nhà khoa học thở dài và giật mình khi thoáng thấy có một vệt đen lướt qua mé phải chiếc Mercedes. Một chiếc xe tải đang vượt lên. Giáo sư Palmer nhìn vào dãy đèn đằng sau chiếc xe tải và thở dài thành tiếng.
- Vậy là không kết quả?
- Đúng. - Ông thú nhận.
Rebecca cười.
- Thế thì lạ quá. Làm sao mà năm người bọn anh lại không thể nhìn thấu cô bé đó được?
- Cô ta biết quá nhiều. Cô ta là một hiện tượng huyền bí, và đáng tiếc là anh phải thú nhận thêm một điều nữa. Dần dần anh có cảm giác Diondra Mayne vượt ra ngoài tầm hiểu biết của bọn anh.
Người đàn bà im lặng. Ngài giáo sư có một chút thời gian để tập trung vào việc lái xe.
- Điều đó có nghĩa là các anh không xử lý được cô ta?
- Đúng.
- Có phải cô ta chơi trò mèo vờn chuột với các anh không?
Ông khen ngợi vợ.
- Rebecca, em giỏi thật đấy! Đúng vậy, không hiểu bằng cách nào em đã nói trúng hồng tâm. Cô ta là một hiện tượng huyền bí, một thiên tài. Bọn anh đã đặt ra những bài toán phức tạp nhất, cô ta đã giải quyết tất cả thật nhanh và chính xác. Anh không biết não bộ cô ta hoạt động ra sao, nhưng anh muốn thuyết phục cô ta đồng ý một chuyến thử nghiệm y học.
- Với anh bạn Max của anh phải không?
- Đúng thế, với anh ấy.
Rebecca im lặng, người chồng chỉ nghe thấy tiếng lào xào nhè nhẹ trong đường dây. Một lúc sau, giáo sư Palmer lại nghe vợ mình lên tiếng.
- Mặc dù em không biết người học trò đó của bọn anh, nhưng em có thể tưởng tượng được rằng cô ta sẽ chẳng lấy làm hứng thú gì với chuyện đó đâu.
- Anh chưa nói với Diondra chuyện này.
- Tại sao chưa?
- Bởi đầu tiên anh muốn bàn luận chuyện này với em đã, Rebecca.
Nữ văn sĩ ngạc nhiên.
- Làm sao mà em lại vinh dự đến thế?
- Thôi đi, đừng chế giễu anh! Niềm vinh dự là rất lớn, bởi anh cũng đủ thực tế để biết rằng em hiểu con người tốt hơn anh rất nhiều. Em nhìn mọi vật bằng con mắt của một phụ nữ, nhạy cảm hơn, uyển chuyển hơn, còn anh chỉ là một nhà khoa học khô khan. Đó chỉ là một trong rất nhiều nguyên nhân mà thôi.
- Ái chà! Anh còn khó khăn gì khác vậy?
- Không phải những khó khăn trực tiếp. Đúng hơn chỉ là cảm giác. Ngày hôm nay, đã có lúc anh thấy Diondra trở nên rất khó hiểu, trở nên rất kỳ bí.
Giờ thì Rebecca bật cười lớn.
- Anh, một nhà khoa học khô khan, mà lại thấy có chuyện kỳ bí hay sao?
- Em không nghe lầm đâu.
- Chuyện gì vậy?
- Anh không nói rõ được.
Rebecca thở thành tiếng qua điện thoại.
- Khoan đã, anh muốn giấu em chuyện gì vậy, Robert?
- Em nhầm rồi, làm sao anh lại giấu em? Chỉ có điều anh không diễn tả được. Người đàn bà đó là một câu hỏi bí hiểm. Anh không biết nhiều thông tin về cô ta. Cô ta là một nhân vật hoặc là hoàn toàn không có quá khứ hoặc là có một quá khứ rất đặc biệt mà cô ta luôn che giấu.
- Ở địa vị anh, em sẽ hỏi thẳng cô ta.
- Kìa Rebecca, em nghĩ anh là ai vậy? Dĩ nhiên là anh có nói chuyện với cô ta...
- Rồi sao nữa? Cô ta nói sao?
- Chẳng nói gì cả. Chỉ nói rằng cha mẹ cô ta không còn sống.
- Nếu là em thì em sẽ hỏi tiếp.
- Em chẳng hỏi được đâu, nếu em ngồi đối diện với cô ta, giống như hoàn cảnh của anh.
- Thôi được rồi, thôi được, vậy bây giờ anh định làm gì?
- Anh sẽ đi chầm chậm, anh sẽ suy nghĩ và tìm cách xua đuổi cảm giác bất an này đi.
Câu trả lời khiến Rebecca tò mò.
- Anh đang nói đến cảm giác nào vậy?
Đã sắp tới đoạn cuối của xa lộ. Ngài giáo sư nhìn qua cửa sổ.
- Nếu anh biết rõ đó là cảm giác gì thì đã đỡ hơn rồi, nhưng anh thật không biết.
- Anh biết đấy, chỉ có điều chưa diễn tả được mà thôi.
- Có lẽ em nói đúng, anh không phải là nhà văn, nhưng chắc chắn đây là một cảm giác nặng nề. Anh đang ngồi trong xe mà cứ như đang ngồi trong một cái chuồng. Mặc dù anh đang ở một mình, anh không nhìn thấy ai xung quanh đây cả.
- Thế thì tốt, Robert.
- Không, Rebecca, chẳng tốt chút nào! Không hiểu tại sao anh không thấy yên tâm, không biết em có hiểu không. Mọi thứ sao khác bình thường, anh có cảm giác rất bất an. Hình như đang có những bóng đen bao quanh anh, không rời mắt khỏi anh, chúng đang nhảy múa xung quanh đây, quan sát anh và cho anh biết anh đang bước chân trên một con đường nguy hiểm.
Rebecca húng hắng ho.
- Em thật bất ngờ, Robert. Anh đã nhiều lần có cảm giác như vậy chưa?
- Chưa, mãi tới hôm nay, sau cuộc nói chuyện rất kỳ lạ với Diondra. Cô ta thật kỳ lạ. Cô ta cũng đã gián tiếp cho anh hiểu rằng người ta bắt buộc phải chấp nhận một số sự việc nhất định. Cô ta là một hiện tượng phi thường, anh đã luôn kể với em như vậy, Rebecca, và chắc em cũng nghĩ như thế. Chỉ có điều đối với anh cô ta giờ đã trở thành một hiện tượng phi thường khó hiểu và mang màu sắc đe dọa. Anh sẽ rất vui khi đến được bên em, nhưng anh không thể lái xe nhanh như mọi ngày, nguyên nhân thì anh đã nói cho em biết.
- Chắc chắn là em sẽ đợi anh. Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ uông với nhau một chai rượu vang và nói với nhau chi tiết về mọi vấn đề. Những vấn đề nghe có vẻ thú vị đây.
- Thế thì anh sẽ rất vui. - Ngài giáo sư thổi một nụ hôn gió vào ống nghe, rồi ông đặt máy xuống.
Không sớm một phút, bởi đó chính là lúc Robert Palmer phải rời xa lộ, rẽ xuống con đường bên dưới. Có một chiếc xe đằng sau đang nháy đèn lên. Trong một thoáng, chiếc Mercedes chìm trong luồng sáng gay gắt của ngọn đèn pha và giáo sư Palmer có cảm giác sa vào ảo ảnh.
Đột ngột, ông nhìn thấy gương mặt Diondra, cả phần cổ và một phần cơ thể của cô ta. Hình ảnh trồi lên, hiện ra hai bàn tay đang cầm một vật thể, máu nhỏ xuống từ đó.
Có phải đó là một cánh tay...?
Da và thịt tưa ra khi người đàn bà trẻ tuổi cắn vào vật thể đó. Nửa phần dưới vật thể chìm trong máu và một tiếng còi rất lớn đập đến tai ngài giáo sư. Ông tỉnh khỏi cơn ác mộng và vội vã đánh tay lái, chỉ chậm một giây nữa thôi là chiếc xe của ông sẽ tông phải một thanh chắn vệ đường. Chiếc Mercedes chòng chành, nhưng vẫn bám được vào làn đường. Cơn sốc khiến nhịp tim nhà khoa học tăng vọt. Hai bàn tay ông đột ngột run rẩy. Robert Palmer biết ông phải nghỉ một lúc, ông đã trở thành một yếu tố nguy hiểm cho dòng giao thông. Đây là lúc cần phải cư xử cho đúng đắn.
Bầu trời đêm đã phủ xuống vạn vật. Con đường dẫn vào nhà ông rẽ ở lối này. Những tấm biển đường rất cao óng ánh trong quầng sáng đèn pha. Những triền đồi nhấp nhô phía xa xa, đằng sau một khoảng ruộng bằng phẳng. Trông chúng như những cái bướu trên lưng của những con quái vật khổng lồ đang ngủ. Ngài giáo sư nhanh chóng dạt xe sang vệ đường, dừng lại. Con đường tương đối rộng, chiếc xe đậu không ảnh hưởng đến dòng giao thông đang trôi. Ông cứ để cho đèn pha cháy và buông người xuống ghế ngồi, toàn thân run rẩy, tim vẫn đập rất nhanh. Người đàn ông đổ mồ hôi như tắm. Không gian bên trong chiếc xe đột nhiên trở thành một lò lửa, mỗi lúc một nóng hơn.
Ông phải ra ngoài, phải thở hít luồng không khí lạnh và trong lành ở ngoài kia, phải bình tĩnh lại, phải tìm cách gạt bỏ những cảm giác không hay, gạt bỏ thật nhanh nếu có thể. Ngài giáo sư mở cửa xe. Không khí lạnh giá của mùa đông ập tới khiến ông tỉnh hơn. Hầu như hốt hoảng, ông bước xuống. Cảm nhận đôi đầu gối run run, ngài giáo sư bỗng thấy mình như đã trở thành một ông già.
Điều gì đã xảy ra? Giáo sư Palmer không tìm được lời giải thích. Đầu cúi xuống, người đàn ông tiếp tục đi, không để ý đến đôi giày đang chìm xuống trong vùng đất ẩm. Tâm trí ông mang linh cảm rằng có một cái gì đó khủng khiếp đang trôi dần về phía mình...