Dịch giả: Hà Tài
Chương 16

     ill ngồi đối diện với Adams, một lần nữa nhấc cốc rượu lên nhưng rồi lại đặt xuống, thở dài nói:
- Lúc này mình ở lại đây chẳng giúp ích gì cho cậu. Để mình trở về tòa báo xem Carlting có giữ được bí mật không và xem có tin tức gì lộ ra ngoài không?
- Hãy khoan! Chờ Joe về xem sao!
Bill đồng ý và còn táo bạo chạy xuống buồng bếp lấy đá và một chai nước giải khát rồi cho vào hai cốc. Họ lặng lẽ ngồi uống. Bỗng Adams nhìn đồng hồ đeo tay.
- Joe nó làm gì ở đâu mà hơn nửa tiếng đồng hồ rồi không thấy trở lại?
Giữa lúc đó thì cửa vào nhà bị đạp mạnh và Joe xuất hiện, kéo theo cả một cái xác đàn ông còn trẻ tuổi, mặc quần vải màu xanh nhạt, áo khoác đen gắn đầy huy hiệu quân đội. Joe đặt cái xác xuống nền nhà, lau mồ hôi trán rồi bước ra, một lát sau lại quay vào, tay cầm kìm và một cuộn dây thép. Anh trói chặt tay chân gã thanh niên, xong đứng dậy cười hả hê rồi nốc luôn một mạch cốc rượu Bill chìa ra.
- Bồi dưỡng rồi nhé! Bây giờ cậu hãy kể cho bọn này nghe cậu lôi cái của nợ này ở đâu ra? Mà sao cậu nện hắn đến mê mệt ra thế?
- Các cậu còn nhớ không? Qua cuộc đàm thoại hồi chập tối, tên bắt cóc có nói là nếu báo cho cảnh sát thì lập tức hắn biết ngay. Lúc đó mình nghĩ là thế nào cũng có đứa trong bọn chúng rình quanh nhà. Quả nhiên mình vớ được một thằng phục cách đây hai trăm mét, ngồi trong xe với chiếc ống nhòm quàng quanh cổ. Hắn chăm chú theo dõi nên không biết mình đến, thế là mình quật luôn một quả bất tỉnh rồi lái luôn xe của hắn về đây.
- Hy vọng rằng cậu không nhầm! - Adams thở phào, nói.
- Hắn tỉnh ngay bây giờ thôi! Ta sẽ rõ.
Để cho gã thanh niên tỉnh nhanh, Joe hắt cả xô nước đá vào mặt hắn làm tung tóe khắp tấm thảm trải nền nhà. Nước mát lạnh thấm vào, hắn ngọ ngọe đầu rồi đưa cặp mắt sợ hãi nhìn cả ba người đang cúi nhìn hắn. Chộp mạnh vào ngực, Joe dựng đứng hắn dậy và đẩy ngồi xuống một chiếc ghế bành.
- Bây giờ thì mày khai đi!
- Các ông là ai? Các ông muốn gì? Thả tôi ra ngay! Nếu không thì...
Joe quạt luôn một cái tát mạnh làm toác đôi môi hắn ra. Anh tát luôn một cái nữa vào tai, khiến hắn kêu trời. Rồi nắm chặt ve áo hắn, anh gầm lên:
- Mày hãy nghe đây! Bọn chúng mày đã bắt cóc vợ ông trạng sư Adams và dọa giết chết nếu ổng không làm theo yêu cầu của bọn mày. Mày nên biết rằng trong hoàn cảnh như thế, chúng tao đang rất cần tìm ra cả bọn, mày có sẵn sàng giúp chúng tao không?... Nói đi! Có hay không?
Gã thanh niên nhìn lấm lét một lúc, tỏ ra khiếp sợ nhưng rồi hắn làm ra vẻ trịch thượng, nhổ một bãi nước bọt lẫn máu và cười khảy:
- Các ông đã ranh ma thế thì hãy tự tìm cách mà lôi bà ta về!
Joe thở dài, nói:
- Mày chưa hiểu ra hoàn cảnh của chúng tao lúc này!
Rồi quay về phía các bạn, anh nói thêm:
- Các cậu xuống bếp tìm đá đi! Để tớ ngồi với ông bạn đây một lúc.
Sau một giây phút do dự cả Adams và Bill bước ra và đóng chặt cửa lại. Joe nhìn đăm đăm vào gã thanh niên rồi tát lấy tát để vào mặt hắn, hết phải lại sang trái, rồi sang phải... mười phút sau, mặt mũi hắn sưng vù và hắn gào thét:
- Ông điên sao? Ông không có quyền! Ông phải đem tôi nộp cho sở cẩm! Đấy là luật lệ!
Joe không nhịn được cười. Chà! Một tên tội phạm mà đã cầu cứu đến sự che chở của luật pháp thì hẳn là sắp ngã gục rồi!
- Mày đòi trạng sư bênh vực mày à? Ông Adams và vợ ổng là bạn tao. Mày hãy coi chừng! Tao bẻ từng cái xương một đó!
Nói rồi anh hành động luôn. Anh nắm chặt đôi bàn tay hắn, kéo mạnh từ từ: gân chằng ở cổ tay hắn dãn ra làm hắn đau nhói suốt dọc cả cánh tay. Quả nhiên hắn bắt đầu hết ngoan cố. Hắn hổn hển nói:
- Xin ông ngừng tay cho! Ông muốn biết gì bây giờ?
Mặt Joe tỉnh khô. Anh lên tiếng gọi các ông bạn vào.
- Vào đi các cậu ơi! Ông khách muốn nói chuyện đây!
Rồi nhìn đồng hồ, anh dõng dạc nói:
- Để cho hắn ba phút! Đủ thì giờ chờ đá.
- Quên mất đá rồi! - Bill sực nhớ ra.
Joe đến đúng ngay trước mặt gã thanh niên, vẻ dữ tợn.
Adams hất hàm hỏi hắn:
- Mày tên gì?
- Vic Robertson.
- Mày ngồi làm gì trong xe?
- Tôi được giao nhiệm vụ theo dõi nhà ông, nếu thấy xe cảnh sát đến thì điện thoại ngay cho cấp chỉ huy của tôi.
- Vợ tao bị dẫn đi đâu?
- Tôi xin thề là không biết.
Lại một cái bạt tai của Joe làm hắn đổ nhào xuống ghế. Joe sắp tát một cái nữa thì Adams chặn tay lại.
- Cái của rởm ấy để làm gì? - Adams vừa hỏi vừa chỉ vào cái đống mề đay đeo lủng lẳng ở ngực hắn.
- Tôi là hội viên hội “Con quỷ đen”.
- Mày phải gọi điện thoại cho ai?
- Cho James Fogarty, chỉ huy nhóm tôi.
- Có phải hắn cầm đầu bọn chúng mày không?
- Không! Ông trùm của chúng tôi là Jack Steele. Chính ông ta đã tổ chúc vụ bắt cóc này.
- Sao lại bắt cóc vợ tao?
- Tôi không được biết bí mật của bộ tham mưu.
Adams suy nghĩ một lúc rồi nói thầm thì đủ cho bạn nghe:
- Có lẽ hắn nói thật đấy. Hắn chỉ là tay sai nhưng chắc hắn cũng có thể cung cấp cho ta được nhiều điều khác.
- Tên Bruce Lockwood có ở trong hội chúng mày không?
- Anh ta là trưởng nhóm.
Joe nhìn đồng hồ, tỏ vẻ sốt ruột vì anh chỉ muốn hành động.
- Lấy lại được Sylvia rồi hãy nói thêm chi tiết. Bây giờ ta cần hành động ngay đã.
Đứng chống nạnh trước mặt gã thanh niên, anh xẵng giọng nói:
- Đến mấy giờ thì có người đến gác thay mày?
- Bảy giờ sáng.
- Thế trong đêm, mày có phải gọi điện thoại để báo cáo không?
- Không! Trừ khi thấy cảnh sát đến.
- Tìm Jack Steele ở đâu?
- Tôi không được biết. Chính ông ta và chỉ huy phó là Peter Clinton đang canh giữ bà vợ ông. Họ không dám làm gì bậy đâu.
Một cái tát như trời giáng bịt ngay miệng hắn lại. Joe gầm lên:
- Tát thế đã ra gì! Chúng nó mà đụng vào người Sylvia thì còn phải biết... Nếu thấy cảnh sát đến thì mày gọi điện thoại cho ai?
- Cho James Fogarty, chỉ huy nhóm tôi. Ông ta ở chỉ huy sở.
- Chỉ huy sở ở đâu?
- Số nhà 136, đường phố thứ 12. - Hắn trả lời sau một lúc do dự.
- Ở tại đó có bao nhiêu người?
- Bốn đến năm người bảo vệ thường trực.
Joe lắc đầu, nói lẩm bẩm:
- Adams! Mình cho là cần đi đến đó một chút... Cậu có còn giữ được những kỷ vật gì về cuộc chiến tranh ngày xưa không?
Adams mỉm cười, gật đầu. Vì ngày trước ông là thiếu úy trong cùng đơn vị hải quân với Joe.
- Mình đi lên kho lấy các thứ đây.
Joe châm một điếu thuốc lá, ngồi nhấm nháp cốc rượu.
Robertson rên rỉ:
- Tôi đã trả lời những câu hỏi của ông, sao chưa thả tôi ra?
Joe đến đứng ngay trước mặt hắn, môi ngậm điếu thuốc.
- Học đòi bọn phát xít khủng bố mà như mày thì còn ngây thơ lắm, con ơi! Bây giờ con hãy tạm ở lại đây. Ngoan nhé! Đợi cho đến khi chúng tao trở về!
- Sao lại thế, thưa các ông! Tôi đã khai hết rồi!
- Để xem mày có lừa dối chúng tao không? Tao trói mày ở đây để mày không thể báo tin cho lũ chúng nó được, biết không?
Rồi xáp sát vào mặt hắn, anh nói, giọng quyết liệt:
- Tao cần giữ mày ở đây để nếu bà Sylvia có việc gì thì tao xé xác mày ra làm trăm mảnh, mày hiểu không?
Nghe thế, Robertson rùng mình, lắp bắp nói:
- Dạ... thưa... Tôi biết làm sao, nếu Steele hành động gì!
- Mày đồng lõa với hắn, tội cũng nặng. Nếu đứa khôn như thằng Steele mà lấy đứa ngu xuẩn như mày để cùng làm ăn thì cả lũ chúng mày đều vô tài, bất lực cả. Xử một thằng như mày tao không phải lo ngại cảnh sát cũng như tòa án. Nếu bà Sylvia bị gì thì tao xử mày gấp mười lần, nghe không?
Sợ toát mồ hôi, Robertson ngồi co rúm người lại. Bill nói chế giễu:
- Lập luận của mày chẳng ăn nhằm vào đâu cả.
Adams từ trên gác nhảy bổ xuống, cắt đứt câu chuyện, ông mặc quần vải, áo trong màu thẫm, ngoài khoác bludông da. Ông đưa cho Joe một khẩu Colt 45 tự động và nói:
- Cậu cầm lấy! Xưa nay cậu bắn vẫn giỏi hơn mình!
Joe nai nịt gọn gàng, nhanh chóng, chẳng khác gì hồi còn trong quân đội. Bằng một động tác thông thạo, anh tháo băng đạn để kiểm tra rồi lên nòng một viên để thử. Anh kéo phần dưới áo ngoài xuống che lấp khẩu súng. Còn Adams thì giấu vào trong tay áo con dao găm xung trận ngày trước của ông.
- Bây giờ cậu Bill ở lại đây để trông coi tù nhân và có điện thoại thì trả lời. Đến sáng ngày mai mà không nhận được tin gì của bọn mình thì phải gọi điện báo cho Carlting biết. Thế có nghĩa là bọn này bị thất bại đó, anh bạn ạ!