Dịch giả: Hà Tài
Chương 18

     ẻ tư lự, Joe chìa ra cho bạn điếu thuốc lá.
Năm phút sau, Carlting đến với chiếc xe còi rúc. Một cách tự nhiên, ông đại úy và viên đội O’Hara lên ngồi ở phía sau chiếc Chevy. Carlting nói:
- Ta đi xe này kín đáo hơn. Không nên làm cho con mồi hoảng sợ sớm quá!
Ông châm một điếu xì gà to gộc rồi nói thêm:
- Ta đi theo con đường số 1, bên phải, nhanh ra đường cái đi Glacier Lodge hơn.
Adams giật mình, giọng nói thất thanh:
- Thế ra ông cũng đã biết rồi à?
- Tôi cũng có tin.
- Ông có thể nói rõ hơn không?
- Chẳng có gì phải giấu diếm cả. Ngồi nghe đi nghe lại đến hàng chục lần đoạn băng ghi âm của ông, tôi chú ý đến mấy tiếng “giải pháp cuối cùng”. Đó là những từ ngữ mà ngày trước bọn phát xít thường dùng để nói việc tiêu diệt người Do Thái. Tôi dám nói là tôi nắm vững mọi tình hình của cái thành phố bé tẻo teo này. Và tôi biết có khoảng ba chục gã thanh niên du đãng, ăn mặc đồng phục như bọn phát xít, giống như quần áo thằng Bruce Lockwood mặc đó.
Phả một hơi khói thuốc nồng nặc, ông lại nói tiếp:
- Tìm ra trụ sở của bọn “Quỷ đen” này chẳng có gì khó lắm và tôi đã đến tận nơi điều tra bí mật rồi. Trời đất ơi! Thật không tưởng tượng nổi! Năm thằng nằm lăn quay với một con bé trần truồng đang lên cơn thần kinh dữ dội.
- Ông có rút ra được điều gì không?
- Thường bọn này tránh xa cảnh sát. Mà muốn trừng trị chúng thì phải có chứng cứ hiển nhiên.
Rồi vừa cười ông vừa nói thêm:
- Ra trước tòa các ông trạng sư hay bắt bẻ lắm, sơ suất một tí là các ổng không buông tha đâu! May sao lần này tôi gặp vận đỏ! Cái đứa con gái tỏ ra biết điều. Tôi lấy cái gương cho cô ta soi rồi tôi để cho cô tự quyết định lấy: hoặc là khai hết ra thì tôi sẽ cho chuyển đến bệnh viện để bác sĩ khâu vết thương, hoặc không khai gì cả thì tôi sẽ tống vào nhà giam vì tội càn quấy ban đêm và làm gái điếm. Cô ta sợ sẹo làm xấu mất mặt mũi. Thế là cô ta khai ra những điều cô biết như việc vợ ông bị bắt cóc và nơi giam giữ bà. Có một điều cô ta không biết là động cơ vì sao mà thằng Steele đã hành động như vậy. Nhưng điều này theo tôi thì cũng dễ đoán thôi. Cuối cùng cô ta cho biết là vừa bị một thằng khỉ đột khổng lồ đánh cho nhừ tử nhưng cô mô tả không rõ ràng. Nhân viên của tôi đã bắt cả lũ về sở cẩm, trừ cô gái thì cho vào bệnh viện.
Nghe nói vậy, tự nhiên Joe vội vàng che hai bàn tay mình lại vì có những vết xây xước ở ngón tay. Carlting hỏi Adams:
- Thế ai đã báo tin cho trạng sư biết vậy?
Vừa đúng lúc Joe lên tiếng cắt đứt câu chuyện:
- Chú ý! Gần đến căn nhà rồi. Nên dừng xe ở đây và đi bộ thôi.
Xe đỗ lại. Joe nói khẽ:
- Chừng một trăm mét nữa, phía bên phải có một con đường nhỏ. Căn nhà cách đó nửa dặm, che khuất trong bụi rậm.
- Ông nắm vững nơi này nhỉ? - Carlting nói.
- Xa hơn chút nữa tôi có một ngôi nhà con con, các cô bạn gái thường đến chơi bời.
- À! Tôi nhớ ra rồi! - Carlting cười tủm tỉm - Vì thế mà cách đây ít lâu ông có bị phiền hà vì chút việc ở đó!
- Để tôi đi trước - Joe nói - Có thể chúng nó bố trí người canh gác. Thường là thế.
Đại úy Carlting do dự nhưng Adams đã vội nói thêm:
- Ông đại úy cứ yên tâm! Anh ta to béo thật đấy nhưng còn khéo léo, nhanh nhẹn hơn cả người da đỏ!
Viên sĩ quan cảnh sát gật đầu đồng ý. Joe liền xuống xe và không quên tắt ngọn đèn ở trần xe.
- Chờ tôi năm phút rồi hai vị cứ lặng lẽ tiến lên.
Bồi hồi, lo lắng, Adams châm một điếu thuốc hút và khum tay che kín không để ánh sáng lọt ra ngoài. Một lát sau Carlting rút khẩu Colt 38 đặc biệt dành cho cảnh sát, lên đạn thử rồi nói:
- Ta khởi sự được rồi!
Vầng trăng khuyết thượng tuần tỏa sáng lạnh lẽo, nhợt nhạt.
Đoạn đường tuy ngắn nhưng đi khá vất vả. Hai người lần mò đến được ngôi nhà sàn thì vừa kiệt hơi! Bỗng một tiếng kêu làm họ giật mình. Joe nói khẽ:
- Cậu ít luyện tập chiến đấu ban đêm. Thằng nhóc này cũng có thể phát hiện ra cậu được đấy!
Joe chỉ vào một thằng ngã gục ở chân anh. Carlting liền hỏi:
- Ông vừa giết chết hắn đấy à?
- Không giết chết. Chỉ tống cho một quả vào giữa trán thôi. Hắn sắp tỉnh đấy. Ông phải cho người canh giữ hắn!
Carlting ra hiệu cho O’Hara đến còng tay gã thanh niên đã bị đánh bất tỉnh. Rồi đưa mắt nhìn qua căn nhà ông nói tiếp:
- O’Hara, anh đứng canh giữ hắn và hễ thấy thằng nào chuồn qua lối này thì bắt giữ hết!
Hai phút sau cả ba người đến tập hợp ở bên ngoài một cửa sổ có ánh sáng hắt ra và đứng nhìn vào bên trong căn buồng. Họ lặng người đi một chặp lâu trước cảnh đang diễn ra trước mắt họ.
Sylvia, hai tay bị trói quặt ra đàng sau, đang quỳ trên nền nhà. Áo nàng bị xé rách toạc ở phía trước ngực để lộ đôi vú tròn trĩnh. Tóc nàng rối tung, xõa che cả mặt. Tuy thế, có vẻ như nàng không đau đớn lắm. Trước mặt nàng là một gã đàn ông còn trẻ tuổi, to cao, tóc cắt ngắn, mũi khoặm. Đôi mắt hắn xanh tái, sáng một cách lạ thường. Hắn mặc bộ đồng phục màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi ủng, tất cả đều màu đen. Bên cánh tay phải, hắn đeo một vòng băng đỏ có vẽ chữ thập ngoặc. Tay phải hắn nắm một chiếc roi da bện. Tuy cửa sổ đóng, họ vẫn nghe tiếng hắn la thét:
- Con nô lệ! Nằm xuống! Đến liếm giày cho chủ mày!
Liền theo đó là tiếng roi da quật vào lưng Sylvia làm nàng bật tiếng rên rỉ. Nếu lúc đó không có đại úy Carlting ấn giữ Adams đứng im tại chỗ thì ông đã nhảy bổ vào. Carlting rút súng ra khỏi bao, nói khẽ:
- Để tôi bảo vệ cho. Có gì là tôi bắn liền. Bây giờ ông Joe đi vòng ra phía sau nhà và án ngữ cửa sau, chặn đường chúng tháo chạy. Còn ông Adams đạp tung cửa mà vào. Không khó đâu!
Hai người chạy nhanh đến vị trí. Cái cửa vững chắc thế! Đến thợ mộc cũng phải kêu. Thế mà chỉ một cái đạp mạnh của Adams, cánh cửa đã bật tung, văng cả ổ khóa. Adams hăng máu, nhào vào ngay, miệng gầm thét như một con hổ. Trong khi đó thì Carlting dùng nòng khẩu súng lục đập vỡ một miếng kính cửa sổ và thét to:
- Cảnh sát đây! Đứng im! Nhúc nhích, tao bắn ngay!
Gã thanh niên, mới đầu mất tinh thần vì Adams nhảy bổ vào đột ngột nhưng sau đó hắn phản ứng nhanh chóng. Hắn né sang một bên, kịp tránh viên đạn của Adams, rồi lợi dụng giữa lúc ông đang ở vị trí đường đạn đi của Carlting, hắn lao đầu chạy xuống buồng bếp và mở cửa sau, tưởng là tẩu thoát được. Bỗng hắn giật nảy người khi phát hiện ra vóc dáng to cao của Joe. Lặp tức hắn bị luôn một quả đấm vào đám rối mặt trời ở bụng làm hắn đau quặn cả ruột gan và buồn nôn dữ dội. Tiếp theo một quả nữa vào mũi. Mắt hoa lên, chẳng còn nhìn thấy gì! Joe khéo léo định lượng từng quả đấm để không giết chết đối thủ. Rồi lạnh lùng và có phương pháp, anh tiếp tục lùng sục. Cả Adams và Joe đi trở lại, xuống nhà bếp rồi qua buồng ngủ. Gã thanh niên vẫn nằm đó; mặt mũi hắn méo mó, biến dạng với cái mũi dập nát, đôi vòng cung lông mày chẻ đôi, gò má sưng húp híp. Joe bồi thêm một quả nữa vào mặt làm dập nát đôi môi và gãy ba chiếc rãng. Hắn nằm bẹp dí ngay dưới chân Sylvia lúc đó đang khóc thổn thức trong vòng tay Adams. Carlting lắc đầu, nói lửng lơ:
- Chắc hắn muốn tháo chạy và vấp phải cửa buồng!
Rồi ông cúi xuống còng tay tên phạm nhân lại và nói tiếp:
- Ông Joe! Ông làm ơn tìm O’Hara và bảo ông ta gọi điện cho sở cẩm đưa lại đây một chiếc xe tuần tra!
Sylvia hơi hoàn hồn, khoác tạm áo bludông của chồng, rồi ngồi kể lại sự việc đã xảy ra như sau: hồi bảy giờ tối, có hai gã trẻ tuổi đến bấm chuông cửa nhà. Chúng chĩa súng lục bắt nàng phải đi ra ngay theo xe, sau đó đưa nàng thẳng về căn nhà này. Cả hai đứa ăn chung một hộp thức ăn nguội và cho nàng một mẩu bánh mì kẹp thịt. Đến mười giờ đêm, một đứa bỏ đi ra còn đứa kia mặc bộ đồ đen này vào. Từ sau đó rất ghê sợ. Trông hắn như thằng điên dại. Hắn làm ra vẻ như ta đây là một tên trùm phát xít cao cấp!
O’Hara đến lôi tên tội phạm đi, cắt đứt câu chuyện:
- Thưa đại úy! Có một xe đang trên đường đi đến đây.
Steele rên lên một tiếng. Hắn bắt đầu hồi tỉnh. Chờ cho đến khi hắn tỉnh táo hẳn, Carlting mới nói:
- Jack Steele! Nhân danh luật pháp, tôi bắt anh! Ông đội O’Hara sẽ nói cho anh rõ về quyền hiến pháp của anh.
Trước những câu hỏi của Carlting, Steele buộc phải thú nhận:
- Chính Bruce Lockwook, một tên trong đám chân tay của tôi, đã xúi giục tôi việc bắt cóc vì hắn sợ ông trạng sư Adams gỡ được tội cho cô Angela thì hắn sẽ mất quyền thừa kế và cô sẽ hưởng toàn bộ gia tài của cụ Lockwood. Hắn cho là một ông trạng sư khác kém thông minh sẽ kết cô ta về tội giết người do vô ý thức hoặc nhằm mục đích cho ông cụ chết đỡ đau đớn thì cũng thế, chỉ cần vậy là hai anh em hắn sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia tài.
- Còn về phần anh thì sẽ được gì?
- Bruce hứa là sẽ cho tổ chức của chúng tôi một nửa phần hắn được hưởng, tạo điều kiện cho cuộc vận động phong trào của chúng tôi khấm khá hơn và có thể sau đó lan rộng ra cả nước.
- Thôi bây giờ ông Adams có thể về nhà đi -Carlting nói - Ngày mai xin ông nộp tờ khai và cả câu chuyện của bà nhà nữa. Tôi cần đi ngay để bắt Bruce Lockwood và ghi âm những lời khai, của cả bọn chúng.
- Cám ơn ông đại úy - Adams nói - Nhờ ông can thiệp nhanh mà đã cứu được vợ tôi. Dĩ nhiên công lao là thuộc về ông và tôi sẽ không quên đưa lên báo chí.
Một nụ cười thoáng qua trên môi Carlting. Sắp đến kỳ bầu cử rồi. Những thành tích đại loại như thế này là một dịp tốt cổ động cho ứng cử viên.
- Xin cám ơn ông trạng sư! Tuy nhiên tôi cũng phải thừa nhận rằng chính các ông đã chuẩn bị tốt. Vì thế bọn này sẽ không còn có thể kêu ca vào đâu được nữa!
- Nếu ông đại úy có thì giờ thì sáng ngày mai, xin mời ông ghé qua ăn điểm tâm ở cửa hàng ông Joe. Tôi muốn trao đổi với ông về vụ Lockwood.
Nửa giờ sau Adams về đến nhà. Trong khi ông đang chuẩn bị chỗ nằm nghỉ cho Sylvia cho thì Joe vì quá mệt, đã lăn kềnh ra trong chiếc ghế bành. Adams nói:
- Mệt đến chết được! Bill! Bây giờ cậu muốn nghe mình kể lại thì hãy đưa rượu ra đây!
Lập tức Bill rót đầy cốc rượu Lawson’s. Bỗng Joe nhìn thấy Roberton vẫn bị trói ghì vào chân ghế. Anh nói:
- Chúng tao quên bẵng mày đi đấy!
Nói rồi, anh bắt đầu cởi trói cho Robertson và bảo hắn đứng dậy. Sau đó anh đẩy hắn ra phía cửa, không một chút thương hại.
- Bọn bạn mày đã vào nhà giam cả rồi! Mày thế mà có phúc đấy! Rồi đây nếu mày biết tu tỉnh thì tao chắc là cảnh sát chẳng mất công theo dõi mày. Hãy nghe lời tao: về tiếp tục học hành đi, thích cô nào thì cứ tán tỉnh nhưng chớ có dại mà chạy theo những lý tưởng vớ vẩn. Mày nên biết rằng những kẻ tự xưng là siêu phàm, muốn áp đặt thiên hạ dưới quyền lực của mình, thì sẽ có hàng ngàn, hàng vạn người khác đoàn kết lại để xua đuổi chúng bằng những cái đá đít nên thân, mày hiểu không?