Dịch giả: Hà Tài
Chương 6

     dams đi bộ tới cửa hàng ăn của Joe, cách đó hai khu nhà. Tiết tháng năm nóng như thiêu như đốt. Ông cảm thấy dễ chịu khi bước chân vào cửa hàng. Giữa trưa nên không có khách vãng lai. Sally, cô gái trông nom của hiệu, khoảng ba mươi tuổi, mập mạp, đang phụ trách hai cô hầu bàn dọn bát đĩa. Cô nói:
- Chào ông trạng sư. Bà thư ký của ông có nhờ em dặn lại rằng bà đã quay trở về văn phòng để xem có thư từ gì cho ông không, sau đó bà sẽ quay trở lại đây ngay. Trong khi chờ đợi ông cần uống gì không ạ?
Adams nhìn ra cửa, do dự một lúc. Sally cười, để lộ ra cả hai hàm răng tráng đều tăm táp.
- Ít ra cũng phải tới mười lăm phút nữa bà mới quay trở lại. Ông dùng uống cái món nước cà chua quen thuộc của ông mà em xin mời ông hãy nếm thử món Cocktail Martini tuyệt vời em vừa pha.
- Đồng ý, Sally! Nhưng nếu bà Peggy đến thì tôi sẽ bảo đấy là cốc rượu của cô đấy nhé!
Thực ra thì để tránh lời khiển trách thầm lặng của bà thư ký Peggy, Adams thường chỉ uống món nước ngọt cà chua mà Sally có pha thêm chút rượu Vodka thôi.
Chờ cho Adams uống xong cốc rượu do cô ta mời, Sally mới nói:
- Joe đang đi tìm gặp ông Landon, nhưng đến trụ sở báo không thấy nên lại đi tìm quanh quẩn ở các quán bar gần đó.
Im lặng một lát cô nói tiếp:
- Sao ông không thuê tình báo riêng như đa số đồng nghiệp của ông?
- Ở cái thành phố bé nhỏ này, họ có giỏi giang gì đâu và người ta biết nhẵn mặt hết rồi. Riêng đối với Joe thì tôi vẫn phải nhờ cậy cậu ta vì nếu không thì cậu ta giận. Nếu Joe chỉ có cái cửa hàng ăn này và không có một vài công việc tôi nhờ thì cậu ta đến chết buồn đi mất. Và biết đâu rồi có ngày cậu ta sẽ bỏ hết công việc cửa hàng cho mà xem!
Nghe Adams nói, Sally xúc động, lại rót thêm rượu cho Adams.
- Thế tại sao có hôm ông chủ về nhà mặt đầy vết tím bầm, có hôm thì lại vết son dính ở môi?
Adams bình tĩnh đáp lại:
- Sally, cô đừng bực mình. Cô thừa biết là Joe yêu cô và ít nhất là về mặt tình cảm cậu ta vẫn chung thủy với cô. Cô dù thông minh để hiểu rằng cũng có đôi khi trong các cuộc điều tra, Joe phải để cho một cô gái nào đó ôm hôn là để khai thác cho công việc thôi.
Nghe Adams nói thế Sally tần ngần một lúc.
Adams tưởng đã được ngồi yên tận hưởng cốc rượu Martini nhưng bỗng Sally lại lên tiếng:
- Nếu quả ông chủ yêu em như ông nói thì tại sao ổng không cưới em làm vợ?
Cảm thấy tình thế khá gay cấn, Adams hỏi liền:
- Thế đã bao giờ cô hỏi ông chủ chưa?
- Có hỏi nhưng mỗi lần thế thì ông chỉ cười rồi ôm hôn em và cuối cùng là đưa nhau lên buồng trên lầu.
Adams không thể nhịn cười được và trong lòng lấy làm thán phục nghệ thuật tán tỉnh của Joe. Rồi ông nói một cách trịnh trọng:
- Thế còn đòi gì nữa? Vì cậu ta yêu thương cô nhiều nên không muốn cưới làm vợ. Thử nghĩ mà xem: cưới nhau rồi thì sẽ thế nào nào? Vợ chồng sẽ ở nhà riêng và cứ đêm đêm cô sẽ buồn đến khô héo để ngồi chờ cậu ta về muộn. Rồi cậu ta sẽ thuê một cô gái khác để thay cô trông nom cửa hàng, lúc đó có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Giữa lúc Adams đang khua môi múa mép để vận dụng hết khả năng tưởng tượng của mình thì bỗng thấy Joe đến, kéo theo cả Bill Landon. Adams rất lấy làm thích thú. Rồi cả ba đến ngồi ở quanh một cái bàn trong góc. Bill vừa lau mồ hôi trán vừa nói lẩm bẩm:
- Mệt đến chết đi được! Mất cả buổi sáng sưu tầm tài liệu để chuẩn bị cái cáo phó.
Sally vốn nhanh nhẩu, kịp thời mang đến ngay ba cốc nước giải khát mát lạnh. Bill nốc liền một mạch cốc của mình rồi làm luôn cả cốc của Adams.
- Ngốn hàng tấn bụi trên mặt đường để đi tìm gặp ông chánh án. Bây giờ mới được uống đây... Ông ta buộc tội cô Winters đấy.
- Với lý do gì?
- Mình chưa nắm được. Các thông tin viên của mình thường ngày khá nhanh nhạy thế mà sao lần này ai nấy đều câm như hến. Sau khi tên cậu -John Adams - được nói đến thì lập tức Himes tuyên bố mọi việc phải giữ bí mật tuyệt đối, ngay cả đến ngày giờ xử án, mình hỏi họ cũng không trả lời vì sợ lộ toẹt ra.
Joe kêu lên:
- Thế cậu chưa làm ăn được gì à? Cậu gặp Angela chưa?
Adams kể lại tóm tắt cuộc gặp gỡ với Angela rồi kết luận:
- Trước khi mở phiên tòa sơ thẩm mà cô ta không thay đổi ý kiến thì chúng mình gặp khó khăn đấy! Phải nói thế nào để tòa chấp nhận là có người ngoài đã lọt vào buồng ông cụ và đã tiêm cho ông quá nhiều moốcphin kia!
Joe đấm mạnh vào mặt bàn.
- Mình nghĩ là Angela không thể nào giết chết ông cụ vì nếu thế thì tội gì hàng tháng nay cô ta đã thức trắng đêm.
- Cậu nói có lý đấy. Nhưng giữa lúc này mình chẳng thấy có một hiện tượng nào để làm phao cứu cả. Chúng ta chưa rõ cô ta bị buộc tội vì lý do gì. Bill này! Hay là tối nay bọn ta đi tìm hiểu thêm về gia đình ông già Lockwood đi!
- Việc ấy thì chẳng có gì khó. Mình sẽ đảo qua văn phòng ông chánh án. May ra vớ được gì béo bở chăng!
- Joe! Cậu thử tiếp xúc cô y tá chăm sóc ban ngày cho ông cụ xem sao. Cô ta có thể cung cấp cho cậu những tin tức về gia đình ông cụ. Chín giờ tối nay cậu lại nhà mình vì mình đã hứa với Sylvia sẽ về sớm ăn bữa tối.