Dịch giả: Lê Thành
Chương 4

     ó là chuyện từng phút, từng giây. Mọi sự như diễn ra ở mức độ cực nhanh và y đã có thể làm chủ từng giây, từng phút. Thật nhanh, y đưa xe ra khỏi nhà. Thời tiết quá xấu đến nỗi y chẳng thể trông thấy được gì qua ống viễn kính, nhưng y biết là Nancy đang mặc áo ấm cho hai đứa bé.
Y mân mê túi áo, các ống tiêm vẫn có đó, đầy thuốc, sẵn sàng để dùng đến, sẵn sàng để mang đến một giấc ngủ sâu, không mộng mị.
Toàn thân y toát mồ hôi, mồ hôi nhỏ xuống trên trán, dọc theo hai má, mồ hôi ướt đẫm nách, bẹn. Thật là khó chịu. Trời lạnh căm. Y cố trấn tĩnh, không để lộ vẻ lo lắng, bồn chồn.
Cầm lấy cái khăn mặt mà y luôn để ở băng trước xe, y vội vã thấm những giọt mồ hôi trên mặt, rồi liếc mắt nhìn ra sau. Cái áo mưa vẫn có đó, đây là loại áo đi mưa mà cư dân Cape luôn để sẵn trong xe, nhất là vào mùa câu cá, cùng với những cần câu, nhưng áo mưa của y thuộc loại khá lớn, đủ để trùm kín hai đứa trẻ con. Y bật cười nho nhỏ và hướng xe về quốc lộ 6A.
Đến ngã tư quốc lộ 6A là siêu thị Wiggins. Y vẫn thường mua sắm ở đây. Dĩ nhiên, trong những lần đến sống ở Cape, y luôn thủ sẵn một mớ thực phẩm để tránh phải thường xuyên xuất hiện nơi này nơi nọ, như vậy khỏi có nguy cơ chạm trán Nancy. Nàng có thể nhận ra y, dầu diện mạo y đã thay đổi và y đã cải trang. Cách đây bốn năm, điều đó suýt nữa đã xảy ra. Hôm đó, tại một siêu thị ở Hyannis Port, trong khi y đang chọn một hộp cà phê, thì nghe có giọng nói của Nancy ở sau lưng. Nancy đã đặt tay kề cận y và nói: “Mike à, chờ tí nhé. Phải mua món này mới được”. Và rồi nàng nói nhỏ, “Ồ! Xin lỗi”, trong khi y đứng đó, chết lặng.
Lúc đó, y đứng yên tại chỗ, chẳng dám lên tiếng. Rồi nàng đã bỏ đi. Y biết chắc nàng đã không buồn nhìn y nhưng kể từ ngày đó, y thận trọng hơn và không muốn để tái diễn một sự việc như thế. Tuy vậy, y cũng phải thường xuyên xuất hiện tại Adams Port nhằm sự có mặt của y sẽ trở nên quen thuộc để thiên hạ khỏi thắc mắc. Chính vì thế mà y luôn đến siêu thị Wiggins vào lúc mười giờ sáng để mua sữa, thịt và bánh mì. Nancy chỉ rời khỏi nhà sau mười một giờ sáng và hơn nữa, nàng có thói quen mua hàng ở siêu thị Lowery, cách Wiggins tám trăm thước. Gia đình Wiggins giờ đây đã xem y như một khách quen lâu ngày, và chỉ ít phút nữa thôi là y sẽ đến đó, thật đúng giờ.
Đường vắng tanh. Gió rét đã trói chân mọi người ở nhà. Y dừng lại ở một ngã tư trước khi đến quốc lộ 6a.
Cơ may vẫn mỉm cười với y. Không một bóng xe, trái cũng như phải. Y cho xe vọt lên, đi vào con đường sau nhà Eldredge. Chỉ cần can đảm, thế thôi. Bất cứ tên ngu xuẩn nào cũng có thể làm một cú táo bạo, nhưng biết ra tay theo một kế hoạch đã được cân nhắc với một thời biểu được hoạch định chính xác, đó mới là thần tình.
Mười giờ kém mười. Hai đứa trẻ hẳn đã ra chơi ngoài vườn được mười phút rồi. Ồ! Y đã khéo tiên liệu mọi tình huống. Một trong hai đứa bé có thể trở vào nhà để uống nước hoặc đi tiểu, nhưng chuyện đó hiếm khi xảy ra, rất hiếm khi xảy ra. Từ tháng nay, y đã hàng ngày theo dõi chúng. Trừ khi trời mưa, còn không thì hai đứa luôn ra vườn chơi. Rồi, chỉ mười hoặc mười lăm phút sau, nàng mới xuất hiện để trông coi chúng.
Mười giờ kém chín phút. Y lái xe vào con đường đất nện dẫn vào phía sau nhà Eldredge. Lát nữa thôi, báo sẽ được phát hành ở Cape. Bài viết về Nancy hẳn được đăng hôm nay và đó là tiếng nổ sẽ lôi Nancy vào cơn phẫn nộ... phá tan cái trò chơi của nàng... và thiên hạ sẽ đổ về ngôi nhà của nàng, soi mói, chỉ chỏ...
Y cho xe dừng lại, giữa cánh rừng. Từ con đường lót đá, chẳng ai có thể trông thấy xe y. Và từ nhà, Nancy cũng chẳng thể trông thấy xe. Y vội vã ra khỏi xe, chọn lối khuất sau những hàng cây và nhanh nhẹn đi về phía hai đứa trẻ đang chơi. Vào mùa này, lá đã rụng nhiều, nhưng ở đây cũng còn không ít bụi rậm đủ để che khuất y.
Trước khi trông thấy hai đứa trẻ thì y đã nghe tiếng nô đùa của chúng. Giọng thằng bé xem chừng hết hơi - hẳn nó đang đẩy cái đu... “Tụi mình sẽ hỏi ba xem nên mua cho mẹ món quà gì. Anh sẽ dùng tiền của hai đứa mình”.
Đứa bé gái nói: “Đẩy nữa đi, anh Mike. Thêm nữa đi, cao hơn lên”.
Y rón rén bước lại đàng sau đứa bé trai và nó chỉ kịp phát hiện ra y khi đã quá muộn. Y mơ hồ trông thấy đôi mắt xanh mở lớn kinh ngạc và cái miệng há to trước khi bị bàn tay y áp lên, và mũi kim loại tiêm đã cắm sâu qua lớp bao tay băng len. Đứa bé toan né tránh nhưng rồi sững người và mềm nhũn ngã xuống đất.
Cái đu lại trở về. Đứa bé gái nói lớn: “Đẩy đi anh Mike. Đẩy đi. Đừng có ngưng”. Y giữ lấy cái đu bằng sợi thừng phía phải và ôm lấy cái hình hài nhỏ bé đang vặn mình, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Y thận trọng đưa tay ngăn chặn tiếng kêu yếu ớt, rồi cắm mũi tiêm xuyên qua lớp bao tay màu đỏ có thêu cái mặt mèo tươi cười. Một giây sau đứa bé gái thở ra một hơi nhẹ và nhũn người bên cạnh y.
Y nhẹ nhàng cặp hai đứa trẻ lên và chạy ra xe, không để ý thấy chiếc bao tay đã vướng lại nơi cái đu.
Mười giờ kém năm, hai đứa trẻ đã nằm yên dưới chiếc áo mưa. Y cho xe rời khỏi con đường đất nện và khi ra đến con lộ lót đá, y rủa thầm khi trông thấy một chiếc Dodge đang hướng về phía y. Khi xe chậm lại để nhường đường, y đã quay mặt đi.
Quả là không may! Khi ngang qua chiếc Dodge, y đã liếc mắt nhìn người lái xe nhưng chỉ trông thấy cái mũi nhọn và chiếc cằm thon gầy dưới chiếc mũ. Người lái xe không buồn quay mặt nhìn y.
Y có cảm giác đã có lần gặp mặt ngườỉ đàn ông này, ở đâu đó, hẳn là một cư dân vùng Cape... nhưng có lẽ ông ta không ngờ rằng chiếc xe mà ông ta vừa nhường đường là chiếc xe vừa ra khỏi ngôi nhà Eldredge. Nói chung, cư dân ở đây không có tính tò mò. Và dĩ nhiên, chỉ trong chốc lát thôi là người đàn ông đó sẽ không còn nhớ đến chiếc xe của y.
Y nhìn vào kính chiếu hậu cho đến khi chiếc Dodge khuất dần. Y gừ lên một tiếng thích thú và đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu để có thể trông thấy cái áo mưa ở băng sau, cạnh các cần câu và đồ nghề. Hài lòng, y bẻ kính chiếu hậu về vị trí cũ và không buồn nhìn nữa. Nếu có nhìn, hẳn y sẽ trông thấy chiếc ô-tô lúc này đã chậm lại rồi đề lui.
Mười giờ bốn phút, y bước vào siêu thị Wiggins, làu bàu một tiếng chào hỏi trong khi bước lại quầy đông lạnh để lấy hộp sữa tươi.