Dịch giả: Di Li
Chương 9

     ột chiếc xe được điều đến vừa lúc tôi cho xong cái xác vào trong túi. Lúc đứng dậy, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Trong khoảnh khắc, tôi cố trụ cho vững trong khi mặt như đã đóng băng lại và tôi xây xẩm chẳng nhìn thấy gì được nữa. Tôi bảo Marino:
- Để xe chở được thằng bé ra khỏi đây thì có cách nào làm cho đám quay phim kia biến mất không nhỉ?
Ánh đèn sáng quắc của họ vẫn cứ như vệ tinh bay lượn trong bóng tối trong khi họ kiên nhẫn chờ chúng tôi xuất hiện. Anh đưa mắt nhìn tôi với vẻ bất lực vì cả hai chúng tôi đều biết rằng chẳng thể làm gì được đám phóng viên với những thứ đồ ghi âm của họ. Chừng nào họ chưa bước chân được vào hiện trường thì chừng đó họ vẫn cứ làm bất cứ điều gì có thể, đặc biệt là khi họ lại đang chễm chệ trên trực thăng.
- Tự cô sẽ chuyển cái xác đi chứ? - Anh hỏi.
- Không, có một kíp đang ở đó. - Tôi đáp - Chúng ta cần sự giúp đỡ để đưa cậu ấy lên kia. Bảo họ nhanh lên mới được.
Anh lại bật máy bộ đàm trong lúc đèn pin của chúng tôi vẫn tiếp tục quét qua quét lại trên những đống rác và lá cây rụng, cả những hố sâu đầy bùn loãng nữa. Marino bảo tôi:
- Tôi sẽ giữ chân vài gã trong một lúc. Trừ phi thủ phạm thu nhặt hết vỏ đạn, còn thì nếu không nó chỉ ở quanh đây thôi. - Anh nhìn lên đồi - Vấn đề là một số loại súng có thể đẩy vỏ đạn đi rất xa mà cái trực thăng khốn kiếp ban nãy đã thổi tung mọi thứ đi rồi.
Trong vòng vài phút, nhóm cứu thương đã đến, đem theo một chiếc cáng. Tiếng chân người lạo xạo trên lớp thủy tinh vỡ và kim loại va vào nhau lanh canh. Tôi đợi cho đến khi họ nhấc cái xác lên rồi mới kiểm tra kỹ lưỡng lại lần nữa phần đất nơi Danny đã nằm. Tôi nhìn cái miệng đen ngòm của đường hầm. Ngày trước nó được đào vào vách núi, có lẽ xốp quá nên không chịu được. Tôi tiến lại gần hơn cho đến khi đã đứng hẳn trong cửa hầm. Một bức tường chắn ngang sâu bên trong đã niêm phong đường hầm lại. Lớp vôi trắng sáng lóa lên dưới ánh đèn pin của tôi. Phần đường ray han gỉ nhô ra ngoài giờ ngập đầy bùn, lại còn rải rác lốp xe cũ và vỏ chai.
- Bác sĩ, không có gì ở đó đâu. - Marino theo sát tôi - Chúng tôi đã xem xét kỹ rồi mà.
- Dĩ nhiên là cậu ấy không thể trốn thoát khỏi đây được. - Tôi vừa nói vừa lia đèn xuống lớp đá cuội và cỏ dại - Và cũng không ai trốn ở đây được. Những người bình thường lẽ ra cũng không nên biết chỗ này chứ nhỉ.
- Thôi nào. - Giọng Marino mềm mỏng nhưng kiên quyết khi anh chạm vào cánh tay tôi.
- Nơi này hiếm khi được lai vãng tới. Thậm chí những người sống quanh đây cũng không biết chỗ này nữa kia. - Đèn pin của tôi vẫn di chuyển - Chỉ có kẻ nào biết chính xác việc mình đang làm mới mò vào đây thôi.
- Bác sĩ! - Anh nói khi thấy có giọt nước rơi xuống - Chỗ này không an toàn đâu.
- Tôi nghĩ rằng Danny biết một điều gì đó về nơi này. Việc làm này là có chủ ý từ trước trong tâm trạng hết sức tỉnh táo. - Giọng tôi bị dội lại từ bức tường tối tăm cũ nát.
Lần này Marino kéo tay tôi và tôi cũng không kháng cự.
- Cô đã làm tất cả những gì có thể rồi. Đi thôi nào.
Bùn sục vào đôi bốt của tôi và bắn lên đôi giày vũ trang màu đen của Marino khi chúng tôi lần theo đường ray han gỉ để quay lại trong đêm tối. Chúng tôi trèo lên rìa đồi đầy rác rưởi, thận trọng đi vòng qua những vệt máu bị trào ra khi cái xác Danny lăn xuống triền dốc như một bao rác. Nhiều vết máu đã biến mất sau những cơn lốc hung bạo của chiếc trực thăng. Chỉ riêng điều này cũng đã là mối lợi cho luật sư bào chữa rồi. Tôi ngoảnh mặt đi để tránh những ống kính máy quay và ánh đèn flash. Từ lúc lên đến đường cái, tôi và Marino không tiếp chuyện với bất kỳ một người nào.
- Tôi muốn xem chiếc xe. - Tôi nói trong lúc máy bộ đàm của anh réo vang.
- 100 đang nghe. - Anh đưa bộ đàm lên sát miệng.
- Nhanh lên, 117. - Đầu dây bên kia đang nói với một người nào đó.
- Thưa đội trưởng, tôi đã kiểm tra toàn bộ phần trước và sau khu đất. - Đơn vị 117 nói với Marino - Không có dấu vết của loại xe mà anh đã miêu tả.
- Gọi 14. - Marino bỏ bộ đàm xuống với vẻ bực tức - Chiếc Suburban của Lucy không có ở chỗ cô. Tôi cũng chưa thấy nó đâu cả. Chẳng có thứ gì là có lý ở đây hết.
Chúng tôi đi bộ lại khu công viên Libby Hill vì cũng không xa lắm, hơn nữa chúng tôi cũng muốn trao đổi một chút.
- Tôi đang đoán rằng Danny muốn đón một người nào đó ở đây. - Marino vừa nói vừa châm thuốc hút - Có vẻ liên quan đến vấn đề về ma túy.
- Cậu ta sẽ không làm việc đó nếu như đang trên đường mang xe đến cho tôi. - Tôi nói thế cho dù thừa biết ý kiến này có vẻ rất khờ khạo - Cậu ta sẽ không đón ai đâu.
Marino quay sang tôi.
- Thôi nào, cô thực sự không biết kia mà.
- Tôi chưa bao giờ có lý do gì để nghĩ rằng cậu ta vô trách nhiệm hay dính líu đến thuốc phiện và bất cứ thứ gì khác.
- Tôi thì thấy rất rõ rằng nó đang có một cuộc sống khác, như mọi người nói.
- Tôi chẳng biết gì về những thứ đó. - Tôi dường như đã quá mệt mỏi vì cuộc nói chuyện này.
- Tốt hơn hết là cô nên tìm hiểu vì cô rất nhiệt huyết mà.
- Những ngày này tôi chỉ quan tâm đến việc kẻ đó là ai thôi.
- Xem nào, những gì tôi nói đây là về cái kẻ mà cô biết rõ rằng đang muốn làm nhụt chí chúng ta. - Anh tiếp tục trong khi thành phố đang lên đèn phía dưới kia - Và đôi khi những kẻ mà cô không biết rõ lại còn tồi tệ hơn những kẻ mà cô không biết gì hết. Cô tin tưởng Danny bởi vì cô quý mến nó và nghĩ nó đã làm tốt công việc của mình. Nhưng nó cũng có thể liên quan đến bất cứ thứ gì đằng sau những hiện trường này, và cô sẽ không thể biết được điều đó.
Tôi không nói gì. Những gì mà anh nói là đúng.
- Nó là một thằng nhóc điển trai, trông có vẻ tốt tính. Và giờ thì nó đang đi vào cái nơi không đáng tin cậy này. Điều duy nhất có thể hấp dẫn nó ở đây có thể là làm một vụ câu nhỏ trước khi trả xe về cho sếp hoặc cũng có thể là nó chỉ muốn làm một choác.
Tôi cũng ngờ rằng biết đâu Danny lại trở thành nạn nhân của một vụ cướp xe hơi và tôi cũng nói cho anh biết những tên cướp như vậy thì nhan nhản ở khu vực này hay cả trong thành phố nữa.
- Cũng có thể. - Marino nói vừa khi chúng tôi nhìn thấy chiếc xe - Nhưng xe của cô vẫn còn nguyên đây cơ mà. Tại sao cô lại phải điệu cổ kẻ nào xuống dưới kia rồi bắn hắn trong khi xe vẫn quẳng ở đây? Tại sao không lấy nó đi? Hay giờ chúng ta lại nghĩ thêm rằng có thằng gay nào đó xâm phạm cậu ta. Cô có nghĩ thế không?
Chúng tôi đã nhìn thấy chiếc Mercedes. Những tay phóng viên lại chụp thêm vài tấm ảnh nữa và đặt ra vô số câu hỏi cứ như thể đây là vụ án lớn nhất mọi thời đại. Chúng tôi lờ họ đi và bước quanh chiếc xe S-320 lúc này còn đang mở cửa trước. Tôi rà soát kỹ cả tay vịn, gạt tàn, bảng điện và ghế bọc nệm da nhưng chẳng thấy thứ gì bị dịch chuyển cả. Cũng không thấy dấu hiệu nào chứng tỏ có cuộc vật lộn ở đây, nhưng thảm trải sàn phía ghế bên kia hơi bẩn. Tôi cũng để ý đến vài vết giày rất mờ còn để lại.
- Chiếc xe được tìm thấy trong tình trạng này ư? - Tôi hỏi - Và cánh cửa cứ mở thế này sao?
- Chúng tôi mở cửa đấy chứ. Nó không khóa. - Marino đáp.
- Không có ai bên trong à?
- Không.
- Mấy thứ này lúc trước không có. - Tôi chỉ mấy vết giày trên thảm.
- Cái gì?
- Anh có nhìn thấy mấy dấu giày và vết bẩn này không? - Tôi nói khẽ để mấy tay phóng viên không nghe thấy được - Lẽ ra không có ai ngồi ở ghế này mới phải chứ. Khi Danny đang lái xe thì ai ngồi vào đó làm gì. Trước khi nó được mang đi sửa ở Virginia Beach thì cũng chưa có.
- Biết đâu Lucy ngồi thì sao?
- Không, gần đây nó có đi cùng xe với tôi bao giờ đâu. Tôi không cho rằng có bất cứ ai ngồi vào chỗ ấy kể từ khi nó được tổng vệ sinh lần gần đây nhất.
- Đừng lo, rồi chúng tôi sẽ làm sạch nó thôi mà. - Anh nhìn đi chỗ khác rồi miễn cưỡng nói thêm - Cô biết là chúng tôi sẽ phải giữ chiếc xe này lại, bác sĩ ạ.
- Tôi hiểu.
Chúng tôi bắt đầu quay lại con phố gần phía đường hầm, chỗ cả hai đã đậu xe.
- Tôi đang phân vân không biết Danny có quen thuộc đường đi lối lại ở Richmond không? - Marino hỏi.
- Nó đến văn phòng tôi rồi mà. - Tôi đáp lại, tâm trạng trở nên hết sức nặng nề - Thực ra thì trước khi chính thức được nhận vào làm, nó đã thực tập một tuần ở chỗ chúng tôi. Tôi không nhớ hồi đó nó ở đâu nhưng hình như ở tòa nhà Comfort Inn trên đường Broad thì phải.
Trong khoảnh khắc chúng tôi im lặng rảo bộ, rồi tôi nói thêm.
- Dĩ nhiên là nó biết rõ khu vực quanh văn phòng tôi.
- Ừ, từ đây ra chỗ văn phòng cô chỉ mười tám khối nhà chứ mấy.
Một điều gì đó đang xâm chiếm lấy tôi.
- Chúng ta nào có biết rằng nhỡ đâu lúc tối nó chỉ rẽ qua đây mua thứ gì đó ăn tạm trước khi lên xe buýt về nhà. Làm sao chúng ta biết được là đôi khi người ta chỉ làm một việc đơn giản như thế thôi.
Xe của chúng tôi đậu gần vài chiếc xe cảnh sát, còn đám phóng viên đã bỏ đi rồi. Tôi mở cửa xe rồi chui vào. Marino hai tay đút túi quần, vẻ nghi ngờ hiện trên nét mặt vì anh hiểu tôi rất rõ.
- Đêm nay cô sẽ chưa khám nghiệm cái xác đúng không? - Anh hỏi.
- Chưa. - Điều đó là chưa cần thiết và tôi không cần phải tự mình làm việc đó.
- Và cô cũng chưa muốn về nhà ngay đúng không. Tôi dám chắc như vậy.
- Tôi đang có vài việc phải làm. Càng để lâu chúng ta càng dễ thất bại.
- Cô định đến đâu trước? - Marino hỏi thế bởi vì bản thân anh hiểu rõ cảm giác có một đồng nghiệp vừa bị giết hại là như thế nào.
- Ồ, có vài chỗ ăn quanh đây. Nhà hàng Millie chẳng hạn.
- Ngốc, chỗ ấy quá đắt. Quán Patrick Henry hay mấy chỗ ở khu Slip và Shockoe Bottom nghe hợp lý hơn. Nên nhớ rằng Danny không có nhiều tiền trừ phi nó lấy tiền từ đâu đó mà chúng ta không biết.
- Cứ đặt giả thiết là nó chẳng lấy tiền ở đâu cả. - Tôi nói - Cứ giả sử nó chỉ muốn mua một thứ gì đó gần văn phòng tôi, vì thế nó đến đường Broad.
- Quán Poe không nằm trên đường Broad, nhưng rất gần công viên Libby Hill. Dĩ nhiên ở đó cũng có cà phê nữa. - Anh nói.
- Tôi cũng định nói như thế. - Tôi đồng ý.
Khi chúng tôi bước vào quán Poe, người quản lý nhấc máy hỏi xem liệu còn đồ ăn cho những vị khách cuối cùng của tối nay hay không. Chúng tôi đợi rất lâu rồi chỉ được thông báo rằng đồ ăn sẽ phải chờ khá lâu và không có ai giống như Danny vào đây cả. Quay trở lại xe, chúng tôi tiếp tục đi về phía đông phố Broad đế đến quán cà phê Hill nằm trên đường 28. Tim tôi nảy lên khi nhận ra rằng nhà hàng này chỉ cách chỗ chiếc xe Mercedes của tôi một con phố.
Nổi tiếng với loại cocktail Bloody Mary và ớt đỏ khô, quán cà phê này nằm ở góc đường và nhiều năm qua là nơi lui tới ưa thích của cánh cảnh sát. Tôi cũng vào đây nhiều lần rồi, phần lớn là đi với Marino. Đây đúng là một kiểu quán bar thực sự. Giờ này hầu như chẳng còn bàn nào trống. Khói thuốc dày đặc và ti vi thì đang ầm ĩ chiếu đoạn clip về cầu thủ Howie Long hồi xưa đang chơi cho ESPN. Cô nàng Daigo đang lau ly tách phía sau quầy bar, vừa nhìn thấy Marino, cô đã cười rất tươi.
- Anh đến đây làm gì mà muộn thế? - Cô hỏi cứ như thể chưa xảy ra hiện tượng này bao giờ vậy - Ban nãy lúc mọi thứ nhộn cả lên thì anh đang ở đâu?
- Nói cho tôi nghe thử xem. - Marino bảo cô ta - Tối nay cái nhà hàng làm bánh sandwich bít tết ngon nhất thành phố này làm ăn thế nào?
Marino nhích lại gần hơn để người khác không nghe thấy những gì anh nói. Daigo là một phụ nữ da đen dẻo dai. Cô đưa mắt nhìn tôi như thể cô đã gặp tôi ở đâu đó rồi.
- Từ sớm đã đông rồi. - Cô nói - Tôi còn nghĩ là mình phục vụ không kịp mất. Tôi lấy gì cho anh và bạn anh nhé, đội trưởng?
- Ừ, cô có biết bác sĩ đây không?
Cô ta cau mày và sau đó có vẻ như đã nhận ra.
- Tôi biết là đã gặp chị ở đây rồi mà. Chị đi cùng anh ấy. Hai người đã cưới chưa? - Cô ta cười vang như thể đây là điều thú vị nhất từng nói vậy.
- Nghe này, Daigo. - Marino tiếp tục - Chúng tôi đang tìm hiểu xem ngày hôm nay có cậu trai trẻ nào vào đây không. Một cậu da trắng, người mảnh dẻ, tóc dài sẫm màu, trông rất đẹp trai. Cậu ta cũng mặc áo khoác da, quần jean, bên trong mặc áo len, đi giày thể thao và đeo một cái bó chân màu đỏ. Khoảng hai mươi lăm tuổi, đi xe Mercedes Benz màu đen còn mới có rất nhiều cần ăngten.
Cô ta nheo mắt lại và khuôn mặt chăm chú khi Marino nói. Cái khăn lau ly cốc để lơi trên tay. Tôi ngờ rằng cảnh sát đã từng hỏi cô rất nhiều câu tương tự về những vấn đề không mấy dễ chịu khác nữa. Và tôi cũng có thể khẳng định rằng cô ta sẽ trở nên vô dụng đối với những kẻ lười biếng, vô cảm chỉ muốn xâm phạm cuộc sống an lành của kẻ khác.
- Tôi biết anh đang nói gì. - Cô nói.
Lời nói của cô có hiệu ứng như một phát súng nổ. Chúng tôi hoàn toàn tập trung vào cô và cả hai đều giật nẩy mình.
- Cậu ấy có vào đây. Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc ấy khoảng 5 giờ, bởi vì vẫn còn sớm mà. - Cô nói - Anh biết mà, mọi người vẫn vào đây để uống bia chứ không mấy ai mua đồ ăn tối. Cậu ấy ngồi ngay chỗ kia.
Cô chỉ một cái bàn trống bên dưới mấy chậu cây treo tường, chỗ đó cũng treo một bức tranh gà trống trên bức tường trắng. Tôi nhìn chiếc bàn mà Danny đã ngồi ăn lần cuối cùng ở thành phố này, chỉ vì tôi, hình ảnh cậu xuất hiện. Cậu vẫn sống động và nhiệt tình với những đường nét rõ ràng, mái tóc dài bóng mượt, rồi sau đó bện máu và bùn trên triền đồi tối tăm đầy rác bẩn. Ngực tôi thắt lại và trong khoảnh khắc tôi phải nhìn đi chỗ khác để tránh cho mắt khỏi cay.
Khi đã bình tĩnh trở lại, tôi quay sang Daigo và nói:
- Cậu ấy làm việc cho tôi ở phòng giám định pháp y. Tên là Danny Webster.
Cô ta nhìn tôi một lúc lâu, ngụ ý của tôi đã rất rõ ràng.
- À, ừ. - Cô nói khẽ - Đúng là cậu ấy. Lạy Chúa, tôi không thể tin được điều này. Các bản tin đã đưa lên hết rồi. Suốt tối hôm nay mọi người ngồi đây toàn nói về chuyện ấy bởi vì sự việc xảy ra ngay dưới phố kia thôi.
- Ừ. - Tôi nói.
Cô nhìn Marino như thể đang muốn bào chữa cho thằng bé.
- Nó mới chỉ là một thằng bé thôi mà. Cậu ấy vào đây, chẳng để ý đến ai cả, chỉ ngồi ăn sandwich, thế rồi người ta giết cậu ấy. Tôi cần phải nói với anh rằng đó là một hành động hèn hạ. - Cô ta giận dữ lau mặt quầy - Mẹ kiếp, chuyện này sẽ khiến tôi phát ốm lên đây. Anh hiểu tôi nói gì không? Thiên hạ giết nhau cứ như không ấy.
Một vài người đang ăn tối cạnh đó nghe lỏm được câu chuyện của chúng tôi, nhưng họ vẫn cứ tiếp tục ăn mà không nhìn ngó gì cả. Marino đang mặc đồng phục của cảnh sát. Họ biết rõ anh là ai và không ai dám làm gì khác ngoài việc chỉ chú tâm đến việc của mình. Chúng tôi chờ cho Daigo trút hết cơn giận rồi mới đi tìm một bàn trống ở trong góc yên tĩnh nhất. Cô cũng ra hiệu cho một phục vụ bàn ghé lại chỗ chúng tôi
- Chị muốn dùng gì nào, chị thân mến? - Daigo hỏi tôi.
Tôi không nghĩ rằng mình lại có thể ăn được gì, liền chỉ gọi một ly trà thảo dược nhưng có vẻ như cô không thèm nghe điều đó.
- Tôi bảo cô cái gì nhỉ, mang cho bà đây một bát pudding với nước sốt Jack Daniel, chị đừng lo, không nấu kèm rượu whiskey đâu. - Cô nói như đang đóng vai bác sĩ vậy - Và một ly cà phê đặc nhé, đội trưởng? Anh vẫn dùng như mọi khi đúng không cưng? - Rồi cô tiếp tục trước khi anh kịp gật đầu. - Một sandwich bò hơi tái, hành nướng và khoai tây thêm. Khách hàng thích nước sốt cà chua, mù tạt mayonaise. Không đồ tráng miệng. Chúng ta cần phải cứu sống khách hàng này.
- Cô có phiền không? - Marino rút điếu thuốc, như thể anh cần làm thêm nốt điều này nữa để hôm nay có thể tự hủy hoại mình toàn phần.
Daigo cũng châm thuốc và kể với chúng tôi thêm vài điều cô vẫn còn nhớ. Hill Café là loại quán bar mà những người lạ mặt cứ vào đây là bị để ý. Danny đã ngồi lại đây chưa đến một tiếng. Cậu ta đến đây một mình và cũng một mình rời khỏi đây. Cũng không có vẻ gì là cậu đang chờ ai đó đến. Hình như cậu luôn để ý đến thời gian vì cứ vừa ăn vừa nhìn đồng hồ liên tục. Cậu gọi món sandwich với khoai tây chiên và Pepsi. Bữa ăn cuối cùng của Danny Webster chỉ tốn năm đô-la hai mươi bảy xu. Người phục vụ bàn cậu ta có tên là cô Cissy, và cậu ta đã thưởng cho cô ấy một đô-la.
- Có ai ở khu vực này khiến cô chú ý không? Ý tôi không phải là chỉ hôm nay. - Marino hỏi.
Daigo lắc đầu.
- Không đâu. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là không có mấy thằng con hoang vẫn thường vạ vật trên phố. Chúng đầy ra ngoài đó. Anh không cần phải tìm đâu xa. Nhưng tôi không thấy những kẻ như vậy vào quán. Cũng không có khách nào phàn nàn về những kẻ như vậy cả.
- Ồ, chúng tôi cần phải kiểm tra các khách hàng của cô, càng nhiều càng tốt. - Marino nói - Biết đâu có chiếc xe nào đáng chú ý vào thời điểm Danny rời khỏi quán.
- Chúng tôi vẫn giữ lại các hóa đơn thanh toán. - Cô xõa tóc ra khiến dung mạo trở nên hoang dại - Hầu như ai vào đây chúng tôi cũng thuộc mặt cả.
Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi quán, nhưng vẫn còn một chi tiết mà tôi muốn biết.
- Daigo này, cậu ấy có mua cái gì mang đi không?
Cô hơi bối rối rồi đứng lên khỏi bàn.
- Để tôi hỏi xem đã.
Marino lại đốt thêm điếu nữa. Khuôn mặt anh giờ đỏ ửng lên.
- Anh ổn chứ? - Tôi hỏi.
Anh lấy một tờ giấy ăn lau mặt.
- Ở đây nóng chết đi được.
- Cậu ấy mang theo khoai tây rán. - Daigo quay trở lại thông báo thế - Cissy nói cậu ta đã ăn hết sandwich và bắp cải trộn nhưng còn nguyên khoai tây rán nên gói về. Lúc tính tiền cậu ấy cũng mua thêm một gói kẹo cao su.
- Loại nào? - Tôi hỏi.
- Cô ấy chắc chắn đó là loại Dentyne.
Lúc chúng tôi bước ra ngoài, Marino nới lỏng cổ áo đồng phục trắng và tháo cà vạt ra.
- Mẹ kiếp, rồi một ngày nào đó tôi sẽ ước gì mình không bao giờ rời khỏi Đội A. Tôi chẳng quan tâm có ai nhìn không. - Anh thì thầm - Nhưng tôi sắp chết vì đống quần áo này rồi.
- Nếu anh cảm thấy trong người thế nào cứ nói cho tôi biết nhé. - Tôi nói.
- Đừng lo, tôi chưa muốn uống mấy viên thuốc của cô đâu. Tôi chỉ ăn hơi nhiều thôi.
- Ừ, đúng là anh ăn nhiều thật. Hút cũng nhiều nữa. Những người nào như thế là dễ bị uống thuốc của tôi lắm đấy. Anh không nghĩ làm vậy là tự chết dần chết mòn hay sao. Tôi đã quá mệt mỏi vì những người đang ngắc ngoải rồi.
Khi chúng tôi đã về đến chỗ để xe, anh quay sang nhìn tôi, cố gắng tìm kiếm những điều mà có thể là tôi đang muốn giấu.
- Cô ổn chứ?
- Anh nghĩ gì vậy? Danny đã từng làm việc cho tôi. - Tay tôi run lên và lóng ngóng với chùm chìa khóa - Thằng bé rất tốt bụng và ngoan ngoãn. Nó cũng luôn cố gắng làm những điều đúng đắn. Nó mang xe từ Virginia Beach đến đây cho tôi vì tôi đã bảo nó thế và giờ thì nó bị bắn vào đầu. Anh nghĩ tôi cảm thấy cái quái gì chứ?
- Tôi nghĩ cô đang day dứt cho rằng đây là lỗi của mình.
- Đúng là như thế thật
Chúng tôi đứng trong bóng tối, mặt đối mặt.
- Không, không phải thế đâu. - Anh nói - Đó là lỗi của thằng con hoang đã bấm cò súng. Cô chẳng có cách nào can thiệp vào việc đó được. Nhưng nếu là tôi thì tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy.
- Lạy Chúa tôi. - Tôi đột ngột thốt lên.
- Cái gì vậy? - Anh cảnh giác và nhìn quanh như thể tôi vừa phát hiện ra thứ gì đó.
- Cái túi đựng đồ ăn của thằng bé. Nó đâu rồi? Không có trong chiếc Mercedes của tôi. Tôi không nhìn thấy thứ gì tương tự thế. Thậm chí không một mẩu giấy gói kẹo nữa.
- Ừ, cô nói đúng, và tôi cũng không thấy cái túi ở quanh chỗ để xe của cô. Trên cái xác hay khắp hiện trường đều không có.
Có một nơi chưa có ai kiểm tra, đó là ngay chỗ chúng tôi đang đứng, trên con phố tiếp giáp với quán Poe. Tôi và Mario liền soi đèn pin rồi đi tới đi lui. Chúng tôi cũng rà soát dọc con phố Broad, nhưng mãi khi lái xe qua phố 28 chúng tôi mới tìm thấy chiếc túi nhỏ màu trắng gần lề đường, đúng lúc một con chó khổng lồ đứng trong sân sủa chõ ra inh ỏi. Vị trí của chiếc túi chứng tỏ rằng Danny đã cố gắng đậu xe càng gần quán cà phê càng tốt vì khu vực này um tùm cây cối và nhà cửa mà đèn đóm lại quá ít.
- Cô có mang bút chì hay bút bi trong túi không? - Marino ngồi xổm xem xét những thứ mà chúng tôi cho rằng là phần còn lại trong bữa tối của Danny
Tôi lục được một cây bút bi và một chiếc lược có tay cầm, liền đưa cả cho anh. Bằng những dụng cụ thô sơ này, anh mở chiếc túi mà không phải chạm tay vào. Bên trong có ít khoai tây rán đã nguội được gói trong miếng giấy bạc và một gói kẹo cao su Dentyne. Những gì mà chúng tôi đang chứng kiến tự nó đã tường thuật một câu chuyện kinh hoàng. Như vậy là Danny đã bị chạm trán ngay khi cậu vừa bước ra khỏi quán cà phê để đi bộ về phía chiếc xe. Có lẽ một kẻ nào đó đã hiện ra trong bóng tối và rút súng ngay khi Danny vừa mở cửa xe. Chúng tôi không biết chính xác, nhưng rất có thể cậu đã bị ép lái xe đi tiếp một đoạn, đến cái nơi mà cậu bị buộc phải đi bộ tới triền đồi hoang vu, rậm rạp kia rồi chết ở đó.
- Làm sao cho con chó ngu xuẩn này im miệng đi được nhỉ. - Marino đứng dậy - Đừng đi đâu nhé. Tôi sẽ quay lại bây giờ.
Anh bước sang đường về chỗ đậu xe của mình và mở cốp sau. Lúc quay lại, anh cầm theo một túi giấy to màu nâu mà cảnh sát thường dùng để thu thập chứng cớ. Tôi mở túi giấy còn anh khéo léo dùng chiếc lược và cây bút gắp chiếc túi của Danny thả vào trong.
- Tôi biết là mình nên mang cái túi này đến phòng bảo quản nhưng ở đó họ không thích lưu trữ đồ ăn. Hơn nữa cũng không có tủ lạnh.
Giấy kêu loạt soạt khi anh gấp mép túi lại. Tiếng bước chân của chúng tôi lệt xệt trên vỉa hè.
- Mẹ kiếp, trời hôm nay còn lạnh hơn là chui vào tủ lạnh. - Anh tiếp tục - Nếu tìm thấy dấu vân tay thì chỉ có thể là của cậu ta thôi. Nhưng dẫu sao tôi vẫn đến phòng khoa học để kiểm tra.
Anh cất cái túi vào cốp xe, mà tôi biết chắc là anh vẫn thường xuyên lấy đó làm nơi đựng chứng cớ. Đối với Marino, sự miễn cưỡng tuân theo những nguyên tắc của ngành không chỉ dừng lại ở chuyện mặc đồng phục. Tôi nhìn quanh con phố tối tăm với hàng xe đậu dài dằng dặc.
- Chuyện gì đã xảy ra bắt đầu từ lúc này? - Tôi lên tiếng.
Marino cũng nhìn quanh, im lặng. Rồi cuối cùng anh nói:
- Cô có nghĩ là vì chiếc xe Benz của cô không? Cô có cho rằng đấy chính là động cơ không?
- Tôi không biết.
- Đây cũng có thể là một vụ cướp. Chiếc xe khiến thằng bé trông có vẻ giàu có mặc dù không phải như thế.
Một lần nữa tôi lại bị giày vò bởi cảm giác có lỗi.
- Nhưng tôi vẫn nghĩ có lẽ nó đã gặp kẻ nào đó mà nó đã hẹn.
- Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn nếu nó làm điều gì đó không tốt. - Tôi nói - Có lẽ sẽ dễ thở hơn cho tất cả chúng ta bởi vì sau đó chúng ta có thể trách nó vì vậy mà đã bị sát hại.
Marino im lặng nhìn tôi.
- Thôi cô về đi ngủ đi. Cô có muốn tôi đưa về không?
- Cảm ơn anh, tôi sẽ ổn thôi.
Nhưng tôi không cảm thấy ổn, thực sự không ổn. Con đường dài hơn và tối tăm hơn bao giờ hết. Rồi bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vụng về một cách bất bình thường trong mọi động tác. Thậm chí lúc kéo cửa sổ xuống ở trạm soát vé hay đảo tay lái đều trở nên khó khăn. Tôi quẳng thứ gì vào sọt rác cũng trượt, thậm chí có xe bóp còi đằng sau cũng khiến tôi bị giật mình. Tôi đã trở nên mất kiểm soát đến nỗi cảm thấy không gì có thể làm cho mình trở lại bình an được nữa, kể cả rượu whiskey. Tôi về đến nhà lúc một giờ sáng và người gác cổng mở cửa cho tôi với vẻ khó chịu ra mặt. Tôi hy vọng anh ta cũng có nghe qua tin tức và biết được tôi vừa ở đâu về. Lúc đưa xe vào sân nhà, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc Suburban của Lucy đã đậu ở đó.
Lucy đang ở tầng trên và nom có vẻ như đã bình thường trở lại. Nó đang nằm trên ghế sôpha trong phòng khách. Lò sưởi được bật lên, chăn đắp ngang đùi và trên ti vi, Robin William đang vui nhộn trong một màn trình diễn.
- Có chuyện gì thế? - Tôi ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh - Làm sao xe của cháu lại về đây được?
Nó đeo kính và đang đọc một cuốn sách nghiên cứu do FBI phát hành.
- Dịch vụ chuyển điện thoại của dì gọi mà. Cái cậu lái xe hộ cháu đã đến văn phòng dì nhưng chẳng thấy trợ lý của dì đâu. Tên cậu ta là gì ấy nhỉ, có phải Danny không? Thế nên cái cậu đi xe của cháu đã gọi điện, tiếp theo là chuông điện thoại ở đây reo. Cháu đã bảo cậu ta lái xe đến trạm bảo vệ và gặp nhau ở đó.
- Nhưng sao lại thế được? Thậm chí dì còn chưa biết tên người này kia mà. Cậu ta có thể là người quen của Danny. Danny thì lái xe của dì. Cả hai đã định để xe của dì và cháu ở sau văn phòng. - Tôi dừng lại và nhìn Lucy - Lucy, cháu có đoán được chuyện gì không? Cháu có biết tại sao dì lại về muộn thế này không?
Con bé cầm điều khiển tắt ti vi.
- Tất cả những gì cháu biết là dì bị người ta gọi đi vì một vụ nào đó. Trước khi đi dì cũng bảo cháu thế mà.
Tôi kể cho con bé nghe tất cả. Giải thích Danny là ai, đã bị giết hại ra sao, tôi cũng kể về chiếc xe của tôi và mọi chi tiết khác.
- Lucy, cháu có đoán ra được cái người đến trả xe cho cháu là ai không?
- Cháu không biết. - Nó ngồi hẳn dậy - Một thanh niên người Tây Ban Nha tên Rick. Cậu ta đeo một chiếc khuyên tai, tóc ngắn, trông cỡ khoảng hai mươi hai hay hai mươi ba gì đó. Cậu ta cũng rất lịch sự và tốt bụng.
- Giờ nó đâu rồi? Cháu không chỉ nhận xe không thôi chứ?
- Ồ không, cháu có đưa cậu ta về bãi xe buýt. George đã chỉ đường cho cháu đến đó.
- George ư?
- Anh bảo vệ ấy. Cháu đoán lúc ấy cũng gần chín giờ.
- Rồi Rick quay về Norfolk à?
- Cháu cũng không biết cậu ta đã làm gì. Lúc lái xe đưa cậu ấy ra bến thì cậu ta cũng có bảo cháu rằng chắc chắn Danny sẽ phải có mặt ở đấy. Có thể cậu ta không đoán ra chuyện gì.
- Lạy Chúa. Hy vọng cậu ta không đoán ra trừ phi đọc bản tin trên báo. Hy vọng cậu ta không có mặt ở đó. - Tôi nói.
Tôi hình dung Lucy ở một mình trên xe với người lạ mặt này và lòng đầy sợ hãi. Hình ảnh cái đầu của Danny lại hiện ra trong óc. Thậm chí tôi còn cảm thấy xương vỡ nát qua đôi găng dính đầy máu.
- Rick bị coi là kẻ tình nghi à? - Lucy ngạc nhiên.
- Vào lúc này thì bất kỳ ai có liên quan đều bị đưa vào diện tình nghi.
Tôi nhấc máy trên quầy bar. Marino cũng đang ở nhà và trước khi tôi kịp nói gì thì anh đã thông báo.
- Chúng tôi đã tìm thấy vỏ đạn.
- Tuyệt. - Tôi cảm thấy nhẹ người được đôi chút - Ở đâu vậy?
- Chỗ mà cô đứng trên đường cái cũng có thể nhìn thấy. Trong một bụi cây chỉ cao khoảng một mét, phía bên tay phải lối mòn, ngay chỗ bắt đầu có vết máu ấy.
- Và đó là viên đạn một phát trúng ngay. - Tôi nói.
- Chắc chắn là như thế. Trừ phi cả Danny và tên giết người đều đi giật lùi xuống dốc. Thằng con hoang này đã dự trù trước chuyện này. Nó bắn bằng khẩu 45, loại súng trường Winchester.
- Loại có thể tàn sát.
- Cô nói đúng. Kẻ nào đó muốn chắc chắn rằng Danny sẽ phải chết.
- Marino, lúc tôi Lucy đã gặp bạn của Danny.
- Ý cô là cái cậu đã lái xe hộ nó à?
- Ừ. - Tôi kể lại mọi thông tin chi tiết.
- Có lẽ điều này sẽ làm sáng tỏ thêm một vài vấn đề nữa. Hai cậu bé này đã chia tay trên phố và trong đầu Danny chẳng nghi ngờ gì cả khi chỉ đường cho bạn cũng như cho số điện thoại.
- Có thể nhờ người tìm hiểu xem Rick là ai trước khi cậu ta biến mất không? Có thể chặn cậu ta lại khi vừa ra khỏi xe buýt? - Tôi hỏi.
- Tôi sẽ gọi cho phòng cảnh sát Norfolk. Dù sao tôi cũng sẽ đến đó vì cũng phải có người thông báo tin dữ cho gia đình Danny trước khi họ nghe được qua báo đài.
- Gia đình cậu ấy sống ở Chesapeake cơ. - Tôi báo cho anh tin không vui lắm ấy và biết rằng mình cũng sẽ phải đích thân nói chuyện với họ.
- Đừng lo, tốt nhất là cô nên gọi cho tiến sĩ Mant trước.
Tôi cố gắng gọi tới căn hộ của mẹ anh ấy ở London nhưng chẳng có ai nhấc máy nên đành phải để lại lời nhắn khẩn cấp. Có quá nhiều cuộc gọi cần phải thực hiện và tôi cảm thấy như đã kiệt sức. Tôi ngồi xuống cạnh Lucy trên ghế sôpha.
- Cháu thế nào rồi? - Tôi hỏi.
- Ồ, cháu đã đọc cuốn Kinh Thánh nhưng cháu chẳng thấy được tiếp thêm sức mạnh gì cả.
- Dì hy vọng một lúc nào đó sẽ như vậy.
- Cơn đau đầu của cháu vẫn cứ dai dẳng như thế.
- Cháu đáng bị như thế lắm.
- Dì nói đúng lắm. - Nó day day hai bên thái dương.
- Tại sao cháu lại làm vậy sau tất cả những gì cháu đã trải qua? - Tôi chẳng thể giúp được gì ngoài việc cứ đặt ra những câu hỏi.
- Cháu luôn không biết tại sao. Có lẽ bởi vì lúc nào cháu cũng phải gồng mình lên. Nhiều đặc nhiệm khác cũng thế mà. Bọn cháu phải chạy, phải nâng, phải làm mọi thứ cho đúng. Rồi đến tối thứ Sáu thì tất cả đều kiệt sức.
- Ồ, chí ít thì cháu cũng đang được ở một nơi an toàn để xả stress.
- Dì chưa bao giờ bị mất kiểm soát à? - Nó bắt gặp ánh mắt của tôi - Bởi vì cháu chưa bao giờ nhìn thấy dì như vậy.
- Dì không bao giờ muốn cháu nhìn thấy điều đó. Cháu đã chứng kiến mẹ cháu như vậy và cháu cần có một người nào đó mang lại cho cháu cảm giác bình yên.
- Nhưng dì vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.
- Sao kia? Cháu muốn biết dì đã từng say xỉn bao giờ chưa ư?
Nó gật đầu.
- Đó không phải là thứ đáng để tự hào đâu. Dì phải đi ngủ đây. - Tôi đứng dậy.
- Cũng phải hơn một lần chứ? - Tiếng Lucy với theo đằng sau.
Tôi dừng lại ở cửa và quay mặt về phía con bé.
- Lucy, suốt quãng đời dày dặc khó khăn của dì, hầu như chưa có chuyện gì mà dì chưa trải qua cả. Dì cũng chưa bao giờ phán xét cháu về bất cứ điều gì mà cháu đã làm. Dì chỉ thấy lo lắng khi cứ nghĩ rằng hành vi của cháu đang dẫn cháu đến những bước ngoặt tồi tệ. - Dù sao tôi cũng lại nói nhẹ đi một chút.
- Lúc này dì cũng đang lo lắng cho cháu ư?
Tôi hơi mỉm cười.
- Dì sẽ lo lắng cho cháu trong suốt quãng đời còn lại.
Tôi về phòng và đóng cửa. Tôi để khẩu Browning cạnh giường và uống một viên Benadryl để khỏi phải thức nốt vài tiếng còn lại. Khi tôi thức dậy thì đã bình minh, đèn bàn vẫn còn bật. Tôi ngồi hẳn dậy, nhìn thấy tờ nhật báo của Hiệp Hội quán bar Hoa Kỳ vẫn còn đang đặt trên bụng. Tôi xuống sảnh và ngạc nhiên khi thấy cửa phòng Lucy mở toang, giường chiếu còn nguyên. Nó cũng không nằm trên ghế sôpha phòng khách. Tôi vội vào phòng ăn ở đằng trước, rồi nhìn qua cửa sổ thấy khoảng sân lát gạch trống trơn, chẳng có gì ngoài sương mù. Hiển nhiên là chiếc Suburban đã được lái đi từ lúc nào rồi.
- Lucy! - Tôi thì thầm như thể nó sẽ nghe thấy lời tôi vậy - Đồ khốn, Lucy.