Dịch giả: Di Li
Chương 2

     ất lâu sau khi đại tá Green biến mất vào tòa nhà có hình cái mỏ neo ở mặt trước, tôi vẫn ngồi nguyên trên cầu cảng, cố gắng khoác bộ đồ lặn lên người. Cách đó không xa, vài nhân viên cứu hộ đã chuẩn bị chiếc xuồng đáy bằng mà họ neo sẵn ở chỗ đóng cừ. Các công nhân bãi tàu vẫn đi lại nhìn ngó đầy tò mò và dưới sàn lặn, có hai người mặc đồ lặn màu xanh lam đang thử bộ đàm và kiểm tra cẩn thận từng trang thiết bị lặn, trong đó có cả đồ của tôi nữa.
Tôi quan sát hai thợ lặn nói chuyện với nhau trong lúc tháo đường ống dẫn và thắt đai lưng nhưng không luận ra được một từ nào. Thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn lên chỗ tôi và tôi ngạc nhiên khi một trong số họ quyết định trèo thang lên cầu. Anh ta bước về phía tôi rồi ngồi xuống bên cạnh trên mặt sàn lạnh giá.
- Chỗ này có người ngồi chưa vậy? - Đó là một người đàn ông da đen trẻ đẹp, có thân hình như vận động viên Olympic.
- Có nhiều người muốn ngồi đây lắm nhưng tôi lại chẳng biết họ ở đâu. - Tôi tiếp tục vật lộn với bộ đồ nhái - Mẹ kiếp, sao tôi ghét những thứ này thế.
- Cứ coi như chị đang chui vào một cái săm ô-tô thôi mà.
- Ừ, đúng là một lời động viên lớn lao.
- Tôi cần trao đổi với chị về các thiết bị liên lạc dưới nước. Chị đã từng sử dụng chúng rồi chứ? - Anh ta hỏi.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt có vẻ quan trọng của anh ta.
- Anh là vận động viên nhà nghề à?
- Gì thế, tôi ở bên Hải quân. Và tôi chẳng biết gì về chị nhưng chắc chắn là tôi không định chúc mừng năm mới theo kiểu này đâu. Tôi không biết tại sao người ta lại cứ muốn lặn xuống con sông này trừ phi họ có phép thần để biến thành con nòng nọc rúc đầu vào vũng bùn hoặc là máu người ta thiếu chất sắt đến nỗi phải xuống hút hết đám rỉ sét dưới kia.
- Anh sẽ bị uốn ván với cái đống rỉ sét ấy đấy. - Tôi nhìn quanh - Còn ai ở đây thuộc đội của Hải quân nữa không?
- Hai người đang đứng chỗ xuồng cứu hộ là một đội. Không kể ông điều tra gan dạ bên Sở điều tra tội phạm Hải quân thì cậu Ki Soo dưới sàn lặn kia là thành viên thứ hai của đội tôi. Ki giỏi lắm. Cậu ấy là bạn thân của tôi đấy.
Anh ta ra hiệu cho Ki Soo rằng mọi thứ ổn rồi. Ki cũng làm thế đáp lại khiến tôi thấy mọi chuyện này khá thú vị và khác biệt so với những gì mà tôi đã trải nghiệm.
- Giờ thì nghe đây. - Anh chàng mới quen nói như thể đã làm việc cùng tôi từ nhiều năm nay vậy - Nếu chị chưa bao giờ sử dụng các thiết bị liên lạc này thì phức tạp lắm đấy. Rất nguy hiểm.
Vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc.
- Tôi dùng quen rồi. - Tôi khẳng định vậy dù trong lòng không kém phần căng thẳng.
- Ồ, chị sẽ phải làm quen nhiều hơn với nó. Bởi vì cũng giống như một người bạn lặn cùng, nó có thể cứu sống chị. - Anh ta dừng lại - Nhưng cũng có thể giết chết chị.
Tôi đã từng sử dụng thiết bị liên lạc dưới nước trong lần lặn duy nhất trước đây và vẫn còn chưa hết hoàn hồn vì phải đeo một chiếc mặt nạ lặn bó chặt nối với một ống nhỏ mà lại không có van. Tôi rất lo nếu như nước tràn vào mặt nạ và rồi tôi sẽ phải lột nó ra trong lúc điên cuồng sờ soạng tìm nguồn dưỡng khí hay chỉ vớ được những con bạch tuộc.
- Tôi sẽ ổn thôi. - Tôi lại khẳng định lần nữa.
- Tuyệt, tôi nghe nói chị rất chuyên nghiệp. Nhân tiện đây, tôi tên là Jerod còn chị thì tôi biết rồi. - Anh ta ngồi khoanh chân như đạo sĩ rồi ném những viên sỏi xuống nước và có vẻ thích thú với những gợn sóng lăn tăn đang tỏa dần ra xung quanh chỗ vừa ném - Tôi đã nghe nhiều chuyện rất hay về chị và nếu vợ tôi mà phát hiện ra tôi gặp chị thế này, chắc chắn cô ấy sẽ ghen đấy.
Tôi không biết tại sao một thợ lặn ngành Hải quân lại nghe được câu chuyện nào về tôi ngoài những tin tức chẳng mấy hay ho trên báo. Nhưng câu nói của anh ta có vẻ làm dịu tâm trạng nặng nề trong tôi và khi tôi định nói điều này thì anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn xuống sàn lặn cùng lúc Ki Soo cũng nhìn lên.
- Tiến sĩ Scarpetta. - Jerod vừa nói vừa đứng lên - Tôi nghĩ chúng tôi đã sẵn sàng cho điệu vũ Rock & Roll rồi. Chị thế nào?
- Tôi sẵn sàng. - Tôi cũng đứng lên - Làm thế nào để tiến thẳng đến mục tiêu đây?
- Cách tốt nhất, mà thực ra là cách duy nhất, là chị phải lần theo đường ống của gã đó xuống dưới.
Chúng tôi đứng ra sát cầu cảng và anh ta chỉ chiếc xuồng.
- Tôi đã xuống đây rồi, và nếu chị không lần theo đường ống thì không có cách nào để tìm ra cái xác. Chị đã bao giờ lội qua một ống cống ngầm mà lại không mang theo đèn chưa?
- Chưa bao giờ.
- Thế thì chị chưa trải qua rồi. Lát nữa sẽ giống như thế đấy.
- Theo như anh biết thì chưa ai động vào cái xác chứ? - Tôi hỏi.
- Chưa ai đến gần nó trừ tôi.
Anh ta quan sát tôi mặc áo vét lặn và nhét đèn pin vào túi.
- Tôi không định gàn chị đâu nhưng thực sự là trong tình huống này đèn pin chỉ có làm cản đường thêm mà thôi.
Nhưng tôi vẫn quyết định mang theo nó với nỗ lực chuẩn bị tối đa cho mình. Tôi và Jerod trèo thang xuống chỗ sàn lặn để hoàn tất nốt khâu chuẩn bị. Tôi lơ đi những ánh mắt nhòm ngó ngang nhiên của mấy gã công nhân bến tàu khi thấy tôi thoa kem xả vào tóc và kéo chiếc mũ cao su lên. Tôi giắt thêm một con dao vào mé trong đùi rồi nhanh chóng thắt chiếc đai lưng lặn nặng bảy kilôgram quanh ngực. Tôi kiểm tra nút thắt an toàn của nó rồi đeo găng tay.
- Tôi đã sẵn sàng. - Tôi bảo Ki Soo.
Anh ta cầm thiết bị liên lạc và bộ điều khiển sang cho tôi.
- Tôi sẽ gắn ống dưỡng khí vào mặt nạ cho chị. - Anh ta nói bằng giọng vô cảm - Tôi biết là chị đã từng sử dụng mấy thứ này.
- Đúng thế. - Tôi nói.
Anh ta ngồi xổm cạnh tôi và hạ thấp giọng như thể chúng tôi đang có âm mưu bí mật.
- Chị, Jerod và tôi sẽ liên lạc với nhau qua bộ đàm.
Trông chúng giống như những chiếc mặt nạ khí ga đỏ rực với chiếc giáp năm đai đằng sau. Jerod cũng chạy lại giúp tôi đeo bình dưỡng khí trong khi Ki Soo tiếp tục giảng giải.
- Chị biết đấy. - Ki Soo nói tiếp - Chị vẫn cứ thở bình thường và sử dụng nút đàm thoại này trên ống thở nếu như muốn liên lạc. Giờ thì chúng ta cần phải cài cái này thật gọn gàng và chắc chắn vào mũ lặn của chị. Đây, chị phải vén tóc vào cho thật gọn và để tôi xem nó đã được gài chặt đằng sau chưa.
Lúc chưa xuống nước thì tôi chúa ghét mấy cái máy bộ đàm này vì có nó tôi rất khó thở. Tôi cố gắng nuốt không khí khi nhìn hai người bạn lặn đồng hành qua lớp nhựa, những người mà tôi sẽ phải gửi gắm mạng sống của mình.
- Sẽ có hai người cứu hộ ở trên thuyền và họ điều khiển giúp chúng ta qua chiếc máy biến năng sẽ được hạ dần xuống nước. Chúng ta có nói gì với nhau thì những người trên mặt nước cũng sẽ nghe thấy được. Chị rõ rồi chứ gì? - Ki Soo nhìn tôi và tôi hiểu rằng điều đó là hàm ý cảnh báo.
Tôi gật đầu, hơi thở bập bùng nặng nhọc trong lỗ tai.
- Chị đã muốn xỏ chân nhái vào chưa?
Tôi lắc đầu chỉ xuống nước.
- Thế thì chị cứ xuống trước đi rồi tôi sẽ quẳng xuống cho chị.
Trọng lượng hơn 35 kilôgram trở nên nặng nề hơn khi tôi bước đi. Tôi cẩn trọng bước ra rìa sàn lặn và kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng mặt nạ vẫn gài chặt trên mũ trùm của tôi. Những thiết bị bảo vệ bằng catot trông như vây cá bông lau chìa ra từ những con tàu khổng lồ bất động. Mặt nước gợn sóng trong gió. Tôi gồng mình lên cho cái khâu dễ mất nhuệ khí nhất. Đầu tiên, nước lạnh làm tôi phát choáng, và cơ thể tôi phải rất lâu nữa mới có thể làm ấm chỗ nước lọt vào trong qua lớp áo cao su khi tôi đạp chân nhái. Tệ hơn là tôi còn không thể nhìn thấy bảng điều khiển và la bàn của nó nữa. Bàn tay tôi giơ ra trước mặt cơ hồ cũng không nhìn thấy. Giờ thì tôi hiểu là tại sao chiếc đèn pin kia lại trở nên vô dụng. Bùn đất trong nước triệt tiêu ánh sáng như một chiếc máy hút khổng lồ khiến tôi cứ một lúc lại phải nổi lên mặt nước để lấy lại bình tĩnh trong khi bơi về phía ống dây thả xuống từ chiếc xuồng và biến mất dưới mặt nước.
- Mọi người, nghe rõ không? - Giọng Ki Soo phát ra từ ống nghe chói vào hộp sọ.
- Nghe rõ. - Tôi nói qua ống thở và cố gắng thư giãn trong lúc khỏa đều chân dưới nước.
- Chị vẫn bám theo đường ống đấy chứ? - Lần này là giọng của Jerod.
- Tôi đang bắt được nó đây rồi.
Đường ống này như đang bị kéo căng bị cách kỳ quặc và tôi cố gắng không chạm mạnh vào nó.
- Cứ lần theo nó mà lặn xuống. Có lẽ độ hơn chín mét. Chắc là cái xác đang nổi ngay dưới chỗ ấy thôi.
Tôi bắt đầu xuống, thỉnh thoảng phải ngừng lại để cân bằng áp suất trong tai và cố gắng đè bẹp nỗi kinh hoàng. Tôi không nhìn thấy gì. Tim đập như trống trận mặc dù tôi đã cố gắng thư giãn và hít thở sâu. Trong khoảnh khắc, tôi ngừng lại và nổi lên trong khi mắt nhắm tịt và từ từ hít thở. Sau đó tôi lại tiếp tục lần theo đường ống và lại bị cơn sợ hãi tấn công lần nữa khi một dây cáp rỉ đột ngột xuất hiện cản đường tôi.
Tôi cố gắng chui qua nó nhưng không thể biết nó từ đâu ra và dẫn đi đâu. Lúc này tôi bị nổi không theo ý muốn trong khi lẽ ra có thể sử dụng nhiều trọng lượng hơn từ thắt lưng hay những chiếc túi của áo lặn. Sợi dây cáp kéo giật tôi lại đằng sau và cứa mạnh vào chân van. Tôi cảm thấy máy điều khiển tắc lại như thể có ai đó chụp lấy nó từ đằng sau và thùng khí lỏng ra bắt đầu xệ xuống lưng, kéo rê tôi đi theo nó. Tay nới chiếc đai trên áo vét lặn, tôi nhanh chóng tìm cách thoát khỏi sợi dây cáp và tất cả mớ rối bòng bong này mà tôi chưa hề được huấn luyện.
- Mọi thứ ổn chứ? - Giọng Ki Soo lại vang lên trong lớp mặt nạ của tôi.
- Gặp chút vấn đề kỹ thuật. - Tôi đáp lại.
Tôi thả bình khí xuống giữa hai chân rồi cưỡi lên nó để nổi lên như thể đang lái một quả rocket trong không gian âm u và lạnh giá. Tôi điều chỉnh lại mấy chiếc đai và đẩy lui được cơn sợ hãi.
- Có cần giúp đỡ không?
- Không. Coi chừng mấy sợi dây cáp đấy nhé. - Tôi đáp.
- Chị mới phải cẩn thận với mọi thứ.
Lúc lùa tay vào áo vét lặn, trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ rằng có vô số nguyên nhân khiến một mạng người kết thúc ở đây. Tôi lật ngửa lưng rồi nhẹ nhàng chui qua đoạn cáp.
- Ổn chưa? - Giọng Ki Soo lặp lại.
- Ổn. Có mà anh đang quấy nhiễu thì đúng hơn.
- Làm phiền hơi nhiều nhỉ. Dưới này mênh mông thế nhưng chúng tôi đang theo sát đằng sau nhé. Chị có muốn chúng tôi lại gần hơn không?
- Chưa cần. - Tôi đáp.
Họ vẫn thận trọng duy trì khoảng cách với tôi vì họ biết tôi muốn tập trung nghiên cứu cái xác mà không bị phân tán tư tưởng. Vì thế chúng tôi không cần phải cản đường nhau. Tôi từ từ tụt xuống sâu hơn, gần chạm đáy. Tôi nhận ra đường ống đã bị mắc kẹt, hèn gì nó căng như vậy. Tôi chưa biết sẽ di chuyển tiếp như thế nào, nên thử bơi tầm một mét sang bên trái. Đúng lúc ấy thì có thứ gì đó chạm khẽ vào người tôi. Tôi quay lại và đối mặt với cái xác. Thi thể của cậu ta nảy lên khi tôi vô thức giật lùi lại. Cái xác đang trôi lừ đừ ở đầu ống. Cánh tay mặc áo cao su dang lên trước như người mộng du khi cú giật lùi của tôi khiến cậu ta trôi theo.
Tôi để cái xác trôi lại gần trong khi nó tiếp tục trồi trụt thêm vài lần nữa. Nhưng giờ thì tôi đã hết sợ vì không còn bị bất ngờ nữa. Trông dáng vẻ của cái xác như đang muốn gây sự chú ý với tôi hoặc đang mời tôi khiêu vũ giữa bóng tối địa ngục dưới lòng sông này. Tôi vẫn duy trì chế độ không nổi, chỉ thỉnh thoảng di chuyển chân nhái nhẹ nhàng đủ để không khuấy động đáy sông hay bị mảnh vỡ tàu đắm rỉ sét nào đó cứa vào người.
- Tôi tìm thấy cái xác rồi. Hay nói đúng hơn là anh ta tìm thấy tôi. - Tôi ấn nút đàm thoại - Anh vẫn theo sát đấy chứ?
- Có chứ. Chúng tôi chỉ ở trên chỗ chị ba mét thôi. Chúng tôi sẽ cứ chờ ở đây nhé.
- Chờ một vài phút nữa thôi. Rồi chúng ta sẽ cho cậu ta nổi lên.
Tôi thử bật đèn pin lần cuối cùng, trong trường hợp cấp thiết, nhưng nó vẫn tỏ ra vô dụng. Và tôi nhận ra rằng mình chỉ có thể nhìn hiện trường bằng tay mà thôi. Cất cây đèn trở lại túi áo lặn, tôi đưa bàn điều khiển lên gần sát mặt nạ. Tôi đã lặn xuống khoảng chín mét và tiêu hết hơn nửa bình dưỡng khí. Tôi bắt đầu trôi lơ lửng quanh khuôn mặt của xác chết, và qua lớp bùn tăm tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy hình khối lờ mờ của thi thể và mái tóc tuột khỏi mũ lặn đang lềnh bềnh tự do.
Tôi nắm lấy vai cậu ta và thận trọng lần quanh bụng để kiểm tra đường ống. Cái ống thở này được luồn qua đai trọng lượng và tôi bắt đầu sờ lần xem nó bị kẹt vào cái gì. Cách đó gần ba mét, một cái chân vịt han gỉ khổng lồ đang chờn vờn trước mắt. Tôi chạm tay vào miếng sắt thành tàu bám đầy những động vật chân tơ, cố gắng định vị thân mình để không nổi lên gần hơn. Tôi không muốn bị trôi xuống đáy con tàu có diện tích bằng cả sân chơi để rồi lại phải quờ quạng tìm đường thoát thân trước khi hết sạch dưỡng khí.
Đường ống bị rối tung lên ở đó và tôi phải lần theo để xem nó có bị gập hay ép ở đoạn nào hay không khiến cho dưỡng khí bị cắt đột ngột, nhưng không thấy vấn đề gì cả. Thực ra thì trong khi thử gỡ nó ra khỏi chân vịt, tôi thấy việc đó chẳng khó khăn gì. Chẳng có lý do gì để người này không thể tự giải thoát mình. Và tôi đã nghĩ đến tình huống đường ống thở bị mắc vào đó sau khi cậu ta chết.
- Đường ống thở bị kẹt vào một trong những con tàu dưới này. - Tôi lại bật bộ đàm lên - Tôi chẳng biết là tàu nào.
- Có cần trợ giúp không? - Lần này là giọng Jerod.
- Không, tôi làm được rồi. Anh bắt đầu kéo lên được rồi đây.
Tôi cảm thấy đường ống chuyển động.
- OK, tôi sẽ áp tải cái xác lên. - Tôi nói - Các anh cứ kéo thế là được. Cứ từ từ thôi.
Tôi ôm phần thân dưới của cái xác từ đằng sau và bắt đầu quẫy cẳng chân và mắt cá thay vì chuyển động hông do tư thế bị hạn chế.
- Rất thoải mái. - Tôi nói vào bộ đàm, vì tốc độ nổi của tôi lúc này chỉ chừng ba chục xăngtimét một giây - Chậm thôi, chậm thôi.
Thỉnh thoảng tôi lại ngước nhìn lên nhưng chẳng thể biết được mình đang ở đâu mãi cho đến lúc trồi khỏi mặt nước. Tôi thấy bầu trời đã vần vũ những đám mây đen kịt và xuồng cứu hộ thì đang dập dờn ngay cạnh. Vướng víu bởi chiếc áo vét lặn của cả tôi và cái xác, tôi lật úp thi thể nạn nhân trên mặt nước và tháo đai trọng lượng, suýt nữa đánh rơi vì nó nặng quá. Nhưng tôi vẫn cố cầm nghiêm chỉnh để đưa cho các nhân viên cứu hộ vẫn đang mặc đồ lặn với vẻ như biết rõ họ đang làm gì trong chiếc thuyền đáy bằng cũ kỹ ấy.
Jerod, Ki Soo và tôi phải để nguyên mặt nạ vì chúng tôi còn phải bơi về phía sàn lặn. Chúng tôi vẫn nói chuyện qua bộ đàm và thở bằng bình dưõng khí trong khi cho cái xác vào trong một chiếc giỏ lồng gà. Chúng tôi đẩy nó lại gần chiếc thuyền rồi giúp các nhân viên cứu hộ kéo lên trong khi nước nhỏ giọt khắp mọi nơi.
- Chúng ta cần phải tháo mặt nạ của cậu ta ra. - Tôi nói và ra hiệu cho các nhân viên cứu hộ.
Họ có vẻ lúng túng và thấy rõ là máy biến năng để đâu chứ không ở chỗ họ. Chẳng ai nghe thấy chúng tôi nói gì cả.
- Chị phải gỡ mặt nạ ra? - Một nhân viên cứu hộ vừa hét to vừa tiến về phía tôi để định giúp tôi tháo mặt nạ.
Tôi xua tay lắc đầu. Tay túm lấy mạn tàu, tôi rướn hết sức đu lên để với được tay vào trong lồng. Tôi kéo mặt nạ của cái xác ra, dốc hết nước và đặt nó xuống cạnh cái đầu còn đang trùm mũ lặn với những món tóc dài ướt sũng tuột ra ngoài. Rõ ràng là tôi có biết cậu ta, cho dù mắt cậu ta đã thâm quầng mọng nước. Tôi biết cái mũi cao, bộ râu sẫm màu bao quanh cặp môi dày này. Tôi đã nhận ra cậu phóng viên luôn rất tử tế với tôi.
- Ổn rồi chứ? - Một nhân viên cứu hộ nhún vai.
Tôi phác một cử chỉ rằng mọi sự tốt rồi cho dù tôi có thể nói rằng họ chẳng hiểu gì về cái điều quan trọng mà tôi vừa làm. Lý do của tôi có tính chất cá nhân, vì càng để lâu chiếc mặt nạ ép vào da sẽ càng gây mất tính đàn hồi và khiến nhân dạng méo mó đi. Điều này không phải là mối quan tâm hàng đầu đối với các điều tra viên hay nhân viên cấp cứu, nhưng sẽ có ý nghĩa đối với những người thân muốn ngắm khuôn mặt của Ted Eddings lần cuối cùng.
- Mọi người có nghe được không? - Tôi hỏi Ki Soo và Jerod khi chúng tôi đang bập bềnh trên mặt nước.
- Nghe rất rõ. Chị muốn làm gì với đám đường ống này? - Jerod hỏi.
- Cắt rời nó ra chừng hai mét rưỡi từ phần nối với tử thi. Niêm phong đoạn dây đó và bộ điều khiển của anh ta vào trong túi ni lông.
- Tôi có một cái túi an toàn dưới nước ở trong áo vét lặn đây này. - Ki Soo gợi ý.
- Tốt rồi. Dùng cái đó cũng được.
Sau khi làm hết những việc cần làm, chúng tôi nghỉ một lúc, cứ nổi như thế và nhìn chiếc xuồng trên mặt nước đặc quánh. Trong lúc quan sát xem vừa nãy chúng tôi đã lặn xuống đâu, tôi chợt nhận ra rằng cái chân vịt mà ống thở của Eddings đã bị mắc vào thuộc về con tàu Exploiter. Chiếc tàu ngầm này trông có vẻ như được sản xuất trước Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, chắc vào quãng thời gian nổ ra cuộc chiến tranh Triều Tiên và tôi đang tự hỏi liệu có phải nó đã bị lột hết những thứ ngon lành và những phần còn lại chỉ có thể xẻ ra để đem bán phế liệu. Tôi cũng phân vân không biết có phải Eddings lặn xuống đó là vì lý do này không, hay là sau khi chết cậu ta mới bị dạt xuống đây.
Con tàu cứu hộ đã đi được nửa đường sang bờ bên kia chỗ xe cứu thương đang chờ sẵn để mang thi thể vào nhà xác. Jerod phác một cử chỉ “OK” và tôi cũng giơ tay đáp lại cho dù mọi thứ có vẻ như chẳng ổn chút nào hết. Khí lạnh ùa vào khi chúng tôi xì hơi những chiếc áo vét lặn và tiếp tục nhúng mình xuống dòng nước đen ngòm.
Có một chiếc thang bắc từ dưới sông lên sàn lặn và một chiếc nữa dẫn lên cầu cảng. Chân tôi run lẩy bẩy khi trèo lên bởi vì tôi không đủ sức khỏe như Jerod và Ki Soo. Họ vẫn cứ mặc nguyên đồ trên người mà đi lại nhẹ tựa lông hồng. Nhưng tôi tự đã tháo bình khí và áo vét lặn mà không cần nhờ ai giúp. Một chiếc xe cảnh sát rú còi gần chỗ xe tôi đậu và ai đó đang lái chiếc xuồng của Eddings vào bờ. Danh tính của nạn nhân còn đang chờ xác minh nhưng đối với tôi thì chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa.
- Bà thấy sao? - Một giọng nói bất chợt vang lên phía trên.
Tôi ngước lên và thấy đại tá Green đang đứng cạnh một người đàn ông cao gầy trên cầu cảng. Green tỏ ra độ lượng. Ông ta trèo xuống và tỏ thái độ muốn giúp đỡ.
- Nào, đưa bình khí đây tôi cầm cho.
- Tôi chưa chắc chắn được điều gì cho đến chừng nào làm xong thủ tục khám nghiệm tử thi. - Tôi vừa nói vừa đưa cho ông ta bình khí, rồi đến bộ đồ lặn - Cảm ơn. Chiếc xuồng với đoạn ống thở và những thứ khác cũng phải được đưa thẳng đến nhà xác.
- Thế ư? Bà sẽ làm gì với những thứ đó?
- Cái bình khí nén cũng phải được giám định nữa.
- Chắc là bà muốn gột rửa mọi thứ cho sạch sẽ. - Người đàn ông cao gầy nói bằng giọng còn hiểu biết hơn cả Jacques Cousteau [1]. Giọng anh ta nghe rất quen. - Dưới ấy đầy dầu mỡ và rỉ sét.
- Đúng thế thật. - Tôi vừa nói vừa trèo lên cầu cảng.
- Tôi là thám tử Roche. - Anh ta nói liền sau đó. Trông anh ta khá kỳ dị trong chiếc quần jean và áo jacket thể thao - Tôi có nghe nói ống thở của anh ta bị kẹt vào cái gì đó?
- Tôi có nói thế, nhưng tôi đang tự hỏi anh nghe tôi nói câu ấy vào lúc nào? - Giờ thì tôi đang ở trên cầu cảng và chẳng muốn gì khác ngoài việc vác cái đống bẩn thỉu này và bộ đồ lặn ướt sũng vào trong xe.
- Dĩ nhiên rồi, chúng tôi điều hành việc vớt xác mà. - Lần này là giọng Green. Tôi và thám tử Roche ngồi nghe trong tòa nhà kia.
Tôi nhớ lúc nãy Ki Soo đã cảnh báo tôi về việc này. Tôi liếc nhìn xuống dưới sàn lặn chỗ anh và Jerod đang gởi đồ lặn.
- Đường ống bị mắc kẹt. - Tôi trả lời - Nhưng tôi không biết chuyện đó xảy ra khi nào. Có thể là trước lúc cậu ta chết, nhưng cũng có thể là sau.
Roche có vẻ như chẳng thấy điều gì thú vị trước tất cả những chuyện này và anh ta tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi cảm thấy cảnh giác. Anh ta trẻ và khá điển trai, thân hình thanh mảnh, đôi môi đầy đặn và mái tóc quăn tối màu cắt ngắn. Nhưng tôi không thích đôi mắt mà tôi cho rằng quá áp đảo và tự mãn. Tôi tháo mũ trùm đầu và lùa tay vào mái tóc trơn ướt. Anh ta quan sát tôi cởi phéc mơ tuya bộ áo ướt sũng và tụt nó xuống hông. Lớp cuối cùng là bộ đồ nhái liền quần và lớp nước đọng trên da thịt tôi nhanh chóng trở nên lạnh cóng. Tôi bắt đầu lạnh không chịu nổi. Móng tay cũng nhợt cả đi.
- Một nhân viên cứu hộ bảo rằng trông mặt cậu ta có vẻ bị đỏ lên. - Viên đại tá nói khi tôi buộc tay áo bộ đồ lặn ẩm ướt quanh bụng - Tôi không biết tại sao lại như thế.
- Gan bị lạnh. - Tôi đáp.
Ông ta vẫn nhìn tôi chờ đợi.
- Những cái xác bị ngâm lạnh lâu quá sẽ bị hồng lên. - Tôi vừa nói vừa run.
- Tôi biết. Thế nó không...
- Không. - Tôi ngắt lời vì đã bắt đầu không còn muốn nói chuyện nữa - Nó cũng không có ý nghĩa gì quan trọng lắm đâu. Xem nào, có phòng vệ sinh nữ nào để tôi có thể thay đống đồ ướt này ra được không? - Tôi đưa mắt tìm kiếm và chẳng nhìn thấy nơi nào hứa hẹn.
- Ở đằng kia. - Green chỉ về phía chiếc xe moóc nhỏ gần tòa nhà hành chính - Bà có cần thám tử Roche đi cùng hướng dẫn không?
- Không cần.
- Hy vọng là nó không bị khóa. - Green đế thêm vào.
Thôi thì cầu may, tôi nghĩ bụng. Nhưng nó không khóa, chỉ có điều là bẩn khủng khiếp, có mỗi một toilet và một bồn rửa, như thể cả thế kỷ nay người ta không hề cọ rửa bất cứ thứ gì trong này. Cánh cửa dẫn sang phòng vệ sinh nam ở phía bên kia được khóa bằng một sợi xích và chiếc khóa móc, cứ như thể các nam nhân phải vô cùng lo lắng về sự xâm phạm quyền riêng tư vậy.
Trong toilet không có lò sưởi. Tôi cởi quần áo xong thì phát hiện ra là không có cả nước nóng. Tắm nhanh hết sức có thể, tôi vội vàng mặc lại chiếc áo len, rồi đi ủng và đội mũ. Giờ đã một rưõi chiều và có thể Lucy đã về đến nhà Mant rồi. Tôi thậm chí còn chưa làm nước sốt cà chua nữa. Kiệt sức, tôi ao ước khủng khiếp một bữa tắm nước nóng lâu ra trò.
Không thể thoát khỏi Green, ông ta tiễn tôi ra tận xe rồi giúp tôi đặt đồ lặn vào trong cốp. Giờ này chắc chiếc xuồng cũng đã được đưa lên xe moóc và không biết có thẳng tiến đến văn phòng của tôi ở Norfolk chưa. Tôi không nhìn thấy Jerod hay Ki Soo và bụng lấy làm tiếc rằng không được chào tạm biệt họ.
- Khi nào thì bà sẽ tiến hành làm giám định? - Green hỏi.
Tôi nhìn ông ta, một mẫu người điển hình của sự yếu kém mà lại nắm trong tay quyền lực và quân hàm. Ông ta đã cố gắng hết sức dọa dẫm tôi và sau khi thấy những điều đó chẳng mang lại kết quả gì thì lại bắt đầu trở nên thân ái.
- Tôi sẽ làm ngay bây giờ. - Tôi khởi động xe và bật hơi nóng lên hết cỡ.
Ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Hôm nay văn phòng của bà cũng làm việc à?
- Tôi chỉ cần mở nó ra thôi.
Tôi chưa đóng cửa xe và ông ta vịn cả hai cánh tay vào nóc cửa, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm. Ông ta đứng rất gần nên tôi có thể nhìn thấy những gân máu vằn trên gò má và hai cánh mũi, cả những thay đổi sắc tố dưới tác động của ánh mặt trời.
- Bà sẽ gọi cho tôi để thông báo kết quả chứ?
- Khi nào tôi xác định được rõ nguyên nhân và cách thức chết của nạn nhân, nhất định sẽ gọi điện cho ông. - Tôi nói.
- Cách thức? - Ông ta chau mày - Ý bà là vẫn còn những câu hỏi nghi vấn về tai nạn này ư?
- Luôn luôn tồn tại những câu hỏi nghi vấn, thưa đại tá Green. Công việc của tôi là nghi vấn mà.
- Nếu bà tìm thấy một vết dao hay viên đạn sau lưng anh ta, tôi hy vọng bà sẽ gọi cho tôi đầu tiên. - Ông ta nói bằng một vẻ châm biếm mềm mỏng và đưa cho tôi một tấm các.
Tôi vừa lái xe vừa tra số của trợ lý phòng giám định Mant, hy vọng cậu ta đang ở nhà. May thay.
- Danny, tôi là tiến sĩ Scarpetta. - Tôi tự giới thiệu.
- Ồ vâng, thưa bà. - Cậu ta trả lời máy với vẻ ngạc nhiên.
Nhạc Giáng sinh vẫn còn vang lên ở đầu dây bên kia và tôi nghe thấy tiếng người nói lao xao. Danny Webster mới khoảng hơn hai mươi tuổi và vẫn đang sống cùng gia đình.
- Tôi rất tiếc là đã làm phiền cậu vào đêm giao thừa thế này. - Tôi nói - Nhưng chúng tôi đang có một vụ và tôi cần phải làm giám định ngay không được chậm trễ. Giờ thì tôi đang trên đường đến văn phòng.
- Bà cần tôi giúp đúng không? - Giọng cậu ta có vẻ đón bắt được ý trước.
- Nếu cậu có thể giúp được tôi thì tôi không biết phải nói lời cảm ơn như thế nào. Có một chiếc xuồng và một cái xác đang trên đường tới văn phòng như tôi đã nói.
- Không sao đâu, tiến sĩ Scarpetta. - Cậu ta vui vẻ - Tôi sẽ đến ngay.
Tôi cố gắng gọi về nhà nhưng Lucy không nhấc máy, vì vậy tôi bấm mã để kiểm tra tin nhắn trả lời tự động. Có hai tin nhắn, tất cả đều của bạn Mant bày tỏ lời chia buồn. Tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời đen kịt. Trên các xa lộ liên tiểu bang, người người lái xe vội vã hơn mức bình thường. Tôi không biết cháu gái mình có đến trễ hay không và tại sao cô bé lại không gọi gì cả. Lucy mới hai mươi ba tuổi và đã tốt nghiệp học viện của FBI. Tuy nhiên tôi vẫn chưa hết lo lắng cho sự an toàn của nó.
Văn phòng quận Tidewater của tôi nằm ở phần phụ đông đúc, nhỏ hẹp của quần thể bệnh viện Sentara Norfolk. Chúng tôi chung một tòa nhà với Sở Y tế mà không may là lại còn có thêm cả Phòng vệ sinh dịch tễ Thủy sản trong đó nữa. Vì thế lúc nào tôi cũng phải loay hoay đi tìm một chỗ đỗ xe còn trống giữa thứ mùi kinh khủng của đám xác chết đang phân hủy và cá thối rữa, cho dù vào bất cứ thời điểm nào trong ngày và trong năm. Chiếc Toyota cổ lỗ sĩ của Danny đã đỗ sẵn ở đó rồi, và lúc tôi bắt đầu mở cửa thì cũng nhìn thấy luôn chiếc xuồng đang đợi sẵn.
Tôi hạ cửa xuống và đi quanh chiếc xuồng quan sát. Đường ống thở áp suất thấp rất dài được cuộn lại gọn gàng như tôi đã yêu cầu tách phần cuối ống ra. Bộ điều khiển cũng được cho kèm vào trong túi nhựa. Đầu ống kia vẫn gắn liền với chiếc bình khí nén nhỏ được nhồi trong chiếc săm. Gần đấy là một gallon ga với những đồ nghề lặn linh tinh khác và dụng cụ đi thuyền, bao gồm mấy chiếc đai trọng lượng dự phòng, một bình khí, một mái chèo, phao đèn pin, chăn và súng bắn pháo phát tín hiệu.
Eddings cũng gắn thêm một động cơ năm mã lực mà chắc chắn là đã được cậu sử dụng để đi vào vùng cấm. Cái động cơ chính 35 mã lực đã được kéo lùi ra sau và khóa lại, vì thế chân vịt cũng bị nhấc lên khỏi mặt nước. Tôi nhớ lại cái này vẫn nguyên vị trí như lúc tôi nhìn thấy chiếc xuồng ở hiện trường. Nhưng điều làm tôi quan tâm hơn hết thảy là một chiếc vali xách tay bằng nhựa cứng để mở ở trên sàn. Dưới lớp vải lót ướt sũng có những đồ phụ tùng máy ảnh và mấy hộp phim Kodak100. Nhưng tôi lại chẳng hề nhìn thấy máy ảnh hay đèn flash. Tôi hình dung có lẽ chúng đã biến mất vĩnh viễn dưới lòng sông Elizabeth mất rồi.
Tôi đi lên tầng và mở một cánh cửa khác, trong dãy hành lang lát đá trắng, thi thể của Ted Eddings được đựng trong một chiếc túi có khóa kéo đặt trên băng ca gần phòng X-quang. Hai cánh tay cứng đơ khuỳnh ra qua lớp vải nhựa hóa học màu đen của chiếc túi như thể đang cố gắng thoát ra ngoài. Nước cứ chậm rãi nhỏ xuống sàn. Tôi đang định đi tìm Danny thì thấy cậu tập tễnh rẽ vào hành lang, tay bê một ôm khăn. Đầu gối phải của cậu vẫn bọc trong chiếc băng thể thao đỏ chói suốt từ hôm bị chân thương trong trận bóng đá. Và cậu cần có thời gian để hồi phục dây chằng trước.
- Chúng ta cần mang anh ta vào phòng giám định. - Tôi nói - Cậu biết tôi cảm thấy thế nào khi cứ để những cái xác vô thừa nhận ở sảnh không.
- Tôi chỉ sợ có ai đó lẻn vào thôi. - Cậu vừa nói vừa lau chùi bằng mấy chiếc khăn.
- Ồ, những người có mặt ở duy nhất ở đây hôm nay chỉ có tôi với cậu thôi. - Tôi mỉm cười - Nhưng cảm ơn cậu vì đã thận trọng thế, tôi thì chắc chắn không muốn cậu lẻn vào rồi. Thế đầu gối cậu thế nào?
- Tôi không biết nó có khá lên được không nữa. Đã gần ba tháng rồi và tôi vẫn chưa thể đi xuống gác được.
- Cứ kiên trì luyện tập và rồi nó sẽ khá lên thôi. - Tôi lặp lại những gì mà tôi đã nói trước đó - Cậu đã chụp X-quang cái xác chưa?
Danny đã từng làm việc với những xác chết đuối. Cậu ta biết rõ rằng không mấy khi chúng tôi tìm được dị vật hay vết xương gãy mà chỉ có khí tràn màng phổi và sự chèn ép tế bào lồng ngực do áp lực khí tràn ra từ phổi.
- Vâng thưa bà, phim đã ở trong máy tráng rồi. - Rồi cậu ta ngừng lại, thái độ tỏ vẻ không vui - Và thám tử Roche cùng các cảnh sát Chesapeake đang trên đường đến đây. Ông ấy muốn có mặt để xem kết quả.
Mặc dù thông thường tôi vẫn khuyến khích các thám tử đến chứng kiến quá trình giám định những vụ của họ, nhưng Roche không phải người mà tôi muốn nhìn thấy ở đây.
- Cậu quen ông ta à? - Tôi hỏi.
- Hắn đã từng đến đây rồi. Tôi sẽ để bà tự nhận xét về hắn.
Cậu ta đứng thẳng lên và buộc lại mớ tóc sẫm màu vào thành một túm vì có mấy lọn đã tuột ra và xòa vào mắt. Điệu đàng và quyến rũ, trông cậu giống như một gã Cherokee [2] trẻ tuổi với nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt. Tôi vẫn thường tự hỏi không biết sao cậu lại muốn làm việc ở đây. Tôi giúp cậu đẩy cái xác vào phòng giám định, và trong khi cậu cân đo mọi thứ, tôi tranh thủ chui vào phòng tắm để đứng dưới vòi hoa sen một lúc. Lúc tôi đang mặc quần áo thì Marino gọi điện.
- Ai vậy? - Tôi nhấc máy.
- Có đúng là người mà chúng ta đã dự đoán không? - Anh hỏi.
- Phải.
- Cô chuẩn bị làm giám định bây giờ đấy à?
- Tôi sắp bắt đầu. - Tôi đáp.
- Chờ tôi mười lăm phút được không. Tôi gần đến nơi rồi.
- Anh đang đến đây á? - Tôi lúng túng.
- Tôi đang gọi bằng điện thoại trong ô tô đấy thôi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé. Tôi sẽ đến ngay bây giờ thôi.
Trong khi đang tự hỏi chuyện này có nghĩa là gì thì tôi cũng đoán ra rằng hẳn là Marino đã tìm ra được thứ gì đó ở Richmond. Nếu không thì việc anh đến Norfolk chẳng có ý nghĩa gì. Cái chết của Ted Eddings không thuộc thẩm quyền của Marino trừ phi FBI đã sẵn sàng nhúng tay vào. Nhưng ngay cả điều đó thì cũng có ý nghĩa gì chứ.
Cả tôi và Marino đều là cố vấn cho Phòng Phân tích Điều tra tội ác, thường được người ta biết đến nhiều hơn như một đơn vị cứ liệu chuyên hỗ trợ cảnh sát trong những vụ án khó khăn và bất thường. Hàng ngày chúng tôi vẫn làm những vụ ngoài lãnh địa của mình, nhưng chỉ khi nào được mời, và giờ thì hơi sớm để cảnh sát Chesapeake gọi cho FBI.
Thám tử Roche đến trước Marino. Anh ta xách theo một chiếc cặp giấy tờ và yêu cầu tôi đưa cho anh ta áo choàng, găng tay, mặt nạ, mũ và bọc giày. Trong khi anh ta vào phòng tắm để nghễu nghện với những thứ dụng cụ bảo vệ ấy thì tôi và Danny bắt đầu tiến hành chụp ảnh cái xác. Trông Eddings vẫn nguyên xi như lúc nãy, vẫn mặc áo lặn và tiếp tục rỏ nước xuống sàn.
- Anh ta chết đã lâu rồi. - Tôi nói - Nhưng tôi có cảm giác rằng cho dù có bất cứ sự gì xảy ra thì cũng chỉ vừa ngay khi anh ta mới xuống nước thôi.
- Chúng ta có thể biết được chuyện đó xảy ra khi nào không? - Danny vừa nói vừa tra lưỡi dao mổ mới vào cán.
- Đang phỏng đoán rằng sau khi trời tối.
- Trông anh ta có vẻ chưa già lắm.
- Ba mươi hai tuổi.
Cậu ta nhìn kỹ khuôn mặt Eddings và tỏ ra buồn bã.
- Cũng giống như khi những đứa trẻ phải vào đây hay một cầu thủ bóng rổ bị chân thương đầu trong lúc luyện tập mấy tuần trước. - Rồi cậu ta nhìn sang tôi - Có bao giờ điều đó ám ảnh bà không?
- Tôi chẳng bao giờ để cho điều đó ám ảnh bởi vì họ đang cần tôi làm một việc tốt cho họ. - Tôi vừa nói vừa ghi chép.
- Thế còn khi bà đã xong việc thì sao? - Cậu ta liếc mắt.
- Chúng ta không bao giờ xong việc được, Danny. Trái tim chúng ta vẫn cứ đau xót như thế cho đến hết quãng đời còn lại và chúng ta sẽ không bao giờ vĩnh viễn quên được những người từng lưu lại nơi này.
- Bởi vì chúng ta không thể quên được họ. - Cậu nhấc một chiếc xô trong đựng một túi chứa nội tạng đẩy về phía tôi - Ít ra thì chúng ta cũng không thể quên được.
- Nếu chúng ta quên họ thì chúng ta thật tồi tệ. - Tôi nói.
Roche bước ra từ phòng thay đồ, người trông như phi công đeo mặt nạ và mặc quần áo giấy. Anh ta đứng tránh xa chiếc băng ca nhưng lại sát hết cỡ về phía tôi. Tôi bảo.
- Tôi đã xem xét bên trong chiếc thuyền rồi. Anh có chuyển đi thứ gì không đấy?
- Súng và đạn. Tôi mang cả hai theo luôn đây. Ở trong chiếc túi để đằng kia. Chị phải đeo bao nhiêu đôi găng tay thế?
- Thế còn máy ảnh, phim?
- Tất cả vẫn còn nguyên đấy chứ. Trông có vẻ như chị không chỉ đi một đôi găng ấy nhỉ. - Anh ta nghiêng sát hơn. Vai chạm vào vai tôi.
- Tôi đeo hai đôi. - Tôi đứng xích ra xa.
- Tôi nghĩ là mình cũng cần phải đeo thêm đôi nữa.
Tôi cởi khóa đôi ủng đẫm nước của Eddings và bảo:
- Ở trong tủ kia kìa.
Với một đường cắt bằng dao mổ, tôi rạch dọc phần khóa chiếc áo lặn của Eddings vì giờ rất khó cởi ra theo cách thông thường với một cái xác đã cứng đờ. Sau khi đã giải thoát cậu ta khỏi lớp cao su nhân tạo, tôi nhìn thấy da thịt trên cơ thể cũng đỏ ửng lên như da mặt vì bị ngâm lạnh. Tôi gỡ nốt chiếc quần tắm màu xanh da trời. Sau đó tôi và Danny nhấc cậu ta lên bàn giám định. Chúng tôi đã làm cho cánh tay cứng ngắc của cậu ta thu lại được, rồi bắt đầu chụp ảnh.
Eddings không bị thương ở đâu cả ngoại trừ vài vết sẹo cũ, hầu hết là ở đầu gối. Cậu ta còn bị một dị tật bẩm sinh ở đầu dương vật. Đó là tật lệch lỗ tiểu dưới, nghĩa là lỗ tiểu mở ra ở phía dưới dương vật thay vì ở chính giữa. Khuyết tật này chắc chắn đã khiến cậu ta rất lo lắng, đặc biệt là khi còn trẻ. Rồi đến khi trưởng thành, có thể cậu ta sẽ còn thấy xấu hổ đến nỗi không dám quan hệ tình dục nữa.
Tất nhiên, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ trong lúc làm việc cả. Còn hơn thế nữa, tôi luôn thấy cậu ta khá tự tin và hấp dẫn, trong khi một người như tôi hiếm khi bị ai đó hấp dẫn, ít nhất là đám nhà báo. Nhưng tôi cũng biết ngoại hình không ảnh hưởng gì đến việc họ cư xử như thế nào nếu như cả hai đều cô đơn và tôi cố gắng chỉ dừng lại ở đó.
Tôi không muốn nhớ đến hình ảnh khi cậu ta còn sống trong lúc ghi chép các số đo trên biểu đồ gắn trên bảng kẹp. Nhưng một phần tâm trí đã ngăn cản mong muốn đó của tôi. Tôi vẫn cứ nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp cậu ta. Đó là tuần trước lễ Giáng sinh, khi tôi đang ở trong văn phòng ở Richmond, đứng quay lưng về phía cửa và tìm kiếm vài biểu mẫu. Tôi không nghe thấy tiếng bước chân cho tới khi cậu ta lên tiếng, và lúc quay lại, tôi đã thấy cậu đứng ở cửa, ôm một chậu cây Giáng sinh với rất nhiều quả màu đỏ tươi.
- Bà không phiền nếu tôi vào chứ? - Cậu ta hỏi - Hay bà muốn tôi phải đi bộ từ đây ra xe với cái đám này?
Tôi chào cậu ta, trong bụng thầm nghĩ tới sự vô tích sự của những nhân viên ngoài văn phòng. Họ thừa biết phóng viên không được phép vào khu vực khóa chống đạn trừ phi được tôi cho phép, nhưng các nữ thư ký đặc biệt rất yêu quý Eddings. Cậu ta bước vào và đặt chậu cây lên tấm thảm cạnh bàn làm việc. Lúc cậu ta cười, cả khuôn mặt cũng sáng bừng lên theo.
- Tôi chỉ nghĩ rằng nên có thứ gì đó thêm sức sống ở chỗ này. - Đôi mắt xanh nhìn tôi chăm chú.
- Tôi hy vọng đó không phải là một lời phàn nàn về tôi chứ. - Tôi không thể nhịn được cười.
- Bà đã sẵn sàng lật anh ta lên chưa? - Biểu đồ cơ thể trên bảng kê của tôi đã đến phần trung tâm và tôi nhận ra Danny đang nói với mình.
- Tôi xin lỗi. - Tôi khẽ nói.
Cậu ta nhìn tôi lo lắng trong khi Roche đi vòng quanh như thể chưa từng được vào phòng khám nghiệm tử thi bao giờ. Anh ta nhìn chăm chú vào tủ kính và quay lại nhìn tôi.
- Mọi việc đều ổn chứ? - Danny hỏi với vẻ quan tâm.
- Bây giờ chúng ta sẽ lật cậu ta lại. - Tôi nói.
Tâm trí tôi rối bời như đang có một ngọn lửa nhỏ nóng bỏng từ bên trong. Hôm ấy Eddings mặc quần vải kaki và áo khoác đặc công màu đen. Tôi vẫn nhớ ánh mắt của cậu ta. Tôi băn khoăn liệu có điều gì giống như điềm báo ẩn đằng sau ánh mắt đó không.
Bị ướp lạnh dưới sông, cơ thể cậu ta đã lạnh ngắt và tôi bắt đầu tìm hiểu thêm những điều khác, những điều thậm chí còn khiến tôi cảm thấy bối rối hơn. Mất răng hàm số một cho thấy có sự tác động của nha khoa. Cậu ta đã bọc răng bằng một lớp sứ đắt tiền và chắc chắn. Mắt đeo kính áp tròng đổi màu. Đáng chú ý là mắt kính bên phải không bị rơi mất khi mặt nạ bị ngập nước và đôi mắt u ám mất cân đối khác thường, như thể người chết đang nhìn với mí mắt lờ đờ.
Tôi gần như đã hoàn tất việc khám nghiệm bên ngoài, nhưng phần còn lại mới là quan trọng nhất. Với bất kỳ cái chết bất thường nào, cần phải tìm hiểu thói quen tình dục của nạn nhân. Hiếm khi tôi tìm thấy dấu hiện rõ ràng như một hình xăm miêu tả hướng này hay hướng nọ, và tất nhiên là sẽ chẳng có kẻ nào đã từng quan hệ tình dục với anh ta lại đến tìm gặp tôi để tình nguyện cung cấp thông tin cả. Nhưng việc tôi được cung cấp thông tin gì và ai mang đến thông tin đó không quan trọng. Tôi vẫn sẽ kiểm tra các bằng chứng của việc quan hệ qua hậu môn.
- Chị đang tìm gì vậy? - Roche quay lại bàn mổ và đứng rất gần sau lưng tôi.
- Viêm trực tràng, đường hậu môn, những vết nứt nhỏ, dày đặc các biểu mô bị tổn thương. - Tôi trả lời trong khi vẫn tiếp tục làm việc.
- Nghĩa là chị cho rằng cậu ta bị đồng tính. - Roche nhìn qua vai tôi.
Gò má Danny bắt đầu đổi màu, và sự khó chịu hiện lên trong đôi mắt cậu ta.
- Vành hậu môn, các biểu mô không có gì bất thường. - Tôi nói, ghi chú vội vàng - Nói cách khác, cậu ta không bị tổn thương, điều đó phù hợp với lối sống đồng giới tích cực. Còn nữa, thám tử Roche, ông sẽ phải tránh ra chút cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta trên cổ tôi.
- Chị biết đấy, anh ta luôn đến khu vực đó để thực hiện các cuộc phỏng vấn.
- Phỏng vấn cái gì thế? - Tôi hỏi. Roche thực sự làm tôi phát điên lên.
- Điều đó tôi không biết.
- Cậu ta phỏng vấn ai?
- Lần cuối cùng cậu ta thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ ở khu vực tàu không hoạt động. Đại tá Green có thể cung cấp thêm thông tin cho chị.
- Tôi vừa gặp đại tá Green và ông ta không nói gì với tôi về điều đó.
- Câu chuyện xuất hiện với tiêu đề “Phi công người Virginia” hồi tháng Mười. Tôi nghĩ vậy. Đó không phải là vụ gì to tát cả. Chỉ là chị cố quan trọng hóa vấn đề thôi. - Anh ta nói - Theo tôi gã này đã quyết định trở lại đây để rình mò chuyện gì đó hơn thế.
- Ví dụ?
- Đừng hỏi tôi. Tôi không phải phóng viên. - Anh ta nhìn sang Danny - Riêng tôi rất ghét giới truyền thông. Bọn chúng luôn đưa ra những ý kiến điên rồ và tìm mọi cách để chứng minh. Cũng giống như cái anh chàng nổi tiếng này, một gã cáo làm việc cho AP và hàng loạt tờ báo khác nữa. Tin đồn sẽ xuất hiện khi gã xuất hiện cùng mấy ả, đó là nghệ thuật show hàng. Rồi chị đến đó và chẳng có gì ở đây cả, nếu chị hiểu ý tôi đang nói gì. - Roche có một nụ cười rất khó chịu và tôi không thể tin là tôi sẽ ghét anh ta đến mức nào cho đến khi tôi gặp anh ta hôm nay.
- Anh lấy những thông tin đó ở đâu ra vậy? - Tôi hỏi.
- Tôi nghe được.
- Danny, hãy lấy mẫu tóc và móng tay. - Tôi nói.
- Chị biết đấy, tôi dành nhiều thời gian để trò chuyện với mọi người ở trên phố. - Roche chêm vào khi anh ta chạm vào hông tôi.
- Chị muốn cạo ria của anh ta chứ? - Danny lấy ra một cái kẹp và túi đựng từ xe kéo.
- Cũng có thể.
- Tôi đoán chị sẽ làm xét nghiệm HIV cho cậu ta. - Roche lại chạm vào hông tôi.
- Đúng. - Tôi trả lời.
- Vậy chị nghĩ có thể cậu ta là một gã đồng tính.
Tôi dừng tay vì cảm thấy đã quá sức chịu đựng.
- Thám tử Roche. - Tôi quay lại đối mặt với anh ta và cao giọng - Nếu anh còn muốn ở trong phòng mổ của tôi thì hãy tránh ra cho tôi làm việc. Hãy dừng việc đụng chạm vào người tôi, và anh sẽ phải đối xử với bệnh nhân của tôi với sự tôn trọng. Người đàn ông này không muốn nằm chết ở đây với không một mảnh vải che thân trên bàn thế này. Và tôi không thích từ đồng tính.
- Vậy thì hãy bỏ qua việc chị gọi điều đó là gì, dù sao thì những phỏng đoán về cậu ta cũng sẽ rất quan trọng. - Anh ta tỏ thái độ lúng túng, có vẻ không hài lòng với cơn bực bội của tôi.
- Tôi không biết thực tế người đàn ông này có phải đồng tính hay không. - Tôi nói - Nhưng tôi biết một thực tế là cậu ta không chết vì bị mắc căn bệnh AIDS.
Tôi cầm lấy con dao mổ trên xe đẩy và hành vi của anh ta đột ngột thay đổi. Anh ta lùi lại, đột nhiên mất bình tĩnh vì tôi sắp bắt đầu phẫu thuật.
- Anh đã bao giờ xem khám nghiệm tử thi chưa? - Tôi hỏi anh ta.
- Một vài lần. - Anh ta trông có vẻ như sắp ói đến nơi.
- Sao anh không ngồi ra đằng kia. Hoặc đi ra ngoài. - Tôi gợi ý, hoàn toàn không phải vì tốt bụng, tự hỏi không biết vì lý do gì cảnh sát Chesapeake lại có thể chỉ định anh ta tham gia vụ này hay vụ khác.
- Chỉ là vì trong này nóng quá.
- Nếu anh cảm thấy muốn ói thì cứ việc đi tìm cái thùng rác gần nhất. - Đó là tất cả những gì Danny có thể làm để khỏi phải phá lên cười.
- Tôi sẽ chỉ ngồi nghỉ ở đó một chút thôi. - Roche đi tới chiếc bàn gần cửa.
Tôi nhanh chóng rạch một đường hình chữ Y, lưỡi dao kéo từ vai tới xương ức và tận khung xương chậu. Khi máu tiếp xúc với không khí, tôi ngửi thấy một mùi và phải ngay lập tức dừng tay.
- Bà biết đấy, Lipshaw đã có máy mài dao rất tốt, tôi ước gì chúng ta cũng có một cái. - Danny nói - Nó được mài bằng đá với nước và bà có thể gắn dao vào đó.
Tôi cho rằng khứu giác của mình không thể nhầm lẫn được, nhưng vẫn không dám tin vào điều đó.
- Tôi đã xem trong bộ danh mục mới của họ. - Cậu ta tiếp tục - Nhìn thấy nó là tôi phát điên lên vì có những đồ hay mà chúng ta không thể mua được.
Điều này có thể là không đúng.
- Danny, mở hết các cửa ra. - Tôi nói gấp gáp khiến cậu ta giật mình.
- Chuyện gì vậy? - Cậu ta lo lắng.
- Hãy để thật nhiều không khí trong này. Ngay bây giờ. - Tôi ra lệnh.
Cậu ta đi thật nhanh với cái đầu gối đang bị đau và mở toang hai cửa dẫn ra sảnh.
- Có chuyện gì vậy? - Roche ngồi thẳng dậy.
- Người đàn ông này có mùi rất lạ. - Tôi không muốn nói ra ngay nghi ngờ của mình, đặc biệt là với anh ta.
- Tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả. - Anh ta đứng dậy và nhìn quanh, như thể cái mùi khó hiểu này là thứ gì đó có thể nhìn thấy được.
Máu của Eddings tỏa ra mùi hạnh nhân và tôi không ngạc nhiên khi cả Roche và Danny đều không nhận ra. Khả năng nhận biết mùi của chất cyanide là đặc tính lặn liên quan đến giới tính mà chỉ có chưa tới ba mươi phần trăm dân số được thừa hưởng. Tôi là một trong số những người may mắn đó.
- Tin tôi đi. - Tôi xem xét phần da ở sườn, cẩn thận để không chọc vào các cơ giữa xương sườn - Cậu ta có mùi rất lạ.
- Vậy điều đó có nghĩa là gì? - Roche tò mò hỏi.
- Tôi chưa thể trả lời cho đến khi tiến hành đầy đủ các xét nghiệm. - Tôi nói - Trong khi chờ đợi, chúng ta sẽ kiểm tra thật kỹ lưỡng tất cả những trang thiết bị của anh ta để đảm bảo mọi thứ đều hoạt động và anh ta không bị hết khí trong ống thở, ví dụ như vậy.
- Bà có biết nhiều về cách sử dụng ống thở không? - Danny hỏi. Cậu ta đã quay lại bàn giúp tôi.
- Tôi chưa sử dụng bao giờ.
Tôi rạch một đường nữa ở giữa ngực bên cạnh sườn. Xem xét các mô phía lưng, tôi tạo ra một hốc nhỏ dưới da, Danny đổ nước vào đó. Rồi tôi lách dao mổ vào giữa hai xương sườn. Tôi kiểm tra sự thoát khí, điều đó có thể cho biết sự tổn thương khi bơi dẫn đến khí lọt vào khoang ngực. Nhưng không có.
- Mang ống tẩu và ống dẫn khí trên thuyền lại đây. - Tôi quyết định - Nếu chúng ta có được sự giúp đỡ của một cố vấn về lặn thì tốt quá. Cậu có thể tìm được ai quanh đây trong kỳ nghỉ này không?
- Có một cửa hàng đồ lặn ở đường Hampton mà tiến sĩ Mant vẫn thường lui tới.
Cậu ta có số điện thoại và nhấc máy gọi nhưng cửa hàng đã đóng cửa trong một đêm năm mới đầy tuyết thế này và có vẻ như chủ cửa hàng không ở nhà. Danny đi ra ngoài rồi chỉ một lát sau đã quay trở lại. Tôi có thể nghe thấy một giọng rất quen trò chuyện với cậu ta cùng với tiếng bước chân nặng nề dọc hành lang.
- Họ sẽ không cho cậu vào nếu cậu là cảnh sát. - Tiếng Pete Marino vọng vào phòng khám nghiệm tử thi.
- Tôi biết, nhưng tôi không hiểu điều đó. - Danny nói.
- Vậy thì tôi cho cậu một ví dụ cực tuyệt nhé. Tóc dài như cậu sẽ giúp cho những tên khốn ngoài kia thêm một thứ để túm được cậu. Nếu là tôi thì tôi cắt hết. Thêm nữa, các cô gái sẽ thích hơn đấy.
Anh đã đến thật đúng lúc để giúp tôi mang cái bình shisha và cuộn ống nhựa kia, lại còn dạy cho Danny một bài học như một người cha. Tôi cũng chẳng thấy khó hiểu khi Marino luôn gặp những vấn đề tồi tệ với đứa con trai đang tuổi lớn của anh.
- Anh biết gì về loại ống điếu này không? - Tôi hỏi Marino ngay khi anh vừa bước vào. Anh ngây người ra nhìn cái xác.
- Sao cơ? Cậu ta bị một căn bệnh kỳ lạ nào à?
- Cái anh đang cầm được gọi là bình shisha. - Tôi giải thích.
Anh và Danny đặt thiết bị lên một chiếc bàn sắt trống gần chỗ tôi.
- Có vẻ cửa hàng đồ lặn sẽ còn đóng cửa trong vài ngày tới. - Tôi nói thêm - Nhưng bộ nén khí này khá đơn giản, một máy bơm chạy bằng động cơ năm mã lực hút không khí qua một van hút lọc khí, rồi truyền qua ống hạ áp nối với thiết bị điều khiến cấp hai của thợ lặn. Bộ lọc có vẻ ổn. Ống dẫn nhiên liệu còn nguyên vẹn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh.
- Bình dưỡng khí rỗng không. - Marino quan sát.
- Tôi nghĩ ga đã hết sau khi cậu ta chết.
- Tại sao? - Roche bước lại gần và nhìn tôi chăm chú như thể anh ta và tôi là hai người duy nhất trong phòng. - Biết đâu anh ta đã mất hết khái niệm về thời gian khi ở dưới đó dẫn đến việc là bị hết khí mà không hay.
- Bởi vì ngay cả khi không được cung cấp khí nữa thì vẫn còn thời gian để lên được tới mặt nước. Anh ta chỉ cách mặt nước hơn chín mét. - Tôi nói.
- Đó sẽ là khoảng cách lớn nếu như ống thở của anh ta có thể bị mắc vào cái gì đó
- Có thể là như vậy. Nhưng trong tình trạng này cũng rất có thể anh ta đã làm rơi đai lưng trọng lượng.
- Mùi đó đã hết chưa? - Anh ta hỏi.
- Không, và nó sẽ không hết được đâu.
- Mùi gì? - Marino tò mò.
- Máu của anh ta có mùi rất lạ.
- Ý cô là anh ta bị say rượu?
- Không, không phải như thế.
Anh nhăn mũi cố gắng tìm ra một mùi gì đó rồi nhún vai khi Roche dịch ra sau tôi, quay mặt đi để khỏi nhìn những thứ trên bàn. Tôi không thể tin được là anh ta lại tiếp tục chạm vào tôi mặc dù tôi đã cảnh báo điều đó. Marino có thân hình cao lớn, đầu hói, trên mình khoác chiếc áo dệt lông cừu. Đôi mắt anh nhìn về phía Roche.
- Còn ai đây? - Anh hỏi.
- Quên mất, tôi đoán là hai người chưa gặp nhau. - Tôi nói - Thám tử Roche ở phòng Cảnh sát Chesapeake còn đây là đội trưởng Marino ở Richmond.
Roche đang săm soi cái ống điếu và tiếng Danny cắt xương sườn với cây kéo lớn ở bên bên cạnh vọng tới. Da anh ta lại chuyển sang màu trắng bệch, miệng mím lại.
Marino châm một điếu thuốc và qua vẻ mặt của anh, tôi đoán rằng anh đang định nói gì đó với Roche.
- Tôi không biết gì về anh. - Anh nói với tay thám tử - Nhưng có một điều tôi chỉ mới phát hiện ra thôi, ấy là một khi anh đã bước vào chỗ này, anh sẽ không bao giờ còn cảm giác tương tự với món gan nữa. Anh biết không, bản thân tôi đã từng rất thích món gan ướp hành. Giờ thì nhìn thấy nỗi đau chết chóc này, nó càng khiến tôi không thể đụng vào món đó được nữa.
Roche cúi sát vào ống điếu, gần như cắm mặt vào nó, như thể mùi cao su và dầu là liều thuốc giải độc mà anh ta đang cần. Tôi tiếp tục làm việc.
- Nào, Danny. - Marino tiếp tục - Cậu có bao giờ dám ăn những thứ như cật và mề từ khi bắt đầu làm việc ở đây không?
- Từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ ăn những thứ đó. - Cậu ta vừa nói vừa cởi tấm giáp ngực - Nhưng tôi hiểu ý ông. Khi thấy ai đó gọi những miếng gan lớn ở nhà hàng, tôi gần như phải lao ra cửa. Thậm chí chỉ là một miếng gan nhỏ...
Mùi đó lại xộc lên khi các phần nội tạng được mở ra khiến tôi phải nghiêng hẳn ra sau.
- Bà lại ngửi thấy mùi đó à? - Danny hỏi.
- Đúng vậy.
Roche lùi ra tít đằng xa và giờ Marino mới bắt đầu thực sự quan tâm đến vấn đề. Anh tiến lại gần tôi.
- Cô nghĩ cậu ta bị chết đuối? - Marino nói nhanh.
- Vào thời điểm này thì tôi không nghĩ vậy. Nhưng tất nhiên, tôi sẽ nghiên cứu điều đó. - Tôi nói.
- Cô có thể làm gì để biết cậu ta không bị chết đuối?
Marino không quen với các vụ chết đuối, vì hiếm khi người ta ám sát theo cách đó, vì vậy anh có vẻ rất tò mò. Anh muốn biết mọi việc mà tôi đang làm.
- Thật ra, tôi phải làm rất nhiều việc. - Tôi nói trong khi tiến hành phẫu thuật - Tôi vừa tạo được một lỗ hổng dưới da ở bên ngực, cho đầy nước vào và đưa lưỡi dao vào phần ngực để kiểm tra bóng khí. Tôi sẽ cho nước tràn vào màng tim rồi đưa kim vào bên trong để xem có thể tạo được bóng khí hay không. Cuối cùng tôi sẽ kiểm tra xem có xuất huyết não không, và xem các mô mềm ở trung thất có khí ngoài phế nang hay không.
- Những chuyện đó chứng tỏ điều gì? - Anh hỏi.
- Có thể là chứng tràn khí phế mạc hay nghẽn mạch khí xuất hiện ở độ sâu chưa đến năm mét nếu người lặn thở không đủ. Vấn đề là áp suất gia tăng trong phổi có thể dẫn đến những lỗ hổng nhỏ trên màng ngăn phế nang, gây chảy máu và làm cho không khí lọt vào một hoặc cả hai xoang phổi.
- Và tôi cho rằng điều đó có thể sẽ gây tử vong. - Anh nói.
- Đúng vậy. - Tôi đáp - Điều đó chắc chắn sẽ gây tử vong.
- Thế còn khi lên hoặc xuống quá nhanh? - Anh di chuyến sang phía bên kia bàn để có thể quan sát rõ hơn.
- Áp lực thay đổi hay chấn thương khí áp, liên quan đến việc đi xuống hay đi lên khó có thể xảy ra ở độ sâu mà cậu ta đang lặn. Và như anh thấy đấy, các mô tế bào không bị biến dạng giống bọt biển như tôi đoán rằng cậu ta chết do chấn thương khí áp. Anh có muốn mặc quần áo bảo hộ không?
- Để tôi giống như đang chơi trò vũ trụ Terminex ấy à? - Marino liếc nhìn về phía Roche.
- Mong rằng anh không bị lây AIDS. - Roche uể oải nói vọng ra.
Marino mặc áo che và đeo găng khi tôi bắt đầu giải thích về những bằng chứng phù hợp mà tôi phải tìm ra để bác bỏ nguyên nhân cái chết là do sự giảm áp hay bị khí ép hoặc chết đuối. Khi tôi đưa một cây kim cỡ mười tám vào khí quản để lấy mẫu khí xét nghiệm chất cyanide thì Roche quyết định ra ngoài. Anh ta bước nhanh qua phòng, tiếng giầy kêu sột soạt khi anh ta thu thập túi vật chứng trên ngăn đồ.
- Chúng ta sẽ không biết được điều gì cho tới khi chị làm xong xét nghiệm. - Anh ta đứng ở cửa nói chõ vào.
- Đúng vậy. Vì bây giờ nguyên nhân và việc anh ta chết như thế nào vẫn còn phải xem xét. - Tôi ngừng lại và nhìn anh ta - Anh sẽ nhận được bản sao báo cáo của tôi sau khi quá trình xét nghiệm hoàn tất. Và tôi cũng muốn xem những kết quả tìm kiếm của anh trước khi anh đi.
Anh ta không dám tiến lại gần hơn trong khi tay tôi vẫn đang đầy máu. Tôi nhìn Marino.
- Anh không phiền chứ?
- Rất vui lòng.
Marino đi về phía anh ta, tay cầm lấy cái túi và nói cộc lốc.
- Đi nào. Chúng ta sẽ qua phòng bên này để anh có thể hít được chút không khí.
Khi họ vừa khuất sau cánh cửa, tôi nghe thấy Marino tháo ổ đạn trong một khẩu súng ngắn, mở khe trượt và lớn tiếng phàn nàn về việc khẩu súng không được để ở chế độ an toàn.
- Tôi không thể tin được là anh lại mang cái thứ này loanh quanh đây. - Tiếng Marino oang oang - Ôi Chúa ơi! Anh biết nó không phải giống bữa ăn trưa vớ vẩn của anh trong túi.
- Nó vẫn chưa được xử lý để lấy dấu vân tay.
- Vậy anh hãy đeo găng vào và tháo băng đạn ra như tôi vừa làm. Và anh hãy dốc sạch ổ đạn ra, như tôi vừa làm. Anh tốt nghiệp ở đâu ra hả? Học viện Cảnh Sát Keystone chắc cũng phải dạy anh phong cách lịch sự của các quý ông chứ hả?
Marino vẫn tiếp tục và giờ thì tôi đã rõ tại sao anh phải đưa Roche sang phòng bên cạnh, không phải chỉ là để có không khí trong lành. Danny nhìn tôi và nhe răng cười.
Một lát sau Marino trở lại và lắc đầu. Còn Roche thì đi rồi. Tôi đã được giải thoát, rõ là như thế.
- Cảm ơn Chúa. - Tôi nói - Chuyện gì vậy?
- Hắn suy nghĩ bằng cái đầu mà Chúa đã tặng cho hắn. - Marino nói - Cái đầu nằm giữa hai chân của hắn ấy.
- Tôi đã nói rồi. - Danny phụ họa - Trước ông ta đã xuống đây hai lần, làm phiền tiến sĩ Mant với đủ thứ linh tinh. Nhưng tôi còn chưa nói với bà là tiến sĩ Mant luôn nói chuyện với ông ta ở trên tầng. Ông ta chưa bao giờ được phép xuống nhà xác.
- Tôi choáng quá đi. - Marino nói một cách hài hước.
- Tôi nghe nói hồi còn ở Học viện Cảnh sát, ông ta đã bị phát ốm lên khi phải đến đây để học khám nghiệm tử thi. - Danny tiếp tục - Thêm nữa, ông ta chỉ vừa mới được chuyển đến từ bộ phận trẻ vị thành niên. Vì vậy, mới trở thành thám tử điều tra các vụ án giết người được khoảng hai tháng.
- Hay thật đấy. - Marino bình luận - Thế ra loại người mà chúng ta phải làm việc cùng là như thế sao.
Tôi quay sang Marino.
- Anh có ngửi thấy mùi cyanide không?
- Không. Tôi chỉ thấy mùi thuốc lá. Chính xác là như thế
- Danny ngửi thấy gì không?
- Không ạ. - Giọng cậu ta nghe có vẻ thất vọng.
- Tôi không tìm được chứng cứ nào cho thấy người này chết do lặn. Không có bóng khí trong tim hay ngực. Không có khí tụ dưới da. Không có nước trong dạ dày hay phổi. Tôi không thể nói rằng liệu anh ta có bị xung huyết hay không. - Tôi cắt một phần khác của quả tim - Ồ, anh ta cũng bị xung huyết tim, nhưng nói cách khác thì chưa biết có phải là do phần tim bền trái bị ép về bên phải sau khi tử vong hay không? Và anh ta cũng có vài vết đỏ ở thành dạ dày nữa, nơi có chứa chất cyanide.
- Cô biết rõ cậu ta chứ? - Marino hỏi.
- Không quá nhiều.
- Vậy à, tôi định nói cho cô biết trong túi kia có gì vì Roche không biết anh ta đang nhìn cái gì nữa và tôi cũng không muốn nói cho anh ta biết.
Anh cởi áo khoác và tìm một chỗ an toàn để treo lên, rồi quyết định treo nó ở thành ghế. Anh châm thêm một điếu thuốc nữa.
- Chết tiệt, sàn nhà này giết chết đôi chân của tôi mất. - Anh vừa nói vừa bước về chiếc bàn có để chiếc bình shisha và cuộn ống nhựa rồi dựa hẳn vào cạnh bàn - Chắc cái đầu gối của cậu chấn thương là do cái sàn này phải không. - Anh quay sang Danny.
- Chính xác thế.
- Eddings có một khẩu súng Browning chín li đã được Birdsong chuyển sang màu nâu chết. - Marino nói.
- Birdsong là cái gì? - Danny đặt lá lách lên cái cân móc.
- Birdsong là cái gã mà cậu có thể gửi vũ khí cho hắn nếu muốn súng của cậu chống thấm và đổi màu để giả trang. - Marino trả lời - Về cơ bản, những việc hắn ta làm là cạo vỏ ngoài, phun cát làm sạch và rồi phun lớp Teflon đã được nung lên. Tất cả vũ khí của Đội Giải cứu Con tin đều được hoàn thiện sau công đoạn Birdsong.
Đội Giải cứu Con tin là một bộ phận của Cục Điều tra Liên bang. Tôi chắc rằng Eddings cũng đã viết vô số bài trái luật, và rồi thế nào việc làm đó cũng bị Học viện của Cục Điều tra Liên bang ở Quantico và những nhân viên xuất sắc nhất phát hiện ra.
- Nghe có vẻ như lực lượng Hải quân cũng có một cái gì đó. - Danny phỏng đoán.
- Bọn họ, đội quân đặc nhiệm, lực lượng chống khủng bố và những gã như tôi. - Marino lại nhìn ống dầu của ống điếu và van hút - Hầu hết chúng tôi đều có một khẩu ngắm Novak. Nhưng thứ chúng ta không có là đạn bọc thép KTW, còn được giới cảnh sát gọi là sát thủ.
- Cậu ta cũng có đạn bọc Teflon? - Tôi nhìn lên.
- Mười bảy băng, một băng ở trong ổ đạn. Tất cả đều được sơn màu đỏ ở kíp nổ để chống thấm.
- Nhưng cậu ta không được mang đạn bọc thép đến đây. Chí ít thì điều đó cũng vi phạm pháp luật vì nó đã bị cấm ở Virginia nhiều năm rồi. Và anh có chắc rằng Birdsong đã làm súng cho cậu ta không, cái công ty mà phòng cảnh sát cũng cộng tác ấy?
- Có vẻ phép thuật của Birdsong còn liên quan đến cả tôi nữa. - Marino trả lời - Tất nhiên cũng có những nơi khác làm công việc tương tự.
Tôi mở ổ bụng của cái xác trong khi bụng dạ tôi cũng thắt lại. Eddings có vẻ là một gã rất yêu thích những vấn đề ngoài luật. Tôi nghe nói cậu ta đã từng đạp xe lòng vòng cùng với cảnh sát và tham gia các buổi dã ngoại và khiêu vũ của họ. Eddings chưa bao giờ khiến tôi chú ý như khi cậu ta vô cùng sốt sắng với các loại vũ khí, và đã khiến tôi kinh ngạc khi kiếm được một khẩu súng với loại đạn bất hợp pháp rõ ràng dùng để giết người. Điều đó có thể gây ảnh hưởng đến người cung cấp và cả các bạn cậu ta nữa.
- Thành phần trong dạ dày chỉ có một lượng nhỏ dịch màu nâu. - Tôi tiếp tục - Cậu ta không ăn gì vào quãng thời gian trước khi chết. Tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm như thế nếu có ý định lặn.
- Có khả năng nào cho thấy xảy ra việc hết nhiên liệu không, nếu như gió thổi đúng lúc ấy chẳng hạn? - Marino tiếp tục nghiên cứu cái ống điếu - Biết đâu việc đó cũng khiến cho cậu ta đỏ ửng lên như vậy?
- Tất nhiên, chúng ta sẽ xét nghiệm chất ôxit cácbon. Nhưng điều đó cũng không lý giải cho những gì mà tôi đã ngửi thấy.
- Cô có chắc không?
- Tôi biết tôi đã ngửi thấy gì rồi. - Tôi nói.
- Bà nghĩ anh ta đã bị giết phải không? - Danny hỏi.
- Chúng ta không nên nói về chuyện này. - Tôi kéo một sợi dây từ cuộn dây phía trên đầu và lắp vào lưỡi cưa Stryker. - Không nói với cảnh sát Chesapeake, không nói với ai cả. Cho tới khi tất cả các xét nghiệm được hoàn tất và tôi sẽ có buổi họp báo chính thức. Tôi không biết chuyện sẽ diễn ra. Tôi không biết điều gì đã xảy ra ở hiện trường. Vì vậy thậm chí chúng ta phải tiến hành cẩn trọng hơn bình thường.
Marino nhìn sang Danny.
- Cậu đã làm việc ở đây được bao lâu rồi?
- Tám tháng.
- Cậu nghe thấy những gì bác sĩ vừa nói chứ?
Danny nhìn lên, ngạc nhiên về sự thay đổi trong giọng nói của Marino.
- Cậu biết cách im lặng chứ? - Marino tiếp tục - Điều đó có nghĩa là không khoe khoang với bọn con trai, không cố gây ấn tượng với gia đình và bạn gái cậu. Cậu hiểu chứ?
Danny kìm nén sự tức giận khi rạch một đường thấp vòng quanh sau đầu, từ tai nọ sang tai kia.
- Cậu hiểu chứ, nếu có bất cứ điều gì lọt ra ngoài, tôi và bác sĩ ở đây đều biết nguồn tin là từ đâu ra. - Marino tiếp tục cuộc tấn công với vẻ hoàn toàn không hề khiêu khích.
Danny lật da đầu phía sau lên. Cậu ta kéo nó qua mắt để lộ phần xương hộp sọ, và bộ mặt của Eddings bị gập lại, buồn bã và chùng xuống như thể cậu ta đã đoán biết được điều gì đang diễn ra và rất đau lòng. Tôi bật máy cưa, và căn phòng bao trùm bởi tiếng rì rì của lưỡi dao cắt vào xương.
Chú thích:
[1] Jacques Cousteau (1910-1977): là một sĩ quan Hải quân người Pháp, đồng thời là là nhà thám hiểm, nhà sinh thái học, nhà làm phim, nhà khoa học, nhiếp ảnh gia, nhà văn và nhà nghiên cứu biển và đời sống của các sinh vật biển - ND.
[2] Cherokee là một tộc người da đỏ từng định cư ở miền Đông nam nước Mỹ mà ngày nay là Georgia, Carolina và Đông Tennessee.