Dịch giả: Di Li
Chương 3

     a giờ rưỡi chiều, mặt trời ẩn mình sau tấm voan xám xịt còn tuyết dày lên hàng tấc và treo lơ lửng như khói trong không trung. Tôi và Marino giẫm đè lên các bước chân của Danny qua bãi đậu xe. Cậu thanh niên đã về trước rồi. Tôi thấy tội nghiệp cậu ấy.
- Marino. - Tôi nói - Anh không thể nói với người khác như thế. Nhân viên của tôi biết suy xét một cách khôn ngoan mà. Danny không làm gì đáng để bị anh đối xử thô lỗ như vậy cả, và tôi không đánh giá cao điều đó đâu.
- Cậu ta vẫn còn là một thằng nhóc. - Anh nói - Cô dạy dỗ cậu ta những điều đúng đắn và cậu ta sẽ đối xử tốt với cô. Vấn đề là cô phải tin vào kỷ luật.
- Rèn luyện kỷ luật cho các nhân viên của tôi không phải là phận sự của anh. Cá nhân tôi chưa bao giờ gặp rắc rối gì với cậu ấy cả.
- Thế sao? Và có thể giờ cũng là lúc cô không phải gặp vấn đề với cậu ta.
- Tôi thực sự rất lấy làm biết ơn nếu anh không cố xen vào công việc của tôi.
Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Lucy vẫn không trả lời điện thoại ở nhà Mant. Marino đã đỗ xe ngay bên cạnh còn tôi thì bắt đầu mở cửa xe.
- Lucy làm gì vào dịp năm mới này? - Anh hỏi như thể biết rõ mối bận tâm của tôi vậy.
- Rất phấn khởi là con bé sẽ nghỉ cùng với tôi. Nhưng tôi vẫn chưa liên lạc được với nó. - Tôi leo lên xe.
- Tuyết bắt đầu rơi ở phía Bắc, vì vậy Quantico sẽ gặp tuyết đầu tiên. - Anh nói - Có lẽ con bé đã gặp tuyết. Cô biết rõ đến chín nhăm phần trăm rồi còn gì.
- Con bé có điện thoại trên xe. Hơn nữa, nó lái xe từ Charlottesville. - Tôi đáp.
- Sao thế?
- Học viện quyết định gửi nó về Đại học Virgirnia để hoàn thành một khóa đào tạo nữa.
- Về cái gì? Khoa học Tên lửa Cao cấp à?
- Nghe nói nó đang thực hiện một nghiên cứu đặc biệt về công nghệ thực tế ảo.
- Vậy có thể cô bé bị mắc kẹt ở đâu đó giữa đây và Charlottesville. - Có vẻ như anh chưa muốn để tôi đi.
- Nó có thể gửi tin nhắn mà.
Anh nhìn quanh bãi đỗ xe. Xung quanh trông trải chỉ còn một chiếc xe chở xác màu xanh thẫm đã bị tuyết bao phủ. Những bông tuyết bám vào mái tóc anh và chắc hẳn cái đầu hói của anh sẽ rất lạnh, nhưng dường như anh không bận tâm đến điều đó.
- Anh đã có kế hoạch nào cho dịp năm mới chưa? - Tôi khởi động máy và cần gạt tuyết.
- Hai chúng ta sẽ chơi bài và ăn ớt đỏ.
- Nghe có vẻ thú vị đấy. - Tôi nhìn lên khuôn mặt to bè phấn khởi trong khi anh vẫn tiếp tục quan sát tôi.
- Bác sĩ, tôi đã xem qua căn hộ của Eddings ở Richmond và không muốn nói chuyện đó trước mặt Danny. Tôi nghĩ cô cũng muốn xem qua.
Marino vẫn còn muốn nói tiếp. Anh không muốn sống cùng ai khác và cũng không muốn ở một mình. Anh muốn sống cùng tôi, nhưng không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Trong suốt những năm tháng quen biết nhau, anh cũng chưa bao giờ chịu công khai những tình cảm dành cho tôi, cho dù điều đó có rõ ràng đến thế nào đi chăng nữa.
- Tôi không chơi bài. - Tôi nói trong khi kéo dây an toàn qua vai - Nhưng tôi sẽ làm món mỳ Ý tối nay. Và tôi đoán Lucy sẽ không về kịp. Vì vậy nếu...
- Có vẻ như việc lái xe về nhà sau nửa đêm không phải là việc làm thông minh cho lắm. - Anh ngắt lời tôi khi tuyết cuộn lên trên mặt đường trong những cơn lốc nhỏ màu trắng.
- Tôi có một phòng khách. - Tôi tiếp tục.
Anh nhìn đồng hồ, và quyết định đó là thời điểm tốt để hút thuốc.
- Thực ra, lái xe về bây giờ cũng không phải là một ý kiến hay. - Tôi nói - Và có vẻ như chúng ta cần phải nói chuyện.
- Đúng, có lẽ cô nói đúng. - Anh nói.
Một điều mà chúng tôi không thể tin được trong lúc xe anh chậm rãi theo sát tôi tới tận Sandbridge, đó là khi chúng tôi về tới nhà đã thấy khói đã tỏa ra từ ống khói. Chiếc Suburban cũ kỹ màu xanh của Lucy đã đậu trên lối vào và bị tuyết bao phủ, vì vậy tôi đoán con bé đã đến được một lúc lâu rồi.
- Tôi không hiểu. - Tôi nói với Marino khi chúng tôi đóng sầm cửa xe lại - Tôi đã gọi tới ba lần.
- Có lẽ tôi nên về thì hơn. - Anh đứng cạnh chiếc xe Ford của mình, không biết phải làm gì nữa.
- Thật vớ vẩn. Đi nào. Chúng ta sẽ tìm được thứ gì đó. Còn một chiếc giường nữa. Hơn nữa, Lucy sẽ rất xúc động khi nhìn thấy anh.
- Cô mang đồ lặn về rồi chứ? - Anh hỏi.
- Trong cốp xe.
Chúng tôi lấy đồ ra rồi mang vào nhà bác sĩ Mant. Ngôi nhà thậm chí trông còn nhỏ bé và vắng vẻ hơn trong thời tiết này. Đằng sau nhà có một hành lang có mái che, chúng tôi đi ra đó và để đồ lặn lên sàn gỗ. Lucy mở cánh cửa dẫn vào phòng bếp và lập tức xung quanh tôi toàn là mùi cà chua và tỏi. Con bé sững lại khi nhìn thấy Marino và các thiết bị lặn.
- Có chuyện gì xảy ra vậy ạ? - Con bé hỏi.
Tôi thấy rõ là con bé đang bối rối. Lẽ ra chỉ có hai chúng tôi ở nhà, và thường thì không có những đêm đặc biệt như thế này trong cuộc sống phức tạp của cả hai.
- Chuyện dài lắm. - Tôi bắt gặp ánh mắt của con bé.
Chúng tôi theo nó vào trong phòng. Trên bếp có một chiếc nồi đang sôi. Còn trên bàn bếp là cái thớt, hình như Lucy đang thái ớt và hành lúc chúng tôi về. Con bé mặc áo khoác đồng phục của FBI, chân đi giày trượt tuyết và trông hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tôi tinh ý nhận ra khuôn mặt thiếu ngủ của nó.
- Có một cái vòi nước ở nhà kho, ngay ngoài mái hiên gần cái khóa nước là thùng rác bằng nhựa rỗng. - Tôi bảo Marino - Anh đổ đầy nước vào đây để tôi ngâm bộ đồ lặn.
- Để cháu làm cho. - Lucy nói.
- Tất nhiên cháu sẽ không phải làm việc ấy rồi. - Tôi ôm con bé - Không phải khi dì cháu ta vừa mới gặp được vài phút chứ.
Chúng tôi chờ cho tới khi Marino bước ra ngoài rồi tôi kéo cô cháu đến bên bếp và mở vung nồi. Một mùi thơm ngon bốc lên và tôi thấy thật hạnh phúc.
- Dì không thể tin được. - Tôi nói - Chúa phù hộ cho cháu.
- Lúc bốn giờ cháu không thấy dì về nên nghĩ rằng cháu nên làm một ít nước sốt, bằng không thì tối nay chúng ta sẽ không thể ăn lasagna.
- Có lẽ thêm một chút rượu vang đỏ thì hơn. Cả ít húng quế và một nhúm muối nữa. Dì sẽ dùng atiso thay thịt, mặc dù Marino sẽ không vui lắm về điều đó nhưng chú ấy vẫn có thể ăn thịt dăm bông. Cháu thấy thế nào? - Tôi úp vung nồi lại.
- Dì Kay, sao chú ấy lại ở đây?
- Cháu nhận được giấy nhắn tin của dì rồi chứ?
- Chắc chắn rồi. Không thì làm sao cháu vào nhà được. Nhưng dì chỉ nói dì đến hiện trường thôi mà.
- Dì xin lỗi. Nhưng dì đã gọi cho cháu hàng chục lần.
- Cháu không muốn nghe điện thoại của nhà người khác. - Con bé nói - Mà dì cũng không để lại lời nhắn.
- Dì tưởng cháu không về đây nữa nên dì mới mời Marino đến. Dì không muốn chú ấy lái xe về Richmond trong lúc tuyết đang rơi thế này.
Sự thất vọng ánh lên trong đôi mắt màu xanh sẫm của con bé.
- Thế cũng chẳng sao. Chỉ cần cháu và chú ấy không phải ngủ chung một phòng là được. - Con bé lạnh nhạt - Nhưng cháu không hiểu chú ấy còn làm gì ở Tidewater.
- Dì đã nói rồi, chuyện dài lắm mà. - Tôi đáp lời - Vụ án đang điều tra có liên quan đến Richmond.
Chúng tôi bước ra ngoài mái hiên lạnh buốt và nhanh chóng cho chân vịt, áo lặn, các đồ ướt và bình khí vào nước lạnh rồi mang tất cả lên gác mái vì ở đó mọi thứ sẽ không bị đóng băng lại, và đặt chúng lên mấy lớp khăn tắm. Tôi lấy một vòi nước dài hết cỡ và nghĩ thật không tưởng tượng được Lucy, Marino và tôi lại đón năm mới cùng nhau trong một căn nhà nhỏ gần bờ biển vào đêm đầy tuyết thế này.
Khi từ phòng ngủ bước ra, tôi thấy cả hai đang uống bia Ý trong bếp và đọc sách dạy làm bánh.
- Được rồi. - Tôi nói - Để dì làm việc này.
- Xem dì kìa. - Lucy kêu lên.
Tôi xua họ ra và bắt đầu đong bột, men, một ít đường và dầu ôliu vào một cái bát lớn. Tôi bật lò nướng số nhỏ và mở một chai rượu vang nho, loại rượu chỉ dành cho đầu bếp nhấm nháp khi bắt tay vào nấu nướng. Tôi vẫn dùng rượu vang Chianti trong bữa ăn.
- Anh đã xem qua ví của Eddings chưa? - Tôi hỏi Marino trong khi thái nấm Porcini.
- Eddings là ai? - Lucy hỏi.
Con bé ngồi trên bàn bếp, nhấm nháp chút rượu Peroni. Qua khung cửa phía sau, tôi thấy tuyết rơi nhanh trong bóng đêm dày đặc. Tôi giải thích về những chuyện đã xảy ra hôm nay và con bé không hỏi thêm gì nữa, chỉ yên lặng khi Marino nói.
- Không có gì đặc biệt. Một thẻ tín dụng, thẻ visa, thẻ AmEx, thông tin bảo hiểm. Vài thứ vớ vẩn tương tự và hai tờ hóa đơn. Giống hóa đơn nhà hàng, nhưng chúng ta sẽ kiểm tra lại. Cô không phiền nếu tôi lấy thêm một chai nữa chứ? - Anh ném chiếc chai rỗng vào thùng rác và mở tủ lạnh - Xem còn gì nữa nào. Anh ta cũng không mang theo nhiều tiền mặt. Chỉ có hai mươi bảy đô-la.
- Thế còn ảnh chụp thì sao? - Tôi vừa nói vừa nhào bột trên thớt.
- Không có cái nào. - Anh đóng tủ lạnh lại - Cô biết rồi đấy, nạn nhân còn chưa kết hôn kia mà.
- Chúng ta còn không biết liệu anh ta có quan hệ nào đó với ai không. - Tôi nói.
- Có nhiều thứ chúng ta không biết chắc. - Anh nhìn Lucy - Cháu biết Birdsong là gì không?
- Nhóm của tụi cháu cũng có một khẩu Birdsong. - Con bé nhìn sang tôi - Cũng giống khẩu Browning của dì Kay.
- Vậy sao, anh chàng Eddings này có hẳn một khẩu Browning chín li giống như của dì cháu và được bao phủ một lớp Birdsong màu nâu chết. Thêm nữa, băng đạn được bọc Teflon và ngòi nổ sơn màu đỏ. Ý chú là cháu có thể bắn xuyên qua mười hai cuốn danh bạ dưới một cơn mưa tầm tã.
Con bé ngạc nhiên.
- Nhà báo thì làm gì với những thứ như thế chứ?
- Một số người rất hứng thú với súng đạn. - Tôi nói - Mặc dù dì không hề biết Eddings cũng thích những thứ ấy. Cậu ta chưa bao giờ đề cập đến mấy thứ đó. Mà cũng không cần thiết phải làm vậy.
- Tôi chưa từng nhìn thấy đạn bọc thép KTW ở Richmond bao giờ. - Marino nói, ám chỉ loại đạn bọc Teflon. - Cho dù là có hợp pháp hay không.
- Có thể nào cậu ta mua nó ở một triển lãm súng không? - Tôi hỏi.
- Cũng có thể lắm. Có một điều chắc chắn là anh chàng này đã từng đến rất nhiều triển lãm. Tôi còn chưa kể cho cô nghe về căn hộ của cậu ta.
Tôi phủ một chiếc khăn ẩm lên bột và cho bát bột vào lò nướng ở chế độ thấp nhất.
- Tôi sẽ không kể hết đâu. - Anh tiếp tục - Chỉ những phần quan trọng nhất thôi, bắt đầu từ căn phòng hình như được cậu ta dùng để nạp đạn. Chắc cậu ta dùng chỗ đó để bắn thử hết các vòng tròn, ai mà biết được. Cậu ta có rất nhiều súng, bao gồm cả các loại súng ngắn, một khẩu AK47, một khẩu MP5 và một khẩu M16. Đó chính xác không phải là những thứ dùng để săn cáo. Hơn nữa, cậu ta còn đặt mua một loạt các tạp chí của các cựu chiến binh, gồm những tạp chí như Lính đánh thuê, Kỵ binh MỹSĩ quan hậu cần. - Marino nhấp một ngụm bia - Tôi còn tìm thấy cả vài băng hình với nội dung dạy cách trở thành tay súng bắn tỉa. Cô biết đấy, cách huấn luyện lực lượng đặc biệt và những thứ quái quỷ như thế.
Tôi cuộn trứng với pho mát Parma và Ricotta.
- Cậu ta có thể liên quan đến bất kỳ đầu mối nào không? - Tôi gặng hỏi khi sự bí ẩn của anh chàng đã chết ngày càng khiến tôi trở nên bối rối hơn.
- Không, nhưng có vẻ như cậu ta đang theo đuổi một điều gì đó.
- Hay điều gì đó đang theo đuổi cậu ta? - Tôi nói.
- Anh ta đang sợ hãi. - Lucy nói như thể nó đang biết rất rõ chuyện gì vậy - Dì không thể đi lặn sau khi trời tối và mang theo cả khẩu súng chín li chống thấm nạp cả đạn bọc thép trừ phi dì đang lo sợ. Đó là hành vi của một người khi nghĩ rằng đang có vấn đề liên quan đến mình.
Tôi kể cho họ nghe về cuộc điện thoại khác thường lúc sáng sớm của sĩ quan Young, một nhân vật dường như không tồn tại. Tôi nhắc tới đại tá Green và miêu tả cách cư xử của ông ta.
- Tại sao hắn ta lại gọi nếu như hắn chính là người đã làm điều đó? - Marino cau mày.
- Rõ ràng là hắn không muốn tôi có mặt ở hiện trường. - Tôi nói - Và có thể nếu tôi được cảnh sát cung cấp quá đủ thông tin, tôi sẽ chỉ cần chờ thi thể được đưa vào bờ như tôi vẫn thường làm.
- Nghe giống như dì đang bị đe dọa ấy. - Lucy nói.
- Dì tin điều đó cũng nằm trong kế hoạch. - Tôi đồng tình.
- Dì đã thử gọi lại vào số điện thoại của gã sĩ quan Young không tồn tại đó chưa? - Lucy hỏi.
- Chưa.
- Thế nó đâu rồi.
Tôi đưa số điện thoại cho con bé để nó bấm số.
- Đây là số tổng đài thời tiết vùng. - Con bé nói và gác máy.
Marino kéo chiếc ghế dưới bàn ăn được phủ khăn trải bàn kẻ caro và ngồi xuống, tay anh tựa lên lưng ghế. Không ai thốt lên lời nào trong khi chúng tôi đang xem xét các dữ liệu thu thập được từ một người lạ mặt chỉ trong vài phút.
- Nghe này bác sĩ. - Marino bẻ khớp ngón tay - Tôi thực sự phải hút thuốc. Cô sẽ để tôi hút ở đây hay tôi phải ra ngoài?
- Bên ngoài. - Lucy nói, ngón cái trỏ ra phía của với vẻ khó tính hơn mọi khi.
- Và nếu chú ngã vào đống tuyết thì làm sao đây cô bé?
- Tuyết ngoài kia chỉ dày hơn mười xăngtimét. Đống tuyết duy nhất để chú ngã vào chỉ có trong trí tưởng tượng của chú thôi.
- Ngày mai chúng ta sẽ ra biển và bắn các vỏ hộp. - Anh nói - Từ giờ cháu cần phải có ai đó tặng cho cháu chút khiêm tốn đấy, đặc nhiệm Lucy ạ.
- Một điều chắc chắn là hai người sẽ chẳng bắn được cái gì trên bãi biển này cả. - Tôi bảo cả hai.
- Cháu nghĩ là chúng ta có thể để chú Pete mở cửa sổ và phả khói ra ngoài. - Lucy nói - Nhưng điều đó chỉ chứng tỏ chú nghiện hút như thế nào thôi.
- Với điều kiện phải hút thật nhanh. - Tôi nói thêm vào - Ngôi nhà này đã quá đủ lạnh rồi.
Cái cửa sổ thật cứng đầu, nhưng vẫn không thắng nổi Marino. Anh đang cố mở cửa sau một cuộc vật lộn dữ dội. Chuyển ghế ra gần cửa, anh châm thuốc và nhả khói ra ngoài. Tôi và Lucy sắp bộ đồ ăn bằng bạc và giấy ăn trong phòng khách, vẫn cân nhắc xem ở trước lò sưởi, trong bếp của bác sĩ Mant hay trong phòng ăn chật chội và sơ sài thì nên ngồi ăn ở đâu ấm áp hơn.
- Cháu vẫn chưa kể cho dì biết hồi này cháu thế nào. - Tôi nói với cô cháu gái khi con bé bắt đầu nhóm lò sưởi.
- Mọi việc đều rất tuyệt ạ.
Ánh lửa bùng lên trong ống khói đầy muội than khi con bé nhét thêm củi vào trong, và các tĩnh mạch nổi rõ trên cánh tay, các cơ cuộn lên sau lưng. Con bé có năng khiếu về máy tính và gần đây là công nghệ chế tạo người máy đã học được ở Học viện Công nghệ Massachusetts. Đó là nơi dành cho các chuyên gia và Lực lượng Giải cứu Con tin của Cục Điều tra Liên bang đã rất chú ý đến nó, nhưng họ muốn con bé làm những công việc sử dụng trí tuệ chứ không phải dùng đến sức mạnh cơ bắp. Chưa có người phụ nữ nào vượt qua được những yêu cầu khắc nghiệt của Lực lượng Giải cứu Con tin và tôi sợ rằng con bé sẽ không chấp nhận những hạn chế của mình.
- Công việc tiến triển thế nào rồi? - Tôi hỏi.
Nó đóng cửa chắn lại và ngồi ra trước lò sưởi.
- Rất tốt ạ.
- Nếu chất béo trong cơ thể cháu thấp hơn nữa cháu sẽ không khỏe được đâu.
- Cháu rất khỏe và trên thực tế là cháu bị thừa chất béo.
- Nếu cháu vẫn cứ biếng ăn như thế dì sẽ không bỏ qua việc đó đâu, Lucy. Dì biết chứng rối loạn ăn uống có thể gây chết người. Dì đã từng thấy những nạn nhân như vậy rồi.
- Cháu không bị rối loạn ăn uống.
Tôi tiến lại gần và ngồi xuống cạnh con bé, ngọn lửa khiến lưng chúng tôi ấm hẳn lên.
- Dì nghĩ sẽ phải ghi lại lời cháu đây.
- Được thôi.
- Nghe này. - Tôi vỗ nhẹ lên chân con bé - Cháu được chọn vào Lực lượng Giải cứu Con tin trong vai trò tư vấn kỹ thuật. Không ai nghĩ cháu phải leo dây cáp từ một chiếc trực thăng và chạy bốn phút một dặm với đám đàn ông cả.
Con bé nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước.
- Dì lại nói về những giới hạn. Cháu chưa từng thấy dì để vấn đề giới tính ngăn cản mình bao giờ.
- Dì hoàn toàn biết được hạn chế của mình. - Tôi không đồng tình - Và dì chỉ làm việc bằng trí óc của mình. Đó là cách để dì vẫn tồn tại được.
- Dì nghĩ xem. - Con bé trở nên xúc động mạnh - Cháu đã quá mệt mỏi với công việc lập trình máy tính và người máy, và rồi mỗi lần có chuyện nghiêm trọng xảy ra, như đặt bom ở thành phố Oklahoma chẳng hạn, tất cả đều lao đến căn cứ Không quân Andrews và cháu bị bỏ lại. Thậm chí ngay cả khi được đi cùng thì họ cũng vẫn nhốt cháu trong một góc nào đó như kiểu cháu chẳng được tích sự gì ngoài công việc máy tính. Cháu không phải là một kẻ mê máy tính đáng nguyền rủa như thế. Cháu không muốn trở thành một đặc nhiệm luôn bị bỏ lại một mình như vậy.
Đôi mắt con bé lấp lánh những giọt nước và nó quay đi để giấu những giọt nước mắt ấy.
- Cháu có thể vượt qua bất kỳ trở ngại nào mà họ dành cho cháu. Cháu có thể leo núi, bắn tỉa và lặn với bình khí. Quan trọng hơn là cháu có thể chịu đựng khi bọn họ cư xử như một lũ khốn nạn. Dì biết đấy, không phải tất cả bọn họ đều vui vẻ khi có cháu ở đó.
Tôi không hề nghi ngờ điều đó. Lucy luôn luôn là người hoàn toàn rất đặc biệt, bởi vì con bé thông minh và có thể rất khó tính. Nó cũng rất xinh đẹp với các đường nét sắc sảo và mạnh mẽ, và tôi thật sự lo lắng làm sao con bé có thể sống sót trong một đội đặc nhiệm với năm mươi người đàn ông, mà lại chưa từng hẹn hò với ai trong số họ.
- Còn Janet thế nào? - Tôi hỏi.
- Họ chuyển cô ấy đến văn phòng đại diện ở Washington tham gia điều tra tội phạm cấp cao. Ít nhất thì cô ấy cũng không phải đi xa lắm.
- Chắc mới gần đây. - Tôi bối rối.
- Mới gần đây thôi. - Lucy lấy tay bó gối.
- Thế đêm nay con bé ở đâu?
- Gia đình cô ấy có một căn hộ cao cấp ở Aspen.
Sự yên lặng của tôi lại đâm ra trở thành một câu hỏi, và giọng con bé có vẻ hơi kích động.
- Cháu không được mời đến đấy. Không phải vì mối quan hệ giữa cháu và Janet không tốt. Mà chỉ vì đó không phải là một ý tưởng hay.
- Dì hiểu. - Tôi ngập ngừng trước khi nói tiếp - Và bố mẹ con bé vẫn chưa biết gì.
- Quỷ thần, ai mà biết được chứ? Dì nghĩ chúng cháu không giấu diếm điều đó ở nơi làm việc sao? Thế nên khi chúng cháu đi đâu cùng nhau, cả hai đứa đều phải chứng kiến những lời nói cay độc của bọn đàn ông. Đó cũng là điều thú vị. - Con bé cay đắng nói.
- Dì biết ở chỗ làm thì sẽ như thế nào. - Tôi nói - Chẳng có gì khác biệt với những điều dì đã nói với cháu. Dì quan tâm đến gia đình Janet hơn.
Lucy chỉ nhìn vào đôi bàn tay mình.
- Chủ yếu là mẹ cô ấy thôi. Nói thật, cháu không nghĩ bố cô ấy sẽ quan tâm đến chuyện này. Ông ấy cũng sẽ không cho đó làm điều chỉ vì ông ấy đã sai trái một điều gì đó giống như mẹ cháu. Chỉ có mẹ cháu mới nghĩ rằng dì đã sai khi nuôi cháu như một người mẹ.
Chẳng có tác dụng mấy khi bảo vệ mình trước những quan điểm ấu trĩ của người chị gái duy nhất của tôi, Dorothy, thật không may lại là mẹ ruột của Lucy.
- Và mẹ còn đưa ra một giả thuyết khác. Bà ấy nói dì là người phụ nữ đầu tiên cháu yêu, và theo một cách nào đó điều này có thể giải thích mọi thứ. - Lucy tiếp tục với giọng điệu mỉa mai - Không thèm quan tâm đến việc điều đó có thể gọi là loạn luân cho dù mối quan hệ của chúng ta hoàn toàn bình thường. Cháu nhớ một điều, bà ấy là người viết những cuốn sách dành cho trẻ em rất sâu sắc, vì thế bà ấy là chuyên gia về tâm lý và hình như cả bác sĩ chuyên về giới tính.
- Dì rất tiếc cháu đã phải trải qua tất cả những điều này. - Tôi xúc động nói. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phải làm gì khi chúng tôi ngồi nói chuyện này. Những điều đó dường như vẫn còn mới mẻ với tôi, và theo cách nào đó thì tôi cảm thấy còn hơi sợ hãi nữa.
- Nhìn kìa. - Con bé đứng dậy khi Marino bước vào phòng khách - Dì sẽ phải chịu đựng một vài thứ đây.
- Tôi có tin mới cho hai người. - Marino thông báo - Dự báo thời tiết nói cơn bão tuyết rõ ngớ ngẩn này sẽ tan. Vì vậy sáng ngày mai, tất cả chúng ta thể ra khỏi nhà được rồi.
- Mai là ngày đầu năm mới. - Lucy nói - Vì lợi ích của cuộc tranh luận, tại sao chúng ta lại phải ra ngoài nhỉ?
- Vì chú cần phải đưa dì của cháu tới nhà Eddings. - Anh ngừng một lúc rồi nói thêm - Và Benton cũng cần tới đó.
Tôi không tỏ thái độ gì. Benton Wesley là Giám sát cơ khí của chương trình Phân tích Điều tra tội phạm của Cục, và tôi đã hy vọng không phải gặp anh ấy trong kỳ nghỉ này.
- Anh định nói gì với tôi nào? - Tôi khẽ nói.
Anh ngồi xuống ghế bành và trầm ngâm nhìn tôi một lát, rồi mới trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi của anh.
- Tôi đang tò mò về một điều, bác sĩ ạ. Cô sẽ làm thế nào để đầu độc một người ở dưới nước?
- Có thể điều đó không xảy ra dưới nước thì sao nào. - Lucy gợi ý - Biết đâu anh ta nuốt khí cyanide trước khi đi lặn.
- Không, không phải như vậy. - Tôi nói - Cyanide là chất ăn mòn, và nếu anh ta nuốt phải thì dì sẽ tìm thấy tổn thương lớn ở dạ dày. Thậm chí là cả thực quản và miệng nữa.
- Vậy chuyện gì đã xảy ra? - Marino hỏi.
- Tôi nghĩ cậu ta đã hít phải khí cyanide.
Trông Marino có vẻ băn khoăn ghê gớm.
- Bằng cách nào? Qua bộ nén khí hay sao?
- Bộ nén này lấy không khí từ một van hút khí bọc trong một bộ phận lọc. - Tôi gợi ý - Điều người ta có thể làm chỉ đơn giản là trộn một ít axit clohydric với một viên cyanide và giữ cái lọ gần van hút khí đủ để hút vào.
- Nếu đúng là Eddings đã hít phải khí cyanide trong khi anh ta đang ở dưới nước thì điều gì sẽ xảy ra? - Lucy hỏi.
- Lên cơn co giật và chết trong vòng vài giây.
Tôi nghĩ đến cái ống khí bị rời ra và tự hỏi liệu có phải Eddings đã tới gần chân vịt của tàu Exploiter thì đột nhiên hít phải khí cyanide qua ống dẫn. Điều đó có thể giải thích về vị trí của nạn nhân khi tôi tìm thấy cái xác.
- Dì có thể xét nghiệm khí cyanide trong ống điếu không? - Lucy hỏi.
- Chúng ta phải thử xem. - Tôi nói - Nhưng dì không chắc sẽ tìm được cái gì trừ phi viên cyanide được đặt trực tiếp trên bộ lọc của van. Ngay cả như thế thì mọi thứ cũng có thể đã bị can thiệp từ trước khi dì có mặt ở đó. Chúng ta có thể sẽ may mắn hơn với đoạn ống gần cơ thể nhất. Ngày mai dì sẽ bắt đầu xét nghiệm chất độc nếu có thể gọi được ai đó tới phòng thí nghiệm trong kỳ nghỉ.
Cô cháu gái tôi tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài.
- Tuyết vẫn rơi nhiều lắm, làm sáng cả bóng đêm, trông thật tuyệt. Cháu có thể nhìn được cả biển cả. Đó chính là bức tường tối đen này. - Con bé nói với giọng điệu trầm ngâm.
- Cái cháu đang nhìn là một bức tường thật. - Marino nói - Bức tường gạch ở sân sau.
Con bé không nói gì và tôi nhớ lại rằng mình đã nhớ nó như thế nào. Mặc dù tôi đã được gặp nó một vài lần trong những năm học cuối của nó ở trường Đại học Virginia. Hồi này chúng tôi ít gặp nhau hơn, vì ngay cả khi tôi có vụ án ở Quantico thì cũng chưa chắc chúng tôi có thời gian gặp nhau. Điều làm tôi buồn hơn cả là tuổi thơ đã qua của con bé, và một phần vì tôi cũng mong ước nó sẽ chọn một cuộc sống và nghề nghiệp ít khắc nghiệt hơn cuộc sống và công việc của nó hiện giờ.
Con bé vẫn mơ màng nhìn ra ngoài cửa kính.
- Nghĩa là chúng ta tìm thấy một nhà báo liên quan đến vũ khí của những kẻ đang còn sống. Theo một cách nào đó thì anh ta bị đầu độc bằng khí cyanide khi đang lặn dưới những con tàu không hoạt động ở một khu vực cấm vào buổi đêm.
- Đó chỉ là một khả năng. - Tôi nhắc nhở con bé - Vụ án này vẫn đang trong giai đoạn điều tra. Chúng ta nên cẩn thận và đừng quên điều đó.
Con bé quay lại.
- Dì sẽ kiếm cyanide ở đâu nếu dì muốn đầu độc ai đó? Có khó không?
- Cháu có thể kiếm ở các khu công nghiệp khác nhau. - Tôi nói.
- Ví dụ?
- Ví dụ cyanide có thể được sử dụng để chiết xuất vàng từ quặng. Cũng có thể sử dụng mạ kim loại, hoặc dùng làm chất phun khói, hay để chiết xuất axit photphoric từ xương. - Tôi giải thích - Nói cách khác, bất kỳ ai từ thợ kim hoàn cho tới một công nhân trong nhà máy công nghiệp đều có thể tiếp cận cyanide. Thêm nữa, cháu cũng có thể tìm thấy hợp chất này và axit clohyđric trong bất kỳ phòng thí nghiệm hóa học nào.
- Vậy thì, - Marino lên tiếng - nếu ai đó muốn đầu độc Eddings, hẳn phải biết cậu ta sẽ đi xuồng, ở đâu và khi nào.
- Hắn ta phải biết nhiều hơn thế. - Tôi đồng tình - Còn phải biết Eddings định sử dụng loại thiết bị thở nào vì nếu cậu ta lặn bằng bình khí thay vì ống điếu, thì thiết bị giám sát sẽ hoàn toàn khác.
- Tôi chỉ ước gì chúng ta biết được cậu ta làm cái quái gì ở dưới đó. - Marino mở tấm chắn xem xét cái lò sưởi.
- Cho dù có là chuyện gì, - Tôi nói - thì cũng đều có liên quan đến những bức ảnh. Dựa vào những trang thiết bị máy quay mà cậu ta mang theo, có thế thấy rằng việc này thực sự nghiêm túc.
- Nhưng không thấy máy quay dưới nước. - Lucy nói.
- Không thấy. - Tôi nói - Có thể dòng nước đã cuốn nó đi tận đâu rồi, hoặc có thể nó đã bị bùn vùi lấp rồi. Thật không may, những thiết bị ấy rõ ràng là không thể nổi lên mặt nước.
- Cháu rất muốn có được cuốn băng. - Con bé vẫn nhìn ra màn đêm đầy tuyết và tôi đang phân vân không biết có phải con bé đang nghĩ đến Aspen.
- Một điều chắc chắn là không phải cậu ta xuống đó để chụp ảnh cá rồi. - Marino nhồi thêm một súc gỗ to còn tươi vào trong lò - Và tôi nghĩ cậu ta đang điều tra một chuyện gì đó mà có kẻ muốn ngăn cản.
- Cậu ta đang điều tra vụ nào đó. - Tôi đồng tình - Nhưng điều đó không có nghĩa là nó lại liên quan đến cái chết của cậu ta. Kẻ nào đó có thể đã lợi dụng cơ hội cậu ta lặn xuống dưới để giết người vì một lý do khác.
- Cô để cái cời lửa ở đâu vậy? - Marino rời khỏi lò sưởi.
- Bên ngoài, dưới tấm vải dầu ấy. - Tôi trả lời - Cảm ơn Marino.
Anh đeo găng nhưng không mặc áo khoác và đi ra ngoài khi ngọn lửa cứ bốc khói một cách ngoan cố và tạo ra những tiếng rên rỉ kỳ quái từ trong ống khói. Tôi nhìn cô cháu gái vẫn đang đứng cạnh cửa sổ.
- Chúng ta sẽ làm bữa tối, cháu nghĩ sao?
- Chú ấy đang làm gì vậy kia chứ? - Con bé hỏi nhưng vẫn quay lưng về phía tôi.
- Marino á?
- Vâng, ông chú ngớ ngẩn đã bị lạc rồi. Nhìn kìa dì ơi, chú ấy đang đi cạnh bờ tường. Chờ chút. Cháu không nhìn thấy chú ấy nữa. Chú ấy lại tắt đèn pin đi rồi. Lạ quá.
Lời tường thuật của con bé khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi vùng dậy lao vào phòng ngủ và chộp lấy khẩu súng trên chiếc tủ đầu giường. Lucy cũng theo chân tôi.
- Chuyện gì vậy? - Con bé la lên.
- Chú ấy không mang đèn pin. - Tôi vừa nói vừa chạy vội ra ngoài.