Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 5

     rong hai mươi năm, Gus và Lil Kramer, giờ đây đã ở ngưỡng tuổi bảy mươi, làm giám thị cho tòa nhà căn hộ bốn tầng trên đại lộ West End, nơi mà người chủ, Derek Olsen đã tân trang thành nhà trọ sinh viên. Như Olsen giải thích khi ông thuê họ: “Nghe này, những đứa trẻ học cao đẳng, dù thông minh hay đần độn, cơ bản đều là những kẻ nhếch nhác, bẩn thỉu. Chúng có những hộp pizza chất đống trong nhà bếp. Chúng tích tụ những lon bia trống rỗng đủ để làm nổi một chiến hạm. Chúng bỏ những áo quần dơ bẩn và khăn tắm ẩm ướt trên sàn nhà. Chúng ta chẳng bận tâm. Tất cả chúng nó rồi sẽ dọn ra khỏi đây khi đã tốt nghiệp”.
“Quan điểm của tôi,” ông tiếp tục, “là tôi có thể tăng tiền nhà nhiều bao nhiêu như tôi muốn, nhưng chỉ khi khu vực công cộng sử dụng chung trông đẹp đẽ. Tôi kỳ vọng hai người sẽ giữ cho tiền sảnh và khu vực hành lang trông như trên đại lộ Số Năm. Tôi muốn máy điều hòa nhiệt độ và lò sưởi luôn phải làm việc, bất kỳ trục trặc nào về đường ống nước phải được gấp rút sửa chữa, lối đi phải được quét dọn mỗi ngày. Tôi muốn phải nhanh chóng sơn phết lại khi có chỗ nào được dọn trống. Khi những người mới đi cùng cha mẹ đến để kiểm tra nơi ăn ở, tôi muốn họ đều có ấn tượng tốt”.
Trong hai mươi năm, gia đình Kramer trung thành tuân theo những chỉ thị của Olsen, và tòa nhà nơi họ làm việc đã trở thành một khu nhà trọ sinh viên hạng sang. Tất cả sinh viên từng sống ở đây đều may mắn có những ông bố, bà mẹ túi đẫy tiền. Nhiều người trong các bậc cha mẹ này còn thu xếp riêng để gia đình Kramer lau chùi dọn dẹp nơi ăn ở cho con cái họ.
Gia đình Kramer đã kỷ niệm Ngày của Mẹ bằng bữa ăn sáng muộn tại nhà hàng Tavern on the Green với con gái, Winifred và chồng cô, Perry. Đáng tiếc là cuộc trò chuyện hầu như chỉ mang tính độc thoại từ Winifred. Cô thúc giục cha mẹ từ bỏ công việc và chuyển đến sống trong ngôi nhà nhỏ ở Pennsylvania. Đây là cuộc độc thoại mà họ đã từng nghe trước đó, cuộc độc thoại luôn kết thúc bằng điệp khúc: “Cha mẹ ơi, con ghét phải nghĩ đến việc hai người lau chùi, dọn dẹp, hút bụi cho lũ trẻ đó”.
Từ lâu Lil Kramer đã biết cách nói: “Con nói đúng đấy cưng. Mẹ sẽ suy nghĩ về điều đó”.
Nhấm nháp món kem trái cây cầu vồng, Gus Kramer chẳng vòng vo nửa lời. “Khi đã sẵn sàng bỏ việc, chúng ta sẽ bỏ, nhưng không phải lúc này. Nếu nghỉ việc, ta sẽ làm gì với chính mình cả ngày?”
Trưa thứ hai, trong khi đan cái áo len cho đứa con đầu lòng sắp chào đời của một trong những cựu sinh viên, Lil đã suy nghĩ về lời khuyên mang ý tốt nhưng lại gây ra phiền toái của Winifred. Tại sao Winifred không hiểu là ta yêu mến việc ở cùng những đứa trẻ này? Bà nổi đóa lên. Đối với chúng ta, việc đó gần giống như có cháu ngoại. Con bé chắc chắn chẳng bao giờ cho chúng ta bất kỳ đứa cháu nào.
Tiếng chuông điện thoại làm bà giật mình. Vì Gus dạo này bắt đầu hơi khó nghe, ông đã tăng âm lượng lên và nó trở nên quá ồn ào. Ông có thể đánh thức cả người chết sống dậy với lối làm ồn thật huyên náo này, Lil suy nghĩ trong khi vội vã trả lời cú điện thoại.
Khi nhấc ống nghe lên, bà hy vọng rằng đó không phải là Winifred đang theo đuổi bài diễn văn yêu cầu bà về hưu. Nhưng chỉ khoảnh khắc sau bà lại ước gì đó là Winifred.
“Xin chào, đây là Carolyn MacKenzie. Có phải bà Kramer đó không?”
“Phải rồi”. Lil cảm thấy đôi môi bà khô lại.
“Anh trai của cháu, Mack, đang sống trong tòa nhà của bà thì biến mất cách đây mười năm”.
“Đúng rồi, cậu ta đã sống ở đây”.
“Bà Kramer, gia đình cháu nhận tin của Mack hôm kia. Anh ấy không kể cho gia đình biết mình đang ở đâu. Bà có hiểu việc này đang gây ra điều gì cho mẹ cháu và cháu không. Cháu sẽ cố gắng tìm cho ra anh ấy. Cháu có lý do để tin rằng anh ấy đang sống trong khu vực này. Cho phép cháu đến và nói chuyện với bà nhé?”
Không, Lil nghĩ. Không! Nhưng bà lại nghe thấy chính mình trả lời theo cách duy nhất có thể được... “Dĩ nhiên, cô có thể. Tôi... chúng tôi... đã rất yêu mến Mack. Khi nào cô muốn đến gặp chúng tôi?”
“Sáng ngày mai được chứ?”
Quá sớm, Lil nghĩ. Tôi cần thêm thời gian. “Ngày mai chúng tôi sẽ rất bận rộn”.
“Thế thì sáng thứ Tư, khoảng mười một giờ nhé?”
“Vâng, tôi cho rằng lúc đó là được”.
Gus bước vào khi bà vừa đặt ống nghe xuống. “Ai gọi thế?” Ông hỏi.
“Carolyn MacKenzie. Cô ta sẽ bắt đầu cuộc điều tra về việc người anh cô ta biến mất. Cô ấy sẽ đến đây nói chuyện với chúng ta vào sáng thứ Tư”.
Lil nhìn vào khuôn mặt bè bè, đỏ lự của chồng và đằng sau cặp kính là đôi mắt bé hẹp. Chỉ với hai sải chân, thân hình ngắn ngủn, chắc nịch của ông đã ở trước mặt bà. “Lần trước bà đã để bọn cảnh sát thấy bà lo lắng, Lil. Đừng để điều đó xảy ra trước mặt em gái của Mack. Bà nghe tôi chứ? Đừng để điều đó xảy ra lần này!
 

Truyện Giờ Này Anh Ở Đâu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 !!!15858_51.htm!!! Đã xem 40926 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Lại Thu Trinh
Chương 51

--!!tach_noi_dung!!--
     hám tử Bob Gaylor bắt đầu tìm kiếm Zach Winters vào ngày Chủ nhật sau cuộc họp của tổ công tác. Hắn không có mặt ở khu dành cho người vô gia cư trên đường Mott, nơi thỉnh thoảng là mái ấm của hắn. Chẳng ai trông thấy hắn trên đường phố từ sáng sớm thứ Bảy khi hắn lẩn quẩn ở Woodshed rồi đi đến căn hộ của Gregg Andrews. Hắn bị thẩm vấn vào trưa thứ Bảy, rồi được cho rằng đã quay trở về nơi ở của hắn. Nhưng hắn đã không quay về khu dành cho người vô gia cư.
“Zach thường xuất hiện ít ra là cứ cách hai ngày một”. Joan Coleman, nhân viên làm việc trong bếp ăn tự nguyện trên đường Mott, một người ba mươi tuổi trông hấp dẫn, nói chuyện với Gaylor. “Dĩ nhiên cũng còn tùy vào thời tiết. Hắn yêu thích khu vực câu lạc bộ ở SoHo. Hắn khoác lác rằng hắn có được nhiều của bố thí ở đó hơn”.
“Hắn có bao giờ nói chuyện về việc có mặt ở gần Woodshed vào đêm Leesey Andrews biến mất không?”
“Không phải với tôi. Hắn có vài người bạn mà hắn gọi là ‘những bồ tèo tốt thực sự’. Để tôi nói chuyện với họ”. Cô ta bừng sáng lên với ý tưởng sẽ được làm công việc của một thám tử.
“Tôi sẽ đi với cô”. Gaylor xung phong nói.
Cô ta lắc đầu. “Không đâu, nếu muốn có thông tin, ông sẽ không đi cùng được. Tôi không thường đến đấy nấu ăn tối, nhưng tối nay tôi sẽ thay thế một người bạn. Hãy cho tôi số điện thoại của ông. Tôi sẽ gọi cho ông”.
Bob Gaylor buộc phải bằng lòng với điều đó. Ông trải qua thời gian dễ chịu hơn sau cả ngày lang thang khắp khu SoHo và làng Greenwich mà chẳng có ích gì cả.
Zach Winters có thể đã biến mất khỏi trái đất này.
 
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 2 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--