-- I --


-- III--

     ôm ấy nhằm ngày sinh nhật chúa Minh Đô vương Trịnh Doanh. Ở “Súy phủ”, nơi hậu đường, đoàn cung nữ tập điệu múa “Trình tường” đã thành thạo đâu vào đó, cũng vừa ở bên cung vua đưa sang. Cái lệ nhà vua ban vũ nữ mừng sinh nhật hoặc ngày chấp chính của nhà chúa phát sinh tự đời Lê Thần Tông hoàng đế, đến nay vẫn giữ nguyên câu chuyện thực cũng li kỳ. Duyên do về đời Lê Kính Tông, vua Lê mưu với Trịnh Xuân là con thứ Triết Vương Trịnh Tùng định hại Vương. Sau việc không thành và đáng lẽ vua Kính Tông cùng các hoàng tử đều bị giết cả.
Khi ấy, Thái tử Duy Kỳ mới mười ba tuổi, chơi rất thân với Thế tử Trịnh Tạc, cháu đích tôn của Triết Vương, tức Bình An vương Trịnh Tùng.
Thế tử Trịnh Tạc tuy còn nhỏ tuổi mà thông minh lắm. Thấy việc Trịnh Xuân định hành thích Bình An vương bị vỡ lở, vua Kính Tông bị ép phải tự sát và các hoàng tử phải bắt sang giam bên phủ Liêu, Thế tử vẫn có ý cứu Thái tử Duy Kỳ khỏi chết.
Một buổi chiều, Triết Vương đi tản bộ trong vườn ngự uyển, có Thế tử theo hầu. Triết Vương bỗng hỏi Thế tử:
- Mày chơi với thằng Lê Duy Kỳ, vậy mày có biết cha nó định giết tao không?
Thế tử đáp:
- Bẩm, cháu có ngờ đâu thế! Nhưng, bụng dạ người ta không giống nhau, dù là bố con anh em.
- Mày lấy gì làm chắc?
- Bẩm, chú Thái Bảo Xuân cháu mà còn mưu giết nội tổ thì bố con đã lấy gì làm thân! Trí ch&aacuti đan trì, xin Bệ hg nội tổ đừng trách Lê Thị. Giòi trc long nhan, chứ dung tha ki tổ có làm vỡ lở câu chuyện, chẳng qua là mua cười cho thiên hạ mà thôi. Các hoàng tử còn nhỏ dại như cháu cả, phỏng có tội gì?
Triết Vương nghe nói động lòng, liền bảo Thế tử:
- Mày cầm cái kim bài này vào thẳng nhà Linh ngữ (tù) gọi Thái tử Duy Kỳ ra đây. Nếu nó là đứa khác, ta sẽ dung cho.
Thế tử vội vã tuân lệnh. Một lát sau, Thái tử ra. Triết Vương hỏi:
- Thái tử có biết số phận Thái tử sẽ ra sao không?
Thái tử bình tĩnh đáp:
- “Phá sào chi hạ, an hữu hoàn noãn”. Dưới cái tổ bị phá, còn cái trứng nào lành lặn được ư? Tự tôi đã biết thân phận rồi, Đại vương cần chi còn phải hỏi!
- Thái tử muốn xin gì ta chăng?
- Tôi chỉ muốn xin Hoàng Khảo xuống suối vàng thôi!
Do đấy, Trịnh Xuân được tha chết, các hoàng tử được thoát nạn và sau Thái tử lên ngôi vua, tức là Lê Thần Tông hoàng đế. Thái tử chịu cái ơn tái sinh của Thế tử nên tình giao hữu giữa vua và chúa càng khăng khít. Sau khi Thái tử đăng quang thì Thế tử cũng nhập thừa vương thống. Để mừng nhà chúa, vua Lê kén lấy ba mươi sáu cung nữ nhỏ đẹp, dạy múa khúc “Trình tường” rồi ban sang “Súy phủ”. Đến nay, lệ ban ấy lại thi hành.
Cảnh tượng bên “Súy phủ” cực kỳ náo nhiệt. Gian “Nghị Chính đường” bữa nay đổi làm nơi đãi yến các triều thần, được trang hoàng một cách huy hoàng xán lạn. Mái ngoài - nơi thết các chính phủ đại thần - cũng như mái trong, chỗ nào cũng san sát những trướng thêu cùng những đối liễn mang đủ lời chúc tụng, ngợi khen của khắp trong triều ngoài trấn. Hai hàng sập chân quỳ chạm tứ quy thếp vàng kê nối nhau từ ngoài thềm son bước vào tới mái trong, trên trải chiếu miến cạp điều. Trong cùng kê bốn sập cao hơn các sập ngoài bằng một lần bệ gỗ sơn đỏ. Sập chính giữa chắc chắn là để Trịnh Vương ngồi. Bên tả, một chiếc trải năm trùng chiếu, dành riêng cho Thái tử Lê Duy Vỹ. Bên hữu, một chiếc trải ba trùng chiếu là của Thế tử Tĩnh Quốc công Trịnh Sâm, chiếc sau cùng xế về mé trước một tí chừng để biệt đãi một vị nào đó, do lệnh của Minh Đô vương. Quanh mỗi sập này đều có hai chiếc ghế bành chạm trổ và sơn thếp rực rỡ.
Bàn trong phòng tiệc thì như vậy. Ngoài sân lại càng có vẻ uy nghiêm hơn. Từ cửa chính Súy phủ vào đến thềm son, người ta bày ra hai hàng những giá tàn quạt, lộ bộ. Bốn mươi ba đội thị hầu bộ binh, nón sơn áo nậu, cắp giáo đứng thị lập hai bên tả hữu lối đi, do một viên đô đốc phòng thành quản lĩnh. Hai cây đình liệu to bằng hai cái cót thóc dựng ngay bên trong cổng phủ vào, trời tuy hãy còn sớm, lửa đ&athandau">-- V--
  • -- VI --
  • -- VII --
  • -- VIII --
  • -- IX --
  • -- X --
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!15902_5.htm!!!ình trạng của Thái tử, người ta chỉ còn có thể lặng lẽ chờ sự quyết định của số phận nữa mà thôi.
    “Thiên hạ vẫn biết là Thái tử bị vu oan nhưng ai dám dây vào! Ai là người không sợ chết, bỗng dưng đi vuốt râu hùm mà chơi!”
    Nghĩ vậy, ông ta lấy làm yên lòng, gọi đầy tớ ra ngồi đánh chén với một kẻ thuộc hạ thân tín.
    Viên quản ngục nâng chén rượu làm một tớp, nhăn mặt khà một tiếng, đoạn hạ thấp giọng:
    - Về câu chuyện vu oan giá họa cho Đức ông Hoàng trừ, Trịnh Vương tỏ ra là một người tàn nhẫn lạ!
    - Phải, ai lại nỡ tâm làm thế, nhất là khi Tiên Dung quận chúa đã phải chết về câu chuyện thù hằn giữa Thái tử và Thế tử...
    - Giá bọn triều thần tốt can ra, tôi chắc chẳng đến nỗi nào. Khốn họ đều là những tay xu nịnh thành tánh cả, chỉ muốn hùa theo ý người trên để mong hưởng phú quý.
    - Nói đến bọn triều thần bao nhiêu, tôi càng thêm chán! Chẳng có mặt nào ra hồn người. Họ cam tâm làm gia nô cẩu tẩu hết, không một bậc trung thần nghĩa sĩ nào dám bênh vực nhà vua, bênh vực cho Thái tử...
    Tên thừa sai quản ngục vừa dứt lời, một tiếng bí mật bỗng tiếp theo:
    - Các ngươi nói láo! Triều đình thiếu chi anh hùng nghĩa sĩ, hết lòng vì nước vì vua! Chứng cớ là các bậc ấy sai chúng ta lại phá ngục để cứu Thái tử đây!
    Viên quản ngục và tên thừa sai không còn hồn vía nào nữa. Cả hai cùng run lên như cầy sấy, mặt tái nhợt. Đám đông có đến sáu bảy người, toàn lạ mặt hết, tuy đều mặc quân phục lính phòng thành. Họ bảo quản ngục:
    - Việc là việc nghĩa cử, chúng tôi mong các ông nếu không tán thành thì cũng đừng ngăn cản chúng tôi. Muốn cho chắc chắn, chúng tôi phiền hai ông hãy vui lòng để cho chúng tôi trói tạm vào cột này.
    Thấy gươm đao sáng quắc, viên quản đề lĩnh và kẻ thuộc hạ đành cúi đầu chịu theo. Họ bị đám đông nhét giẻ đầy miệng rồi trói riệt vào cột. Làm xong việc ấy, bọn kia liền kéo nhau sang phá cửa ngục. Họ chém khóa ầm ầm, công nhiên như không biết kiêng nể gì hết.
    Giữa lúc đám đông đương hoành hành, một đoàn giáp sĩ thình lình từ xa ập lại. Họ vừa đông, vừa hành động nhanh như chớp nhoáng, nên bọn phá ngục bị bắt ngay tại chỗ.
    Thái giám Phạm Huy Định, chỉ huy cuộc vây bắt, lớn tiếng hỏi bọn kia:
    - Chúng bây muốn sống phải khai cho thật, ai xui chúng bây phá ngục toan cướp trọng tù của Nhà nước?
    Bọn cướp ngục răm rắp thưa:
    - Chúng con phận dưới, chỉ biết sai đâu tới đó, xin Công công sinh phúc cho!
    - Nhưng ta hỏi bây, ai xui làm việc này?
    - Bẩm chủ chúng con...
    - Ô, ai còn không biết chủ chúng bây có sai, chúng bây mới dám làm việc phi pháp ghê gớm thế này, nhưng chủ chúng bây là ai chứ?
    - Chủ chúng con là gia thần của Đức Đông cung Thái tử.
    - Bọn Vũ Bá Cảnh, Nguyễn Lệ và Lương Giản phải không?
    - Dạ!
    - Ba tên phản tặc này giỏi thực! Chúng dám không coi quốc pháp ra gì. Quân bây, mau đi trói cổ ba thằng giặc đem về nộp Đại nguyên súy!
    Vũ sĩ hò reo kinh động, lập tức rầm rộ kéo nhau đi.
    Nhờ một sự ngẫu nhiên, Lương Giản có người báo trước nên thoát.
    Chỉ còn Vũ Bá Cảnh và Nguyễn Lệ.
    Bọn Phạm Huy Định kéo đến nhà Nguyễn Lệ giữa lúc viên Ngự tiền Hiệu điểm này dẫn mấy tên quân đi tuần phòng về.
    Hai bên vừa gặp nhau, Phạm Huy Định thét vũ sĩ trói nghiến ngay Nguyễn Lệ lại.
    Vị thanh niên võ tướng tin cẩn của Thái tử Lê Duy Vỹ điềm nhiên cười nhạt, trong khi Phạm Huy Định làm oai làm phách ầm ĩ:
    - Nguyễn Lệ, mi dám cả gan định cướp ngục cứu tên trọng tù Lê Duy Vỹ, thực không còn coi phép nước ra gì cả!
    - Phép nước!... Hừ, tao hãy hỏi mày: tao có vào tâu trước long nhan bắt trói vị Trừ quân của cả nước không đã? Còn sự mưu phá ngục, cướp Thái tử, chẳng qua cũng chỉ là một mưu gian của chúa tôi nhà mày định tìm cớ giết êm Thái tử đó thôi, chứ làm gì có sự ấy!
    Chàng cười gằn và tiếp:
    - Thái tử có tội gì mà bây dám hạ ngục? Đối với sự bạo hành của chúng bay, trăm họ ai mà không bất bình. Mưu phá ngục cứu Thái tử là một việc làm của kẻ bề tôi trung dũng, ta tiếc không được dự mà thôi. Vả lại, trong khi Thái tử bị giam, dù cho vợ con cũng không được phép lại gần, chúng bây bảo ta mật mưu cùng Thái tử thì ta mật mưu bằng cách nào? Bây muốn giết, hà tất phải bày trò ra như vậy!
    Tuy nhiên, tất cả đều ngồi gắng cho tới lúc mãn tiệc.
    Đông cung Thái tử dùng trà xong liền cáo từ trăm quan, đứng dậy.
    Thế tử Tĩnh Quốc công lập tức cũng theo ra.
    Đến cổng “Súy phủ”, lúc Thái tử sắp sửa lên kiệu hồi cung, Thế tử bỗng tiến lên ngăn Thái tử lại, đoạn rút trong tay áo bào ra một đôi đũa ngà bịt vàng, bẻ gãy làm đôi mà rằng:
    - Hai chúng ta thể nào cũng phải có một người như đôi đũa này. Vua ấy với chúa này quyết không thể cùng đứng với nhau dưới một vầng mặt trời được!
    Thái tử Lê Duy Vỹ mỉm cười, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Thế tử, đoạn ung dung lên kiệu.
    Thế tử Trịnh Sâm nhìn theo, tức quá, hai hàm răng cứ nghiến vào nhau kèn kẹt.
    Chợt có tiếng giày tiến lại phía sau. Thế tử ngoảnh nhìn thì là Thái giám Phạm Huy Định.
    Thái giám chắp tay khúm núm hỏi:
    - Chẳng hay Quốc công có việc gì lại chưa về phủ?
    Thế tử hằn học nói:
    - Ngươi không biết chuyện gì à?
    - Bẩm Quốc công, thần thực không biết chuyện chi!
    Thế tử liền thuật lại việc xảy ra và kết luận:
    - Thái giám, ngươi nên nhớ lấy: Ta thề sẽ không đội trời chung với thằng Lê Duy Vỹ. Nó còn thì ta chết, nó chết thì ta còn!
    Vừa nói Thế tử vừa cúi nhặt đôi đũa gãy trao cho Phạm Huy Định:
    - Nhà ngươi nên cất đôi đũa này đi cho ta, nghe chưa? Đến cái ngày nào ta được kế thừa vương thống, nhà ngươi nhớ đem trình và nhắc lại cho ta nghe chuyện buổi chiều hôm nay.
    Dứt lời, Thế tử dằn dỗi lên kiệu, thét bọn thị vệ mau chạy về Lượng Quốc phủ.

    Truyện -- I -- ---~~~cungtacgia~~~---

    8 Tác phẩm

    --!!tach_noi_dung!!--

    Đánh máy: casau
    Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
    Được bạn: Ct.Ly đưa lên
    vào ngày: 13 tháng 3 năm 2016

    --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--