Chú và cháu

     hú Chương ở bên cạnh nhà Bình tên thật là chú Chương. Nhưng Bình thấy mọi người trong xóm đều quen gọi chú là chú thương binh. Bình quý chú Chương lắm. Nhưng Bình vẫn chưa hiểu vì sao chú lại là chú thương binh được chứ?
Để xem chú Chương có đúng là chú thương binh thật không, Bình cần phải đi tìm chú, nhìn kỹ chú một tí nữa xem thế nào. Nghĩ thế xong, Bình đi thật.
Chú Chương đây rồi. Chú đang ngồi chữa mấy cái cào cỏ cải tiến ở sân kho hợp tác xã. Bình liền ngồi ngay trước mặt chú để ngắm chú cho rõ. Chú cười. Bình thấy chẳng có gì lạ. Bình dịch sang bên cạnh nhìn thêm, vẫn là chú Chương. Bình đứng lên, vòng ra đằng sau, cũng không thấy có gì lạ. Cuối cùng, Bình ngồi sát hẳn vào chú, chờ lúc chú nghỉ tay mới hỏi:
- Chú là chú thương binh thật hả chú?
Chú Chương cười hà hà:
- Cháu thấy chú không giống chú thương binh à?
Bình lắc đầu:
- Không ạ.
Chú Chương làm ra vẻ lạ lùng lắm:
- Thế à! Sao vậy?
Bình nói rất rõ ràng:
- Chú chẳng làm sao hết cả. Chân tay còn nguyên.
Thấy vậy chú Chương liền ôm Bình vào lòng và đưa tay vuốt tóc đứa cháu kháu khỉnh của chú rồi khen:
- Cháu khá lắm. Cháu xem đây nhé!
Vừa nói, chú vừa từ từ vén một bên vạt áo cho Bình xem. Bình giật mình đứng vội lên, bước ra khỏi lòng chú. Trước mắt Bình, chú Chương lúc này không phải là chú Chương lúc nãy nữa. Bình không dám nhìn lâu vào vết thương sâu hoắm ngay phía dưới ngực chú. Bình nhẹ nhàng kéo vạt áo của chú xuống, kẻo chú đau. Thôi chú Chương đúng là chú thương binh thật rồi. Bình không cần phải xem nũa.
Từ hôm ấy, gặp chú Chương ở đâu, Bình cũng cảm thấy hình như chú đang đau. Thấy chú cào cỏ ở dưới ruộng, Bình gọi:
- Chú ơi! Chú đẩy khẽ thôi không có đau, chú ạ!
Chú Chương ngửng lên nhìn Bình và vén tay áo, để lộ hai bắp tay to và chắc:
- Cháu yên trí, chú còn khỏe lắm!
Bấy giờ, Bình mới đỡ lo.
Thỉnh thoảng sang nhà chú, Bình đun đỡ chú ấm nước. Gặp lúc chú ngồi nghỉ, Bình cầm quạt, quạt cho chú:
- Chú có mát không? - Bình hỏi.
Chú Chương nhấc bổng Bình lên:
- Mát lắm cháu ạ.
- Chú có đau không? - Bình hỏi thêm.
- Đau ít thôi.
- Thế bao giờ thì chú khỏi?
Chú Chương chớp mắt mấy cái như để nghĩ ngợi rồi trả lời:
- Bao giờ cháu được lên lớp hai thì chú khỏi.
Vì muốn cho chú Chương chóng khỏi, Bình luôn luôn học thuộc bài, làm bài đầy đủ và đúng, đến cuối năm Bình được lên lớp. Bình thích cho mình thì ít, nhưng vui cho chú Chương thì nhiều. Bình hổn hở đi tìm chú. Chú Chương đây rồi! Bình hỏi ngay:
- Chú khỏi đau chưa chú? Cháu được lên lớp rồi!
Chú Chương đăm đăm nhìn Bình:
- Sắp khỏi rồi cháu ạ...
Bình nhìn chú không chớp mắt. Vết thương của chú nặng quá đấy. Làm thế nào cho chú khỏi thật, khỏi nhanh lên bây giờ? Bình khẽ hỏi thêm:
- Thế đến bao giờ chú mới khỏi hẳn?
- Bao giờ đuổi hết bọn giặc Mỹ ra khỏi miền Nam, Mỹ thua không bắn phá miền Bắc được nữa thì chú khỏi hẳn.
Bình khe khẽ thở ra và nắm lấy tay chú, nói liền một mạch:
- Chú để cháu đánh bọn giặc Mỹ cho. Hễ cháu lớn một cái, cháu đi bộ đội ngay! Chú khỏi chứ chú?
Chú Chương nhìn Bình và gật đầu tin tưởng lắm. Bình sung sướng ôm choàng lấy chú Chương...
Hè 1967