Người học trò lễ phép

     ợt heo may cuối năm đã thổi trống cả sân trường, khiến cho các chú bé hay nhảy nhót trong giờ ra chơi cũng tìm nơi có nắng mà túm tụm. Mấy thầy giáo cao tuổi đã húng hăng ho. Từng mảng trời xanh hanh hao chập chờn đợi cơn gió mùa Đông bắc tràn tới. Rét rồi...
Giữa cái cảnh nhộn nhạo áo len và mũ bông ấy, từ phía cổng trường bỗng hiện ra một chú bộ đội quân hàm đỏ sáng trên vai bước vào cổng trường. Tới sân, chú đứng sững bên gốc cây bàng mọc ở đó đã lâu năm lắm rồi, đưa mắt nhìn quanh rồi bước đến một lớp học cổ treo biển “Lớp 6B” và gọi khẽ:
- Dũng!
Chú bé vừa ở trong lớp đi ra, kêu lên:
- Bố!
Chú bộ đội hỏi:
- Thầy giáo đâu, con?
- Dạ. Thầy con ở trong lớp. Hôm nay thầy mệt.
Chú bộ đội bước lên hành lang và gõ cửa. Có tiếng nói vọng ra:
- Xin mời vào!
Dũng mở tròn mắt. Nó thấy bố đứng nghiêm bên cánh cửa lớp đã mở rộng, đưa tay lên mũ chào thầy. Vừa lúc thầy bước ra và hỏi:
- Đồng chí?...
Bố buông tay chào, nhấc chiếc mũ bộ đội ra, ôm vào ngực, cúi đầu:
- Em đây ạ!
Thầy giáo nhấc kính, chớp mắt. Dũng đứng bên cạnh vội thưa:
- Thưa thầy, bố em đấy ạ!
- À...
Thầy vừa “à” vừa đưa tay ra để bắt tay. Bố vội kẹp chiếc mũ vào nách rồi chụp cả hai bàn tay to, khỏe của mình ôm lấy bàn tay có những ngón thon thả, gầy gò của thầy và thưa khẽ:
- Em là đứa học trò bị thầy phạt năm nào về tội nhảy qua cửa sổ đây ạ!
Thầy giáo bật cười to:
- À hà!... Khánh! Khánh phải không?
- Vâng ạ!
- Anh còn nhớ thế cơ à?
Chú bộ đội cúi đầu:
- Thưa thầy, em quên làm sao được cơ ạ!
Thầy nhìn cả hai bố con Dũng:
- Nhưng mà... hôm ấy, tôi nhớ là tôi có phạt anh đâu nhỉ?
Chú bộ đội trẻ băn khoăn:
- Thưa thầy, xin thầy cứ gọi em là em ạ. Vâng, hôm ấy thầy không phạt em, nhưng thầy đã rất buồn. Em suốt đời không sao quên được lời thầy bảo em hôm ấy...
Thầy khẽ gật đầu. Chú bộ đội nói tiếp:
- Hôm đó thầy bảo: “Thôi, em về chỗ rồi về nhà nghĩ tiếp. Em tưởng tôi và bố mẹ em sẽ sung sướng về việc em đã làm trong giờ học như thế phải không? Trước khi định làm một việc gì, phải nghĩ chứ! Là việc xấu, thì đừng làm. Lần này, tôi không phạt em đâu...”
Dũng ngẩng nhìn mái tóc đã bạc của thầy đang hơi xõa xuống trán thầy. Thầy mỉm cười:
- Ờ... em nhớ lâu thật, cảm ơn em. Em về khi nào và bao giờ thì đi?
Bố Dũng thưa:
- Thưa thầy, em đi ngay bây giờ.
- Trên đường hành quân hả?
- Thưa thầy không ạ. Em có việc đi qua. Năm học này em biết tin cháu Dũng, con em, được học thầy, em mừng quá, phải vào thăm thầy ngay và sắp đến ngày 20 tháng 11 nữa ạ!
Thầy giáo nhìn Dũng:
- Dũng này. Bố của em ấy, lúc học thầy, đã không để mắc lại lỗi sai trái tới lần thứ hai đâu...
Một cơn gió lùa thốc vào lớp. Thầy khẽ rùng mình nhắc chú bộ đội:
- Kìa! Em đội mũ vào kẻo lạnh...
Dũng thấy bố em vẫn cầm mũ trên tay và thưa:
- Vâng. Em xin phép thầy...
Giờ ra chơi đã hết. Thầy giáo lại bắt tay chú bộ đội. Trước lúc rời lớp học của Dũng, nó thấy bố nhấc mũ ra, cúi chào thầy... Lòng Dũng nôn nao quá. Dũng nhìn theo bố đi ra phía cổng trường rồi nhìn ô cửa sổ lớp học ở bên cạnh. Cái khung cửa sổ nhắc nó nhớ lại câu nói của bố hồi nãy. Hồi nào ở tuổi như Dũng bây giờ, bố đã có lần trèo qua cửa sổ để vào lớp. Thầy chỉ nói như thế thôi, thầy không mắng, thầy không phạt, nhưng bố đã nhớ mãi, tự nhận đó là một hình phạt để không bao giờ lại mắc phải một lỗi nào như thế hay giống như thế nữa.
Đến tận lúc này và mãi mãi về sau, bố vẫn là người học trò của thầy, người học trò biết vâng lời thầy. Đứng trước thầy, bố không dám đội mũ. Dù bố là... chú bộ đội, nhưng là chú bộ đội lễ phép với thầy giáo cũ, thầy giáo của cả hai bố con...