Cái cúc màu xanh

     ! Mà tại sao thế nhỉ?” Bé Thu Hương lạ quá đi thôi. Bạn Hà ở lớp hát hay. Bạn Nga học giỏi nhất. Bạn Quỳnh làm tổ trưởng tổ 3. Bạn Lễ thì múa dẻo. Chị Trang của em đã học tới lớp 10. Chỉ có Thu Hương là Thu Hương thôi, chán quá!
Bé phụng phịu với mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ gọi con là Hà, là Lễ đi!
Mẹ lạ quá. Lạ không kém gì Hương.
- Tên là Hương, đẹp con ạ.
- Con chả thích đẹp.
Mẹ ngạc nhiên:
- Thế con thích gì nào?
- Con thích được cô giáo khen như cái Hà. Con thích học giỏi, cái Nga nó nhất lớp đấy. Mẹ chẳng gọi con là Nga.
Giờ thì mẹ hiểu rồi, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Mẹ chỉ bảo:
- Thì con cứ học chăm và cứ ngoan đi.
- Không. Con không thích tên là Hương nữa đâu!
Mẹ chịu. Mẹ chịu thật. May quá, có bà. Bà vẫy em lại:
- Ra bà cho cái này.
Hương ngoẹo đầu:
- Cháu chả thích cái này!
Bà thủ thỉ như kể chuyện cổ tích:
- Cái này tài lắm cơ. Bà bảo thật đấy. Nó sẽ cho con được khen, được nhất lớp và như chị Trang kia.
Bà vừa nói xong, Hương sán ngay đến. Bà nhấc thúng khâu, lục tìm trong túi đựng cúc, lấy ra một chiếc xinh xinh. A! Cái cúc nhựa màu xanh long la long lanh.
- Bà khâu cho con cái cúc này vào hàng khuy. Ai trông thấy cũng phải khen, phải thích.
Thu Hương tươi như hoa.
Sáng hôm sau, khi tới lớp, bạn nào trông thấy cái cúc của Thu Hương cũng xuýt xoa là đẹp. Buổi học ấy, bạn Hằng thuộc bài nhất, bạn Lan sạch sẽ nhất.
Hương về bắt đền bà:
- Cháu chán cái cúc màu xanh lắm.
Bà nhặt mấy vụn rơm trên tóc cháu, thì thầm:
- Đừng. Tại cháu cứ hay chạy đấy - chạy lắm, bị ngã, cái cúc xinh nó xấu đi, làm cháu không được khen.
Bé Hương không chạy nữa. Không chạy thì không ngã, không bẩn quần áo, không lấm tay. Mười ngón tay xinh xinh cứ đỏ hồng hồng, cô giáo khen hai bàn tay Thu Hương sạch, đẹp nhất.
Hương vui lắm, giục bà:
- Bà ơi! Bà bảo cái cúc cho cháu nhất lớp đi.
Bà xoa xoa cái cúc trên áo cháu:
- Cái cúc nó bảo cháu đừng quay đi quay lại, đừng nói chuyện trong khi cô giáo giảng bài, đừng đánh dây mực ra vở...
Bé Hương làm theo mà vẫn chưa được nhất lớp:
- Bà ơi! Lâu quá bà ạ!
Bà nhìn áo bé:
- Tại cháu mặc cái áo không có cúc xanh đấy!
À, thảo nào. Chiếc áo ấy giặt, chưa khô. Bà lại tìm trong thúng khâu, lấy thêm mấy chiếc cúc nữa, khâu vào tất cả mọi chiếc áo của em, mỗi cái một chiếc cúc màu xanh. Bà dặn thêm:
- Cái cúc nó bảo cháu đừng có nhăn mặt với bạn, đừng “mày tao”, cãi nhau chí chóe, thì mới là học sinh ngoan...
Cái cúc xanh nó tài ghê cơ. Bé Thu Hương làm gì nó cũng biết. Nó bảo cái gì cũng đúng. Đến là yêu...
Một hôm, là hôm rất lâu sau nhiều ngày có cái cúc xanh trên áo, bé Thu Hương đi học về, reo ầm lên từ ngoài cổng:
- Bà ơi! Bà ơi!...
Bà vội vàng bước ra.
- Bà ơi! Cháu cứ tên là Hương cơ, bà ạ!
Bà ôm choàng lấy bé:
- Sao? Sao? Cháu kể bà nghe!
Thu Hương vừa nói, vừa thở:
- Bà ạ, cô giáo cháu bảo em Thu Hương dạo này ngoan... em Thu Hương thuộc bài nhất... em Thu Hương sạch sẽ nhiều... em Thu Hương...
Mắt cháu long lanh, mắt bà chớp chớp. Bà nựng:
- Ừ! Ừ... cái cúc ngoan ngoan của bà...
Bé cười chúm chím:
- Cái cúc ngoan ngoan của cháu chứ!
- Ừ... cái cúc ngoan ngoan...